Chương 67: Thì ra Cố Hỉ Tâm cũng có lúc thông minh

"Em không giận anh." Cố Hỉ Tâm thành thật trả lời, sau đó lại tiếp tục cất tiếng: "Nhưng hiện tại em không muốn gặp anh.Cho nên anh hãy trở về trước đi, có được không?"

"Hỉ Tâm..."

Tấn Phong cảm nhận được bả vai cô ta đang run rẩy liền vươn tay ra mà chạm vào.

Hơi ấm từ bàn tay anh xuyên qua lớp áo mỏng mà truyền tới da thịt Cố Hỉ Tâm, ấm nóng đến mức khiến cô ta rùng mình.

"Em thật sự không sao chứ?"

"Em không sao, anh hãy trở về đi"

Cố Hỉ Tâm thà chết cũng không muốn để Tấn Phong nhìn thấy bộ dạng thất bại thảm hại này của mình, cho nên một mực quay lưng đi với anh, để ánh mắt mình duy trì đối diện với bức tường màu trắng của phòng bệnh.

Tấn Phong thở dài một hơi, sau đó dùng sức kéo một cái, lập tức cơ thế Cố Hỉ Tâm liền căng cứng năm thẳng đuột ra trên giường.

"Hỉ Tâm, mặt của em làm sao vậy?"

Thị lực của Tấn Phong rất tốt, cho nên dù chỉ là thoáng qua anh cũng thấy được mặt cô ta đang được dán một tấm băng gạc lớn.

"A, anh đừng nhìn"

Cố Hỉ Tâm vội vàng đưa tay lên che mặt rồi lại quay người vào bên trong, trong lòng cô ta hiện đang cực độ hoảng loạn rồi.

Trong đầu không ngừng vang lên câu hỏi: "Cái bộ dạng xấu xí này của bản thân đã bị anh nhìn thấy rồi, liệu Tấn Phong có vì thế mà chán ghét mình hay không?"

"Ra đây là điều đang khiến em lo lảng sao?"

Tấn Phong nói rồi tiến lên ngồi trên giường, cố gắng kéo Cố Hỉ Tâm năm thẳng ra, để cho cô ta có thể đối diện trực tiếp với mình.

"Hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao bây giờ mặt em lại thành ra như thế này?"

"Em hiện tại xấu xí lắm phải không?"

"Đừng!"

Vừa nghe tới việc gọi điện cho mẹ mình, Cố Hỉ Tâm liên hoảng hốt dùng sức ôm chặt lấy thắt lưng Tấn Phong.

"Chuyện em bị thương anh đừng nói cho ai cả, có được không? Em không muốn mẹ em lại lo lắng"

"Tại sao vậy?"

Tấn Phong chau mày nghi hoặc.

Bình thường chẳng phải có chuyện gì Cố Hỉ Tâm cũng sẽ chạy đi tìm mẹ đầu tiên sao Tại sao lần này lại đột ngột thay đổi chủ kiến vậy?"

"Không có gì đâu.Anh chỉ cần hứa sẽ đáp ứng yêu câu của em thôi, được chứ?"

Cố Hỉ Tâm nói rồi mím mím môi nhìn anh.

Tấn Phong mặc dù ngơ ngác không hiểu có chuyện gì xảy ra nhưng vì để làm vừa lòng Cố Hỉ Tâm nên anh cũng sẵn sàng thỏa hiệp: "Được thôi, anh đáp ứng em.

Nhưng hứa với anh nếu như thấy không ổn liền phải báo cho anh, có được không?"

Nhưng lúc hoạn nạn như thế này càng là cơ hội tốt để ghi điểm trong lòng Cố Hỉ Tâm, để cho tương lai cô ta càng khó rời xa mình.

Cho nên Tấn Phong đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua miếng mồi ngon béo bở này rồi.

"Em không muốn tiếp tục ở lại bệnh viện.Anh đưa em đến chỗ anh đi, có được không?"