Chương 9: Không đành lòng

Tạ Cảnh Thâm không những không dừng lại mà còn dùng tay giữ chặt bầu ngực để anh có thể ăn nhiều hơn.

Giang Linh Linh không ngờ anh nói không giữ lời, sau cao trào giọng nói cô mềm như bông, như là làm nũng, " Anh nói dối! Sao anh không dừng lại!

Tạ Cảnh Thâm cười nhẹ, ánh mắt đậm ý cười nhìn cô " Anh không có nói không tiếp tục liếʍ vυ" của Linh Linh. "

Tại sao người này luôn nói những điều hạ lưu nhất với giọng điệu nhẹ nhàng, Giang Linh Linh nghẹn lời, ngậm miệng tận hưởng kɧoáı ©ảʍ mà anh mang lại.

Bài thi, sách vở tứ tung, thiếu niên dáng người to lớn che chắn cho cô gái nhỏ, tiếng rêи ɾỉ yếu ớt thỉnh thoảng lọt ra chọc lòng người nhộn nhạo.

Ngày hôm sau là bài kiểm tra hằng tháng. Trước khi học lớp 10, cô cũng chưa được tiếp xúc với sách giáo khoa, nền tảng chưa vững chắc, mười phút trước khi kết thúc kỳ thi, vẫn còn hai câu hỏi chưa tính xong.

Cô đột nhiên nhớ tới cảnh tượng tối qua Tạ Cảnh Thâm đè cô xuống bàn học ăn vυ". Còn đè lên chồng sách vở cùng đề thi. Mà câu hỏi kia... cùng dạng với câu trong đề ôn tập.

Nhớ tới công thức lúc giải đề, lúc đó cô chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, dựa theo trí nhớ viết vào giấy, tuy nhiên cô không có đủ thời gian để tính toán đáp án.

Giang Linh Linh nộp bài kiểm tra, cô rất hối hận vì sao không xem lại một lượt đề ôn tập. Nhưng cũng không hoàn toàn để trong lòng, cũng cố hết sức để hoàn thành bài thi đợt này ngoại trừ hai câu cuối thì còn lại đều rất tốt. Muốn một tháng bù lại lượng kiến thức đã mất kia quả thực rất khó khăn.

Bước ra khỏi lớp, hành lang bên ngoài đầy ắp người, tụm năm tụm ba thảo luận bài thi, Đường Viện đang nói chuyện phiến cùng bạn liếc thấy Giang Linh Linh liền nhìn cô vẫy tay nhiệt tình.

Giang Linh Linh buộc phải tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, mấy nữ sinh đang thảo luận về nội dung phim truyền hình, trang điểm, làm đẹp. Mặc dù cô không hiểu biết về những thứ đó, nhưng nghe họ trò chuyện cũng không tính là tệ.

Cho tới khi nói về việc nên dùng loại kem chống nắng nào tốt hơn, Đường Viện đột nhiên trêu đùa Giang Linh Linh, giả vờ tức giận, "Linh Linh, trời nắng như vậy mà cậu vẫn trắng thế, lén dùng kem chống nắng loại nào? Mau khai ra cho mình nếu không, mình sẽ tức giận. ”

Giang Linh Linh hoàn toàn không hiểu biết về việc này, chỉ là sau khi nghe bọn họ nói về kem chống nắng, cô mới có chút bối rối, “ Không có, mình chưa từng dùng mấy thứ này. ”

Đường Viện cảm thán, Giang Linh Linh không hề bị cháy nắng trong cái nắng nóng như thế này. Khuôn mặt trắng như sứ dưới ánh mặt trời gay gắt không hề bị đen mà càng trắng, khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay, đôi mắt cân xứng như ánh nước mùa thu, mảnh mai lại đáng thương.

Giang Linh Linh nhấp miệng cười một chút, chớp mắt nhìn Đường Viện, tiếp tục nghe bọn họ tán gẫu.

