Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngoài Dự Đoán Mọi Người

# Xuất Nhân Ý Liêu
» Tác Giả: Tát Không Không
» Tình Trạng: Hoàn Thành
» Đánh Giá: 10 / 10 ⭐
» Tổng Cộng: 1 Bình chọn
Thể loại: Có nhiều đoạn khá vui, nam chính khá bá đạo, nữ chính theo tớ thì có vẻ hơi ngây ngốc chút...
Edit: ngocquynh520 + ngocngandl
Beta: lysansan
Poster: Ngọc Ai

"Đây là cái gì?" Nhiễm Ngạo ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng tôi.

Tôi trấn định địa nhìn về phía anh: "Nhiệt kế."

"Vệ Tịnh Nhã!" Ánh mắt nguy hiểm của anh chớp chớp.

"Que thử thai." Giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

"Bản kết quả đâu?" Một cái tay vươn ra.

"Yên tâm, em đã nghiệm qua, không có mang thai!" Tôi cầm tay của anh, nụ cười chân thành.

Anh giống như cười một tiếng, rút tay ra, một lần nữa để lại trước mặt tôi: "Bản kết quả."

Không cam tâm nhưng tôi cũng đưa bản kết quả cho anh, lo sợ quan sát thần sắc của anh.

Chỉ thấy Nhiễm Ngạo cầm lấy que thử thai cẩn thận so sánh, khoé miệng từ từ giương lên hai bên, trong mắt lóe ra ánh sáng kỳ dị.

Anh từ từ đứng dậy, trên cao nhìn xuống tôi: "Vệ Tịnh Nhã, thời điểm em nên thực hiện lời hứa."

Chương 1
Tôi nhìn mình trong kiếng --- ngồi ở trên bồn cầu, ánh mắt tan rã mê man, đầu tóc đã bị vò thành cái tổ chim --- lôi thôi chật vật đến nỗi người tôi không đành lòng nhìn nữa.

Tại sao có thể như vậy? Cúi đầu nhìn que thử thai trong tay, đường gạch màu đỏ chỉ rõ ràng trong bụng tôi đang có "một quả trứng".

Đúng vậy, tôi mang thai! Mặc dù đã vì chuyện này thấp thỏm một tuần, nhưng khi có kết quả chính thức, vẫn khiến tôi trở tay không kịp.

Bây giờ cái gì tôi cũng không dám nghĩ, cái gì cũng không muốn nghĩ, vô ý thức xoa đám "cỏ dại" trên đầu.

"Em đang làm gì ở đây?"

Giọng nam trong trẻo khiến tôi tỉnh lại.

Ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông thanh tú tuấn dật đứng ở cạnh cửa, khoé miệng giơ lên, gợi lên độ cong mê người, khiến cho ánh mắt trời cũng sáng hẳn lên.

Môi hồng răng trắng, mặt mày như vẽ.

Không sai, đây chính là người sáng tạo "Kinh hỉ" trong bụng tôi ―― cha của em bé ―― Nhiễm Ngạo.

"Tại sao không gõ cửa? Đây là nhà cầu! Mau đi ra ngoài cho tôi!

Bây giờ tôi đang bị bệnh tâm thần, gặp phật gϊếŧ phật, gặp người thịt người.

"Em cũng biết đây là nhà cầu?"

Nhiễm Ngạo hơi nâng lên đôi mắt xếch xinh đẹp của anh, cố tình kinh ngạc:

"Tôi còn tưởng rằng em nhận sai nơi này thành phòng ngủ, cho nên mới phải ở bên trong suốt hai giờ." "Tôi bị táo bón!

Hung hăng trừng anh một cái.

"A, thì ra là như vậy" anh dùng tay sờ nhẹ cái trán, lộ ra bộ dáng bừng tỉnh, sau đó hài hước cười một tiếng:

"Bất quá, anh cảm thấy em mặc quần ngồi trên WC là bị táo bón sao." "Tôi không có làm chuyện gì xấu, anh quản tôi làm gì!

Thanh âm thật rõ ràng bình tĩnh, thật là bội phục mình.

Anh nâng lên lông mày:

"Trên tay em cầm cái gì?"

"Không có gì...

A! Anh không nên tới đây!

Đang lúc tôi chuẩn bị đem vật cầm trong tay - chứng cứ phạm tội đem giấu, Nhiễm Ngạo đột nhiên bước nhanh tới, tôi thất kinh, que thử thai bị anh cướp đi.

"Đây là cái gì?"

Anh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng tôi.

Tôi trấn định nhìn về phía anh:

"Nhiệt kế." "Vệ Tịnh Nhã!

Ánh mắt nguy hiểm của anh chớp chớp.

"Que thử thai." Thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

"Bản kết quả đâu?"

Một cái tay vươn ra.

"Yên tâm, tôi đã nghiệm qua, không có mang thai!

Tôi cầm tay của anh, nụ cười chân thành.

Anh giống như cười một tiếng, rút tay ra, một lần nữa để lại trước mặt tôi:

"Bản kết quả." Không cam tâm nhưng tôi cũng đưa bản kết quả cho anh, lo sợ quan sát thần sắc của anh.

Chỉ thấy Nhiễm Ngạo cầm lấy que thử thai cẩn thận so sánh, khoé miệng từ từ giương lên hai bên, trong mắt lóe ra ánh sáng kỳ dị.

Anh từ từ đứng dậy, trên cao nhìn xuống tôi:

"Vệ Tịnh Nhã, đã đến lúc em nên thực hiện lời hứa." Lời hứa? A.

Lời hứa.

Nhìn bộ dáng đắc ý của anh, tôi bất đắc dĩ lâm vào trong hồi ức.

Hai tháng trước, sau khi tắm rửa thoa tốt mặt nạ rong biển, mở ra máy vi tính, tiến vào diễn đàn của học viện đàm luận chuyện thực tập.

Kết quả, bị đàn em hay quấn quít lấy tôi trong học viện bắt gặp, nhìn cậu takhông coi ai ra gì không ngừng phát ra những câu nói và hình ảnh buồn nôn, tôi chỉ có thể im lặng hỏi ông trời.

Theo tin tức của chúng tôi, tiểu tử này này lúc đại học năm thứ nhất đón người mới đến có nhìn thấy tôi, nhất thời giật nảy mình.

Thuật lại bốn chữ này, toàn bộ người trong phòng ngủ trợn to hai mắt, ý đồ từ trên người của tôi tìm một vài dấu vết...

không làm thất vọng bọn họ.

Cố gắng hồi lâu sau, rốt cục tuyệt vọng lắc đầu:

"Hành Bình, nhìn người như vậy sao, làm sao ánh mắt lại không tốt như vậy?"

Bất kể như thế nào, từ đó về sau chưa đến phút cuối cùng cậu ta cũng chưa bỏ quyết tâm, ôm nguyện vọng không thành công cũng thành nhân bắt đầu theo đuổi tôi, không nghe theo những lời lẽ uyển chuyển lẫn nghiêm khắc cự tuyệt của tôi, mỗi ngày đều ở những nơi tôi có thể xuất hiện, trừ nhà vệ sinh.

Thật vất vả phá vòng vây thành công trở về phòng ngủ dưỡng thương, các bạn cùng phòng còn nước mắt lòa xòa mắng tôi không hiểu phong tình, lòng dạ độc ác.

"Tịnh Nhã, không nên lo lắng, bồ là mặt baby, không có già, nhìn qua tuyệt đối cùng niên kỷ với cậu ta." "Đúng đó, Hành Bình bộ dạng đẹp trai, tính cách rộng rãi, hơn nữa nghe nói cậu ta là nhà báo của tạp chí xã Thiểu Đông.

