- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Ngoài Hiện Thực
- Chương 57: Biển sâu u ám, tám.
Ngoài Hiện Thực
Chương 57: Biển sâu u ám, tám.
(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 57: Biển sâu u ám, tám.
Chùm vật chất đen kịt chui ra từ trong cái miệng ngoác rộng của con cá kia trông cứ như một loại khói sương rất dày đặc, chúng chẳng khác gì vô vàn tia lửa từ mấy cây pháo bông con con của bọn nít ranh cả, dù người ta có trốn chạy đi hướng nào chăng nữa, chúng cũng sẽ lì lợm theo chân người ta cho tới cùng.
"Đây chắc là năng lực của người khác rồi."
Khi phản ứng lại được chuyện này, Arashi đã chẳng thể xách Seiun rời khỏi đây được nữa.
Vốn dĩ, Arashi đã chuẩn bị sẵn sàng để đỡ phần công kích kia thay cho đồng đội mình rồi, nhưng bất ngờ thay, sau khi phủ kín cả người bọn họ, chùm khói đen kia trực tiếp xuyên thẳng qua ý thức của bọn họ mất luôn, cứ như thể chẳng thể nào tiếp xúc được với hai người đang chôn chân tại chỗ như họ vậy.
"Mình không sao á? Tôi cử động được rồi nè." Seiun vốn cũng đã đinh ninh rằng phen này mình chết chắc rồi, nhưng cuối cùng, chẳng những không lạc lối, anh ta vẫn còn có thể đứng lên được cơ.
Giang Tuyết Đào và Trì Thác đã chạy khỏi chỗ này từ lâu. Sau khi lướt ngang qua hai người Nhật, Đào ca còn tiện đường nhắc bọn họ: "Hai người đừng ngây ra đó làm chi, đây là năng lực của tôi đấy."
Thật ra, Arashi vẫn luôn giữ vững một chút hoài nghi về năng lực thiên hướng hỗ trợ của Giang Tuyết Đào. Y cảm thấy năng lực của vị trí hỗ trợ bên "Ánh sáng" trông cứ hao hao "Hoa trong gương, trăng trong nước" của bên Nhật bọn họ thế nào ấy, nhưng cái mộng cảnh kia hãy còn chưa có bất kì một tư chất giả nào hết.
Tính ra thì khi rắc rối xảy đến với cái mộng cảnh này hồi năm ngoái, Yuuya cũng từng giúp mấy đội viên bên "Ánh sáng" đôi chút đấy nhỉ, hắn lại còn rất thân với Trì Thác nữa.
Nét mặt của Arashi đã từ từ đen thùi lùi. Tới tận lúc này, y mới muộn màng phát hiện ra rằng Yuuya vẫn còn đang giấu diếm vài chuyện sau lưng mình. Tuy vậy, bây giờ cũng không phải lúc thích hợp để hỏi cung mấy chuyện như thế, y vẫn còn đang phải gánh vác trách nhiệm chỉ huy cả đội nữa mà.
Dưới góc nhìn từ ba vị vừa mới tránh khỏi đợt công kích ban nãy, bốn người Arashi đáng lẽ phải chịu tác động từ chùm sương đen ở đằng kia, thế nhưng bọn họ lại có thể an toàn chạy ra khỏi nơi ấy cứ như chúng chẳng ảnh hưởng gì đến mình hết vậy.
Thứ sinh vật này có phạm vi tấn công rất lớn. Cơ thể của nó đã to xấp xỉ như một sân bóng rổ ngoài trời thì còn chớ, cách thức công kích của nó thậm chí còn có thể trải rộng trên một phạm vi gần như gấp ba lần cả thân thể nó nữa cơ, loạt công kích này thậm chí còn có thể kéo dài được cực kì lâu trên không trung.
Khi chạm được đến mặt nước, mấy chùm vật chất đen nghìn nghịt kia bắt đầu mon men chuyển động, cứ như thể chẳng thể tan được trong chất lỏng vậy đấy. Cả đoàn người bọn họ chỉ có thể bắt đầu nhấc chân lên chạy để tránh né chúng một hồi lâu mà thôi. Cuối cùng, sau khi loạt sóng công kích kia dừng lại, ai nấy cũng đã chạy tới nỗi mệt lả cả đi rồi.
