Thành phố Trì Ô cuối tháng chín, mưa thu đổ như trút nước, mây đen dày đặc che phủ bầu trời, toàn bộ đường phố chìm trong một màu u ám.
Quý Thư Từ mơ màng tựa vào cửa sổ xe, chăm chú nhìn vào điểm đến ngày càng gần trên hệ thống định vị.
“Bố, bố sẽ không có thời gian rảnh vào giờ này để đưa con đi uống cà phê đâu nhỉ.” Anh đặt chiếc gối mềm vào sau lưng, tìm một vị trí thoải mái nhìn ra những người đi đường ngoài cửa sổ, giọng điệu nhạt nhẽo không nghe ra cảm xúc: “Dạo này con rất bận, bài giảng cho ngày mai còn chưa chuẩn bị xong.”
Diệp Tiến Đồng giữ tay lái bằng một tay, bật thêm một nấc trên cần gạt nước mưa: “Tất nhiên không phải, bố đưa con đi gặp con trai của một người bạn tốt của bố.”
Quý Thư Từ từ trạng thái mơ màng trở lại tỉnh táo bởi từ “bạn tốt”. Vòng bạn bè của Diệp Tiến Đồng có thể nói là trải rộng khắp trong và ngoài nước, nhưng người ông gọi là bạn tốt thì lại rất ít.
Quan hệ trong giới kinh doanh đa phần gắn liền với lợi ích, chỉ cần bề ngoài coi được là ổn, dưới sự lừa dối khó mà có được mối quan hệ thuần túy.
Ít nhất Quý Thư Từ từ nhỏ đến giờ biết không quá ba người.
“Vợ chồng họ dạo này phải ra nước ngoài một chuyến, không yên tâm để con trai ở nhà một mình, nên nhờ bố chăm sóc một chút.” Diệp Tiến Đồng nói ngắn gọn: “Con và cậu ta cũng tầm tuổi, để cậu ta ở với con cũng có bạn.”
Quý Thư Từ nhạy bén nhận ra sự không ổn trong lời nói, nhướng mắt lặp lại: “Không yên tâm để một mình? Mấy tuổi rồi?”
Diệp Tiến Đồng mặt không đổi sắc giơ ba ngón tay: “Nhỏ hơn con ba tuổi.”
Quý Thư Từ nhíu mày, không nói nên lời.
Anh từ năm lớp 11 đã tự sống một mình đến giờ, hai mươi mấy tuổi rồi mà còn không biết tự chăm sóc bản thân, vị đức phật này, anh không thể chịu nổi.
“Không đi, con cũng không biết chăm sóc người khác, để cậu ta tự tìm bảo mẫu đi.”
“Không cần con chăm sóc người ta.” Diệp Tiến Đồng tiền trảm hậu tấu, cáo già thu cái đuôi lại, nhẹ nhàng nói: “Chỉ ở ba tháng thôi, cậu ta chỉ là sức khỏe không tốt cần có người sống bên cạnh, những thứ khác đều biết làm.”
Diệp Tiến Đồng không để Quý Thư Từ có thời gian phản ứng, nói tiếp trước khi anh kịp mở miệng: “Bố cậu ta là ân nhân cứu mạng của bố, con không thể để bố vẫn luôn mãi mắc nợ ân tình này được.”
Nhắc đến chuyện này, Quý Thư Từ cũng có chút ấn tượng. Năm đó, Diệp Tiến Đồng đi nước ngoài bàn chuyện làm ăn, trên đường gặp tai nạn bị mắc kẹt trong ghế lái phụ, nếu không có người cuối cùng liều mạng kéo ông ra, có lẽ bây giờ ông đã trở thành một tấm bài vị mới trong linh đường rồi.
Nghĩ đến đây, lời từ chối của Quý Thư Từ lại phải chuyển hướng: “Cậu ta cũng ở Trì Ô, cùng lắm thì lâu lâu con lại đến thăm cậu ta, bố nợ ân tình sao lại bắt con trả chứ?”
“Bố đã hứa với bố mẹ cậu ta rồi, cha nợ thì con trả, thiên kinh địa nghĩa mà.”
Diệp Tiến Đồng cười không cho phép từ chối, theo chỉ dẫn dừng xe trước một quán cà phê, chỉ vào thời gian trên màn hình: “Muộn hai phút rồi, chắc cậu ta đã đến, đừng để người ta đợi lâu. Bố còn có việc ở công ty, lát nữa sẽ cho tài xế đến đón hai đứa.”
Ông có việc gấp, nói nhanh dặn dò xong, đảm bảo không có sơ sót mới gửi tin nhắn tên cho Quý Thư Từ, thúc giục anh nhanh đi vào.
Quý Thư Từ nhìn vào bên trong, lúc sáu bảy giờ tối cộng thêm trời mưa lớn, khách trong quán cũng chỉ lác đác vài người, anh gần như liếc mắt một cái là thấy ngay chiếc vali trắng đen ở góc cạnh cửa sổ.
Chỉ là chủ nhân của chiếc vali bị cái cột của quán che khuất, chỉ lộ ra nửa sau đầu.
Diệp Tiến Đồng đưa Phật đến một nửa, không nói gì về diện mạo, tính cách, hay nền tảng của đối phương, đối với một người từ nhỏ đã quen sống độc lập, không thích giao tiếp như Quý Thư Từ, quả thật là tai bay vạ gió.
Chuông gió ở cửa kêu, nhân viên phục vụ tiến lên nhận lấy ô của anh và đặt vào giỏ nhựa: “Chào anh, xin hỏi có đặt chỗ trước không? Nếu không, tôi sẽ sắp xếp chỗ cho anh.”
“Cảm ơn, không cần.” Quý Thư Từ nhạt nhẽo nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở bóng lưng không xa.