Qua thôn này, không phải ở phòng trọ này." Lời tuy như thế, nhưng muốn tôi cùng một tiểu nam sinh nói chuyện yêu đương, hệ số khó khăn thật sự quá lớn.

Sau lại, gặp Nhiễm Ngạo, bị gương mặt tuấn tú của anh mê hoặc choáng váng, hồ đồ làm bạn gái của anh, lại còn hồ đồ chuyển vào nhà của anh.

Dù vậy, Hành Bình vẫn tuyên thệ, trừ phi tôi kết hôn, nếu không cậu ấy tuyệt không bỏ cuộc.

Nghĩ tới đây, không khỏi thở dài:

Vệ Tịnh Nhã a, Vệ Tịnh Nhã, mày nói xem mày không có chuyện gì làm hay sao lại nhận thức người đó? Là loại hại nước hại dân a.

Đang hết sức tự oán và than thở, trực giác của phụ nữ ập tới, tôi chợt quay đầu lại, phát hiện Nhiễm Ngạo đang đứng ở phía sau, không một tiếng động.

Tôi lúc này bị dọa đến chết khϊếp, chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh.

Cứ như vậy nhìn nhau 10 giây, sau đó anh chuyển mắt, mở đèn, xem như không có việc gì giật xuống cà vạt, bỏ đi áo khoác âu phục (áo vest), hời hợt nói một câu:

"Anh đã về." Thật khác với câu anh khi nói lúc trở về.

Lúc ấy ý nghĩ đầu tiên là --- đoán chừng anh cũng bị tôi làm cho sợ không nhẹ:

ngẫm lại xem, trong phòng một mảnh đen nhánh, đột nhiên trong lúc một khuôn mặt dính đầy "Bùn lầy" được đèn huỳnh quang của máy vi tính chiếu ra, cảnh tượng kia, là cỡ nào kinh khủng.

Đối diện anh vô hạn đồng tình, đột nhiên nghĩ đến, trên máy vi tính còn không ngừng hiện ra chứng cứ "hồng hạnh ra tường" của tôi, dưới tình thế cấp bách, tôi dùng thủ pháp vụng về nhất --- nhanh chóng khép lại máy vi tính.

"Anh hù em." Sau sự yên lặng ngắn ngủi, tôi quyết định chủ động, che dấu việc giấu đầu hở đuôi.

"Phải không." Âm điệu bình tĩnh.

Không có phản ứng? Vượt qua như thế, tôi cảm thấy quỷ dị.

"Anh có đói bụng không, muốn ăn cái gì, em nấu cho anh." Mặc dù tài nấu nướng của tôi không giỏi, nhưng tiềm lực vô hạn, lần này sống chết trước mắt, chính là bắt tôi nấu hết các món tôi cũng biến ra.

Lúc này, Nhiễm Ngạo phút chốc đứng lên, hướng tôi đi tới, tôi khẩn trương đến toàn thân căng thẳng.

Ai ngờ anh cúi xuống, ở miệng tôi hôn nhẹ, sau đó nhợt nhạt cười một tiếng:

"Từ từ hàn huyên." Tôi ngơ ngác đưa mắt nhìn anh ra khỏi phòng, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ kính nể.

Nhiễm Ngạo, anh lợi hại a, tôi bôi mặt giống như quái vật anh còn dám hôn, cũng không sợ buổi tối gặp ác mộng.

Không hổ là người đàn ông tôi chọn, có đảm lược.

Tôi vội vàng đóng kín máy vi tính, rửa đi mặt nạ.

Không tin tưởng Nhiễm Ngạo nhìn như không có chuyện gì xảy ra, kì thực nụ cười đầy âm hiểm xảo trá, trước nghĩ biện pháp để cho anh bớt giận, nếu không sáng mai đồ ăn vặt của tôi sẽ không cánh mà bay.

Đem ly cà phê tiến vào thư phòng, Nhiễm Ngạo đang ngồi ở trước bàn đọc sách, trên mặt một mảnh tỉnh táo, rõ ràng phát hiện tôi đi vào, nhưng cũng không ngẩng đầu lên.

"Có mệt hay không?"

Để xuống cà phê, tôi đi tới phía sau Nhiễm Ngạo, xoa bóp bả vai.

Không hề có động tĩnh gì.

Tôi quyết định vứt bỏ vũ khí đầu hàng:

"Người kia là học đệ của em, em làm sao có thể thích cái loại tiểu hài tử này? Người ta nhỏ hơn em những hai tuổi, em...

A!

Lời kịch còn không có nói, tôi liền bị anh bắt ngồi trên đùi, hung hăng hôn, ở một khắc kia, tôi cảm nhận được cái gì là mõm sói trong truyền thuyết.

Đầu lưỡi của anh tiến quân thần tốc, ở trong miệng tôi công thành đoạt đất, trong nháy mắt tịch thu hết dưỡng khí cùng thần trí của tôi.

Nụ hôn này vội vàng mà không an, tôi cảm giác được anh thật sâu sợ hãi.

Nhiễm Ngạo a Nhiễm Ngạo, rốt cuộc biết tình thế nguy cấp, hiểu được muốn quý trọng tôi sao.

Tôi thuận thế vòng tay ôm cổ anh, nhẹ nhàng chuyển đầu lưỡi, anh giật mình, tiếp theo càng thêm kịch liệt dây dưa lưỡi tôi.

Tay xâm nhập dưới lớp áo ngủ của tôi, theo phía sau lưng của tôi một đường mà lên, cuối cùng chuyển dời đến trước ngực của tôi, dịu dàng vuốt ve.

Từ từ, tôi cảm giác được anh hồi phục phân thân, anh thở hổn hển, nhiệt độ anh nóng hổi.

Hôn đã không thể thỏa mãn, ngay sau đó, tôi bị đặt ở trên bàn sách, anh cúi thấp người, cùng tôi nhìn nhau .

Trong mắt anh, có phức tạp giãy dụa, có bối rối sợ hãi mất đi.

Tôi đổi khách làm chủ, chậm rãi giải khai nút áo của anh, hai tay ở l*иg ngực anh nhẹ nhàng di chuyển, động tác mập mờ.

Anh ánh mắt lóe ra, hít một hơi thật sâu, sau đó cúi xuống...

Ngày thứ hai tỉnh lại, chỉ cảm thấy thắt lưng dị thường đau nhức.

Nhiễm Ngạo nổi giận lên thật là đáng sợ.

Mở mắt, liền nhìn thấy Nhiễm Ngạo cổ quái nở nụ cười.

"Anh sao vậy?"

Tôi hỏi, trong lòng hoang mang rối loạn.

"Không có gì.

Chỉ bất quá," anh cố ý thở dài:

"Tối hôm qua, anh quên dùng bαo ©αo sυ." Quên mất? Vậy tại sao muốn lộ ra nụ cười âm mưu được như ý.

Bất quá, tôi cũng sẽ không cho anh đắc ý như vậy.

"Không có chuyện gì, một lần mà thôi, sẽ không xui xẻo như vậy." Tôi chẳng hề để ý rời giường mặc quần áo, vào đến phòng tắm rửa mặt.

"Nếu quả thật mang thai thì sao?"

Anh theo sát ở sau thân thể tôi, đuổi tận không buông.

"Anh cứ nói đi?"

Tôi ngó chừng anh qua gương.