"Tuyệt vời, bên mình thế mà còn có một loại năng lực gần như có phân nửa khả năng khắc chế các mộng cảnh khác cơ đấy."
Vừa tấm tắc khen, Arashi vừa cố ý liếc mắt nhìn Yuuya một cái. Điệu bộ ấy của y trông cứ như thể chắc chắn phải xử đẹp Yuuya sau khi tỉnh dậy vậy.
Theo suy đoán của Yuuya, "Huyễn hóa" bên Giang Tuyết Đào hẳn là thứ đã cứu bốn người bọn họ khỏi loạt tấn công ban nãy. Lúc trông thấy ánh mắt ấy từ Arashi, Yuuya lại càng thêm chắc chắn rằng mình đoán trúng phóc rồi.
Hai gã bên phe bảo thủ đang quan sát tình cảnh của hai tiểu đội A2 và "Ánh sáng", tuy nhiên, kết quả lại vượt ngoài dự đoán của bọn chúng, bảy đội viên bên phe cấp tiến hoàn toàn chẳng hề hấn gì cả.
Barzel tự vuốt cái đầu trọc lốc của mình một cái, sau đó mới cười mà rằng: "Bốn kẻ đó đều chẳng bị gì hết, như vậy thì có lẽ có một người nào đó có năng lực khá đặc biệt đang lẫn vào trong đám bọn họ. Người này hẳn là một kẻ khai thác không nằm trong danh sách mục tiêu bên mình lần này."
"Chắc là một trong hai kẻ mới bị tôi cố định đấy."
Barzel dõi mắt quan sát hai người Seiun và Giang Tuyết Đào.
Trong số những cái tên nằm trong danh sách mục tiêu lần này của phái bảo thủ, có Arashi, Trì Thác và Yuuya bên phe cấp tiến, đồng thời trong số những kẻ khai thác còn lại, cái tên Ngô Côn Phong cũng có một vị trí khá quan trọng, nhưng đã có người chuyên môn phụ trách cái cậu này rồi.
"Phải giải quyết cái người đó trước đi đã, nếu không thì việc chúng ta gọi con cá kia ra sẽ chẳng làm nên cái tích sự gì hết mất."
Trong lúc Avery nói cho hết câu tường thuật này, nét mặt vốn đã lạnh thấu xương của gã thoạt trông càng thêm âm u đáng sợ.
Năng lực của Barzel là "Cố định", năng lực của Avery là "Bí ẩn". Nhờ vào việc tham gia một nhiệm vụ ám sát vài người bên phe cấp tiến trong quá khứ, Avery mới bất ngờ nắm giữ được năng lực ấy trong tay mình.
Năng lực của hai gã này thiên hướng hỗ trợ, cũng không được xếp vào loại mang tính sát thương cao. Bọn chúng đều là các tư chất giả đang ở bậc thứ hai trên thang đo thực lực.
Kẻ thật sự sở hữu một năng lực có tính sát thương tương đối hiện đang đánh một giấc no say trên nóc tòa cao ốc cao nhất ở tầng thứ hai kia kìa.
Còn về phần vì sao tên này không nhập bọn, sau đây là nguyên văn lời cậu ta nói với hai gã nọ: "Tôi chỉ phụ trách giải quyết mấy kẻ mạnh mạnh thôi, các anh dọn sạch cái đám yếu nhớt đi cho tôi giùm cái."
"Gọi Itten qua đây."
Avery ra lệnh.
Hiện giờ, vì năng lực của Avery và Barzel có hơi khắc chế "Nuốt chửng", các gã chẳng thể nào lợi dụng ưu thế sân nhà được cho trót lọt cả. Nếu đến gần mấy kẻ khai thác ở đằng kia để đánh cận chiến, các gã sẽ lâm vào thế bí ngay.
