Chương 4
"Tịnh Nhã, Tịnh Nhã? !
Nhiều tiếng kêu gọi xuyên qua trong đầu tôi thành một mảnh kia hỗn độn, từ chối thật lâu, rốt cục mở ra mí mắt nặng như ngàn cân kia.
"Tịnh Nhã? ! Ngươi đã tỉnh? !
Trước mắt, trên gương mặt xinh đẹp của Thịnh Hạ tràn đầy kinh hỉ cùng vui mừng.
"Thịnh Hạ...
Xảy ra chuyện gì?"
Tôi vô lực hỏi, trong đầu trống rỗng, sao lại ở trong bệnh viện? "Bồ đã quên? Tối hôm qua ngươi cùng Nhiễm Ngạo bị tai nạn xe cộ, đυ.ng vào cái cây ven đường, may là bồ cùng em bé không có chuyện gỉ..." Lời nói của Thịnh Hạ khiến cho tôi nhớ lại buổi tối kinh hồn kia, họng súng tản ra hơi thở tử vong, làm cho sự sợ hại trong người tôi càng đυ.ng nhau, còn có hơi thở tanh ngọt bay vào mũi...
Nhiễm Ngạo! Tôi cả kinh ngồi dậy, kéo chặt tay Thịnh Hạ hỏi:
"Nhiễm Ngạo đâu? Anh ấy thế nào? !
"Đừng nóng vội, tánh mạng anh ta không có nguy hiểm." Thịnh Hạ vội vàng an ủi tôi, sau đó dừng một lát:
"Bất quá, anh ta đυ.ng phải đầu, bác sĩ nói có não bị chút chấn động nhỏ." "Mình muốn đi xem anh ấy!
Trong lòng quýnh lên, lập tức tung mình xuống giường, nhưng chân đột nhiên mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã trên đất.
"Cẩn thận!
Thịnh Hạ vội vàng đỡ lấy tôi, oán giận nói:
"Bồ không hù chết mình thì không cam lòng có phải hay không? Đã có em bé còn suốt ngày hấp tấp !
"Nhiễm Ngạo ở đâu? Không tận mắt nhìn thấy anh ấy mình không yên lòng!
Trong lòng hết sức bất an, nếu quả thật không có gì đáng ngại, Nhiễm Ngạo nhất định sẽ ở bên cạnh tôi, chờ tôi tỉnh lại.
"Được rồi, mình dẫn bồ đi." Thịnh Hạ đỡ lấy tôi lòng như lửa đốt, xuyên qua hành lang, đi tới phòng bệnh khác.
Đẩy cửa ra, chỉ thấy trên gường bệnh, Nhiễm Ngạo lẳng lặng nằm, không nhúc nhích.
Trên trán của anh quấn quanh một vòng băng gạc thật dầy, sắc mặt tái nhợt, giống như màu tái nhợt của bệnh viện, đôi môi vốn hồng bóng cũng không còn huyết sắc, nhìn qua thật suy yếu.
Tôi chậm rãi đi tới trước mặt anh, đau lòng vỗ về gương mặt của anh:
"Nhiễm Ngạo rốt cuộc tại sao, tại sao còn chưa tỉnh?"
"Anh ấy đυ.ng vào trên tay lái, chảy rất nhiều máu." Thịnh Hạ giải thích.
Nhớ tới trước khi hôn mê giọt giọt lạnh ngư băng rơi trên mặt kia, quanh thân tôi nổi lên một trận da gà.
"May là anh ấy liều mạng ôm lấy bồ, bồ cùng em bé mới không có chuyện gì." Thịnh Hạ thở dài, tiếp tục nói:
"Tịnh Nhã, đừng tức giận Nhiễm Ngạo nữa.
Chờ anh ấy tỉnh, rồi cùng anh ấy trở về đi...
Đói bụng chưa, mình mua một ít thức ăn cho bồ." Tôi vô thức gật đầu, nghe tiếng Thịnh Hạ rời phòng, hai mắt chưa từng rời đi Nhiễm Ngạo.
Anh ngủ an tĩnh như vậy, giống như bộ dạng khi tôi tỉnh dậy chứng kiến được vào những buổi sáng trước kia, mỗi lúc đó, tôi cũng nhịn không được hôn trộm anh, mà anh lại đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt cười xấu xa đem tôi kéo vào trong ngực...
Nhưng, cánh mũi đang hô hấp yếu ớt của anh lại dễ dàng bác bỏ phán đoán của tôi.
Thanh âm buồn bã của anh vang lên bên tai:
"Vậy làm sao bây giờ? Em nói cho tôi biết, tôi phảo làm sao làm em mới có thể tha thứ tôi? Làm sao em mới không để ý tuổi của tôi? Tôi nên làm cái gì bây giờ?"
Cầm tay của anh, tôi ghé vào lỗ tôii anh nhẹ giọng:
"Nhiễm Ngạo, chỉ cần anh tỉnh lại, em liền tha thứ anh; chỉ cần anh tỉnh lại, cái gì em cũng không ngại." Đột nhiên, giống như là nghe thấy được lời của tôi, lông mi dài của Nhiễm Ngạo chớp mấy cái.
Trong lòng tôi nổi lên một trận mừng như điên, nhịn không được gọi dậy:
"Nhiễm Ngạo!
Chỉ thấy Nhiễm Ngạo chậm rãi mở mắt ra, rồi lập tức nhắm lại, không dễ chịu xoa đầu, chau mày.
"Nhiễm Ngạo, anh rốt cục tỉnh!
Tôi không kìm được vui mừng, kéo xuống cái tay đang đυ.ng chạm vết thương của anh:
"Đừng đυ.ng, trên đầu có thương tích." Anh thu hồi lại cái tay trong lòng bàn tay tôi, sau đó ngồi dậy, tựa đầu vùi sâu vào trong hai cánh tay, thật lâu không nói gì.
Trong lòng mơ hồ có chút bất an, tôi xoa vai anh, thử dò xét hỏi:
"Nhiễm Ngạo, có phải rất đau hay không, tôi đi gọi bác sĩ." Nghe vậy, anh ngẩng đầu lên, chậm chạp quay đầu ngắm nhìn bốn phía, cuối cùng đem tầm mắt dừng trên người của tôi.
Trong ánh mắt của anh, đầy dẫy đáng sợ và xa lạ:
"Cô...
Là ai?"
Anh nghi ngờ hỏi.
Lời của Nhiễm Ngạo đem lòng tôi đông lạnh đến 0 độ -- chẳng lẽ đây chính là mất trí nhớ!? "Em là Tịnh Nhã a? ! Nhiễm Ngạo, anh làm sao vậy? !
Cầm chặt lấy cánh tay anh, đầu ngón tay của tôi khẽ run , vừa nghĩ tới ở mọi chuyện có liên quan đến chúng tôi trong đầu anh đều có thể tan thành mây khói, trong lòng liền có hoảng hốt nói ko nên lời.
"Tôi biết cô sao?"
Anh khó chịu đưa tay xoa đầu, tựa hồ muốn tìm lại trí nhớ về chúng tôi.
Nước mắt tách một tiếng chảy xuống, tôi ôm lấy anh, đánh phía sau lưng của anh, kêu khóc :
"Không nên quên! Không nên quên! Sao anh có thể quên em? Sao anh có thể như vậy? ! Không nên, Nhiễm Ngạo, mau nhớ lại! Mau nhớ lại!
Đầu tựa vào trong ngực Nhiễm Ngạo, mặc cho nước mắt mãnh liệt chảy trong ngực anh.
Tôi không dám ngẩng đầu, sợ gặp ánh mắt xa lạ lạnh lùng.