Nhiễm Ngạo từ phía sau ôm lấy tôi, đem cằm đặt tại đầu tôi, mắt lộ ra thần sắc dịu dàng:

"Nếu như em mang thai, chúng ta lập tức kết hôn." Cũng biết anh là cố ý, từ tôi bắt đầu thực tập, anh thường xuyên nhắc tới chuyện này, muốn tôi đáp ứng sau khi tốt nghiệp lập tức cùng anh kết hôn.Nếu như là 10 năm sau, tôi nhất định khẩn cấp lập tức đáp ứng.

Nhưng bây giờ, quá sớm! Tôi còn không có chơi đủ:

sao lại ngu như vậy ngu tiến vào thế nhân công nhận phần mộ đâu? Mà lần này, tôi lại tỏ thái độ khác thường, như đinh chém sắt đáp ứng anh:

"Được!

"Thật!

Anh đem tôi xoay người, nhìn kỹ mặt của tôi, đáp ứng quá nhanh, khiến anh khả nghi :

"Có điều kiện gì?"

Không hổ là Nhiễm Ngạo, thông minh.

Tôi nhìn anh, thản nhiên cười:

"Nếu như lần này không có mang thai, ở trước lúc em 26 tuổi, anh đừng nhắc lại chuyện kết hôn." Anh hơi chút chần chờ, rốt cục gật đầu đồng ý:

"Một lời đã định?"

"Một lời đã định!

Tôi kiên định trả lời, sau đó cố ý thở dài:

"Nhiễm Ngạo, thật ra thì em là vì anh suy nghĩ.

Nếu như sau khi chúng ta kết hôn, ngày nào đó anh đột nhiên lại yêu cô gái khác, còn phải chia nửa gia sản cho em, sao lại phải thế?"

Anh nheo mắt lại, một tay ôm eo của tôi, một tay nâng cằm của tôi lên, thấp giọng nói:

"Có phải hay không tối hôm qua anh không có hầu hạ em tốt, cho nên hôm nay nhiều câu oán hận? Có muốn làm thêm lần nữa trong phòng tắm không?"

Nhìn trong mắt của anh từ từ bị lây sắc thái tìиɧ ɖu͙©, tôi vội vàng la dừng:

"Không có, không có, hầu hạ rất tốt, em rất hài lòng." Nghe vậy, anh hài lòng cười, sau đó buông, đi ra phòng tắm.

Xoay người nặn tốt kem đánh răng, tôi cố ý làm bộ như bừng tỉnh:

"Đúng rồi, Nhiễm Ngạo, em đã quên nói cho anh biết, ngày hôm qua là thời kỳ an toàn của em." Nhìn trong kính anh chợt xoay người lại, sắc mặt xanh mét, tôi thầm thoải mái không dứt.

Đạo cao một thước, ma cao một trượng.

Nhiễm Ngạo a Nhiễm Ngạo, nếu như không phải là có mười phần nắm chắc, em sẽ để anh ko mang bao sao? Xem một chút, bây giờ là người nào cười đến cuối cùng.

Nhưng.

Thật sự là tôi cười đến cuối cùng sao? Khi phát hiện hảo tỷ muội đến chậm, mới nhớ tới, thời gian trước viết luận văn thường xuyên thức đêm, cho nên sinh lý có biến hóa, tính toán sai lầm kỳ an toàn.

Tôi bắt đầu lo sợ bất an, rốt cục xế chiều hôm nay mua que thử thai, kiểm tra xong, trong lòng chợt lạnh:

thì ra người cười đến cuối cùng là Nhiễm Ngạo.

Bây giờ, tôi đang vùng vẫy giãy chết.

"Lời hứa? Lời hứa gì a?"

Tôi trợn to hai mắt, ra vẻ nghi ngờ nhìn về phía anh.

"Mang thai, kết hôn." Anh không vội không nháo, nhợt nhạt cười, tựa hồ biết tôi chống chế.

"Que thử thai thường xuyên làm lỗi, một lần thì có ai tin a." Tôi đứng dậy lướt qua anh, đi ra phòng tắm, ngồi ở trên giường.

Nhẹ nhàng vuốt ve tấm chăn bên cạnh, chất liệu mềm nhẹ , có thể làm cho người tôi dễ dàng rơi vào mộng đẹp.

Thật hy vọng hết thảy thật sự là mộng.

"Vậy chúng ta đi bệnh viện." Nhiễm Ngạo đi tới, cầm tay của tôi.

Không biết sao, một trận lửa giận đột nhiên từ ngực tôi lan tràn ra.

Tôi hất tay của anh ra:

"Em không muốn sanh con! Em không muốn kết hôn!

Mặt anh trầm xuống:

"Cái gì?"

Tôi nhìn anh, cắn cắn đôi môi:

"Nhiễm Ngạo! Em mới 22 tuổi, em không muốn kết hôn bây giờ, càng không muốn sinh con bây giờ! Em sợ!

Nghe vậy, sắc mặt anh hòa hoãn xuống, ôm tôi vào trong ngực, dịu dàng an ủi tôi:

"Không nên lo lắng, có anh ở đây, anh sẽ chuẩn bị xong hết thảy.

Còn nữa, chúng ta sớm muộn gì cũng kết hôn, không phải sao?"

Tôi đẩy anh ra:

"Không được, quá sớm, em thật là chưa chuẩn bị xong." "Nhưng con đã có." Anh nhíu mày.

"Đứa bé này vốn không phải em muốn." Nhớ tới âm mưu của anh, tôi giọng nói bất thiện, nặng lời.

Anh sửng sốt, sau đó nắm lấy bờ vai của tôi, ẩn nhẫn lửa giận:

"Em không cần anh? ! Em muốn bỏ anh?!

"Không biết." Tôi thật sự không biết, chỉ cảm thấy đầu bắt đầu đau, tôi đưa lưng về phía anh nằm xuống, không muốn bàn lại chuyện này.

Nhắm mắt lại trốn tránh, cảm giác được anh cúi người, ở cạnh tôi nhẹ nhàng nói:

"Tịnh Nhã, nếu như em có ý nghĩ kia...

Anh tuyệt đối sẽ không tha thứ em." Thanh âm lành lạnh, khiến tôi run rẩy.

Ai, đầu đau đớn hơn.

"Sắc mặt của bồ thật là khó nhìn." Thịnh Hạ đứng chổng ngược bên tường, đầu hướng xuống xem tôi .

Hai chân trắng nõn thon dài cứ như vậy thẳng tắp bày ở trước mắt tôi.

Sáng nay, thừa dịp Nhiễm Ngạo còn chưa tỉnh, tôi từ trên giường bò dậy, trốn ra khỏi nhà, chạy thẳng tới nhà Thịnh Hạ, tìm nó thương lượng đối sách.

"Tối hôm qua căn bản là không ngủ, nhức đầu suốt cả đêm." Tôi xoa huyệt thái dương, thống khổ muôn dạng.

"Que thử thai cũng không phải là trăm phần trăm chính xác, nói không chừng bồ căn bản là không có mang thai?"

Nó kết thúc đứng chổng ngược, tung mình đứng lên, động tác nhanh nhẹn, không hổ là cảnh sát.

"Đi thôi, chúng ta đi bệnh viện, kiểm tra chính xác một lần." "Mình không đi." Chơi xấu trên chiếc giường mềm mại nhà cô, tôi tựa đầu vào gối.

Chân tướng cũng không phải được hoan nghênh như vậy, biết càng muộn càng tốt.

"Tốt lắm.

Mình gọi Nhiễm Ngạo kéo bồ đi." Nó vừa nói liền cầm lấy điện thoại.

Tôi đoạt lấy điện thoại di động, tàn bạo nhìn nó, nó cũng không cam chịu yếu thế, bình tĩnh nhìn lại tôi.

