Chương 5:

Loại bỏ sự đề phòng của cô ấy

Dọc theo đường đi không chạm mặt Hoàng ca cùng Hồng mao, Giang Linh Linh cùng Tạ Cảnh Thâm trò chuyện vui vẻ.

Lúc bọn họ chia tay, Tạ Cảnh Thâm không hề khác thường, anh ta chỉ ậm ừ, trên mặt không có chút cảm xúc, anh đứng dưới ngọn đèn đường nhìn Giang Linh Linh lên lầu.

Giang Linh Linh cảm thấy vừa rồi Tạ Cảnh Thâm có gì đó không thích hợp, sau khi lùi lại hai bước, phát hiện Tạ Cảnh Thâm vẫn đứng tại chỗ nhìn theo cô rời đi.

Đột nhiên, mũi cô hơi đau, vừa rồi nghĩ đến sự kỳ lạ của anh, cô quyết định hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, cô quay người trở lại, chỉ thấy sắc mặt Tạ Cảnh Thâm tái nhợt, môi mím chặt.

Giang Linh Linh trong lòng suy đoán, nhưng vẫn lớn tiếng hỏi, "Tạ Cảnh Thâm, cậu có khỏe không? Sắc mặt cậu trông không được tốt lắm ..."

"Cô thật sự rất dễ dàng cắn câu ... "

Tạ Cảnh Thâm nhắm mắt, che dấu ý nghĩ khoái lạc kia, mở ra đôi mắt lại trầm tĩnh dường như không có bất kì gợn sóng nào, giọng nói có chút yếu ớt, "Không sao ... chắc đường huyết thấp một chút, buổi chiều chưa ăn gì, chờ nát nữa về nhà nằm nghỉ một lát liền tốt ... "

Thấy anh nói thực nhẹ nhành, Giang Linh Linh không chút nào lo lắng, giọng điệu có chút áy náy," cậu hiện tại một mình trở về, vạn nhất trên đường té xỉu làm sao bây giờ? "

Giang Linh Linh suy nghĩ một chút, dù sao cũng đã tới dưới lầu rồi, dìu anh lên lầu nghỉ ngơi, còn làm thêm chút đồ ăn nữa, chắc sẽ hồi phục, nhưng không biết anh ấy có đồng ý không

Thấy sắc mặt Tạ Cảnh Thâm càng ngày càng xấu, Giang Linh Linh mất đi sự do dự, đưa tay ra đỡ Tạ Cảnh Thâm.

Quá mức lo lắng về tình trạng thể chất của anh nhất thời không để ý tới chính mình cũng không bài xích sự tiếp xúc của Tạ Cảnh Thâm.

Tạ Cảnh Thâm cao hơn Giang Linh Linh một cái đầu, cánh tay thon dài quàng qua cổ cô,cả người áp xuống cũng không quá nặng, thuận lợi lên lầu.

Giang Linh Linh thả một tay để mở cửa, để an toàn cô đã nhờ người đổi ổ khóa mới khi dọn đến. Căn nhà cho thuê không có ghế sô pha, chỉ có một chiếc ghế với bàn học, một chiếc ghế xếp thấp, trước đây là một chiếc ghế gỗ cứng và hẹp. Tạ Cảnh Thâm tay dài chân dài ngồi vậy hẳn là không thoải mái.

Giang Linh Linh không còn cách nào khác, đành phải đỡ anh đến bên giường, xếp cái gối rồi để anh ta dựa vào.

Giang Linh Linh không biết khẩu vị của anh, đành phải đánh thức, "Tạ Cảnh Thâm, dậy đi, tôi nấu cho cậu một tô mì được không? Hiện tại xào rau có chút không kịp, nên mì sẽ nhanh chín hơn."

Tạ Cảnh Thâm nhỏ giọng đáp lại.

