Chương 3: Cô ấy quá dễ lừa

Chương 3:

"

Cô ấy thực sự dễ lừa"

"Cậu ấy đang đợi mình...?"

Giang Linh Linh đã cố gắng hết sức thuyết phục bản thân rằng điều này là không thể, nhưng cô lại vô thức đẩy nhanh tốc độ vệ sinh.

Tạ Cảnh Thâm dường như nhận ra Giang Linh Linh đang đi xuống lầu, váy trắng chỉ lộ ra một phần, anh hô lên, ": Giang Linh Linh, đi không?"

Giang Linh Linh có chút vui vẻ, chạy chậm đến trước mặt anh, tóc đen mềm mại bị gió thổi sang hai bên, lộ vầng trán trơn bóng no đủ, gương mặt trắng nõn bởi vì chạy nổi lên tầng mây hồng, "Tạ Cảnh Thâm, hôm qua cậu không có nói cho tôi hôm nay cùng nhau đi học nha".

Tạ Cảnh Thâm chỉ cười, lấy bữa sáng trong cặp đưa cho Giang Linh Linh, "ờm, Sáng nay dì tôi làm hơi nhiều. Tôi nghĩ rằng cậu sẽ không có thời gian để ăn sáng, vì vậy tôi liền mang cho cậu một phần. "

Giang Linh Linh cầm chiếc bánh bao nóng, khẽ cắn một ngụm, bánh mềm nhân thịt chắc, đậm đà. Giang Linh Linh ngước nhìn anh, ảnh ngược của Tạ Cảnh Thâm được phản chiếu trên con ngươi trong veo của cô, "Ăn ngon, cảm ơn cậu rất nhiều Tạ Cảnh Thâm, làm phiền cậu quá. Chắc cậu đợi tôi lâu lắm rồi nhỉ"

Thực ra, Tạ Cảnh Thâm chỉ đợi ở dưới lầu một lúc, nhưng anh rất vui vì cô đã hiểu lầm, một lúc sau anh mới nói: "Không sao, chỉ cần cậu không đói là được."

Thấy đôi mắt long lanh đầy xúc động của Giang Linh Linh, Tạ Cảnh Thâm hài lòng, khẽ cười, vươn bàn tay nắm lấy cặp sách của cô.

"Chúng ta là bạn bè có gì đâu mà xúc động, ta nên đi đi thôi? Đừng để đến muộn." "Bạn bè? Thì ra ... anh cũng coi mình là bạn, cô cũng có bạn sao?"

Hôm nay, chương trình học vẫn như cũ, mặc dù ai cũng tò mò về Giang Linh Linh nhưng họ không có cơ hội tiếp xúc với cô ấy, họ còn bận rộn với bài vở nặng nề ở trường. Vì vậy, Giang Linh Linh đến căn tin ăn cơm một mình vào ngày thứ hai đi học, cô đi theo đám đông mà đi. Lúc cô đến nhà ăn đã rất muộn, nhìn lên đã thấy rất nhiều người, căn bản không có chỗ trống

Cô lặng lẽ chọn ô cửa sổ có người xếp hàng ngắn nhất để xếp hàng, đến lượt mình thì chỉ còn lại món trứng xào cà chua đơn giản nhất. May mắn thay, Giang Linh Linh không phải là một người kén ăn, món ăn thơm phức trên tay cô ấy đã giải tỏa rất nhiều mệt mỏi trong ngày.

Giang Linh Linh lau những giọt mồ hôi lăn trên trán. Tuy nhiên, căn tin không có túi đóng gói mang đi, dù trời nắng nóng, cô chỉ có thể ngồi trước quạt gió, thổi khí nóng khôn lường rồi mua chai đồ uống lạnh.

Giang Linh Linh bưng mâm đồ ăn vòng hơn phân nửa cái nhà ăn, cũng không tìm được chỗ ngồi thích hợp. Đây là thời gian cao điểm, hầu hết mọi người đã dọn cơm và ổn định chỗ ngồi, chỗ ngồi không có người ngồi cũng đầy cặn thức ăn chưa được dọn dẹp.

"Hoàng ca, anh có chắc điều này đáng tin cậy không? Những người kiểu tóc như chúng ta nhất định sẽ dễ bị phát hiện ra là đang mạo danh." Hồng mao thì thầm, chỉ vào mái tóc đỏ rực trên đỉnh đầu.