"Cái thằng Itten kia hống hách đến thế cơ mà, đoán chắc nó chẳng muốn gϊếŧ người bậc thứ hai đâu." Sau khi nở một nụ cười, Barzel mới quen miệng đáp lời Avery như thế. Nụ cười kia của hắn ta trông có hơi đắng chát.
Mấy ông lớn bên phe bảo thủ cực kì coi trọng nhiệm vụ lần này, vì phe bọn chúng đang có Emma- tư chất giả của "Nuốt chửng"- trong lòng bàn tay mình, điều này cũng đồng nghĩa với việc chúng đang nắm giữ một ưu thế về môi trường khá thuận lợi. Một cơ hội cực kì ngon ngọt để xử đẹp phe cấp tiến như bây giờ rất hiếm thấy, cứ im tiếng chờ tới lần tiếp theo thì chẳng biết đến năm nào tháng nào đâu.
Ngoại trừ Emma, vẫn còn có những cao thủ khác lẫn trong đám người được phe phái này phái đi hôm nay. Tuy nhiên, trong số những người được phe bảo thủ chiêu mộ, có rất nhiều người có tính tình cực kì không tốt, ví như chỉ cần bốc đại một nhúm người bên họ thì sẽ thấy toàn mấy kẻ hống hách kiêu căng không vậy đấy. Có đôi khi, những người được nêu trên cũng thật sự không muốn phối hợp với những kẻ yếu hơn mình.
Itten là một người như thế. Vì tuổi tác không lớn bao nhiêu, tính tình của cậu ta càng thêm cố chấp và khó chiều hơn người khác nhiều lắm, phảng phất cứ như chỉ có mỗi việc đấu tay đôi với những kẻ bậc thứ nhất bên phe cấp tiến mới có thể xứng tầm với thân phận hiện giờ của cậu ta mà thôi.
"Vậy tổ của chúng ta cứ để nhiệm vụ thất bại rồi đẩy Itten đi lãnh phạt với nghe mắng là xong."
Avery lạnh lùng đáp. Tổ bọn họ vốn có thể phối hợp với nhau được như nước chảy mây trôi, nhưng khổ nỗi cái người mạnh nhất trong số họ lại chẳng chịu nghe lời đồng đội tí nào.
Barzel cười khổ một chốc, sau đó chỉ đành truyền tin gọi Itten sang hỗ trợ.
Thứ đột nhiên xuất hiện trong tay Barzel là một tấm giấy trắng được người khác cụ hiện. Bản thân tờ giấy này đã mang theo năng lực truy vết, sau khi được "Bí ẩn" của Avery bám vào, nó căn bản chẳng thể bị bất kì kẻ nào phát hiện được hết.
Ngay lúc ấy, trên nóc tòa nhà cao nhất trong tầng thứ hai của cả mộng cảnh, một tên con trai có mái tóc màu bạc đang nhàn nhã chợp mắt. Cậu ta vốn đang nhắm tịt mắt lại nghỉ ngơi, nhưng một tờ giấy trắng chẳng biết từ đâu ra lại đột nhiên xuất hiện, sau đó đáp thẳng lên mặt cậu ta.
Itten gạt tờ giấy trên mặt mình xuống. Sau khi liếc nhìn sơ mấy mẩu tin trên tờ giấy nọ xong xuôi, cậu ta mới vuốt môi mình một cái: "Đúng là chán muốn chết."
Itten mở to đôi mắt màu xanh biếc của mình để nhìn ngắm khung trời mờ mịt ở nơi đây một hồi lâu, cuối cùng vẫn phải đứng dậy để hội họp với đồng bạn. Tuy ngoài miệng, Itten đã bảo rằng cậu ta chẳng muốn đọ sức với kẻ yếu làm chi, nhưng lần này, cậu ta đã bị cấp trên hẹn gặp riêng để cảnh cáo rồi, mấy người kia đã nhắc nhở rằng cậu ta chắc chắn phải phối hợp với đồng đội của mình cho thật tốt, nếu không thì cậu ta chỉ có thể nhận mấy nhiệm vụ cấp thấp trong tương lai mà thôi.