Khuôn mặt lạnh lùng này, mặt thon dài, mũi cao, đôi mắt đẹp, rõ ràng là một đại mỹ nhân cổ điển, nhưng hai đạo lông mày dài rậm, làm cho cả người tản ra một cỗ anh khí, bất quá, cũng càng thêm rất khác biệt.

Cũng khó trách từ nhỏ đến lớn, trên đường tan học gặp nhiều người đến gây sự như vậy, bất quá, mỗi lần cũng sẽ bị quyền cước của cô hù dọa chạy mất.

Nói thật, công phu Thịnh Hạ:

thật rất tốt.

Con nhỏ này này rõ ràng từ nhỏ lớn lên cùng tôi, biết tôi là đà điểu, khi gặp chuyện đều trốn, hết lần này tới lần khác đều bắt tôi đứng lên đối mặt thực tế.

Bất quá, lần đó không phải là bị cô ăn hết sao.

Tôi thở dài:

"Sợ bồ đó, đi thôi." "Căn cứ nhật kỳ trước mà suy đoán, cô mang thai khoảng 6 tuần." Vị bác sĩ mặc áo trắng tuyên bố rõ ràng.

Quả nhiên a, một tia hy vọng cuối cùng của tôi tan biến.

"Kết hôn sao?"

Bà ấy lạnh lùng hỏi.

Kết hôn? Tôi mờ mịt lắc đầu.

Tôi không muốn kết hôn, ít nhất bây giờ không muốn.

"Vậy chuẩn bị lúc nào tới làm giải phẫu?"

Bà nhìn tôi, ngay cả ánh mắt cũng lạnh.

"Cái gì...

Giải phẫu?"

Tôi nhất thời không phản ứng kịp.

"Phá thai a." Nghe thấy hai chữ kia, toàn thân tôi căng thẳng, trong đầu nhất thời hiện lên vô số ngắt quãng:

viện lý tay lạnh như băng, bàn mổ màu trắng, bác sĩ mặt không chút thay đổi, hai chân bị buộc chạt7, thuốc tê, còn có những mảnh máu của hài tử...

"Tôi không muốn!

Tôi đột ngột hoảng sợ kêu to.

Bác sĩ cổ quái nhìn một cái:

"Cô quyết định tốt rồi trở lại, nhưng mà tôi nhắc nhở cô, càng giải phẫu sớm, đối với thân thể tổn thương càng nhỏ." Hốt hoảng đi ra cửa ngoài, Thịnh Hạ lập tức hướng tôi đi tới.

Nó ngưng mắt nhìn tôi, từ trong mắt tôi chiếm được đáp án.

"Có?"

Tôi gật đầu.

"Nghĩ kỹ làm sao bây giờ sao?"

Tôi lắc đầu.

Cô đem tôi kéo đến trên ghế ngồi xuống:

"Mình đã gọi điện thoại nói cho Nhiễm Ngạo ." Tôi lập tức sợ hãi:

"Cái gì? !

"Có gì đâu, chuyện cần giải quyết, làm gì phải lề mề lãng phí nhiều thời gian như vậy." Nói cũng đúng, nhưng đối với người như tôi mà nói, không lãng phí thời gian mới là việc xa xỉ.

Lúc này, điện thoại di động của Thịnh Hạ vang lên.

"Uy...

Tôi biết rồi, trở lại ngay." Nó để điện thoại xuống:

"Trong cục có việc, mình phải lập tức trở lại.

Không cho phép đi, ở chờ Nhiễm Ngạo, một lát anh ấy sẽ tới một hồi sẽ tới." Tôi chỉ có thể gật đầu, bất đắc dĩ nhìn nó rời đi.

Trong hành lang trống trơn, tôi thất thần ngồi nhìn vách tường trắng đối diện.

Đứa nhỏ.

Lời dạo đầu của phụ đạo viên dạy dỗ chúng tôi là:

"Mấy em, mấy đứa nhỏ này nha.." Mẹ tôi ngày hôm trước còn gọi điện thoại càm ràm tôi:

"Con đó, đứa nhỏ đáng chết này…" Chủ bút ở tòa soạn tôi thực tập, lúc tôi chuẩn bị nộp bản thảo liền mắng vốn:

"Cô, đứa nhỏ xấu xa này.." Ở trong mắt bọn họ, tôi là đứa nhỏ.

Nhưng bây giờ, đứa nhỏ như tôi lại đang mang một đứa nhỏ! Bé tới quá sớm, tới ngoài dự đoán mọi người, thật sự khiến cho tôi ứng phó không kịp.

Đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ? Khó có thể bỏ nó? Nhưng tôi làm sao mang nó được đây? Đứa bé này có thể có mắt của tôi, lông mày của tôi, mũi của Nhiễm Ngạo, miệng của Nhiễm Ngạo.

Làm sao có thể quấy nát nó ném vào bồn cầu? Tay không tự chủ đặt trên bụng.

Không biết có phải ảo giác hay không, tôi cảm nhận được từ lòng bàn tay truyền đến từng đợt ấm áp, chẳng lẽ là, con? Đột nhiên, một trận thanh âm chạy trốn dồn dập đến gần, tôi ngẩng đầu nhìn lên, lập tức kinh ngạc đến ngây người.

Tôi chưa từng thấy Nhiễm Ngạo chật vật như vậy:

cà vạt bị vuột ra, nút thắt được nông rộng trễ xuống trên cổ, không có áo khoác âu phục, l*иg ngực dồn dập phập phồng, sợi tóc trên trán bị mồ hôi thấm ướt.

Anh đứng trước mặt tôi, nhìn tôi, trong mắt một mảnh tuyệt vọng, tiếp theo hai mắt nhắm lại, khi mở ra lần nữa, tôi bị lửa giận trong mắt của anh đốt cháy, trong lòng một trận hoảng hốt.

Anh cúi người, nắm lấy cánh tay của tôi, đau lòng gầm nhẹ :

"Tại sao muốn làm như vậy?! Tại sao lại ác như vậy?! Tại sao?!! Tôi bị anh rống tại liên tiếp sao làm cho mụ mẫm, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh.

Ý thức được hành động của mình gây sợ hãi cho tôi, anh từ từ buông tôi ra, chán nản ngồi ở bên cạnh tôi.

Ánh mắt Nhiễm Ngạo từ từ hiện hồng, bên trong có bi phẫn và đau lòng không đè nén được.

Sau một trận trầm mặc hít thở không thông, điện thoại di động vang lên, anh nhưng ngoảnh mặt làm ngơ.

Nhưng tiếng chuông giống như cố ý chọc giận anh, cứ kéo dài .

Rốt cục anh đột nhiên đứng dậy, cầm điện thoại di động dùng sức ném lên mặt đất một cái.

Bàng một tiếng, điện thoại di động vỡ thành mảnh nhỏ.

Sau đó anh cũng không quay đầu lại, bước nhanh rời đi, thân thể căng thẳng biểu hiện ra cơn giận của anh.

Mới vừa đi ra mấy bước, anh đột nhiên dừng lại, do dự một chút, đột nhiên xoay người, sắc mặt âm trầm đi trở về, ôm lấy tôi đang ngồi không nhúc nhích ở chỗ cuối vì bị những hành động điên cuồng liên tục của anh làm cho hoảng sợ.

Không để ý tới những ánh mắt đông đảo kinh dị trong bệnh viện, Nhiễm Ngạo ôm tôi bước nhanh đi ra bệnh viện, đặt nhẹ tôi vào trong xe, nịt giây an toàn, sau đó phát động xe, động tác liền một mạch.