Cô nghiêng đầu, nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng vang lên một câu nói, dáng vẻ điền tĩnh nhu hòa của cô gái đâm vào lòng Tạ Cảnh Thâm.

Anh không có đi lên chen vào cuộc trò chuyện của họ hay gọi Giang Linh Linh lại, mà chỉ yên lặng quan sát, cảm thấy Giang Linh Linh như thế toát ra sức hấp dẫn chết người, một cô bé như vậy khiến anh không đành lòng phá hủy, những ý nghĩ bạo ngược đó tạm thời bị đè nén. Anh chưa từng nghĩ tới bộ dáng thiếu nữ đứng nói chuyện sẽ làm anh luyến tiếc dời đi mắt, an tĩnh đến giống một bức họa.

Sau khi Giang Linh Linh nói chuyện phiếm với Đường Viện không lâu, tiếng chuông tan học vang lên. Họ cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm, Giang Linh Linh đang định đi tìm Tạ Cảnh Thâm, quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh, mặt đối mặt, cô không khỏi ngượng ngùng.

Trong lòng ngầm bực chính mình như thế nào vừa nhìn thấy Tạ Cảnh Thâm liền ngượng ngùng, nhưng rốt cục vẫn là vui vẻ, anh ấy vừa nhìn thấy cô liền cười. Đôi mắt anh như chứa cả dải ngân hà, đôi mắt phản chiếu bóng dáng của cô.

Khoảng khác khi cô nghiêng người nhìn anh ý nghĩ muốn xoa đầu cô chợt lóe lên. Bất đắc dĩ đè nén xuống.

"Đi thôi."

"ừm."

__________________

“Bài kiểm tra tháng trước đã được dán lên mục thông báo, lần này mọi người đều có tiến bộ.” Chủ nhiệm lớp tâm trạng vui vẻ, xoay người rời đi.

Giang Linh Linh vội vàng đi tra kết quả. Trong số năm mươi học sinh của lớp, cô đã xếp thứ hai mươi lăm trong kỳ thi, vượt quá sự mong đợi.

Thực vui vẻ, muốn tìm một người để chia sẻ tâm tình. Người đó — gần như không cần suy nghĩ, ba từ Tạ Cảnh Thâm hiện lên trong đầu cô, đây là lần đầu tiên cô muốn chia sẻ chuyện của mình với người khác.

Quay đầu lại đã thấy Tạ Cảnh Thâm cũng đang nhìn cô.

Giang Linh Linh bước về chỗ anh, cùng chia sẻ kết quả kì thi, miệng ngậm ý cười, đôi mắt cong cong.

“Anh biết em có thể theo kịp tiến độ, làm bài không tệ.” Tạ Cảnh Thâm mỉm cười, nhìn cô với ánh mắt khích lệ và khẳng định, anh mở tay đưa cho cô một viên kẹo trái cây vị đào.

Giang Linh Linh nhận lấy kẹo, xé mở vỏ bọc, vị ngọt của đào nở ra trong miệng, trong lòng thập phần ngọt ngào.

Hôm nay là thứ sáu. Vừa mới kết thúc kỳ thi tháng, theo quy định sẽ được nghỉ phép hàng tháng, học thêm ba buổi nữa có sẽ được nghỉ cả ngày cuối tuần mà không cần học bù.

Sau khi giải quyết bài thi thì lại có một vấn đề sảy ra đó là sữa của cô không vì ngày đó được hút mà ổn định tiết ra, ngược lại tình trạng chảy sữa thất thường càng nghiêm trọng.

Cô phải mặc những miếng đệm ngực dày vào một ngày nắng nóng, mặc đồng phục dài tay để che đi sự bất thường của mình. Không những tình trạng chảy sữa bất thường mà nơi ấy cũng chả nước không ngừng. Cảm giác hư không bất thường quấn lấy tâm trí. Cô thậm chí còn muốn chạm nơi ấy để giảm bớt cơn ngứa ngáy, hét lên vì trống rỗng và khao khát.