Chiêu Chiêu từng xem qua một quyển sách, tên là Quyền Thần Thiên Hạ.
Lúc đó nàng vừa mất vì phong hàn không lâu, hồn phách không nơi nương tựa, phiêu đãng trong một không gian trắng xoá, trùng hợp quyển sách kia cũng xuất hiện ở nơi đó, Chiêu Chiêu tiện tay liền cầm lên đọc.
Nội dung quyển sách này rất mới lạ, Chiêu Chiêu chưa từng thấy qua, Chiêu Chiêu đọc mà nửa hiểu nửa không, nhưng cũng hiểu được đại khái nội dung cuốn sách.
Cuốn sách nói về nam chính Lục Phong Hàn từ bước đi lên ngôi vị hoàng đế, cùng với nữ chính Tấn vương phi trãi rất nhiều hiểu lầm, cuối cùng về lại bên nhau.
Tất nhiên, tuy cuối cùng kết cục của nam nữ chính là tốt đẹp, nhưng trong quá trình cũng có không ít hiểu lầm đau khổ, nàng lại cùng tên với nữ phụ phản diện nhảy nhót nhất trong truyện, đối nghịch với nữ chính khắp nơi, tạo hiểu lầm cho nam nữ chính.
Cuối cùng, nữ phụ ác độc tên là Chiêu Chiêu có kết cục hết sức thê thảm, mọi người chán ghét, rơi vào kết cục không được chết già, còn bị vứt ở bãi tha ma.
Lúc đọc Chiêu Chiêu cũng không có cảm giác gì, chỉ là kinh ngạc nữ phụ trùng tên với nàng.
Vừa xem xong quyển sách này, Chiêu Chiêu liền cảm thấy không gian trắng xoá này có chút không ổn, sau đó nàng liền ngất đi, mở mắt ra là thời điểm thân thể này sống lại.
Có lẽ không gian đó quá mức kỳ lạ, lại thêm lúc nàng đọc cũng là nửa hiểu nửa không, sau khi Chiêu Chiêu tỉnh lại liền quên mất rất nhiều nội dung trong sách, nàng cũng không phải là đương sự, nên bỏ quên luôn.
Cho đến vừa rồi, nàng phát hiện nguyên lai Lục công tử là Lục Phong Hàn, tôn hiệu là Tấn.
Hơn nữa sự tình cũng giống, trong sách viết là nam chính Lục Phong Hàn mang nữ phụ Chiêu Chiêu từ nơi khác về, giống trong sách như đúc.
Chiêu Chiêu thế này mới ý thức được, nàng không phải là sống lại bình thường, mà là sống ở trong một quyển sách.
Càng thêm bi thảm là, nàng là nữ phụ ác độc người người chán ghét trong sách, cuối cùng không được chết tử tế!
Nghĩ đến đây, Chiêu Chiêu liền cảm thấy nàng như đang mơ, nhiều hơn là sợ hãi, sợ hãi nàng sẽ có kết cục giống trong sách.
Trình Kỷ phát hiện sau khi hắn nói xong Chiêu Chiêu giống như là bị giật mình, hắn vội vã nói: "Chiêu Chiêu cô nương, chủ tử tuy là vương gia, nhưng là người dễ nói chuyện, ngài cũng không cần sợ hãi."
Chiêu Chiêu cứng đờ gật đầu, kì thực là bây giờ nàng căn bản không biết nên làm cái gì mới tốt.
Lúc này Lục Phong Hàn cũng đến đây, hắn nhìn Chiêu Chiêu, phát hiện sắc mặt Chiêu Chiêu có chút trắng: "Sao thế, thân thể không thoải mái sao?" Chẳng lẽ là sức khoẻ còn chưa hoàn toàn bình phục.
Chiêu Chiêu giật mình một lát, sau đó nói: "Chiêu Chiêu không có việc gì."
Lục Phong Hàn thấy thế cũng không nói gì thêm, mà là đi vào trong phủ, Chiêu Chiêu vội vàng đuổi theo.
Trong vương phủ náo nhiệt không ngừng, Lục Phong Hàn trở về quá đột ngột, không báo trước một tiếng nào, cho nên người trong vương phủ vừa hay tin liền chạy ra tiếp đón.