Nhiễm Ngạo, cái người tôi rất quen thuộc ngươi đi nơi nào rồi? Đột nhiên, bên tai truyền đến một tiếng thở dài bất đắc dĩ:
"Đứa ngốc." Tôi ngu ngơ, mặc cho hai tay anh nâng lên cái đầu nhất thời còn chưa hiểu ra được của tôi.
"Anh làm sao có thể quên em?"
Anh mềm nhẹ thay tôi lau đi nước mắt, yêu thương nhìn tôi.
Trong đầu điện quang hỏa thạch chợt lóe --- anh gạt tôi! Một ngọn lửa vô danh dấy lên trong lòng, tôi điên lên đánh anh:
"Anh tên khốn kiếp này! Lại gạt em! Anh có biết em rất lo lắng hay không! Khốn kiếp! Khốn kiếp!
Anh không nhúc nhích, lẳng lặng thừa nhận quả đấm của tôi.
Sau khi tôi phát tiết đủ rồi, anh lại ôm tôi vào trong lòng, đau lòng nói:
"Vậy còn em, lại còn nói 'Hy vọng chưa từng gặp qua anh, một câu nói tàn phá quá khứ của chúng ta.
Em có nghĩ tới, anh có tâm tình gì hay không?"
Bỗng nhiên, trong đầu hiện ra dau đớn rõ ràng trong mắt của anh lúc đó.
Chưa từng nghĩ, một câu nói lơ đãng kia, lại khiến anh để ý như thế.
"Vậy anh cũng không nên đùa giỡn thế này, em rất lo lắng." Tôi áp xuống chút ít tức giận, nhưng khẩu khí vẫn thô sáp như cũ.
"Anh cho là, em thật cao hứng khi anh quên hết tất cả." Ôm chặt lấy tôi, Nhiễm Ngạo cô đơn nói:
"Bởi vì ...
như thế, em có thể thoát khỏi anh." "Nhiễm Ngạo." Ánh mắt lại bắt đầu chua xót.
"Tịnh Nhã, em nói đúng, anh là cố ý lừa gạt em.
Anh biết em sẽ không tiếp nhận chàng trai nhỏ tuổi hơn em, cho nên anh sợ, anh sợ mất đi em.
Chiều nào lúc bước vào phòng anh cũng sẽ có chút chần chờ, anh lo lắng sau khi tiến vào phát hiện đồ vật của em đã không còn.
Tịnh Nhã, anh thật sự rất sợ." Anh đem tôi ôm càng chặt hơn, trong giọng nói có sự mềm yếu khiến cho tôi đau lòng.
Thì ra, người thống khổ nhất là anh.
"Nhiễm Ngạo." Tôi ôm cổ của anh, hướng anh bảo đảm:
"Em sẽ không rời đi anh, vĩnh viễn cũng sẽ không." Giống như là Nhiễm Ngạo nói, tôi không nên bởi vì tuổi của anh liền phủ nhận cái tốt của anh, phủ nhận vui vẻ giữa chúng tôi.
Bất kể nhỏ bao nhiêu, nhưng hai cánh tay ôm tôi trong lúc nguy cấp của anh cũng thật mạnh và cường tráng có lực như vậy, thay tôi cùng hài tử ngăn trở nguy hiểm.
Nhiễm Ngạo là Nhiễm Ngạo, anh không có thay đổi.
Nghe vậy, Nhiễm Ngạo nhìn tôi , trên mặt hiện lên mừng như điên không che dấu được:
"Em tha thứ anh?"
Đem đầu gối ở trên vai anh, tôi cố ý thở dài:
Không có cách nào khác, bây giờ trong bụng em mang theo một viên cầu lớn, giá trị con người bị sụt lớn (ý chị ấy là bị mất giá), không thể làm gì khác hơn là vò đã mẻ lại sứt, đi theo anh." Nhiễm Ngạo lập tức nheo mắt lại, hiện lên vẻ mặt cười xấu xa:
"May là anh có dự kiến trước, làm chuẩn bị trước." Tôi thu hồi nụ cười, hung hăng cho anh một cái khuỷu tay --- lại còn không biết xấu hổ lên mặt với tôi! Ai ngờ anh hô lên một tiếng đau đớn, sau đó ôm bộ ngực, vẻ mặt thống khổ.
"Cho là em còn có thể mắc lừa sao?"
Tôi trừng phạt xoa gương mặt trắng của anh, hừ, lại muốn lặp lại chiêu cũ, không cho ngươi chút giáo huấn không được.
"Vệ Tịnh Nhã." Nhiễm Ngạo giương lên ánh mắt u oán:
"Chẳng lẽ em không biết ngực của anh cũng có ứ thương sao?"
Tôi nâng lên mặt của anh, bất đắc dĩ lắc đầu:
"Anh nhìn, đây chính là chuyện xưa sói đến đây, nhận lấy dạy dỗ đi." "..." "Mình không nhìn lầm chứ?"
Thịnh Hạ đi vào phòng bệnh, trợn to mắt của cô, ngạc nhiên nhìn tôi đang uy trái táo cho Nhiễm Ngạo, vẻ mặt khoa trương:
"Vệ Tịnh Nhã bồ cũng có lúc dịu ngoan như vậy." "Ngạc nhiên cái gì? Mình thường xuyên hầu hạ Nhiễm Ngạo như vậy, không tin bồ hỏi." Mới là lạ, nếu không phải ngộ thương ngực của anh, sẽ đeể anh càn rỡ như vậy "Nhiễm Ngạo, thật?"
Thịnh Hạ vung lông mày lên, vẻ mặt không thể tin.
"Tịnh Nhã nói phải thì là phải, tôi còn có thể nói cái gì?"
Nhiễm Ngạo cố ý lộ ra nụ cười buồn bã.
"Chẳng lẽ người khác có oán hận gì sao?"
Tôi lấy dao gọt trái cây lên, giả ra vẻ mặt hung ác ở trước mặt anh đưa qua lại.
"Thì ra là đây chính là cái gọi 'Hầu hạ', Nhiễm Ngạo, làm khó anh." Thịnh Hạ lắc đầu thở dài.
Phụ nữ này, thật là quá kiêu ngạo.
Tôi quay đầu đối với cấp trên kiêm bạn trai bên cạnh cô nói:
"Diệp Nghị, tôi thật sự chịu không được phụ nữ này.
Như vậy, bản thân tôi bỏ tiền ra, nhờ cậy anh mau lấy nó về nhà, thật tốt chỉnh đốn một chút!
Nghe vậy, Diệp Nghị để xuống cái giỏ trái cây, ôm Thịnh Hạ, đối với cô sủng nịch cười cười:
"Vậy phải xem ý tứ Thịnh Hạ." "Nói sau." Thịnh Hạ thấp ánh mắt xuống, thanh âm có chút không được tự nhiên.
Nhìn thấy Thịnh Hạ khác thường, Diệp Nghị chuyển qua đề tài khác:
"Đúng rồi, Nhiễm Ngạo, căn cứ vào hiện trường ngươi gặp chuyện không may, tên sát thủ kia tựa hồ muốn đưa các ngươi vào chỗ chết, thật tốt là ngươi phản ứng mau, tanhg xe kịp thời, nếu không hai người các ngươi xong rồi.
Chúng tôi muốn hỏi một chút ngươi, có gây thù với người nào, để cho anh đối với các ngươi hạ sát thủ hay không?"
Ánh mắt Nhiễm Ngạo chợt lóe, lắc đầu:
"Hẳn là không có." Diệp Nghị nhìn Nhiễm Ngạo, chẳng nói đúng sai, tựa hồ nói ra suy nghĩ của mình.