"Nhiễm Ngạo." Tôi rốt cục sống lại, phục hồi lại tinh thần.

"Đừng nói gì." Anh nhìn một cái cảnh cáo, nhất thời tôi câm như hến.

Yên lặng cả đường về, tôi buồn bực không dứt:

không phải đã nói cho anh biết mình tới bệnh viện sao? Sao lại kích động thế? Rốt cục, về đến nhà.

Anh ôm tôi tiến vào phòng ngủ trên lầu, cẩn thận đặt tôi trên giường, sau đó đưa lưng về phía tôi, ngồi ở bên giường yên lặng không nói gì.

Lưng anh khẽ run, giống như đang hết sức ức chế kích động.

Anh thấp giọng hỏi:

"Con...

Đã bao lớn?"

"Chừng 6 tuần." Nghe vậy, anh bỗng nhiên nắm chặt quả đấm, giống như là đang nhẫn nại đau đớn thật lớn .

Yên lặng hồi lâu, anh đột nhiên thở dài, xoay người đối mặt tôi, nhẹ vỗ về mặt của tôi, dịu dàng hỏi:

"Còn đau không?"

.

"Sao lại không đau! Nhiễm Ngạo, Anh sao lại dã man như vậy! Nhìn xem, tím hết rồi!

Tôi cuốn tay áo lên cho anh nhìn vết bầm trên cánh tay.

Anh bất đắc dĩ thở dài:

"Anh là hỏi em giải phẫu xong còn đau không." Giải phẫu? Tôi lúc này mới chợt hiểu ra, khó trách anh phát hoả lớn như vậy, khó trách anh ôm tôi về nhà, thì ra anh cho là, tôi đã bỏ hài tử! "Em không có làm giải phẫu." Lần này đến phiên tôi bất đắc dĩ than thở.

Anh sửng sốt, sau đó phản ứng lại, trong mắt nhất thời hiện lên thần thái vui mừng, không thể tin hỏi:

"Nhưng Thịnh Hạ nói cho anh biết, em đã giải phẫu, muốn anh tới đón em.

Chờ anh chạy tới bệnh viện, đã nhìn thấy em che bụng, sắc mặt tái nhợt, anh cho là...

em thật không có bỏ hài tử?"

Tôi cầm tay của anh, đặt ở trên bụng:

"Con vẫn còn ở nơi này, thật tốt." Nhẹ vỗ về bụng của tôi, trên mặt anh lộ ra nụ cười của trẻ con, quỳ ở trước mặt tôi, đem lỗ tai đặt trên bụng tôi, cẩn thận lắng nghe.

Bộ dáng của anh khiến cho tôi không tự chủ được mỉm cười:

"Đứa ngốc, mới 6 tuần, làm sao nghe được." Nhiễm Ngạo đột nhiên ngẩng đầu, nụ cười biến mất, vẻ mặt khẩn trương và nghiêm túc:

"Em đi thề, em sẽ sinh con ra?"

Hồi tưởng bộ dạng đau lòng tận xương vừa rồi của anh, tôi không khỏi thở dài, dù sao tôi cũng không đành lòng bỏ đi đứa nhỏ này, sinh được thì sinh.

Tôi cũng không chịu được anh cầm chặt tay tôi nữa, liên tục hỏi tại sao tại sao tại sao.

Nhiều hơn mấy lần nữa, tay của tôi chắc canh bị gãy.

"Được, em thề, sẽ sinh con." Tôi dùng sức níu lấy gương mặt của anh, báo thù cho vết bầm trên cánh tay.

Nghe nói như thế, anh nặng nề hôn trán của tôi, mặt mày hớn hở.

Sau đó, trong mắt của anh tinh quang chợt lóe, nói; "Chờ anh." Sau đó vọt ra phòng ngủ.

Tôi kỳ quái, làm sao vậy? Bất quá, cái này không trọng yếu, quan trọng là ...

---- Thịnh Hạ, con nhỏ này, lại dám hãm hại tôi! Lập tức, tôi gọi điện thoại hỏi tội:

"Bồ, con nhỏ đáng chết này! Lại lừa gạt Nhiễm Ngạo nói mình bỏ hài tử, có phải muốn hại chết mình không a!

"Yên tâm, Nhiễm Ngạo không nỡ gϊếŧ bồ." Nó ở bên kia nhàn rỗi nói.

"Còn nói nữa, mới vừa rồi thiếu chút nữa là một xác hai mạng." "Mình chỉ là muốn bồ thấy rõ ràng phản ứng của anh ta.

Thấy rõ thái độ anh ta đối với bồ.

Có ai lại vì người không có quan hệ mà tức giận? Tổn thương phổi, tổn thương lòng, vừa tổn thương thận, cái được không bằng cái mất.

Anh ta tức giận, có nghĩa là coi trọng ngươi." "Anh ta coi trọng con của anh ta." Miệng tôi cứng rắn.

"Anh ta coi trọng chính là bồ cùng con của anh ta." Thịnh Hạ sửa lại:

"Bằng điều kiện của Nhiễm Ngạo, còn sợ không tìm được phụ nữ sanh con cho sao? Bởi vì quan tâm bồ, mới quan tâm đứa bé này." Là thế này phải không? "Tốt lắm, tôi còn phải phá án.

Gác máy, buổi tối nói chuyện tiếp." Bên kia tựa hồ lại có vụ án, nó vội vàng cúp điện thoại.

Đang lúc ấy thì, Nhiễm Ngạo hai tay để sau lưng đi tới, ngồi ở bên giường, thần bí nói:

"Nhắm mắt lại, vươn tay ra." Tôi làm theo lời anh, đột nhiên cảm giác được ngón áp út ở tay trái truyền đến cảm giác lạnh lẽo, lập tức mở mắt, liền thấy trên ngón áp út đã có một chiếc nhẫn kim cương ưu nhã tinh xảo, đặc biệt giật mình.

"Gả cho anh đi, anh sẽ chăm sóc em một đời một kiếp." vẻ mặt Nhiễm Ngạo vô cùng thành khẩn.

"Mua lúc nào?"

Tôi không chút nào để ý đến thâm tình chân thành của anh, không có biện pháp, phụ nữ nhìn thấy nhẫn kim cương sẽ điên cuồng.

Huống chi cái này là kiểu dáng tôi thích đã lâu.

Kể từ nửa năm trước cùng Thịnh Hạ kinh doanh, ở trong cửa hàng thấy được nó, vẫn mơ ước có một ngày nó có thể xuất hiện trên tay tôi.

"Ba tháng trước." "Tại sao mua cái này?"

Làm gì có người nào không có chuyện gì lại mua nhẫn kim cương đặt ở nhà.

"Dù sao sớm muộn gì cũng muốn mua...

Đừng chỉ nhìn chiếc nhẫn, người em phải gả là anh.

Em mà không trả lời, anh sẽ cho rằng em chấp nhận." Thấy tôi thật lâu không có đáp ứng, sắc mặt Nhiễm Ngạo bắt đầu không nhịn được.

Nhìn nhận kim cương trên tay đã sớm được chuẩn bị tốt, hồi tưởng lại lời nói vừa rồi của Thịnh Hạ.

Giờ phút này, tôi thật sự cảm nhận được sự quan tâm của anh, trong lòng nhất thời dâng lên một trận ấm áp, lỗ mũi bất giác có chút chua sót.

Bọn họ nói, mọi việc có mất mới có được.

