Chương 10

Trong lòng bàn tay trắng hồng có một vết đỏ.

Vết đỏ rất sâu, vừa nhìn liền biết là đã dùng lực rất mạnh, nếu như là dấu vết đυ.ng khi trang điểm để lại, thì dấu vết kia sớm đã phai mất.

Lục Phong Hàn tập võ từ nhỏ, đương nhiên càng hiểu biết chuyện này, bất quá hắn không vạch trần lời nói dối của Chiêu Chiêu, mà làm như không phát hiện ra tiếp tục uống trà.

Trán Chiêu Chiêu rịn ra mồ hôi, nàng thấy sắc mặt Lục Phong Hàn không có khác thường, mới cảm thấy an tâm.

Lúc này trời cũng đã tối, Chiêu Chiêu cùng Lục Phong Hàn dùng bữa xong, lại chia nhau ra đi tắm gội.

Hôm nay Chiêu Chiêu tắm đặc biệt lâu, nàng dùng bông tắm chà xát tay, tuy rằng Từ Hưng Đức chỉ chạm vào một cái, nhưng Chiêu Chiêu vẫn cảm thấy ghê tởm hỏng rồi.

Không dễ dàng thu thập xong, lúc Chiêu Chiêu trở lại đã rất lâu, Lục Phong Hàn còn đang đọc sách.

Chiêu Chiêu không dám lại gần, tóc của nàng còn ẩm ướt, trên mặt đều là hơi nước, ngay cả lông mi cũng ướt, nàng cầm lấy một cái khăn lau tóc.

Tuy rằng động tác của Chiêu Chiêu rất nhẹ, nhưng Lục Phong Hàn vẫn có thể nghe thấy tiếng động nhỏ, còn có mùi hương trên tóc Chiêu Chiêu, Lục Phong Hàn bỗng nhiên thấy đọc sách không nổi nữa, thật lâu cũng chưa lật trang sách nào.

Lòng không yên tĩnh, Lục Phong Hàn đơn giản liền buông sách xuống.

Chiêu Chiêu một chút cũng không nhận ra là nàng đã quấy nhiễu đến Lục Phong Hàn, lại đổi một cái khăn khác lau tóc, còn hỏi Lục Phong Hàn: "Tối nay công tử không đọc sách sao?"

Lục Phong Hàn gật đầu, Chiêu Chiêu nghi hoặc, trong lòng nghĩ thầm người này hôm nay làm sao thế.

Chờ làm khô tóc, hai người lên giường.

Bốn phía rất yên lặng, thỉnh thoàng có thể nghe tiếng gió bên ngoài, Chiêu Chiêu lại không ngủ được, nàng mượn ánh trăng nhìn vết thương trên tay, có chút đau, nhưng ngứa nhiều hơn, làm người khác phiền lòng.

Lúc trước không cảm giác được, đoán chừng là tắm quá lâu, nước thấm vào bên trong vết cắt, lúc này mới dẫn đến như thế.

Lúc này nhìn kỹ, Chiêu Chiêu mới phát hiện dấu vết này thật sự rất sâu, lúc ấy nàng dùng bao nhiêu sức a.

Lục Phong Hàn nhắm mắt, liền nghe thấy tiếng động sột soạt, hắn nghiêng đầu, liền thấy mái tóc đen của Chiêu Chiêu "Sao lại chưa ngủ?"

Lúc trước Chiêu Chiêu cơ hồ đều là ngủ rất nhanh.

Chiêu Chiêu lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có Lục Phong Hàn, nàng đem tay lặng lẽ đặt về trong chăn: "Không có gì, sắp ngủ rồi."

Cái này Chiêu Chiêu cũng không nói dối, ngược lại rất nhanh liền ngủ.

Rất nhanh đã đến sáng hôm sau, Chiêu Chiêu thức dậy sớm hơn thường ngày, vậy mà cùng rời giường với Lục Phong Hàn.

Chiêu Chiêu nhớ tới lát nữa lại có yến tiệc chổ nữ quyến, nàng không muốn đi, nhưng nàng nên nói sao với Lục Phong Hàn đây, bỗng nhiên Chiêu Chiêu ngước mắt lên, nàng đi tới giúp Lục Phong Hàn mặc y phục.