"Tịnh Nhã, anh có chút đói bụng, ngươi đi giúp anh mua một ít thức ăn." Nhiễm Ngạo đột nhiên quay đầu nhìn về phía tôi.
"Được rồi." Tôi biết điều một chút đi ra phòng bệnh, sau đó --- nhanh chóng xoay người, đem lỗ tai dán tại trên cửa phòng, nghe lén đối thoại bên trong --- cho là tôi nhìn không ra thì muốn đẩy tôi ra, thật cho là tôi mang thai thì đại não sẽ thiếu dưỡng (ngốc đi) sao? Bản thân tôi muốn nhìn đến tột cùng muốn giấu giếm tôi cái gì.
"Nhiễm Ngạo, Tịnh Nhã không ở chỗ này, anh có thể nói thật sao." Thanh âm Diệp Nghị từ bên trong truyền đến:
"Gần đây chúng tôi tra được tổng giám đốc tiền nhiệm của tập đoàn Tào thị Tào Vĩ Kiệt trước khi qua đã đem cổ phần trong công ty của mình để lại cho anh vô điều kiện.
Cho nên dẫn tới sự bất mãn của ca ca anh Tào Kinh Kiệt, chúng tôi hoài nghi vụ án này có liên quan với anh ta." Nhiễm Ngạo trầm ngâm, nói:
"Chuyện này, tôi không muốn giao cho cảnh sát xử lý." "Anh không sợ anh ta chọn lựa hành động lần nữa?"
Thịnh Hạ nghi ngờ hỏi.
"Tôi đã đã cảnh cáo anh ta, sau này tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống như thế nữa." Thanh âm Nhiễm Ngạo nghiêm túc mà khẳng định.
"Nếu như vậy, chúng tôi cũng không thể miễn cưỡng, nếu có cần, xin lập tức cho chúng tôi biết." Diệp Nghị nói.
"Tôi sẽ.
Đúng rồi, Thịnh Hạ, chuyện này tôi hy vọng ngươi không cho Tịnh Nhã biết, tôi không hy vọng cô ấy lo lắng." Nhiễm Ngạo dặn dò Thịnh Hạ.
Tại sao? Tôi suy nghĩ , mấy ngày qua mỗi lần nhắc tới đề tài này anh liền giả bộ hồ đồ, bây giờ nhìn lại, anh biết rất rõ chân tướng sự tình, nhưng gạt tôi.
Chẳng lẽ Nhiễm Ngạo còn có bí mật gì không thể cho ai biết? "Tịnh Nhã?"
Phía sau đột nhiên phát ra tiếng hỏi khiến tôi đang nghi ngờ không giải thích được bị sợ đến toàn thân run lên.
Quay đầu vừa nhìn, Cung Viêm đang cười nhìn tôi:
"Đứng ở cửa làm cái gì, sao lại không vào đi?"
"Thịnh Hạ cùng Diệp Nghị đang ở bên trong nói chuyện, đừng quấy rầy bọn họ." Không muốn bị bọn Nhiễm Ngạo phát hiện được hành vi của tôi, vội vàng kéo Cung Viêm đến góc hành lang.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, đột nhiên nhớ lại Cung Viêm là phần tử nguy hiểm số một.
Không khỏi hối hận, ngày đó may mắn tránh được một kiếp, hôm nay sẽ có vận khí tốt như vậy sao? "Em cùng Nhiễm Ngạo không có sao chứ.
Xin lỗi, hôm nay anh mới biết các người đã xảy ra chuyện." Trên mặt Cung Viêm nho nhã chứa đựng ân cần.
"Không có chuyện gì, chẳng qua là Nhiễm Ngạo bị thương, bất quá không có gì đáng ngại." Trong lòng tôi tràn đầy bất an.
"Anh an tâm rồi." Anh nhả khí ra, sau đó thu lại nụ cười, ánh mắt ưu sầu không ngừng, do dự một chút, rốt cục mở miệng:
"Tịnh Nhã, anh muốn nói cho em biết, ngày đó tất cả em nghe thấy, đều là sự thật." Trong lúc bất chợt, tôi cảm giác được không thể hô hấp, toàn thân cứng ngắc, mặt thoáng cái sôi trào lên.
Tôi muốn nói chuyện, nhưng cổ họng thật giống như bị ngăn ngừa.
Cung Viêm anh, chính miệng thừa nhận.
Tôi yên lặng nhìn Cung Viêm, ánh mặt trời chiếu vào một bên mặt anh, ở trên đó hiện lên một tầng đường cong nhu hoà.
Rất lâu, tôi thậm chí đang hoài nghi, có phải hô hấp của anh, máu của anh cũng là nhu đạm (mềm nhạt) hay không.
"Cung Viêm, " chẳng biết tại sao, tôi thở phào nhẹ nhõm, quyết định không trốn tránh nữa:
"Tôi thừa nhận, trước kia tôi từng thích anh." Nghe vậy, anh chợt ngẩng đầu, không thể tin nhìn tôi .
"Nếu như bốn năm trước anh hướng tôi biểu lộ, tôi nhất định sẽ đáp ứng." Đây là không thể nghi ngờ, tôi ngay lúc đó, thích anh như vậy mà.
"Nhưng thời gian 4 năm, đã thay đổi rất nhiều, vô luận là anh hay là tôi, hết thảy đều đã bất đồng." Dừng lại chốc lát, đón ánh mắt kinh dị của anh, tôi thở dài :
"Bây giờ tôi đã có Nhiễm Ngạo, còn có con của chúng tôi, tôi rất hạnh phúc...
Cho nên, thật xin lỗi." Không dám nhìn vẻ mặt Cung Viêm nữa, tôi xoay người đi thẳng về phía trước.
Trí nhớ vĩnh viễn chỉ có thể là trí nhớ, đoạn thời gian kia sẽ không lặp lại.
Tôi cùng anh, từ thời khắc Nhiễm Ngạo xuất hiện trở đi, liền kết thúc.
"Như thế nào, còn muốn ăn sao?"
Uy Nhiễm Ngạo ăn cháo xong, tôi rút ra khăn giấy thay anh lau khóe miệng.
Kết thúc xong bên Cung Viêm , tôi quyết định toàn lực ứng phó Nhiễm Ngạo.
"Sao lại đột nhiên dịu dàng như thế , hại trong lòng anh nao nao." Nhiễm Ngạo cố ý lấy tay vỗ nhẹ ngực.
"Có ư, em luôn luôn tốt với anh mà." Tôi vô tội nhìn anh, sau đó làm bộ như lơ đãng hỏi đến:
"Đúng rồi, anh có nghĩ đến người nào đối với chúng ta ra tay không?"
"Còn chưa có." Nhiễm Ngạo kéo tôi đến trong ngực của anh, ôm tôi thật chặt, dịu dàng nói:
"Không phải sợ, anh tuyệt đối sẽ không để em gặp phải nguy hiểm nữa." Trong giọng nói thành khẩn làm cho người tôi không thể không tin.
Nhưng bây giờ không phải là lúc cảm động, tôi cho anh cơ hội, anh vẫn không chịu thẳng thắn.
"Sau khi xuất viện chúng ta phải lập tức bận rộn, nếu không em sẽ không mặc áo cưới vừa." Nhiễm Ngạo cười sờ sờ bụng của tôi.
"Không cần vội." Tôi nhàn rỗi thảnh thơi nói.
Nhiễm Ngạo đến tột cùng còn có bao nhiêu chuyện là tôi không biết, có hay không tuổi của anh vẫn chỉ là một góc của núi băng tựa như hạt gạo mà so với mặt trăng? Nghĩ tới đây, tôi liền có một trận tâm phiền ý loạn, nhưng vẫn hết sức làm cho giọng nói mình bình tĩnh.
