Nhắc mới để ý, lần trước lúc ăn cơm chung với Bạch Khiêm, Cố Kình Quân hầu như chỉ toàn là gắp thức ăn cho cô, còn anh hình như ăn rất ít.
Chỉ có nửa chén cơm cùng vài lần gắp thức ăn, sau đó anh liên không ăn nữa.
"Bình thường Kình Quân ăn rất ít sao ạ?"
Vũ Tình có chút thắc mắc hỏi thím Trân.
Bà đương nhiên cũng không có gì cần giấu diếm, lập tức gật đầu đáp lại cô: "Ừ, thiếu gia bình thường ăn rất ít.Mặc dù mỗi ngày đều đổi món, nhưng cậu ấy tựa như một đứa trẻ rất kén ăn.Cơm lúc nào cũng ăn không quá một bát cả"
"Không phải chứ?"
Vũ Tình trừng lớn mắt để biểu lộ sự ngạc nhiên.
Thành thật mà nói, vóc dáng của Cố Kình Quân nhìn rất đẹp, có da có thịt, cao ráo đẹp trai.
Nếu thật sự như thím Trần nói, vậy thì Cố Kình Quân không phải là con người rồi.
Sáng rời đi từ sớm, làm việc đến tối muộn mới về nhà.
Vậy mà chỉ ăn uống qua loa như thể, thế thì anh lấy năng lượng ở đâu ra mà hoạt động đây? Thím Trần nhìn thấy sự ngạc nhiên cùng lo lắng trong ánh mắt Vũ Tình, bà được nước đẩy thuyền, giao cho một "trọng trách": "Chính vì công việc của thiếu gia mỗi ngày đều mệt mỏi, cậu ấy lại không chịu ăn uống gì.
Cho nên làm phiền Vũ tiểu thư thuyết phục thiếu gia, để cho cậu ấy ăn nhiều hơn một chút"
"Cháu sao? Cháu làm sao có thể?"
Thím Trân sống ở đây lâu vậy mà còn không quản anh được, thì một cô gái mới xuất hiện như cô làm sao thuyết phục anh được chứ? Cô không có cái tự tin to lớn đó đâu.
"Đương nhiên là có thể.Cô không chỉ có thể, mà chuyện này chỉ có một mình cô mới có thể giúp thiếu gia thôi"
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Lúc vẫn còn đang cố thuyết phục Vũ Tình, đột nhiên giọng Kình Quân vang lên khiến hai người đang đứng thập thò bên cạnh bếp giật thót người.
"Không có gì đâu, thiếu gia.
Tôi còn định lên gọi cậu xuống ăn cơm đây"
Vũ Tình nói rồi gắp một miếng thịt kho cho vào bát anh, dù sao đây cũng là món khiến cô tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình nhất so với mấy món ăn còn lại trên bàn.
Cố Kình Quân nhìn miếng thịt lớn được đặt vào trong bát, dạ dày anh thấy có hơi nhộn nhạo.
Nhưng khi nhìn vào ánh mắt mong đợi đang phát sáng như sao của cô, anh cũng không còn cách nào từ chối.
Đưa miếng thịt lên miệng cần một cái, cảm giác mềm mại đậm đà thật sự khiến cho vị giác của anh như bùng nổ.
Cố Kình Quân một miếng nữa là nuốt hết miếng thịt, sau đó tấm tắc khen: "Món này ăn ngon lắm, tài nghệ nấu nướng của em xem ra rất tuyệt"
"Anh đã quá khen rồi"
Cảm giác lo lắng nếu món ăn không hợp khẩu vị của anh như hòn đá nặng trong lòng Vũ Tình giờ này đã được gỡ xuống.
Thấy chính miệng anh ăn món ăn của mình, lại còn khen tài nghệ nấu nướng của cô, trái tim Vũ Tình giống như được rót mật, vô thức tim đập nhanh, có chút cảm giác ngọt ngào và tự hào xen lẫn.
Cô đưa tay đặt lên ngực trái mình, hít thở một hơi sâu để làm dịu đi trái tim đang đập mạnh, sau đó cũng bắt đầu bữa ăn.
Bởi vì thân thiết nên thím Trần cũng dùng chung bữa với mọi người, khi ăn thử món thịt kho, bà cũng phải khen tấm tắc: "Vũ tiểu thư, cô nấu ăn ngon thật đấy"
"Thím Trần, thím đã quá khen rồi.
Hơn nữa cháu cũng không phải tiếu thư gì đó, thím cứ gọi cháu Vũ Tình là được rôi"
"Như vậy làm sao được?"
"Đương nhiên là được ạ"