Y phục của Lục Phong Hàn cũng không phức tạp, huống chi lúc này hắn đã mặc xong trung y, liền chỉ còn lại áo ngoài, Chiêu Chiêu cái này vẫn biết.

Nàng nhón chân lên vuốt lại áo của Lục Phong Hàn, sau đó chỉnh lại vạt áo.

Từ góc độ của Lục Phong vừa lúc nhìn thấy một đoạn cổ nhỏ trắng nõn như ngọc của Chiêu Chiêu, hắn thầm nghĩ hôm nay Chiêu Chiêu sao bỗng nhiên ân cần như thế.

"Công tử, yến tiệc lát nữa chổ nữ quyến Chiêu Chiêu không muốn đi, Chiêu Chiêu muốn ở trong phòng, được không?" Chiêu Chiêu vừa nói lời này vừa giúp Lục Phong Hàn chỉnh vạt áo.

"Sao thế, có chuyện gì không?"

"Không có, chính là Chiêu Chiêu hơi mệt, chi bằng ở trong phòng nghỉ ngơi."

Đuôi lông mày Lục Phong Hàn hơi nhướn: "Ân, vậy thì ở lại đi."

Đôi mắt Chiêu Chiêu liền sáng, nàng là người một khi vui vẻ môi mắt liền cong cong: "Vậy công tử nhanh chút đi đằng trước đi, không cần phải lo lắng Chiêu Chiêu."

Tiễn Lục Phong Hàn đi ra ngoài, Chiêu Chiêu nghĩ thầm như vậy chắc không sao chứ.

Nàng ngồi trên tháp mỹ nhân nghỉ ngơi, vừa muốn gọi Oanh Nhi lại đây, liền phát hiện một khối ngọc bội để trên án kỷ, chất ngọc vô cùng tốt, là ngọc bội tùy thân của Lục Phong Hàn.

Chiêu Chiêu lúc này mới nhớ tới, thì ra là nàng vừa mới giúp Lục Phong Hàn mặc y phục lại quên đeo ngọc bội lên cho hắn, nàng nhịn không được thở dài, sao nàng lại vứt lung tung như vậy chứ.

Lúc này vừa mới qua thời gian uống nửa ly trà, Lục Phong Hàn hẳn là còn chưa đi xa, Chiêu Chiêu cầm lấy ngọc bội đuổi theo.

...

Bên ngoài, dưới bóng một cây liễu.

"Vương gia, thuộc hạ đã điều tra được, " Trình Kỷ hành lễ với Lục Phong Hàn.

"Ngày hôm qua Từ Hưng Đức kia gan to ngập trời, ở bên cạnh núi giả muốn quấy rối Chiêu Chiêu cô nương" Trình Kỷ một năm một mười nói rõ cho Lục Phong Hàn.

Nguyên lai tối hôm qua Lục Phong Hàn đã nhận ra Chiêu Chiêu không thích hợp, sau đó lệnh Trình Kỷ đi tìm hiểu một chút, Trình Kỷ từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung, chút chuyện ấy đương nhiên là chuyện nhỏ nhặt.

Trình Kỷ thanh âm có chút trầm, giọng nói rất là phẫn uất: "Vương gia, có muốn thủ hạ thu thập Từ Hưng Đức một chút hay không, để hắn biết thế nào là lợi hại?" Dám mơ ước nữ nhân của chủ tử.

Không đợi Lục Phong Hàn đáp lại, xa xa truyền đến một tiếng nói đυ.c ngầu: "Lục công tử."

Người tới chính là Từ Hưng Đức, Trình Kỷ ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, thật là vừa vặn đưa tới cửa.

Lục Phong Hàn hơi nhướn mày: "Từ đại nhân sao lại tự mình đến đây?"

Vô sự không lên điện tam bảo, chuyến này Từ Hưng Đức tự nhiên là có mục đích, hắn cười to nói: "Ta lần này đến đây, là nghĩ cùng Lục công tử thương lượng," nói xong nhìn chung quanh, thấy bốn bề vắng lặng, rất thích hợp nghị sự.