Giang Linh Linh đứng dậy kiểm tra nguyên liệu trong tủ lạnh, may là hai ngày trước rời đi, viện trưởng lo lắng cô ăn không ngon nên đã mua rất nhiều rau củ bỏ vào tủ lạnh.

Lấy một ít cà chua và trứng, làm nóng chảo rồi đổ dầu ăn vào, cho cà chua đã thái mỏng vào, nêm chút muối, chiên sơ qua vài lần. Khi cà chua đã xào thành sốt đỏ hấp dẫn thì vặn nhỏ lửa, thêm gia vị rồi cho trứng tráng vào xào cùng.

Cà chua và trứng kết hợp với nhau tỏa ra mùi thơm rất ngon và hấp dẫn, sau đó cho nước nóng và mì vào là xong.

Giang Linh Linh cởi tạp dề đổ đầy một bát mì, đáy bát hơi nóng, đầu ngón tay trắng nõn có chút đỏ ửng, cô nhẹ nhàng hít vào một cái rồi nhanh chóng đặt bát xuống bàn.

Sau khi thổi trên đầu ngón tay, Giang Linh Linh đang định lấy giẻ bọc đáy bát thì nghe thấy giọng nói của Tạ Cảnh Thâm.

“Để tôi bê cho.”

Giang Lăng Lăng muốn từ chối, “nhưng cậu…”

Tạ Cảnh Thâm ấm ức nói, “Tay cậu đang bỏng, tôi chưa ốm đến mức không cầm được bát mì.”

Nói xong Tạ Cảnh Thâm hướng cô đi tới, nhìn chằm chằm bàn tay vừa mới bị bỏng đỏ của cô.

Giang Linh Linh có chút xấu hổ, giấu tay lại, “Không sao, bát mì ở kia.”

“Tôi nhìn xem có sao không.” Mặc dù Tạ Cảnh Thâm hỏi, nhưng giọng điệu của anh có vẻ không tốt lắm, đôi lông mày nhịu lại.

Giang Linh Linh không còn cách nào khác, đành phải đưa tay ra, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng làn da của cô quá trắng, cho nên nhìn có chút đáng sợ.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tạ Cảnh Thâm, cô không phát ra tiếng động, để mặc anh kéo đến bồn rửa dùng nước lạnh xả lại chỗ bị bỏng cho bớt rát.

Tạ Cảnh Thâm rũ mi, “Ở nhà có thuốc mỡ trị bỏng không?”

Giang Linh Linh lắc đầu, cô vừa mới chuyển nhà, cô cũng chưa từng bị bỏng bao giờ, tự nhiên không chuẩn bị cho những thứ này.

Thấy vậy, Tạ Cảnh Thâm yêu cầu Giang Linh Linh ngồi xuống ghế xếp, nhúng chiếc khăn vào chậu nước lạnh áp vào lòng bàn tay cô. Chính anh ngồi xổm, thổi nhẹ vào vết bỏng.

Sau khi làm xong mọi việc, anh đứng dậy gọi điện thoại, trở về lông mày đã giãn ra.

Không chờ cô hỏi, Tạ Cảnh Thâm đã giải thích, “Vừa rồi tôi nói chuyện điện thoại với một người bạn, lát nữa sẽ có người mang thuốc đến.”

Trái tim Giang Linh Linh mềm nhũn rối tinh rối mù.

Cô chợt nhớ ra điều gì đó, “Nhưng cậu… còn chưa ăn.”

Tạ Cảnh Thâm cười cười, đứng dậy đi vào bếp bưng mì ra.

Những quả cà chua tươi và hồng hào đã hơi mềm, nằm bơ phờ trong bát, lúc này mì có hơi dính.

Nhưng anh vẫn cầm bát lên và ăn một cách chậm rãi, như một món cao lương mỹ vị.

Nửa giờ sau,

Tạ Cảnh Thâm đi ra khỏi phòng tắm sau khi xác nhận những điều tốt đẹp đã được giấu kín.