Itten đương nhiên sẽ không thèm kể chuyện mình bị cấp trên cảnh cáo cho hai vị đồng đội kia nghe làm gì cả. Nhìn chung, cậu ta cũng đã nghĩ được lí do rồi, nếu có người hỏi han, cậu ta chỉ cần đáp rằng Barzel và Avery thật sự quá yếu, cứ để mặc cậu ta chờ chán muốn chết là xong chuyện.
Sau khi Itten đến được lối vào vùng đầm lầy nọ, Avery và Barzel đã đứng đấy chờ cậu ta một hồi lâu. Barzel vừa cười nhếch mép vừa vẫy tay với cậu ta, còn Avery, gã này lúc nào cũng đeo lên một khuôn mặt cứng đơ như người chết, đương nhiên gã chẳng bao giờ niềm nở với Itten làm chi rồi.
Cũng chẳng buồn hỏi thăm xem vì sao Itten lại đột nhiên muốn xuống đây, Avery đã trực tiếp mở miệng bảo: "Tôi để 'Bí ẩn' bám lên người các cậu, để Barzel cố định người khác, cậu đi giải quyết hai tên trước đi đã."
"Tại mấy anh yếu quá đó, yếu như vậy nên mới phải cẩn thận dữ dội thế kia."
Itten chế giễu mấy vị đồng đội của bản thân mình như vậy.
Khuôn mặt lạnh như băng của Avery đột nhiên lộ ra một nét cười rất đỗi châm biếm, gã lạnh lùng bảo: "Cậu nên mừng là năng lực của cậu khá mạnh mẽ đấy, vì nó bù vào phần đầu óc thâm hụt kia của cậu không biết bao nhiêu lần."
Itten nổi giận ngay lập tức, cậu ta đe dọa: "Anh muốn chết trong tay tôi hay gì? Tiếc thật, từ xưa tới giờ, tôi vốn chẳng có hứng thú gì với một kẻ yếu ớt như anh hết."
"Tôi đã bị cậu chọc tới nỗi tức chết mấy lần rồi, Avery tôi xui xẻo lắm mới đυ.ng trúng cái tổ có cậu ở trong đấy."
Khi đấu võ mồm, làm sao Avery có thể buông giáp chịu thua trước thằng oắt con mới mười mấy tuổi choai choai như này cho được chứ.
Vì sao hai cái cậu này chỉ vừa mới gặp nhau đã cãi lộn um sùm như thế rồi nhỉ. Barzel có cảm tưởng rằng hắn chỉ được xếp chung tổ với hai đứa này để đi khuyên răn tụi nó thôi vậy.
"Đừng ồn nữa, mấy cậu đừng có làm ồn nữa mà, xin luôn..." Barzel vừa cười khổ, vừa hết lời khuyên can.
Avery ít ra cũng còn biết nể mặt Barzel, gã bắt đầu nhắc Itten về vấn đề họ đang gặp phải: "Có một người bên phe cấp tiến sở hữu một loại năng lực mang tính khắc chế 'Nuốt chửng', kẻ này không nằm trong danh sách mục tiêu của bên mình. Bọn tôi chỉ có thể xác định được rằng anh ta là một trong số hai người bên phe bên đó mà thôi."
"Theo tôi, đừng thăm dò làm gì, trực tiếp giải quyết cả hai kẻ kia đi luôn là xong. Chúng ta có thể lợi dụng sinh vật trong mộng để diệt sạch mấy người còn lại."
Sau khi dặn dò Itten xong, Avery lại để ý thấy thằng oắt con kia đang nhìn gã một cách vô cùng khinh khỉnh.
"Anh đang ra lệnh cho tôi đấy à?"
Itten hống hách hỏi như thế.