Vào cửa liền có một cái tiểu thái giám dẫn Lục Phong Hàn đi vào trong: "Vương gia, trong thời gian ngài ra ngoài, trong phủ hết thảy bình an, các nương nương bây giờ đều đang ở chính sảnh chờ đợi."
Nói xong tiểu thái giám nhịn không được vụиɠ ŧяộʍ nhìn Chiêu Chiêu vài lần, dung mạo nàng thật hiếm thấy, sợ là nương nương trong cung cũng không đẹp bằng, nhìn dáng vẻ đoán chừng là người vương gia vừa ý.
Lúc này hậu trạch vương phủ rất là náo nhiệt.
Oanh Nhi ở sau lưng Chiêu Chiêu, bị doạ đến không dám thở mạnh, trên đường đi rường cột chạm trổ, kim bích huy hoàng, trước giờ nàng chưa thấy qua phủ đệ như vậy, cô nương nhà nàng thật đúng là may mắn.
Đoàn người rất nhanh liền đi tới chính sảnh.
Chiêu Chiêu vừa vào phòng đã ngửi thấy một cỗ mùi hương son phấn, nàng giương mắt liền thấy mấy mỹ nhân cung trang mỹ lệ đang hướng Lục Phong Hàn hành lễ: "Cung nghênh vương gia."
Lục Phong Hàn gật đầu liền xem như bảo các nàng đứng dậy.
"Vương phi đâu?" Lục Phong Hàn thuận miệng hỏi.
"Hồi vương gia, hiện tại vương phi đang ở Phổ Ninh Tự cầu phúc, người đột nhiên trở về, thϊếp thân chưa kịp báo tin cho vương phi."
Trả lời là một người mặc y phục trang nhã, dung mạo thanh lệ, mặt mày nhỏ bé yếu ớt, quanh người có khí chất của người đọc sách, thư hương, chính là trắc phi Hàn thị, cha nàng chính là thầy dạy ở Quốc Tử Giám, đã có một khoảng thời gian dạy Lục Phong Hàn khi hắn còn bé, cho nên Hàn trắc phi trong vương phủ cũng khá được sủng ái.
Hàn trắc phi do dự mở miệng: "Vương gia, nếu không hiện tại thϊếp thân liền phái nô bộc đi thỉnh vương phi trở về?"
Nào có đạo lý khi chủ nhân trở về, phu nhân lại không ở trong phủ.
Hàn trắc phi vừa dứt lời, phía sau lại có một giọng nữ vang lên: "Nghe nói Phổ Ninh Tự gần đây có một hồi pháp sự, dựa vào tính tình của vương phi, sợ là mấy ngày nữa mới có thể trở về."
Nói chuyện là người đang mặc y phục màu hồng đào, dung mạo kiều diễm, chính là Trang trắc phi, Trang trắc phi gia thế bình thường, nhưng diện mạo kiều mị, cũng giống như Hàn trắc phi là được thánh thượng tứ hôn ban làm trắc phi, ở trong phủ cũng xem như được sủng ái.
Trang trắc phi nói lời này tất nhiên là muốn lửa cháy đổ thêm dầu, trong phủ chỉ có một vương gia, lại có nhiều nữ nhân như thế, đương nhiên là thiếu một người đỡ một người, nàng ước gì vương gia càng thêm chán ghét vương phi.
Hàn trắc phi cũng không nói thêm gì, có Trang trắc phi lỗ mãng không đầu óc như thế, rất nhiều chuyện nàng không cần phải mở miệng.
Lục Phong Hàn cũng không bất ngờ: "Nếu như thế, vậy để vương phi tiếp tục ở Phổ Ninh Tự cầu phúc đi."
Hàn trắc phi cúi đầu hành lễ: "Dạ, " khóe miệng lại âm thầm nhếch lên, trong phủ ai không biết vương gia và vương phi không hợp, thời gian sau này, khó tránh khỏi sẽ càng chán ghét vương phi, đến lúc đó nàng là trắc phi nói không chừng còn có thể phù chính.
Lúc này Chiêu Chiêu đang cố gắng nhớ lại nội dung trong sách, sau khi nàng tỉnh lại đã quên không ít, nhưng còn nhớ đại khái.