Thấy tôi phản ứng như thế, anh có chút lo lắng:
"Sao vậy, em muốn thoái hôn?"
"Không phải là em muốn thoái hôn, là anh không có thành ý cùng em kết hôn!
Không thể nhịn được nữa, núi lửa trong cơ thể tôi bộc phát hoạt động:
"Em ở ngoài cửa đã nghe thấy được! Anh biết rất rõ ràng là ai muốn hại em, tại sao không nói cho em?"
Nhiễm Ngạo đè lại bờ vai của tôi, trấn an tôi:
"Anh là sợ em lo lắng." Tôi nhìn chằm chằm anh:
"Chẳng lẽ bây giờ em không lo lắng sao? Nhiễm Ngạo, anh đến tột cùng còn có bao nhiêu chuyện gạt em? Hôm qua mới thề son sắt bảo đảm sẽ không lừa gạt em nữa, hôm nay liền xuất nhĩ phản nhĩ (nói rồi phản lại)! Anh là đại lừa gạt!
Càng nghĩ càng giận, tôi nhấc chân dùng sức đạp lên bắp chân Nhiễm Ngạo, anh bị đau, tôi thừa cơ tránh ra tay của anh, chạy lên sân thượng.
Gió nam trong ngày mùa hè ấm áp, thật dễ dàng đem phiền não trong lòng tôi thổi tan đi.
Ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời trong xanh, đang muốn hét lớn một tiếng, đem uất khí trong lòng phun sạch ra, kết quả có người đi trước tôi.
"Đứng nói nữa!
Một đạo giọng nữ quen thuộc truyền đến, hình như là Thịnh Hạ.
Tôi buồn bực, chẳng lẽ cô cùng Diệp Nghị đang gây lộn? Thật là Bàn Cổ[1] khai thiên địa.
Trốn ở góc phòng, len lén nhìn về phía nơi phát ra thanh âm, quả nhiên là Thịnh Hạ, nhưng ---- bên người cô cái người đàn ông cầm chặt hai cánh tay của cô là --- Cung Viêm? ! Chỉ thấy Cung Viêm nhìn Thịnh Hạ, vẻ mặt ưu thương:
"Thịnh Hạ, em đối với anh không hề không cảm giác, có đúng hay không?"
"Vậy thì như thế nào? Chúng ta là tuyệt đối không thể nào ở chung một chỗ !
Thịnh Hạ cố gắng tránh thoát cánh tay của Cung Viêm.
"Thịnh Hạ, cho anh chút thời gian, để cho anh xử lý xong chuyện bang phái, chúng ta liền rời đi nơi này, qua cuộc sống của chúng ta, được không?"
Cung Viêm ngắm nhìn Thịnh Hạ, thái độ trịnh trọng mà thành khẩn.
Thịnh Hạ lắc đầu, yên lặng rồi nói:
"Tôi không thể vì anh thay đổi cái gì, anh cũng không nên vì tôi thay đổi.
Từ lúc chúng ta vừa ra đời thì chúng ta đã là người trên hai con đường riêng...
Không thể hòa hợp." Cung Viêm lẳng lặng nhìn Thịnh Hạ, trong mắt chứa u buồn và hoảng sợ.
Anh đột nhiên đưa tay đem Thịnh Hạ kéo vào trong ngực, trong dịu dàng có sức mạnh không thể kháng cự, tiếp theo, anh thật sâu hôn xuống, nụ hôn kia thay đổi vẻ ôn hòa nho nhã thường ngày của anh, lộ vẻ cuồng dã kí©ɧ ŧìиɧ, giống như là muốn đem tình cảm bị đè nén lâu dài của mình toàn bộ phát tiết ra ngoài.
Tôi xem ngây người.
Thịnh Hạ một tay đẩy Cung Viêm ra, nhưng ngay sau đó cho anh một bạt tai thanh thúy.
Tôi thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Chỉ thấy Thịnh Hạ mặt đỏ bừng, tay phải mới vừa đánh xong Cung Viêm còn giương trên không trung, môi của nó không tự chủ mấp máy , không biết là bởi vì tức giận hay là gì khác.
Cung Viêm nhìn Thịnh Hạ, trên mặt không có có một tia tức giận, như cũ đầy đủ dịu dàng tột đỉnh, cái loại dịu dàng này bất kỳ phụ nữ nào thấy đều không thể không thương.
"Không nên tới quấy rầy cuộc sống của tôi nữa." Thịnh Hạ cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, nhưng thanh âm khẽ run bán đứng cô.
"Tôi cũng nghĩ vậy." Cung Viêm tràn ra một cái mỉm cười đau đớn:
"Nhưng tôi làm không được." Thân thể Thịnh Hạ run lên, sau đó quay đầu đi, nhẹ giọng nhưng tinh tường nói:
"Diệp Nghị đang đợi tôi." Không biết là nói cho Cung Viêm nghe, hay là lầm bầm lầu bầu.
Sau đó, Thịnh Hạ xoay người rời đi.
Cung Viêm vẫn nhìn Thịnh Hạ đi xa, ánh mắt nhu hòa mà cô đơn.
Dùng sức cắn cắn môi của mình, có cảm giác đau.
Nói như vậy mới tất cả mới phát sinh vừa rồi là sự thật.
Trong đầu loạn thành một đoàn, làm sao có đây? Cung Viêm không phải nói yêu tôi 4 năm ư, làm sao lại đột nhiên yêu Thịnh Hạ? Trong đầu tìm kiếm những lời nói ngày đó chính tai nghe.
"Thật ra thì bốn năm trước vào ngày sinh nhật Tịnh Nhã tôi liền quyết định muốn cô ấy, nhưng tôi thất ước ." "Nhưng, cô ấy đã có bạn trai." "Nghe tới cô ấy thiếu chút nữa gặp phải nguy hiểm, tôi hận không thể đem những người đó bầm thây vạn đoạn." Vân vân, chẳng lẽ, chẳng lẽ ba chữ "cô ấy" kia không phải là chỉ tôi, mà là chỉ Thịnh Hạ? ! Đúng, Thịnh Hạ cũng có bạn trai, Thịnh Hạ cũng bị Lý Côn hãm hại, hơn nữa một màn mới vừa nhìn rõ kia...
Xác định, nữ chính tuyệt đối là Thịnh Hạ! Tôi nhất thời kêu thảm một tiếng, dùng quyền đánh vách tường, không tự chủ rêи ɾỉ , khóc không ra nước mắt.
Vệ Tịnh Nhã a Vệ Tịnh Nhã, ngươi mắc cỡ chết người, khó trách Cung Viêm mới vừa rồi có ánh mắt kinh dị như vậy, nguyên lai là...
Xong, xong, sau này tôi làm sao gặp người đây? Đang lúc tôi xấu hổ đến dùng đầu dựa vào tường thì phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm âm trầm:
"Lại nghĩ tới anh ta?"
Tôi quay đầu đi, mới phát hiện, Nhiễm Ngạo không biết đã đứng phía sau tôi bao lâu.
"Anh nói bậy bạ gì đó?"
Nhớ tới sự lừa gạt vừa rồi của anh, tôi lại một bụng tức giận.
"Nhìn thấy anh ta tỏ tình với Thịnh Hạ tỏ tình em thương tâm như vậy." Nhiễm Ngạo bắt được hai vai của tôi, ngó chừng tôi, trong mắt có lửa giận mơ hồ:
"Em còn nói em không có nghĩ tới anh ta!