Thật ra, vóc người của Itten cũng không được cao cho mấy, hơn nữa, cậu ta lại còn đeo thêm một cặp kích tròn gọng nhỏ. Nhìn chung, khí chất toàn thân của thằng oắt này không chỉ không hề xấu xa mà còn trông rất giống một học sinh ngoan ngoãn biết vâng lời thầy cô. Tuy vậy, Itten căn bản chẳng phải bất kì một thằng học trò ngoan nào hết, dám cá cái cách nói chuyện không nề nếp của thằng oắt này có thể khiến một nửa thầy cô trên thế giới hộc máu chết tươi ngay tại chỗ.
"Thằng còi cọc, đi nhanh cho ông."
Avery phát ra hai tiếng cười gằn, sau đó mới để "Bí ẩn" tác động lên người Itten.
"Avery, anh chết chắc rồi."
Lúc sắp rời khỏi đây, Itten còn không quên vươn một ngón giữa để đốp lại Avery.
Barzel liếc mắt nhìn hai kẻ này một cái. Hắn ta kìm lòng không đặng, bèn đưa ra bình luận: "Làm sao hai thằng các cậu chung tổ được tới bây giờ hay vậy?"
Lại tiếp tục có một tiếng cá voi gầm xuất hiện, thanh âm kia trải dài trên khu đầm lầy ở nơi đây chẳng khác nào một tiếng còi cảnh báo phòng không cả. Ngay sau đó, con cá voi nọ bắt đầu lộ diện lần thứ hai, nó vươn mình dậy từ dưới lòng nước cạn, cao lớn và vĩ đại giống hệt như một tòa lầu cao ốc.
Sinh vật kia cũng chẳng hề làm tổ dưới mặt nước, nơi náu thân của nó nằm sâu trong mấy phần đất bùn lầy lội. Một khi nó quay đầu chui lại vào trong lòng đất, mấy thành viên bên A2 và "Ánh sáng" sẽ chẳng có cách nào để tra xét hướng đi của nó cho được. Cho dù có suy đoán vị trí của con quái này nhờ vào âm thanh và mấy tầng sóng gợn đi chăng nữa, bọn họ cũng chẳng thể né tránh mấy loạt công kích của nó một cách hoàn toàn, vì tốc độ công kích của con cá quái quỷ này cực kì mau lẹ.
Cũng may đội bọn họ còn có một Giang Tuyết Đào, năng lực "Huyễn hóa" của hắn có thể đứng hàng top trong số các loại năng lực hỗ trợ né tránh. Với Đào ca, một lần hỗ trợ toàn đội có hơi bị gắng sức quá, vậy nên mỗi lần, hắn chỉ có thể hỗ trợ một vài người không thể hoàn toàn né tránh thứ này mà thôi, trong số những người ấy, lúc nào vị khách quen Seiun cũng sẽ bấm thẻ điểm danh đầu tiên.
Hiện giờ, Seiun Nakamura bên A2 là một kẻ khai thác ở bậc thứ hai, việc năng lực của anh ta có ích hay không cũng phụ thuộc phần lớn vào loại mộng cảnh anh ta đang xử lí. Nhìn chung, với loại năng lực này, những khi có ích thì cực kì có ích, nhưng những khi không có ích thì lại cực kì vô dụng.
Đấy là do năng lực của Seiun là "Ký ức", chỉ cần là những thứ anh ta đã từng cố ý ghi nhớ xong xuôi, anh ta chắc chắn sẽ không thể nào quên được chúng. Thêm vào đó, năng lực ghi nhớ này còn giúp anh ta nhớ rõ từng chi tiết một đến một mức độ rất kinh khủng. Trong mấy loại mộng cảnh có cấu tạo đồ sộ và phức tạp, người ta chỉ cần mang theo anh ta thì chẳng khác nào đang mang theo một tấm bản đồ sống hết.
Tuy nhiên, nếu như một lần ghi nhớ quá nhiều thứ linh tinh, người sử dụng cũng sẽ bị trừ hao tinh thần lực phần nào. Vì vậy, mấy vị đồng đội nhà Seiun cứ hay căn dặn anh ta rằng phải sử dụng năng lực cho cẩn thận vào một tí, đừng có bạ đâu là nhớ đấy giùm.
"Tôi thấy tôi không nên chạy vào cái mộng cảnh này làm gì hết."