Hậu viện của Lục Phong Hàn tổng cộng có bốn người, Tấn vương phi Tiết thị hiện tại đang ở Phổ Ninh Tự cầu phúc, hai người vừa mới nói chuyện theo thứ tự là Hàn trắc phi cùng Trang trắc phi, còn có một người vẫn luôn thành thật đứng ở phía sau là thị thϊếp Quách thị.
Lúc này nữ chính Tấn vương phi cùng Lục Phong Hàn có hiểu lầm, cho nên không muốn chờ ở trong vương phủ, thường xuyên đi chùa cầu phúc, Chiêu Chiêu mơ hồ nhớ Tấn vương phi còn một khoảng đoạn thời gian nữa mới trở về.
Sắc mặt Trang trắc phi đã sớm không nhịn được, Lục Phong Hàn trở về gấp, nàng vội vã trang điểm ăn mặc lại đây nghênh đón, lại phát hiện sau lưng Lục Phong Hàn còn có một nữ tử, chỉ là nàng kia cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy non nửa khuôn mặt lộ ra, nhưng như vậy cũng có thể nhìn ra là một dung mạo xinh đẹp, giọng nói của nàng có chút chua: "Vương gia, cô nương sau lưng ngài là ai vậy, cũng không giới thiệu với các thϊếp thân một chút."
Lục Phong Hàn không kiên nhẫn trả lời những lời nói sắc bén này, liền cùng Hàn trắc phi nói: "Ngươi theo quy củ an bài cho nàng, chọn một viện, lại tuyển một ít nô bộc qua đó." hắn lần này trở về sẽ có chuyện bận rộn, đợi lát nữa thay y phục liền phải vào cung diện thánh.
Lục Phong Hàn nói xong cũng đi, chỉ còn lại một phòng nữ nhân.
Mọi người trong phòng đều rất khϊếp sợ, ai chẳng biết vương gia là người không quá thích nữ sắc, nhưng lần này vậy mà mang theo một nữ nhân trở về!
Ánh mắt của mọi người tập trung trên người Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu khom mình hành lễ: "Gặp qua các vị nương nương."
Hàn trắc phi từ sớm đã phát hiện Chiêu Chiêu, giờ phút này liền nói: "Đứng lên đi."
Trang trắc phi lại không nhịn được: "Ngẩn đầu lên." giọng nói cường ngạnh, hiển nhiên là một người quen thói ương ngạnh.
Tình thế này, Chiêu Chiêu chỉ phải ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc Chiêu Chiêu ngẩng đầu kia tất cả mọi người đều hít một hơi, ngay cả Quách di nương vẫn luôn thành thành thật thật cũng không nhịn được sợ hãi than, không ai nghĩ đến Chiêu Chiêu mạo mỹ như vậy.
Trang trắc phi càng ghen tị không chịu được, trước đây trong vương phủ, nàng xem như là mỹ mạo bậc nhất, nhưng Chiêu Chiêu trước mắt càng đẹp hơn, hơn nữa dáng vẻ kia là eo lung linh mềm mại, quả thực là một hồ ly tinh dụ dỗ người, trách không được vương gia không ham mê nữ sắc cũng đem Chiêu Chiêu mang về.
Trang trắc phi ghen tị phát điên, hận không thể lập tức lấy kéo cắt vài đường trên mặt Chiêu Chiêu, nàng ép xuống tức giận, cuộc sống sau này còn rất dài, không lo không có cơ hội thu thập hồ ly tinh này.
Nàng từ sớm đã chú ý tới bộ dáng thấy phú quý tới mức sợ hãi của Oanh Nhi, cho nên cố ý châm chọc Chiêu Chiêu cùng Oanh Nhi, giọng nói mỉa mai: "Không biết là từ tiểu môn tiểu hộ nào đến đây, không có kiến thức như vậy, chủ tớ hai người đều là tướng nghèo kiết hủ lậu, cũng không biết là dùng thủ đoạn gì ăn vạ vương gia, thật là không biết xấu hổ," trắc phi các nàng đều xuất thân thế gia, ngay cả Quách di nương cũng xuất thân từ gia đình quan lại.
Tiếng Trang trắc phi vừa dứt, người trong phòng đều khinh thường, trên dưới đánh giá Chiêu Chiêu, Oanh Nhi lúc này liền muốn khóc, đều là nàng làm liên lụy Chiêu Chiêu.