Thương tâm? Đó là cấp bậc cao nhất của xấu hổ sao, nhưng thật sự không có tâm tư giải thích, tôi vừa tức vừa nóng nảy, bật thốt lên:
"Uh, Em là nghĩ tới anh ta!
Cũng không quản sắc mặt Nhiễm Ngạo, tôi ngăn hai tay của anh, xoay người rời đi.
Còn không có xuất ra một bước, Nhiễm Ngạo liền từ phía sau lưng ôm tôi, thật chặt vòng quanh hai cánh tay của tôi.
"Nhiễm Ngạo! Buông!
Tôi dùng sức tránh thoát:
"Nếu không em cắn!
Nhưng anh như cũ đem tôi ôm thật vững vàng, tôi nói được là làm được, vừa tàn nhẫn, đem toàn bộ tức giận rơi trên người anh, nhắm ngay tay của anh, gắt gao cắn xuống đi.
Anh tùy ý tôi cắn, không có một tia xúc động, cũng không phát ra một đạo tiếng vang.
Tôi dần dần cảm giác có chút không đúng, buông miệng ra vừa nhìn, trên tay Nhiễm Ngạo rõ ràng có một vòng dấu răng đỏ thật sâu.
(#Ami:
em hận chị *ngoảnh mặt*) "Nhiễm Ngạo." Tôi nhẹ giọng gọi anh, trong lòng có chút thấp thỏm.
Nhiễm Ngạo không có trả lời tôi, bên tôii chỉ nghe thấy tiếng hít thở càng ngày càng nặng của anh.
Cách hồi lâu, anh rốt cục mở miệng:
"Tịnh Nhã, anh ta thật có đối tốt với em, so với anh ta, anh tốt với em gấp một ngàn lần, gấp một vạn lần...
Cho nên, đừng nhớ anh ta, có được hay không?"
Trong thanh âm Nhiễm Ngạo có cầu xin, có tối tăm, không hề an, có kiên định, anh không ngừng dùng mặt vuốt ve cổ của tôi.
Tại thời điểm này, tôi đột nhiên tìm được cảm giác tựa sát, lúc này anh ôm tôi, tựa như sào huyệt ấm áp cho động vật nhỏ bị thương, tất cả ủy khuất cùng buồn khổ cũng có thể giải hết trên người anh.
Tôi cúi đầu, khẽ vuốt vuốt dấu răng trên tay Nhiễm Ngạo, cười khổ:
"Nhiễm Ngạo, em mắc cỡ chết người.
Vốn tưởng rằng Cung Viêm yêu thích em, liền cự tuyệt anh ta trước.
Kết quả người ta yêu chính là Thịnh Hạ, em lần này thật không còn mặt mũi gặp người! Chúng ta hay là ẩn cư đi." Nghe vậy, Nhiễm Ngạo xoay thân thể của tôi lại, nhìn kỹ tôi, trên mặt một mảnh vui sướиɠ kinh ngạc:
"Em không thương anh ta nữa sao?"
"Em có yêu Cung Viêm khi nào? Nhiều nhất chẳng qua là thầm mến thôi." Tôi cho anh một cái liếc mắt.
Anh nhìn tôi, có chút không thể tin:
"Nhưng, em đã nói Cung Viêm là người em thích nhất, em một mực chờ anh." Lần này đến phiên tôi kinh ngạc:
"Em đã nói lời như thế khi nào?"
Vân vân, nghĩ tới.
Một năm kia mới vừa vào đại học, vì đem toàn bộ kí©ɧ ŧìиɧ bị cấm đoán ở cấp ba thả lỏng ra, toàn bộ phòng ngủ cũng hứng thú tiến hành gặp mặt làm quen với đàn ông khác, một tuần lễ liền gặp mặt cả 2-3 lần.
Các cô làm không biết mệt còn chưa tính, còn kéo tôi đi.
Cũng không phải lòng tôi trong như nước, mà cho rằng những nam sinh này nếu là mặt hàng tốt, đã sớm bị nhóm mỹ nữ đoạt đến đầu rơi máu chảy, nơi nào còn tới những cuộc làm quen vô ích này đây? Cho nên không muốn lãng phí thời gian, kiên quyết không đi.
Bị các cô ép, liền lấy ra hình chụp chung với Cung Viêm hồi cấp ba, nói láo nói đây là đàn ông tôi đang đợi, tình cảm chân thành cả đời.
Quả nhiên chiêu này có hiệu quả, các cô nhìn thấy hình Cung Viêm liền hai mắt sáng lên, từ đó cũng không đi gặp mặt làm quen nữa, còn nói muốn theo tôi cùng chờ đại suất ca này, khiến cho tôi dở khóc dở cười.
Như vậy xem ra, nhất định là trong phòng ngủ có người miệng rộng nói ra.
"Đó là giả, em lừa gạt các cô ấy." Tôi vội vàng tỏ vẻ trong sạch.
Nhiễm Ngạo cẩn thận nhìn tôi , không buông tha dấu vết trên mặt tôi.
Cuối cùng, anh tin, đem tôi ôm càng chặt hơn, trên mặt tràn đầy vui vẻ cùng hưng phấn.
Hai tay tôi ở cổ của anh, kiễng mũi chân, đem đầu gối ở trên vai anh, hiếu kỳ nói:
"Thì ra anh vẫn cho là em yêu Cung Viêm, vậy tại sao còn muốn ở chung một chỗ với em?"
"Anh trúng tà." Anh nhẹ nói.
"Em nói thật." Tôi nhíu mày nhìn anh.
Khóe miệng Nhiễm Ngạo vung lên một nụ cười như có như không, anh nhìn tôi chằm chằm, trong mắt một mảnh dày:
"Thật, anh trúng tà của em." Sau đó, môi của anh nhẹ nhàng che lên môi tôi, giống như là cánh hoa mềm mại, mang theo nụ cười tràn đầy hướng tôi vọt tới.
Tôi cười nhắm hai mắt lại, ở trong nụ hôn của Nhiễm Ngạo, tôi quên mất tất cả.
"Rốt cục có thể rời đi nơi này, sau này đánh chết em cũng sẽ không trở về." Đi ra cửa lớn bệnh viện, tôi hít lấy không khí trong sạch bên ngoài, cảm khái hàng vạn hàng nghìn.
Trải qua vài ngày ở lại bệnh viện để quan sát, xác định tôi cùng Nhiễm Ngạo hết thảy bình thường, lập tức khẩn cấp thu dọn đồ đạc, tư vị bị vây cả ngày ở bệnh viện thật sự là không dễ chịu.
"Không lẽ em muốn ở nhà sinh con sao?"
Thịnh Hạ ở một bên giội nước lạnh vào tôi.
Đúng a, còn có cục thịt trong bụng chưa có giải quyết.
"Tịnh Nhã, anh muốn về công ty một chuyến trước.
Để cho Thịnh Hạ đưa em trở về, sau khi về đến nhà không nên chạy loạn, anh xử lý xong chuyện sẽ trở lại." Nhiễm Ngạo dặn dò tôi.
"Tốt tốt tốt, biết rồi." Tôi vội vàng đáp ứng, nếu không anh lại muốn dài dòng .
"Thịnh Hạ, giúp tôi trông cô ấy, đừng để cho cô ấy chạy loạn." Nhiễm Ngạo không yên lòng, vừa quay đầu nhờ cậy Thịnh Hạ.
"Biết rồi." Thịnh Hạ phát động xe, sau đó xoay đầu lại, cau mày nhìn tôi:
"người đàn ông của bồ sao lại dài dòng như vậy." Tôi nhún nhún vai, tỏ vẻ không thể làm gì.
"Đúng rồi, quyết định lúc nào cử hành hôn lễ?"