Có lẽ sau khi cưới tôi sẽ mất đi rất nhiều, nhưng ít ra vào giờ khắc này, Nhiễm Ngạo quan tâm, Nhiễm Ngạo ấm áp thật đáng giá.

Cho nên, nhìn về phía anh đang lo lắng, tôi trịnh trọng trả lời ---- "Không muốn." "Cái gì?"

Trong thanh âm lộ ra nguy hiểm.

"Anh cũng không có quỳ xuống, không thành khẩn." Tôi cố làm ra vẻ.

Mặc dù rất cảm động, nhưng thật khó khăn mới có được cơ hội mặc cả với anh, nhất định phải chơi đủ vốn.

Anh hít sâu một cái, cầm tay của tôi, quỳ một chân trên đất, dịu dàng nói:

"Gả cho anh." "Em...

Suy nghĩ một chút." Tôi rút về hai tay, ôm ở trước ngực, mỉm cười nhìn anh.

Biết bị đùa bỡn, Nhiễm Ngạo nheo mắt lại, từ từ đứng lên, đột nhiên đem tôi bổ nhào ngã xuống giường, nhìn như hung hăng, kì thực hết sức mềm nhẹ .

Anh dịu dàng nhìn tôi :

"Gả cho anh." .

Anh lần thứ ba cầu hôn.

Nhìn ánh mắt của anh, tôi thật bị mê hoặc, không tự chủ gật đầu.

Sau đó, anh tràn ra mỉm cười thắng lợi, cúi người, nặng nề hôn tôi.

Mơ mơ màng màng hết sức, trong đầu chỉ có một ý niệm:

lần này, tôi thật sự muốn đi vào phần mộ.

Trong siêu thị, tôi điên cuồng mà tìm kiếm đồ ăn vặt, bánh quy giòn[1], ô mai chua[2], khoai tây chiên, chocolate, thạch trái cây, kẹo bơ cứng[3] và kem.

Toàn bộ nhét vào trong xe đẩy.

Chỗ tốt lớn nhất khi mang thai là, cô có thể phóng thích bụng ăn uống thả cửa, hơn nữa không một chút mặc cảm.

Chẳng qua, có người lại không cho là như vậy --- "Anh mới đi một hồi em đã lấy nhiều đồ ăn vặt như vật! Mau bỏ trở về!

Nhiễm Ngạo làm bộ muốn đem đồ ăn vặt lấy đi.

Tôi lập tức bổ nhào vào xe, bảo vệ đồ ăn vặt:

"Nhiễm Ngạo, không phải là em muốn ăn, là con trong bụng em muốn ăn a!

"Không được! Ăn những thứ này không có dinh dưỡng, em sẽ không ăn bữa ăn chính, không được, tuyệt đối không thể mua." Nhiễm Ngạo thái độ kiên định, mạnh mẽ kéo tôi.

Mắt thấy thế cục đã định, tôi chỉ vuốt bụng, cúi đầu lã chã - chực khóc:

"Con ơi, mạng của con thật là khổ a, gặp gỡ loại ba ba mặt người lòng thú này, ngay cả đồ cũng không cho ăn." Len lén liếc về phía Nhiễm Ngạo, chỉ thấy lông mày thanh tú của anh không ngừng lay động, nhẫn nại một lúc lâu, rốt cục lắc đầu thỏa hiệp:

"Tốt lắm, tốt lắm, mua đi.

Bất quá lần sau không được viện lý do này nữa!

Nghe vậy, tôi cười thầm không dứt, ha hả, Nhiễm Ngạo, đấu với tôi, ngươi còn kém xa lắm.

"Nhiễm Ngạo?"

Khi tôi bận rộn nhặt đồ, đột nhiên một đạo thanh âm nũng nịu truyền đến.

Trong lòng căng thẳng, thật giống như ngửi được một tia nguy cơ.

Quay đầu nhìn lại, ngũ quan xinh xắn, tóc thẳng đen nhánh mềm mại, thân thể yểu điệu mảnh khảnh, hảo một cái mỹ nữ thanh lệ động lòng người, hảo một cái mỹ nữ dám dùng ánh mắt kinh hỉ ái mộ nhìn chằm chằm đàn ông của tôi.

Nhìn lại Nhiễm Ngạo, trên mặt anh ngoài kinh dị còn có một tia bối rối.

Trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, không tốt, giữa hai người tuyệt đối không đơn giản.

Mỹ nữ cười nói tự nhiên:

"Thật đúng dịp, lại gặp anh ở đây." Nhiễm Ngạo đã khôi phục lại bình tĩnh, cười nhưng không nói.

Thấy tình cảnh này, mỹ nữ trên mặt hiện lên một trận thất vọng, nhưng lập tức thu lạitâm tình, mỉm cười nhìn về phía tôi:

"Vị này là?"

"Vệ Tịnh Nhã, bạn gái của tôi.

Tịnh Nhã, đây là bạn học ở đại học của anh, Hồ Nghi Dĩ." Nhiễm Ngạo ôm tôi đến bên cạnh.

Nhất thời, một đạo ánh mắt ghen ghét và hồ nghi tràn ngập trong ý cười, mà chỉ có phụ nữ mới nhận ra được từ Hồ Nghi Dĩ bắn thẳng về phía tôi, trực tiếp đánh trúng tôi.

Tôi lấy tịnh chế động, nhìn cô, điềm tĩnh cười một tiếng.

"Chúng tôi còn có việc, đi trước!

Nhiễm Ngạo thái độ khác thường, không đợi Hồ Nghi Dĩ kịp phản ứng, liền ôm tôi xoay người tránh ra.

Không nhịn được quay đầu nhìn lại, Hồ Nghi Dĩ sững sờ tại chỗ, vẻ mặt lúng túng bực tức, thấy tôi quay đầu lại, vừa lúc đem cơn giận trút lên người tôi, cô lại --- nhướng lên mắt phải, khıêυ khí©h đối với tôi cười một tiếng! Trong lòng tôi muốn nhẫn nhục lại không thể nhẫn, tôi đưa tay lên --- nặng nề vỗ vỗ mông Nhiễm Ngạo.

"Em sao vậy?"

Nhiễm Ngạo cúi đầu nghi ngờ nhìn về phía tôi.

"Không có chuyện gì." Vẻ mặt tôi bình tĩnh.

Sau đó lại quay đầu, trả lại cho cô một nụ cười khıêυ khí©h, khiến cô kinh ngạc, hắc hắc, hồ ly tinh, có bản lãnh ngươi cứ tới dành, tới dành Nhiễm Ngạo nhà tôi, có cái mông rất co dãn a! Về đến nhà, tôi trái lo phải nghĩ, hai người bọn họ đến tột cùng là quan hệ như thế nào, nhìn bộ dạng Nhiễm Ngạo, cũng không giống với từng có giao hảo với cô gái kia, vậy tại sao nhìn thấy cô ta lại bối rối như vậy? "Đang suy nghĩ gì?"

Nhiễm Ngạo đi tới, ngồi ở bên cạnh tôi, ôm tôi để trên đùi.

"Không có gì?"

Tôi đùa bỡn cúc áo của anh, chậm rãi nói:

"Hồ Nghi Dĩ thật xinh đẹp." "Là sao?"

Không mắc mưu? Tôi thiếu kiên nhẫn :

"Làm sao, anh không cảm thấy sao?"

Anh nhướng lông mày bên phải nhìn tôi :

"Em muốn anh trả lời thế nào 'So với em kém xa' hay là 'Ở chung một chỗ với em, mắt của anh căn bản là không nhìn thấy những phụ nữ khác' ?"

