"Bác trai, bác gái.Cũng đã trễ rồi, con không làm phiền mọi người nữa, con đi vê trước, chúc mọi người ngủ ngon."
Nói rồi cô ta liên vội vàng hướng về phía cửa chính mà đi ra, hành động quá nhanh khiến cho Bạch phu nhân cũng không kịp cản.
"Con ra ngoài một lát."
Bạch Khiêm cầm lấy chiếc túi của Mộ Tuyết để quên trên ghế sô pha rồi đi ra, để lại hai ông bà Bạch đứng trơ ra nhìn theo bóng dáng hai người trẻ tuổi.
"Ông xem, nó giống ai vậy chứ?"
Bạch phu nhân đưa tay lên vuốt ngực, bà thật sự bị đứa con trai này làm cho tức chết rồi.
Bạch Khiên Thân sợ tâm tình vợ mình không tốt liền tái phát bệnh tim cho nên vội vã trấn an bài: "Đúng, đúng.
Bà xem nói giống ai vậy chứ, không ngoan một chút nào."
"Chắc chắn là không giống tôi rôi, nó giống ông."
"Được, được.
Mình nói gì cũng đúng."
Bạch Khiên Thân cười gượng gạo dìu vợ mình lên trên lâu nghỉ ngơi, xoay xoay một lát thôi vậy mà cũng đã hơn chín giờ tối rôi, những người già như hai người cũng nên sớm lên phòng nghỉ ngơi thôi.
"Mộ tiểu thư, chờ một chút."
Bạch Khiêm ở phía sau đang chạy theo Mộ Tuyết, gọi với theo cô.
Mộ Tuyết nghe thấy âm thanh của Bạch Khiêm gọi tên mình, quả nhiên cô.
ta nên dừng lại.
Choang một tiếng, ly rượu vang trong tay Tấn Phong bị ném xuống đất, vỡ tan ra thành nhiều mảnh vụn.
Một nhát thủy tỉnh cắt qua chân anh, khiến cho vết thương liên rỉ máu.
Nhưng Tấn Phong lại không thấy đau chút nào, trái lại miệng còn lộ ra một nụ cười hung ác, miệng lẩm bẩm một câu: "Vũ Tình, nếu như đã trốn thì hãy trốn cho kĩ.
Đừng để tôi tìm được em, nếu không đến lúc đó tôi nhất định sẽ đem em như chim sẻ mà nhốt trong lông kính."
Anh nói rồi liên ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng, trước đây luôn cảm thấy Vũ Tình yên tĩnh như mặt trăng, vậy mà thế nào lại không hay thật ra cô chính là một cô gái quật cường, cũng biết phản kháng, chống trả lại sự công kích của Tấn Phong.
"Em chưa định đi ngủ sao? Còn suy nghĩ gì vậy?"
Cố Kình Quân áp một ly nước ép mát lạnh lên má Vũ Tình, thấy cô đang ngẩng đầu nhìn trăng sáng, anh liên lên tiếng hỏi.
"Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ ra một vài chuyện."
Vũ Tình đón lấy ly nước ép từ tay Cố Kình Quân, thật ra bản thân cô cũng đang có chút nhớ về Tấn Phong.
Tấn Phong đối với cô hiện tại chính là một cơn ác mộng, nhưng trong quá khứ anh cũng đã từng rất dịu dàng khi đối xử với cô, đã từng có lúc khi ánh trăng soi rọi vào trong phòng, Tấn Phong đã kể cho cô nghe một vài câu chuyện về cuộc sống của anh, cũng đã từng dịu dàng xoa tóc cô giống như một đứa bé.
Chính vì từng sống chung dưới một căn nhà, từng luôn dõi mắt nhìn theo anh, cho nên Vũ Tình mới phải lòng Tấn Phong từ lúc nào không hay biết.
Nhưng tình đầu của cô quá ngây ngô, cô tưởng rằng cuộc sống sẽ thật sự giống như những trang truyện cổ tích mà ngày bé được nghe kể mà không hay biết răng cạm bẫy luôn giăng đầy cuộc sống, chỉ cần lỡ làng một bước chân là bất cứ lúc nào cô cũng có thể bước chân vào địa ngục.