Lục Phong Hàn nửa cúi mắt, chớp mắt suy nghĩ nhìn như có hứng thú: "A, là chuyện gì?"

"Người trong giới Lạc Châu đều biết Lục công tử là muối thương, nhưng trước mắt Lục công tử đến Lạc Châu cũng chưa lâu, buôn bán muối sinh ý còn chưa kéo quan hệ nhỉ?"

"Điều Từ đại nhân nói chính là lo lắng trước mắt của Lục mỗ, nhưng làm buôn bán cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, Lục mỗ có sốt ruột cũng vô dụng," Lục Phong Hàn giả vờ nói.

Thấy cá mắc câu, Từ Hưng Đức nói nhỏ: "Không dối gạt Lục công tử, nếu là Lục công tử muốn làm buôn bán muối, bản quan có thể giúp ngươi giật dây bắc cầu, nếu thế, bạc chẳng phải đến tay càng lúc càng nhiều sao."

Buôn bán muối trong miệng Từ Hưng Đức tất nhiên không phải đơn thuần buôn bán, mà là muối lậu!

Lục Phong Hàn thầm nghĩ hắn quả nhiên đã đoán đúng, Từ Hưng Đức cùng bộ phận quan viên Lạc Châu kết bè kết cánh, tư thụ quan muối.

Thuế quan muối có thể nói là một trong những nguồn thu thuế lớn nhất của cả nước, cho nên quan muối tư thụ là tội lớn, lần này Lục Phong Hàn đến đây chính là vì chuyện này, nếu hắn tùy tiện trực tiếp lộ thân phận, chắc chắn liền bị quan viên Lạc Châu trên dưới lừa gạt, ngược lại tra không ra chân tướng, lúc này mới mai danh ẩn tích, chẳng qua Lục Phong Hàn không nghĩ đến việc này nhanh như vậy đã lộ ra manh mối, còn là Từ Hưng Đức chủ động đưa.

Đáng tiếc lời nói của Từ Hưng Đức nửa lộ nửa không, làm cho người ta bắt không được nhược điểm.

"Việc tốt" thế này, Từ Hưng Đức sao sẽ chủ động nói cùng hắn?

Quả nhiên, Từ Hưng Đức nói tiếp: "Bản quan có thể vì Lục công tử giật dây bắc cầu, chỉ cần Lục công tử chịu nhường ngoại thất kia cho ta..."

Không sai, hôm qua Từ Hưng Đức trở về suy nghĩ hơn nửa buổi tối, hắn ta phải có được Chiêu Chiêu!

Từ lúc ở Túy Nguyệt Lâu nhìn thấy, hắn đã đem hồn phách để trên người Chiêu Chiêu, ngày cũng tư đêm cũng tưởng, nếu như Lục Phong Hàn chỉ là một thương hộ bình thường, hắn sớm đã đoạt lấy Chiêu Chiêu, nhưng Lục Phong Hàn cùng Tấn Vương có chút quan hệ, hắn liền dùng chủ ý này để đả động Lục Phong Hàn.

Thương nhân yêu tiền, hắn không tin Lục Phong Hàn không tâm động.

Mà lúc này, cách đó không xa sắc mặt Chiêu Chiêu trắng như tuyết, nàng còn nắm ngọc bội của Lục Phong Hàn trong tay, không sai, nàng chính là đuổi theo tìm Lục Phong Hàn, sau đó trùng hợp nghe được đoạn đối thoại này.

Chiêu Chiêu không nghĩ đến Từ Hưng Đức không biết xấu hổ như thế, vậy mà trực tiếp tìm Lục Phong Hàn nói muốn nàng!

Nhớ tới dáng vẻ Từ Hưng Đức bị tửu sắc ăn mòn kia, còn có những thủ đoạn bỉ ổi ghê tởm của hắn, Chiêu Chiêu nhịn không được nắm chặt ngọc bội trong tay, nàng sợ Lục Phong Hàn sẽ đáp ứng.

Đằng trước tiếp tục nói chuyện, Từ Hưng Đức chờ đợi Lục Phong Hàn trả lời.

Bên đây tim Chiêu Chiêu cũng treo lên, Lục Phong Hàn sẽ không đáp ứng chứ!..