Hàn trắc phi nhăn mi nói: "Được rồi, đều bớt tranh cãi đi," tuy rằng nàng cũng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại vương phi không ở trong phủ, việc bếp núc trong phủ đều là giao do nàng quản lý, huống chi Lục Phong Hàn vừa mới nói nàng chọn chổ ở và người hầu cho Chiêu Chiêu, nàng không thể giương mắt nhìn Chiêu Chiêu bị khi dễ, bằng không sẽ ảnh hưởng đến thanh danh quản gia của nàng.
Hàn trắc phi hy vọng nhất chính là một ngày kia có thể vặn ngã Tiết thị ngồi lên vị trí vương phi, cho nên rất là chú trọng thanh danh.
Hàn trắc phi luôn có ảnh hưởng, huống chi cha nàng rất được Lục Phong Hàn coi trọng, Trang trắc phi cũng chỉ phải chịu đựng, đem lời nói nuốt trở vào.
"Được rồi, tất cả giải tán đi, " Hàn trắc phi nhìn Chiêu Chiêu nói: "Gọi... Chiêu Chiêu đúng không, muội trước ở lại Thính Vân Viện, nha hoàn thái giám một lát sẽ đi qua."
Chiêu Chiêu gật đầu.
Sau khi an bày xong người trong chính sảnh cũng đi hết, Chiêu Chiêu theo Hàn trắc phi đi Thính Vân Viện, Hàn trắc phi người làm việc nhanh nhẹn, nàng vừa đến chốc lát sau nha hoàn thái giám liền được đưa sang đây.
Thô sử nha hoàn không cần tỉ mỉ nhắc tới, còn có nha hoàn hầu hạ bên người, phân biệt gọi Thanh Diệp, Thanh Đào cùng Thanh Lan, sau khi các nàng đến liền vội vàng vẩy nước quét dọn phòng ở, Thính Vân Viện trong lúc nhất thời rất náo nhiệt.
Rất nhanh đã đến buổi tối, sau khi Chiêu Chiêu tẩy gội xong ngồi ở trên tháp, trong phòng chỉ còn lại một mình Oanh Nhi, nàng không có thói quen có nhiều người hầu hạ xung quanh như vậy.
Nhìn phòng ở trống trãi tinh xảo, lúc này Chiêu Chiêu mới có cảm giác.
Oanh Nhi còn có chút sợ hãi: "Cô nương, nữ nhân trong vương phủ đều thật lợi hại, hôm nay Trang trắc phi vừa thấy mặt liền chèn ép người như vậy, cuộc sống sau này làm sao trôi qua được, còn may là Hàn trắc phi làm người công đạo."
Giờ phút này nàng cũng biết đây cũng không phải là may mắn lớn gì, thân phận cô nương như vậy tất nhiên không thể so với các nương nương trong phủ, nếu một ngày kia cô nương thất sủng, sợ là rất nhanh sẽ bị đạp xuống đất bùn.
Chiêu Chiêu lại lắc đầu, nàng còn nhớ rõ chút nội dung trong sách, Hàn trắc phi kia cũng không phải là người dễ đối phó, tâm kế đều giấu rất sâu.
Nói xong đêm cũng đã khuya, Oanh Nhi thổi tắt đèn, Chiêu Chiêu lại ngủ không được, vương phủ thủ vệ so với Túy Nguyệt Lâu còn cẩn thận hơn, không có khả năng chạy trốn, nàng nên làm cái gì bây giờ a.
...
Một bên khác, nha hoàn Tử Tô rót cho Hàn trắc phi một ly trà: "Nương nương, vị Chiêu Chiêu mới tới kia... Người tính làm sao bây giờ?" Chiêu Chiêu này nhìn là người rực rỡ xinh đẹp, rất chướng mắt, tự nhiên là nên trừ khử cho thỏa đáng, để tránh tự nhiên đâm ngang.
Hàn trắc phi không uống trà, nàng cong môi cười một tiếng, mặt mày hơi nhướn: "Không phải có Trang thị ngu xuẩn kia ở đây sao," nàng làm gì cần phải động thủ, trước mắt chỉ cần thờ ơ lạnh nhạt.
Vừa lúc, nàng cũng có thể nhìn xem trọng lượng của Chiêu Chiêu ở trong lòng vương gia như thế nào.
Mắt Tử Tô sáng lên: "Nương nương thông minh."..