Thịnh Hạ vừa lái xe, vừa hỏi.
"Khoảng một hai tuần lễ nữa." Nhớ tới cái này, cõi lòng tôi đầy ai oán:
"Thật lo lắng cho bụng không có che hết." Cô khoa trương hô xả giận:
"Ai, cuối cùng đem bồ gả đi ra ngoài." Tôi chán nản:
"Bồ yêu nghiệt này cách ngày đó cũng không xa." "Phải không?"
Thịnh Hạ cười nói.
Nhưng khóe miệng có một tia khổ sở không thích hợp.
"Chúng ta đi ăn cơm trước." Tôi đề nghị.
Nhìn Thịnh Hạ bộ dạng u sầu, khẳng định có liên quan với Cung Viêm.
Mấy ngày hôm trước cô công việc bận rộn, không có thời gian đến nhìn tôi, trong lòng cũng vẫn tồn nghi ngờ lớn, hai người kia sao có thể ở dưới mí mắt tôi làm ra chuyện này đây? Thứa dịp bây giờ tìm hiểm rõ ràng chuyện xưa của bọn họ.
Chúng tôi đi đến một quán cơm ở phụ cận.
Chờ món ăn được đem ra hết, tôi uống một ngụm nước trà, nhuận nhuận cổ họng, bắt đầu thẩm vấn:
"Ngày đó, mình nhìn thấy bồ cùng Cung Viêm ở trên sân thượng." Thịnh Hạ sửng sốt, cái tay đang cầm ly trà lay động hạ xuống, nước trà màu nâu rơi vài giọt ở trên bàn.
"Cung Viêm rất yêu bồ." Tôi nói.
Thịnh Hạ đặt ly trà xuống, nhìn cái bóng của mình trong chén.
"Nhìn qua, bồ cũng yêu anh ấy." Tôi tiếp tục nói.
Cô cười cười, từ chối cho ý kiến.
Tôi có chút ít hấp tấp:
"Bồ cùng Cung Viêm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, bồ không phải bạn chí cốt, cũng không nói cho mình." Cô ngẩng đầu nhìn về phía tôi, trong mắt gợn sóng không sợ hãi:
"Có vài người, là không thể yêu." "Huh?"
Tôi nhất thời không kịp phản ứng.
"Nói thí dụ như, mình nếu như yêu bồ," cô chớp chớp mắt, trong mắt có thần sắc hài hước:
"Nhiễm Ngạo tuyệt đối sẽ chém mình." "Chớ có nói đùa." Tôi cố ý kéo căng mặt:
"Hormone của mình bây giờ không ổn định, bồ cũng không nên chọc mình nổi giận!
"Sợ bồ rồi." Cô tựa lưng vào ghế ngồi, nhún nhún vai, hỏi:
"Bồ muốn biết những thứ gì?"
"Đương nhiên là toàn bộ." Tôi vội vàng nói.
"Toàn bộ?"
Thịnh Hạ nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong ánh mắt có thần sắc mờ mịt, cô nhẹ nhàng nói:
"Tính lên, toàn bộ chuyện xưa kéo dài 20 nhiều năm." 23 năm trước, một phụ nữ cùng một người đàn ông gặp nhau, sau đó yêu nhau.
Tình yêu này gặp phải sự phản đối của nhà gái, bởi vì người đàn ông kia là người trong hắc đạo, mà phụ thân của phụ nữthì là cảnh sát.
Nước lửa không thể dung hoà.
Nhưng không có gì ngăn cản được bọn họ, phụ nữ bỏ qua học tập, bỏ qua cha mẹ, đàn ông cũng vì cô thoát khỏi hắc đạo.
Hai người nghĩa vô phản cố (vì nghĩa không chùn bước) rời đi cuộc sống cũ, chỉ cần có thể cùng đối phương ở chung một chỗ, cái gì cũng không tiếc.
Lúc mới bắt đầu, hết thảy cũng rất vui vẻ, rất hạnh phúc, ít nhất đối với phụ nữ mà nói là như thế.
Nhưng dần dần, người đàn ông kia bắt đầu phiền chán cuộc sống nhàm chán như thế.
Rốt cục, trong một lần say rượu, anh đối với phụ nữ gầm hét lên không muốn sống bình thản như vậy nữa, ở nơi thác lặng (thác chết, lặng yên quá) này anh hít thở không thông, anh quyết định trở về.
Phụ nữ rất thương anh, cho nên để anh rời đi, một mình mang theo nữ nhi ba tuổi trải qua cuộc sống gian khổ.
May mà cha mẹ phụ nữ tha thứ cô, để cho cô về nhà, giúp đỡ cô chiếu cố nữ nhi, cuộc sống giống như là sau cơn mưa trời lại sáng.
Chẳng qua, phụ nữ vẫn không cách nào quên được đàn ông đã vứt bỏ mẹ con cô.
Một năm sau, người đàn ông kiaở một lần chiến đấu trong bang phái mà chết đi.
Phụ nữ rất thương tâm, vẫn buồn bực không vui, không lâu sau, qua đời trong một lần tôii nạn xe.
Đây chính là chuyện xưa của cha mẹ Thịnh Hạ, Thịnh Hạ từng nhắc qua với tôi, là một chuyện xưa khiến cho tôi thổn thức không dứt.
Tôi nghi ngờ không giải thích được, không khỏi hỏi:
"Nhưng những thứ này cùng Cung Viêm có quan hệ gì đâu? ...
Chẳng lẽ ba bồ bị Viêm bang hại chết ? !
"Không." Thịnh Hạ lắc đầu:
"Ba mình là Phó bang chủ Viêm bang, ông ấy là vì bảo vệ Cung Viêm mới tạ thế." "Cái gì?"
Tôi kinh ngạc.
"Ngày đó, ba tôi bảo vệ Cung Viêm cùng mẹ anh ta đi ra ngoài, kết quả gặp phải mai phục.
Ba giúp Cung Viêm cản ba phát súng, cũng là vết thương trí mệnh.
Trước khi lâm chung, ba nhờ cậy Cung Viêm chiếu cố mình.
Cho nên, 15 năm sau, Cung Viêm xuất hiện trong cuộc sống của mình." Ánh mắt Thịnh Hạ vẫn nhìn ngoài cửa sổ, giống như là đang nhìn chăm chú vào ký ức:
"Anh ta nói sẽ chiếu cố mình cả đời cả kiếp...
Nhưng, mình cự tuyệt." "Tại sao? Thật ra thì bồ đã yêu anh ấy từ sớm, có đúng hay không?"
Tôi không nhịn được hỏi:
"Tại sao bồ không thể cùng anh ấy ở chung một chỗ?"
"bài học của ba mẹ mình còn chưa đủ sao?"
Thịnh Hạ rũ ánh mắt xuống, nhưng không che dấu được bi thương bên trong:
"Ở trong trí nhớ của mình, mẹ thích mặc váy trắng, mà ba mình thì thói quen mặc màu đen, có lẽ cũng là bởi vì bọn họ khác biệt rõ ràng như vậy, mới có thể hấp dẫn lẫn nhau, kết hợp ở chung một chỗ.
Nhưng có ích lợi gì đâu? Hắc bạch không thể dung hòa.
Mình cùng Cung Viêm cũng giống như vậy, bởi vì quá mức quen thuộc, cho nên đối với cuộc sống và hoàn cảnh mình sinh ra mà có tia chán ghét, khi gặp phải thế giới bất đồng, mới có thể bởi vì mới mẻ mà sinh ra hảo cảm.