Tôi nắm mũi của anh, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Không cho phép nói có lệ." Bất quá nói thật, lỗ mũi của Nhiễm Ngạo nhà tôi thật đẹp mắt, vừa thanh tú lại cao thẳng, hy vọng con sẽ giống như anh.

"Như thế nào? Ghen tỵ?"

Anh nắm tay của tôi, đắc ý cười.

Thất sách, cư nhiên làm cho anh lấy được một quân, tôi lập tức thu hồi lửa giận, ngón tay nhẹ nhàng trượt trên mặt anh, thản nhiên cười tươi:

"anh nghĩ nhiều quá, em chỉ là muốn, nếu anh và cô ta phục hợp tình cũ, nhớ rõ phải nói cho em biết sớm một chút.

Em sẽ mang theo con dọn nhà a." Vừa dứt lời, cánh tay ngang hông tôi nhất thời chặt hơn, Nhiễm Ngạo nâng cằm của tôi lên, chăm chú nhìn tôi:

"Em , dám." "Anh đoán em có dám hay không?"

Tôi tựa vào trên vai anh, nhàn nhã nhìn anh.

Anh rốt cục đầu hàng:

"Anh cùng cô ta chẳng qua là bạn bè bình thường, cô là khoa trung văn, anh là khoa máy tính, khi chuẩn bị tổ chức chương trình mới biết nhau, em đừng nghi ngờ." "Nếu là bạn bè bình thường, tại sao anh nhìn thấy cô ta lại bối rối như vậy? Còn vội vàng kéo em ra." Thủy chung nghĩ không ra điểm này.

Nhìn thật sự là dấu diếm không được, anh không thể làm gì khác hơn là đàng hoàng giải thích:

"Đại học, cô ta tỏ tình với anh, nói yêu thích anh, nhưng anh cự tuyệt.

Nguyên tưởng rằng chuyện đã xong, nhưng sau đó mới biết được, cô ta vẫn len lén khi dễ những cô gái chung quanh anh.

Bây giờ cô ta biết em là bạn gái của anh, anh sợ cô ta sẽ thương tổn em, cho nên mới không muốn tiếp xúc nhiều.

Tóm lại, sau này nhìn thấy cô ta không nên nói nhiều, lập tức né tránh, biết không?"

Anh nhìn tôi , vẻ mặt nghiêm túc Vừa nghe lời này, lưng tôi lập tức lạnh, thì ra phụ nữ này là một nhân vật ngoan độc, mới vừa rồi tôi lại không biết sống chết đi chọc cô, sẽ không bị tạt a-xít chứ?! "Tốt lắm, lập tức ăn cơm, bây giờ không cho ăn đồ ăn vặt." Anh để tôi xuống, đứng dậy, nhắc tới túi đồ ăn vặt, tiến vào phòng bếp.

Không có biện pháp, tôi một bên đọc tạp chí, một bên chờ đợi món ăn của anh.

Thật ra thì Nhiễm Ngạo làm món ăn rất ngon, quả thật so với những thực phẩm không tốt kia ăn ngon hơn nhiều.

Lợi hại nhất chính là, anh căn bản không cần luyện tập, chỉ cần nhìn sách dạy nấu ăn một lần, là có thể làm ra món ăn, mùi vị thơm ngon, bạn tuyệt đối không thể tưởng tượng đây là tác phẩm của người mới học.

Đột nhiên một đoạn văn trên tạp chí ánh vào mắt tôi, tôi quát to một tiếng, vọt vào phòng bếp.

"Nhiễm Ngạo, phía trên này nói, suy nghĩ từ góc độ nuôi dưỡng tốt đứa bé, con trai nên lớn hơn con gái 5 - 6 tuổi" Tôi lấy tạp chí, đọc cho anh nghe.

Anh không có phản ứng.

"Phía trên còn nói, khoa học gia điều tra trên thế giới, phần lớn người cho là, papa ở tuổi 30 đến 45 là lúc sinh con được thông minh nhất.

Tỷ như, đại khoa học gia Ái Nhân Tư Thản ra đời lúc papa 32 tuổi; tác giả tác phẩm Gia khế ha phu, Mark, khi ra đời, papa đã 36 tuổi; nhà thơ Goethe ra đời lúc papa 39 tuổi; âm nhạc gia Tiếu Bá Nạp ra đời lúc papa 45 tuổi." Tôi tiếp tục đọc.

"Vậy thì sao?"

Thanh âm anh là lạ.

"Ai, ngươi tại sao không sinh sớm mấy năm nữa?"

Nhiễm Ngạo năm nay 24, chỉ lớn hơn tôi 2 tuổi.

Xem ra cơ hội hài tử chúng tôi trở thành nhân vật kiệt xuất bị ít đi một nửa .

Đột nhiên, Nhiễm Ngạo xoay người ôm lấy tôi, không có chút nào báo động trước hôn xuống.

Tôi mở to hai mắt buồn bực nhìn về phía anh, tại sao, đã đói bụng đến mức muốn ăn tôi sao.

Trong đôi mắt Nhiễm Ngạo lưu dật thần sắc cổ quái, tựa như do dự, tựa như giãy dụa.

Nhưng giờ phút này tôi đã không thể đi tìm tòi nghiên cứu, một trận kinh tởm cảm đột nhiên xuất hiện, khiến cho tôi đẩy anh ra, chạy vào phòng tắm ói.

"Tại sao, nụ hôn của anh khiến em kinh tởm như thế?"

Trong gương vẻ mặt Nhiễm Ngạo bị thương, vội vàng vỗ về lưng của tôi.

"Nhiễm Ngạo." Tôi giương ánh mắt mông lung bởi nước mắt, đáng thương nhìn về phía anh:

"Đây là phản ứng khi có thai." Quả nhiên, trong cuộc sống về sau tôi thật biết phản ứng khi có thai quả lợi hại.

Mỗi ngày ói còn hơn trời đất u ám, nhật nguyệt vô quang.

Thứ gì cũng ăn không vô, có khi thậm chí uống nước cũng ói.

Lại rất chóng mặt, quả thực so với thụ hình còn khổ hơn.

"Nhiễm Ngạo, đáp ứng em, nếu em mất, anh nhất định phải tái giá, tìm người xấu hơn em, tính tình hư hơn em, vóc người mập hơn em.

Như vậy anh mới có thể nhớ tới điều tốt của em." Lại thêm một lần ói nghiêng trời lệch đất sau, tôi nằm ở trên giường, hấp hối nói.

"Vệ Tịnh Nhã, em đừng nói hươu nói vượn." Anh cẩn thận ôm tôi vào trong ngực, vuốt gương mặt của tôi, vẻ mặt lo lắng:

"Có tốt hơn một chút không, cái gì cũng không muốn ăn sao?"

Tôi lắc đầu, lôi kéo tay của anh:

"Nhiễm Ngạo, anh hứa với em đi." Tôi thật không dễ dàng mới có một hồi hào phòng như vậy a.

"Nếu như em chết, anh nhất định phải cưới cô gái đẹp hơn em gấp trăm lần." Anh bị tôi phiền thật lợi hại, tàn bạo nói.

Tôi giận đến dùng sức bấu cánh tay anh, thật không có lương tâm ! Anh không nhúc nhích, sau đó ở bên tai tôi dịu dàng nói:

"Xem em còn dám chết trước anh hay không." "Không dám, không dám.

Như vậy...

Nếu anh chết trước, em sẽ dùng di sản của anh đi tìm tình nhân." Nói xong tôi nhìn sắc mặt xanh mét của Nhiễm Ngạo, âm thầm bật cười.

Em khó chơi như vậy, anh cũng đừng nghĩ dễ qua.