Vừa đeo lên một nét mặt rất đưa đám, Seiun vừa than thở như thế.
Lần này, anh ta lại bị cố định ngay tại chỗ lần nữa rồi, nửa người dưới của anh ta chẳng thể nào chuyển động được hết. Trừ anh ta ra, Giang Tuyết Đào bên "Ánh sáng" cũng khá xui xẻo, hắn cũng trúng chiêu một lần nữa, chẳng thể nào nhúc nhích cho được.
Arashi nhíu mày. Y biết rõ rằng phái bảo thủ đang ẩn thân ở đâu đó quanh đây, nhưng bên đấy có kẻ sở hữu một loại năng lực che giấu khá tốt, rất khó để có thể phát hiện vị trí của bọn chúng một cách đơn giản như vậy.
Thêm vào đó, dường như đám người kia đã hiểu rõ bên phe cấp tiến có người sở hữu một loại năng lực có thể giúp né tránh thương tổn, vì vậy, chúng mới lăm le nhằm vào hai người Seiun và Giang Tuyết Đào hoài như thế.
"Trì Thác à, cái đám người kia không biết người có năng lực né tránh cụ thể là ai hết, nhưng tụi nó có thể chắc chắn người ấy là một trong số hai người tôi với Seiun."
Khi bị cố định lại một lần nữa, Giang Tuyết Đào cũng đã cảm thấy việc này có hơi phiền phức rồi.
Chuyện bị đóng đinh tại chỗ không chỉ gia tăng tình thế nguy cấp của hai người bọn họ, nó còn đóng vai trò như một loại tín hiệu, vênh váo thông báo với tất cả mọi người ở đây rằng: Người có năng lực né tránh chỉ nằm trong số hai người mấy anh mà thôi.
Kể từ lúc Giang Tuyết Đào bị ghìm chân lại lần thứ hai, Trì Thác vẫn luôn canh giữ bên cạnh hắn. Anh biết người bên phe bảo thủ chắc chắn sẽ ra tay, nếu không giải quyết cho trót Giang Tuyết Đào, bọn chúng sẽ chẳng thể tiếp tục lợi dụng ưu thế của cái mộng cảnh này cho được.
Thật ra, Itten chỉ cách đám người bên phe cấp tiến khoảng hai mươi mét mà thôi, còn về phần hai vị đồng đội của cậu ta, bọn họ đang núp ở một nơi xa hơn như thế. Năng lực của cả Barzel và Avery đều thiên về loại hình chiến đấu tầm xa, không thể trực tiếp đánh yểm trợ đồng đội cho được.
Chẳng có ai phát hiện mái đầu bạc rực rỡ của Itten cả, vì cậu ta đã chịu tác động từ "Bí ẩn" từ lâu rồi. Thật ra, cậu ta vốn chẳng thích cách ám sát lén la lén lút này một chút nào, nhưng nhiệm vụ hôm nay có hơi bị khủng, cậu ta chỉ còn mỗi nước nhịn cho trôi cục tức mà thôi.
Hai cây ê ke vuông trong suốt bỗng dưng được cụ hiện giữa không trung, cạnh dài của chúng gần như hơn hẳn năm mươi centimet. Thêm vào đó, ở ngay chính giữa mấy cây thước này, có một hình tam giác đang chậm rãi chuyển động.
Mỗi bên tay của Itten đều đang nắm một cây ê ke. Sau khi để năng lực của mình tác động đến hai cây thước xong xuôi, cậu ta mới quẳng hai cây thước trên tay ra ngoài, tựa như đang quăng boomerang vậy.
Năng lực cố định từ Barzel đã đánh dấu chết hai người kia từ lâu. Sau khi xác định được mục tiêu, hai cây ê ke bắt đầu lao vun vυ"t về phía đám người phe cấp tiến, trông chẳng khác nào mấy loại vũ khí bén nhọn chuyên dùng cho việc gϊếŧ người cả.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Ngoài Hiện Thực
- Chương 57: Biển sâu u ám, tám.