Nhưng, chúng mình là thuộc về thế giới của mình, chúng mình không vào được cuộc sống đối phương.""Nhưng Cung Viêm cam tâm tình nguyện vì bồ buông tha cho hết thảy a!
Tôi nhắc nhở nó.
"Thế giới của anh ta đã dung hợp với hô hấp của anh ta, máu của anh ta.
Muốn thoát khỏi, nói dễ vậy sao.
Mình không dám để cho anh ta thay đổi, mình không đáng giá được anh làm như vậy." Nói đến đây, Thịnh Hạ lộ ra nụ cười lạnh lẽo xinh đẹp:
"Mình không muốn có một ngày, anh ấy sẽ say rượu van xin mình để anh ấy trở về." "Thịnh Hạ, đó là chuyện xưa của cha mẹ bồ, cùng một chuyện xưa sẽ không liên tục phát sinh hai lần." Thịnh Hạ đáng thương, vẫn còn sống ở trong cái bóng của cha mẹ.
Thịnh Hạ chặt cắn môi dưới, cho đến trắng bệch:
"Người khác nói mẹ con tướng mạo tương tự thì vận mệnh cũng cực kỳ giống nhau.
mình xem qua hình mẹ tôi, tựa như câu nói kia, mình và mẹ như cùng một khuôn mẫu in ra.
Mình không có dũng khí đi tranh đấu với những lời này.
Bây giờ mình chỉ muốn cùng Diệp Nghị ở chung một chỗ, chúng mình có hạnh phúc." Tôi không đành lòng vạch trần cô, nếu như Cung Viêm không phải như trong lời nói, bọn họ tuyệt đối là một đôi do trời đất tạo nên, nhưng, Cung Viêm...
"Tốt lắm, ăn nhanh lên một chút, đợi lát nữa Nhiễm Ngạo về nhà không thấy bồ lại niệm." Thịnh Hạ cầm lấy chiếc đũa một lần nữa, không muốn bàn về cái đề tài này.
nữa Nhưng, trong lòng tôi vẫn bị một tảng đá lớn đè ép, do dự hồi lâu, rốt cục ấp a ấp úng hỏi:
"Lâm Dã...
Anh ấy gần đây như thế nào?"
Nằm viện mấy ngày qua, Lâm Dã không thấy tung tích, mà tôi thì cố gắng không đi hồi tưởng chuyện ngày đó, nhưng bất luận như thế nào, chuyện sẽ không bởi vì sự tránh né của tôi mà biến mất.
"cũng không biết," Thịnh Hạ lắc đầu:
"Ngày đó trở về, liền nhìn thấy Lâm Dã té trên mặt đất, trong miệng không ngừng kêu tên của bồ, sau đó Cung Viêm đưa về, sau đó mình cũng chưa có gặp lại anh ấy." Nghe vậy, lỗ mũi của tôi chua xót một chút, "Lâm Dã cũng vẫn yêu bồ." Thịnh Hạ lẳng lặng nói.
"Mình không biết, mình thật không biết." Nước mắt rơi ở trong ly trà trước mặt, tạo nên một vòng rung động.
Tôi tên ngu ngốc này, lại ngay cả cái này cũng không có cảm giác được.
"Đó là bởi vì anh ấy không muốn làm cho bồ biết." Thịnh Hạ ngưng mắt nhìn tôi:
"Bằng tính cách của anh ấy, nếu quả thật muốn cùng bồ ở chung một chỗ, cái gì cũng ngăn không được anh ấy, có thể ngăn lại anh ấy chỉ có chính anh ấy." "Tại sao...
Anh ấy không nói cho mình?"
Tôi lẩm bẩm thuyết.
Nhưng, nói cho tôi biết thì thế nào? Lịch sử sẽ viết lại sao? Ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, nhưng trong lòng tôi vẫn là trời đầy mây xám xịt.
Đang lúc ấy thì điện thoại di động vang lên.
"Nhất định là Nhiễm Ngạo gọi tới thúc giục bồ." Thịnh Hạ lấy tay phủ trán:
"Mau nghe xem, nếu không anh ta thật cho là mình đem bồ bán đi." Tôi cười khổ, cúi đầu vừa nhìn, nhất thời ngây người, là...
Lâm Dã! "Là Lâm Dã!
Tôi thấp hô ra tiếng, điện thoại di động giống như miếng đồng thiêu đốt bàn tay của tôi, đau đến chân tay tôi luống cuống.
Làm sao bây giờ? Anh sẽ nói gì? Tôi sẽ trả lời cái gì? Lòng kịch liệt nhúc nhích.
Đột nhiên, điện thoại di động bị đoạt đi, chỉ thấy Thịnh Hạ bấm nút trò chuyện, sau đó đem điện thoại di động đưa cho tôi, cho tôi ánh mắt khích liệt:
"Giải quyết nhanh." Không có biện pháp, tôi chỉ có thể cầm lấy điện thoại di động, suy yếu đáp lại:
"Alo." "Tịnh Nhã." Thanh âm của Lâm Dã trầm thấp giống như là từ chỗ thật xa truyền đến.
Miệng tôi mở rộng, dây âm thanh lại một trận cứng ngắc, không cách nào phát ra tiếng.
"Tịnh Nhã, anh ở đối diện em, bây giờ em có thể đi ra ngoài một chút không? Anh có vài lời muốn nói." Phía ngoài! Tôi hoảng sợ thiếu chút nữa nhảy lên, nhìn ra ngoài của sổ, quả nhiên, đối diện bên đường, Lâm Dã đang ở trên xe, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh.
"Mau đi đi." Theo ánh mắt của tôi, Thịnh Hạ cũng nhìn thấy Lâm Dã:
"Chuyện kéo dài tới cuối cùng cũng phải giải quyết, cần gì phải vì kinh nghiệm một đoạn vô vị lúc trước mà hành hạ mình đây?"
Tôi cắn chặt đôi môi, không thể không thừa nhận đây là phương pháp giải quyết tốt nhất, cho nên liền hít sâu một cái, khua dũng khí lên đi về phía Lâm Dã.
Ngạo mạn bước đi thong thả, bất quá là khoảng cách một con đường thôi, tôi lại đi thật lâu.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn tới trước mặt Lâm Dã.
Tôi đứng ở trước mặt anh, cúi thấp đầu.
Vốn là đã thấp anh rất nhiều, mà bây giờ, chỉ có thể nhìn thấy l*иg ngực rộng rãi của anh.
Cảm giác được ánh mắt của anh tựa hồ ở trên đầu của tôi, da đầu của tôi một trận tê dại.
Nơi này rõ ràng là khu náo nhiệt, xe, người, hoàn cảnh huyên náo.
Nhưng giờ phút này, tôi lại cảm thấy chung quanh là một mảnh yên lặng, làm cho người tôi hít thở không thông, mồ hôi từ từ thấm ra trên trán.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi và Lâm Dã cũng sẽ có tình cảnh lúng túng như thế này, chẳng lẽ...
Chúng tôi thật là không trở về được như trước sao? Thật giống như qua một thế kỷ, cuối cùng trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài rất nhỏ.
Lâm Dã dịu dàng ân cần hỏi:
"Như thế nào, chỗ bị thương còn làm sao không?"
Nghe vậy, một góc một chút trong lòng tôi liền hòa tan, lập tức đau đớn.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, lắc đầu, nhưng ngay sau đó hỏi:
"Còn anh? Có bị sao hay không?"
"Yên tâm, quả đấm của tiểu tử kia còn chưa đánh chết anh được." Anh xoa xoa tóc của tôi, sau đó mở cửa xe, ý bảo tôi đi vào:
"Nơi này quá ồn , tôi dẫn em đến chỗ an tĩnh." Tôi theo lời lên xe, ngồi lẳng lặng.