Bất quá ói cũng có lợi, đứng ở trên cân nhìn xuống, mới ngắn ngủi vài ngày, thể trọng đã giảm 3 ký lô.

Tinh thần lập tức rung lên, vội vàng tìm chiếc quần jean mua năm ngoái, mặc vào vừa y.

Thật tốt quá! "Nhiễm Ngạo! Nhiễm Ngạo! Mau nhìn, tôi gầy!

Tôi vội vàng khoe ra, lại bị ánh mắt âm trầm của anh hù đến.

Chết! Đã quên bây giờ không phải là thời điểm giảm cân a.

"Mau uống sữa tươi!

Anh đem sữa tươi còn nóng đưa tới bên miệng tôi, chuẩn bị uy tôi uống xong.

Tôi biết điều một chút uống xong một ngụm, nhưng không đợi sữa tươi xuống bụng, cảm giác kinh tởm lại xông tới.

Cho nên, trong phòng tắm lại vọng lên âm thanh nôn mửa của tôi.

Ai, những ngày thế này, khi nào mới hết a Oa, ăn ngon! Ngon ngon!! Nước súp quanh quẩn ở lưỡi của tôi, thật là mỹ vị nhân gian.

Mấy ngày qua buồn bực ở nhà đều nhanh mốc meo , thừa dịp hôm nay dạ dày thư thái, liền bỏ lại Nhiễm Ngạo đi ra ngoài dạo một chút.

Trong lúc vô tình phát hiện chỗ này vừa mở một quán súp, trang hoàng cổ kính, lại ưu nhã.

Trong quán truyền ra từng trận mùi thơm hấp dẫn, tôi liền ngồi xuống nhanh chóng ăn.

Nhẹ nhàng cầm lên một chén súp, một ngụm đi xuống, da mỏng, súp nhiều, nhân mềm, mùi thơm, thật là làm cho người muốn ngừng mà không được.

"Tịnh Nhã!

Đang lúc tôi ăn như hổ đói, tiếng nói ồm ồm vang lớn bên tôi.

Ngẩng đầu, liền thấy một đôi mắt đen nhánh như sao, bên trong tràn đầy mừng rỡ.

"Lâm Dã!

Tôi nhận ra người này:

"Anh cũng tới dùng cơm a? Tới đây ngồi, hôm nay tôi mời." "Quán này là tôi mở, còn cần em mời?"

Anh cười ngồi ở bên cạnh tôi.

Thân thể cao lớn, bên trong áo mơ hồ hiện ra da thịt bền chắc.

Làn da màu đồng.

Quanh thân tản mát ra hơi thở "không lương thiện", làm cho người tôi cảm thấy nguy hiểm.

Nhưng đối với bạn bè mà nói, anh là người không thể tốt hơn:

thẳng thắn sáng sủa, hào khí ngất trời.

Nhìn kỹ ngũ quan anh, cũng không có nơi nào xấu, nhưng mọi cử động tạo cho người tôi rất nhiều cảm giác, đã không thể dùng đẹp trai để hình dung.

Chỉ cần đứng ở bên cạnh anh, thì có cảm giác an toàn rất mạnh, lập tức là có thể an tâm.

Đây chính là Lâm Dã.

"Anh vừa mở quán này sao, sao tôi không biết?"

Tôi lên tiếng kinh hô.

Lâm Dã này cũng thật là kỳ quái , trên đường làm ăn, không phải là hẳn là mở một vài hộp đêm, quầy rượu...

Sao? Anh nhưng vẫn càng không ngừng mở một vài tiệm bánh ngọt, quán lẩu, quán vịt nướng, thật sự quá không phù hợp khí chất của anh .

Bất quá, điều này cũng dễ cho tôi đi ăn uống chùa.

"Biết thì thế nào, tiểu bạch kiểm kia sẽ cho em tới sao?"

Anh trừng phạt bằng cách vỗ vỗ đầu của tôi.

Tiểu bạch kiểm trong miệng anh chính là Nhiễm Ngạo.

Đoán chừng đời trước hai người bọn họ là oan gia, từ lần đầu tiên gặp mặt, hai người liền không ưa đối phương, nhẹ thì chê cười nhau, nặng còn có thể dùng quyền cước.

Tóm lại có bọn họ, thế giới tuyệt đối không an ninh.

Tôi chỉ có thể tận lực tránh cho hai người bọn họ chạm mặt.

"Làm sao có chuyện đó." Tôi vội vàng nhìn trái nhìn phải:

"Trong quán bố trí rất đẹp, anh thật tinh mắt." "Sao lại nổi lên nịnh nọt vậy? Sợ tôi không mời ngươi ăn a? Tiểu Trần, cầm hai chén nữa tới đây." Lâm Dã quay đầu lại phân phó nhân viên.

Tôi bấm miệng cười một tiếng, cúi đầu tiếp tục chiến đấu hăng hái cùng thức ăn ngon.

Chỗ tốt lớn nhất của Lâm Dã chính là nghĩa khí, biết anh 7 năm, ăn đồ của anh không ít, nhưng anh chưa từng nói một chữ.

"Tịnh Nhã." Lâm Dã đột nhiên gọi tôi.

"Uh." Tôi ngẩng đầu.

"Tại sao còn chưa chia tay tiểu bạch kiểm kia?"

Anh tà tà cười.

Nghe vậy, tôi bất đắc dĩ lắc đầu, Lâm Dã này, mỗi lần thấy tôi cũng hỏi cái vấn đề này.

"Làm anh thất vọng rồi, chúng tôi sắp kết hôn.

Đến lúc đó anh nhất định phải tới, đưa tôi bao đỏ thẫm." Tôi từ một đống súp trong chén ngẩng đầu, nhìn anh.

Anh sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó hỏi:

"Em không phải là mới vừa tốt nghiệp sao? Nhanh như vậy liền kết hôn?"

Khẩu khí có chút vội vàng xao động.

"Bởi vì, " tôi sờ sờ bụng, có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói:

"Tôi mang thai." "Cái gì?"

Tay của anh đột nhiên nắm chặt, tựa hồ muốn đem ly trà trong tay bóp nát "Cho nên phải lập tức kết hôn." Tôi nhìn bụng, như đưa đám:

"Sau này tôi sẽ thành thiếu phụ trẻ tuổi có chồng." Hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng động, tôi kỳ quái ngẩng lên đầu, chỉ thấy Lâm Dã ngơ ngác nhìn ly trà, thật lâu không thể phục hồi tinh thần lại.

"Lâm Dã, anh làm sao vậy?"

Tôi hỏi.

"Không có, em ăn trước, tôi đi qua xem một chút." Miệng anh đẩy ra một trận cười khổ.

Nhìn bóng lưng chán nản của anh, mặt tôi nhăn nhíu, cũng khó trách Lâm Dã thất hồn lạc phách như vậy, nếu như anh muốn kết hôn cùng một phụ nữ tôi ghét, tôi cũng sẽ không vui vẻ.

Ai, Nhiễm Ngạo cũng thiệt là, dựa vào phân lượng tôi ăn đồ ăn của Lâm Dã nhiều năm như vậy, thì không thể cùng anh chung đυ.ng thật tốt sao? Lúc tôi đang đau đầu, một trận mùi đàn hương nhàn nhạn truyền tới chỗ tôi.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn lên người đàn ông trước mặt kia, gương mặt dịu dàngận tuấn lãng, khí chất nho nhã, tròng mắt màu nâu chứa đựng ý cười nhu hòa.

Là anh.

Cung Viêm.

🎲 Có Thể Bạn Thích?