Hoàng ca gằn giọng: "Đừng lo, tao đã đưa cho cô ta một khoản tiền rồi, cô ta đã thỏa thuận với người phụ trách căng tin rằng chúng ta là cháu của cô ta đến giúp đỡ, để cô ta về quê rồi."

"Nhưng công việc này nhiều quá. Ghê tởm." Hồng Mao véo mũi, chán ghét nhìn cái xô nước trong tay.

"Không được, hôm qua ông chủ phát hiện con bé kia đi học ở đây, không tiện tìm người khác lẻn vào. Đừng lo lắng, chỉ cần nó tới ăn cơm, chúng ta nhất định sẽ tìm được nó."

"Hoàng ca, anh quá lợi hại! Vẫn là anh mưu tính sâu xa!" Tóc đỏ nhìn hắn đầy ngưỡng mộ, hoàng ca được khen người lâng lâng.

Cả hai lén lút di chuyển cái xô nước, vừa tìm người vừa dọn dẹp.

Sau khi ở trong nhà ăn quá lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Linh Linh đỏ bừng vì nóng, giống như quả dâu tằm chín, chỉ cần cắn một miếng là đã chảy đầy nước.

Giang Linh Linh cảm thấy có chút lo lắng, ở nhà chậm trễ quá nhiều thời gian, sẽ không đủ thời gian lên lớp.

Đột nhiên, Giang Linh Linh nhận thấy có hai người mặc đồ bếp màu trắng đang đi về phía cô. Một người tóc vàng và một người tóc đỏ, hai người đều cúi đầu, nhưng liếc nhìn xung quanh.

Giang Linh Linh sửng sốt, hai người này chính là người tìm cô tối hôm qua! Cô không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, cô quay đầu đi về hướng ngược lại.

"Giang Linh Linh."

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến, hóa ra là Chủ nhiệm lớp đã gọi cô lại, Tạ Cảnh Thâm đang ngồi bên cạnh. "Lần đầu tiên đến trường có phải không quen không? Tiểu Tạ thấy em đã lâu không tìm được chỗ ngồi. Vừa hay tôi ăn gần hết rồi em có thể ngồi đây ăn đi." Cô giáo chủ nhiệm nhìn Giang Linh Linh tốt bụng, gật đầu, và đứng dậy thu thập bữa ăn, rời khỏi chỗ ngồi.

Giang Linh Lăng mỉm cười nhìn cô giáo chủ nhiệm, đôi mắt hạnh, nhân ái ẩn chứa một tia xuân sắc, sạch sẽ không chút tạp chất, cô giơ tay vẫy chào" Cảm ơn cô!"

Giang Linh Linh ngồi đối diện với Tạ Cảnh Thâm, trải qua vài lần giao lưu, cô đối mặt với anh không còn lo lắng và sợ hãi, cô dường như đã hòa hợp với anh như một người bạn bình thường.

Cô đang ngồi ở một vị trí rất tốt, ở góc nhà ăn, có một bức tường bên trái ngăn cách chỗ ngồi của giáo viên với chỗ ngồi học sinh, cơ thể Tạ Cảnh Thâm to lớn đã chắn được tầm nhìn tới cô .

Giang Linh Linh cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy hai người rời đi qua cửa sổ nhỏ. Cô đã quen với việc không nói chuyện khi đang ăn, sau khi chào hỏi, cô lặng lẽ ăn thức ăn, không để ý thấy ánh mắt rực lửa của Tạ Cảnh Thâm.

"Cậu đang trốn tránh bọn họ sao?"

Giang Linh Linh thấy anh nhìn liền hào phóng thừa nhận, "Cậu không hỏi tại sao họ lại tìm tôi sao?"

Tạ Cảnh Thâm mỉm cười, "Chúng ta là bạn, không cần hỏi nhiều như vậy. Nếu cậu không muốn tôi sẽ không ép buộc, tôi sẵn sàng lắng nghe nếu cậu muốn nói với tôi. "

" Giang Linh Linh, về sau cùng nhau ăn cơm, tôi khá cô đơn khi không có ai đi cùng. "

Giang Linh Linh rất xúc động, cậu ấy thực sự là một người bạn tốt, tôn trọng cảm xúc của cô và quan tâm đến sự an toàn của bản thân.