Mở cửa sổ ra, một cỗ nhiệt gió thổi tới, bên trong chứa đầy những kỷ niệm, tôi đang nhớ lại bộ dáng buồn cười của Lâm Dã lúc thấy tôi ăn thứ gì kinh dị; bộ dáng giận mà không nói gì của anh lúc giáng sinh khi đầu bị tôi xịt đầy bông tuyết; bộ dáng anh cười nhạo dưa Thái Lang của tôi, chọc giận tôi, sau đó vừa liều mạng nói xin lỗi...
Hết thảy cũng rõ ràng giống như hôm qua.
"Đến." Lâm Dã để xe đậu ở bên ngoài một dòng suối nhỏ.
Chung quanh cây mọc dày thành rừng, rậm rì xanh ngắt, ánh mặt trời trải ở trên nước suối, sóng nước lăn tăn, mùi hoa lan trắng du đãng trong không trung, hương như U Lan.
Hơi (khí) tựa như tiên cảnh.
"Xuống đây đi." Lúc tôi đang mê say ngắm cảnh đẹp, Lâm Dã đã bỏ giày ra, xuyên vào trong nước suối trong suốt:
"Rất thoải mái." Tôi cũng gấp không thể chờ cỡi giày ra, đạp vào trong nước, nhất thời, từ lòng bàn chân dâng lên một trận lạnh lẽo thấm vào ruột gan, tôi không khỏi hô ra:
"Thật mát mau!
"Như vậy mau lạnh hơn." Lâm Dã không có báo trước chút nào nâng lên nước suối đã được thổi phồng (chắc anh ấy ngậm nước trong miệng phun ra =]]), hướng tôi mà tưới, tôi vội vàng không kịp chuẩn bị, bị tập kích thành công.
"Lâm Dã, anh ngứa da có phải hay không!
Tôi đánh trả.
Cứ như vậy, hai người chúng tôi 20 hơn tuổi bắt đầu thủy chiến, đây cũng là trò chơi từ sau khi tôi 12 tuổi sau liền không hề chơi nữa, bất quá, chỉ cần vui vẻ, cớ sao mà không làm.
Cho nên, bên tôii tôi nhét đầy tiếng thét chói tôii của tôi và tiếng cười của Lâm Dã.
Chẳng qua là, tôi mãnh liệt phát hiện, trong lúc bọt nước vẩy ra, nụ cười trên mặt Lâm Dã lại ưu sầu.
Tôi ngây ngẩn cả người, không chú ý, dẫm lên rêu xanh, chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa trượt chân ở trong nước suối.
"Cẩn thận!
Lâm Dã vội vàng đỡ lấy cánh tay của tôi:
"Đừng làm rộn, lớn bụng còn lộn xộn." Tôi vỗ ngực, trấn định lại, cho anh cái liếc mắt:
"Đây giống như là anh bày ra trước a." Lâm Dã đan tay vịn chặt tôi, đem tôi dẫn tới ngồi trên một tảng đá lớn dưới tàn cây bên dòng suối.
Dù sao cũng là phụ nữ có thai , gần đây đặc biệt dễ dàng mệt nhọc, hơi động chút liền mệt mỏi, tôi đấm nhẹ thắt lưng có chút đau nhức.
Đột nhiên một trận gió mãnh liệt thổi tới, vài cánh hoa bạch lan từ từ bay trong không trung rơi xuống, tôi đưa tay ra, chuẩn bị tiếp được.
"Anh phải đi." Bên tai truyền đến một trận thanh âm của Lâm Dã, nhẹ nhàng, nhưng giống như sấm vang đánh vào bên tôii tôi.
Tôi mãnh liệt quay đầu, chỉ thấy Lâm Dã nhắm mắt lại, hai tay chống ở phía sau, ánh mặt trời xuyên thấu qua cành lá rậm rạp quăng xuống trên ngướihăn những ánh sáng loang lổ.
Trên mặt của anh, một mảnh bình tĩnh.
Phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện cánh hoa trong không trung đã rơi vào suối trong nước, theo nước chảy biến mất, không còn kịp thu hồi nữa, trong lòng một trận xám xịt.
"Là bởi vì tôi sao." Tôi hỏi.
"Không, là bởi vì chính anh." Lâm Dã mở mắt, quay đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt lấp lánh.
"Là tự mình quyết định muốn lẳng lặng yêu em, " Lâm Dã dùng tay khẽ vuốt gương mặt của tôi, làm rõ những sợi tóc tán loạn:
"Cho nên, Tịnh Nhã, không nên tự trách." "Tại sao không nói cho tôi?"
Tôi hỏi.
Lâm Dã khẽ mỉm cười, nụ cười thê lương:
"anh có tư cách nói yêu em sao? Người giống anh ăn hôm nay lo ngày mai...
Hoàn cảnh của anh không thích hợp với em." "Lâm Dã..." Tôi nghẹn ngào.
"Thật ra thì bữa tối hôm anh biết em mang thai, liền quyết định làm như vậy ." Bên trong thanh âm của Lâm Dã có hết sức ẩn nhẫn bi ai:
"Anh thật không có biện pháp nhìn em cùng đàn ông khác kết hôn, thật xin lỗi, anh không cách nào tham gia hôn lễ của em." "Lâm Dã, anh còn có thể trở lại sao?"
Tôi thương tâm nhìn anh.
"Chờ lúc anh đã quên em, dĩ nhiên là trở lại." Anh cố giả bộ ra khuôn mặt tươi cười:
"Yên tâm, anh khẳng định rất nhanh sẽ quên em." "Thật xin lỗi, Lâm Dã, thật xin lỗi." Giờ phút này, tôi chỉ có thể nói ra những từ vô dụng này.
Lâm Dã mở ra hai cánh tay, đem tôi kéo vào trong ngực, ngực của anh rất mềm mại, rất thoải mái.
Tôi cúi đầu, nhìn nước chảy ở bên cục đá bị ngăn lại, tạo thành dòng chảy trở về, tạo thành những cánh hoa bạch lan lưu chuyển theo nước xoáy.
Mà trong nước suối thì rõ ràng đang ánh ngược ra hình ảnh Lâm Dã hôn tôi.
Động tác hết sức mềm nhẹ , giống như là sợ đem tôi đánh thức, cái loại cảm giác này hết sức quen thuộc, tôi đột nhiên hồi tưởng lại nụ hôn trong bệnh viện kia.
Thì ra, người hôn trộm người tôi, là Lâm Dã.
"Lâm Dã..." Tôi có chút ít lúng túng:
"Tôi đã ba ngày không có gội đầu ." Không thể trách tôi, thật sự là không có thói quen tắm gội ở trong bệnh viện, cho nên mấy ngày nay vẫn nhịn xuống, hơn nữa đầu tôi trời sanh đã có nhiều dầu, kết quả có thể nghĩ...
"Đoán được ." Thanh âm buồn bực của Lâm Dã vang lên trên đỉnh đầu:
"Vệ Tịnh Nhã, em ngay cả kỷ niệm đẹp nhất cũng không để lại cho anh." Tôi nhắm mắt lại, chôn sâu vào trong ngực của anh.
Lâm Dã, ngươi biết không, nếu như có thể, tôi tình nguyện cho ngươi kỷ niệm xấu nhất, để cho tôi không đáng giá được lưu lại trong lòng ngươi.
Như vậy, ngươi mới có thể nhìn thấy phụ nữ chân chính thích hợp với ngươi.
Trong gió như cũ vẫn có mùi thơm của bạch lan, chẳng qua là không biết sao, say đến mức làm đau lòng người.