Đồng thời, cô cũng hơi ngạc nhiên, phải chăng điểm số, tính cách, ngoại hình của Tạ Cảnh Thâm đều tốt, lẽ ra không thiếu bạn bè, sao lại có thể ở một mình. Nhưng nghĩ kỹ lại, mấy lần gặp mặt, chỉ có một mình anh, trong lòng lại càng thêm hỗn loạn.

Giang Linh Linh dừng đũa, trả lời sau vài giây, trong mắt cô có vẻ thương hại và ánh nước, "Được rồi,, vừa lúc tôi cũng chưa quen ai, hai chúng ta có thể cùng nhau."

Tạ Cảnh Thâm nhìn Giang Linh Linh tin lí do của anh. Từ trong l*иg ngực phát ra tiếng cười trầm thấp, chỉ cảm thấy vui sướиɠ thể xác và tinh thần, ánh mắt thật đúng đắn, cô ấy thật dễ bị lừa.

Nhìn thấy anh cười, Giang Linh Linh cũng cảm thấy có chút vui vẻ, vì vậy cô không thể không đẩy nhanh bữa ăn của mình.

Tạ Cảnh Thâm ánh mắt ôn nhu, ôn thanh nói: "Đừng nóng vội, từ từ ăn đi."

Giang Linh Linh thấp giọng phản đối" Cậu tới đây cũng đã ăn gần hết rồi, cậu chờ tôi lâu như vậy ..."

"Chúng ta là bạn bè, bạn bè không so đo những chuyện này."

" ừm! Chúng ta là bạn bè! "Giang Linh Linh tràn đầy vui mừng mà nhìn về phía Tạ Cảnh Thâm, hai cái má lúm đồng tiền hiện lên.

Sau khoảng năm phút, Giang Linh Linh cũng ăn no, dáng người nhỏ nhắn đi theo Tạ Cảnh Thâm rời nhà ăn.

Căn tin cách tòa nhà dạy học hai trăm mét, tuy rằng không xa, nhưng phải đi qua một sân bóng rổ, chung quanh cũng không có cao ốc che khuất.

Cái nắng lúc vẫn còn thiêu đốt mặt đất, người ở ngoài trời một lát sẽ bị hấp hơi, một số học sinh đang ngồi ăn kem phàn nàn nắng nóng như vậy còn phải học bù.

Giang Linh Linh không có nhiều phàn nàn như vậy, cô đi phía sau Tạ Cảnh Thâm, giẫm lên bóng của anh, một bộ đồng phục học sinh lớn khoác trên đầu cô, được bảo hộ đến kín mít..

Đồng phục học sinh thuộc về Tạ Cảnh Thâm. Ngay khi rời nhà ăn, thiếu niên liền đưa cho cô chiếc áo và ra hiệu cho cô mặc vào.

Mặc dù đồng phục học sinh dài tay trắng đỏ là quần áo mùa xuân, hơi dày. Nhưng mùi thơm thoang thoảng của sữa tắm còn lưu lại trên chóp mũi, phớt lờ cái nóng oi bức của lớp vải.

Tạ Cảnh Thâm không vội bước đi, khóe mắt chú ý tới Giang Linh Linh ở phía sau, đợi cô đuổi kịp, sau đó tiếp tục đi về phía trước, giữ khoảng cách sao cho bóng dáng của anh vừa vặn bao phủ Giang Linh Linh.

Một đường không nói gì, lúc đến khu dạy học, Tạ Cảnh Thâm dừng lại, cúi đầu nhìn Giang Linh Linh, trong mắt mang theo thỉnh cầu, hai má có chút ửng đỏ, giống như là đang xấu hổ, "Giang Linh Linh, Gần đây tôi gặp phải một số rắc rối, cậu có thể giúp mình được không? "

Đây là lần đầu tiên Giang Linh Linh nhìn thấy thiếu niên có dáng vẻ này, còn chưa kịp hỏi cậu là cái gì thì miệng đã nhanh trước một bước" Được rồi ... Có chuyện gì vậy? "

" Tôi gần đây học hành luôn khó tập trung, phải mất nửa giờ mới có thể giải xong một đề mà thường ngày có thể giải quyết trong vài phút... "Tạ Cảnh Thâm dường như có chút không nói nên lời.

Giang Linh Linh biết mình có thể không giúp được gì, nhưng kiềm chế không được trong lòng muốn giúp Tạ Cảnh Thâm vội vàng, " Cái kia... chúng ta có thể giải quyết như thế nào?"