Chương 2
"Cung Viêm! Anh trở về lúc nào." Tôi lập tức cho anh nụ cười sáng lạn.
Thật là một chút cũng không thay đổi, vẫn còn là bạch mã hoàng tử năm đó tôi thầm mến a! "Gần một tháng." Anh lẳng lặng ngồi xuống, nhìn tôi cười:
"Trôi qua thực nhanh, chúng ta đã bốn năm không gặp.
" "Còn nói sao, năm đó anh âm thầm bỏ chạy đến Mỹ quốc du học, muốn tiễn đưa anh cũng không kịp." Tôi oán giận nói.
"Khi đó trong nhà vừa lúc xảy ra chút việc, cho nên có chút vội vàng, không kịp báo cho mọi người." Anh cười một tiếng xin lỗi:
"Nhớ được ngày đó là sinh nhật 18 tuổi của em, trọng yếu như vậy tôi cũng vắng mặt ." Tôi đang muốn trả lời, điện thoại di động trong túi của tôi rung lên.
Để cho tiện gởi nanh tin trộm khi đi học, bốn năm đại học luôn để điện thoại ở chế độ rung, bây giờ mặc dù đã tốt nghiệp, nhưng cái thói quen này vẫn không đổi được.
Lấy ra, vừa nhìn, nguyên lai là Nhiễm Ngạo gọi tới.
Hỏng bét, một mình đi ra ngoài bị anh phát hiện, tôi vội vàng bắt máy, không cần phải nói, lại là dạy dỗ đây.
"Ở nơi đâu?"
Nghe khẩu khí thật giận không nhẹ.
"A, ở bên ngoài ăn cơm." Tôi vội vàng trả lời.
"Tại sao không nói một tiếng đã đi ra một mình?"
Giọng nói của anh hòa hoãn chút.
"Em đã quên." Coi như hết, cùng anh đi ra ngoài nhất định là cái này cũng không cho đυ.ng, cái kia cũng không cho ăn, không phải là trong bụng có nhiều hơn một khối thịt thôi sao? Làm như bệnh nan y không bằng.
"Ăn cơm ở đâu, anh tới đón em." Tới đón tôi? Để cho anh và Lâm Dã chạm mặt sao được? Tôi vội vàng ngăn anh lại:
"Em lập tức về nhà! Tốt lắm, tốt lắm, không nói với anh nữa, điện thoại di động sắp hết pin!
Nhanh chóng cúp điện thoại, thở mạnh một hơi.
Ngẩng đầu, nhìn thấy Cung Viêm cười:
"Bạn trai thật quan tâm em." "Ha hả." Tôi không có ý tốt cười cười, quệt quệt môi:
môi, chuẩn bị chuồn đi:
"Em còn có việc, đi trước, lần sau hàn huyên tiếp!
.
"Tôi đưa em." Cung Viêm lập tức đứng lên, giúp tôi dịch chuyển cái ghế, giống như trước đây, phong độ thân sĩ mười phần.
"Cám ơn nhiều." Cung kính không bằng tuân mệnh, tôi đứng dậy cùng anh đi ra ngoài cửa.
Mới vừa đi vài bước, liền phát giác tư thế bước đi của Cung Viêm có điểm gì là lạ, nhìn kỹ, chân phải của anh hành động có chút cứng ngắc cùng mất tự nhiên! "Cung Viêm, chân của anh?"
Tôi kinh ngạc hỏi.
"A, mấy năm trước tai nạn xe bị thương, lưu lại chút di chứng." Anh cười vân đạm phong thanh, sau đó mở cửa xe:
"Lên xe nào." Không nói nhiều hơn nữa, tôi lẳng lặng lên xe.
Ngoài cửa sổ phong cảnh hai bên rối rít thối lui, trong dư quang, Cung Viêm chuyên chú lái xe, ngón tay nắm chặt tay lái, thon dài sạch sẽ.
Cho tới bây giờ tôi vẫn nhớ được ở buổi lễ lúc cấp 2, tình cảnh anh làm Đại Tân sinh đứng ở trên đài đọc diễn văn:
tư thái dịu dàng ưu nhã, thái độ khiêm hòa mà tự tin, khóe miệng khẽ giơ lên, thời khắc treo nụ cười lơ đãng, làm cho người tôi không khỏi sa vào trong đó.
Sau lại, trên đường tan học, anh và Lâm Dã xuất hiện, đánh chạy mấy dứa đến tìm Thịnh Hạ báo thù.
Tôi thế mới biết anh và Lâm Dã giống nhau, có bối cảnh hắc đạo, hơn nữa còn là người thừa kế Viêm bang.
Thật sự không cách nào tưởng tượng, lúc anh đánh nhau thì dũng mãnh lưu loát và ở người dịu dàng nho nhã ở trường học là một --- ngoại trừ có cùng gương mặt tuấn tú.
Tóm lại, sau lần đó, tôi liền gia nhập đội ngũ to lớn thầm mến anh.
Đáng ăn mừng chính là, sau lại dần dần cùng anh và Lâm Dã quen thuộc, trở thành bạn tốt, nhưng vẫn không dám hướng anh biểu lộ.
Cứ như vậy, tôi không tiếng động thầm mến Cung Viêm hai năm.
Rốt cục, mùa hè sau khi thi tốt nghiệp trung học, quyết định ở dịp hội tụ nhân ngày sinh nhật 18 tuổi tôi sẽ hướng anh biểu lộ, liều chết đánh cược một lần.
Chẳng qua là, ngày đó, Cung Viêm không có tới.
Tới chẳng qua là lễ vật anh để cho Lâm Dã mang đến và tin tức du học Mỹ quốc.
Cho nên, gian đoạn mến thầm lâu dài lần đầu tiên của tôi bị cắt đứt.
Không sai, tôi từ nhà trẻ liền thầm mến nam sinh, có đôi khi còn cùng lúc thầm mến nhiều người, đầu tuần lễ là lớp trưởng, cuối tuần lại là ủy viên thể dục uỷ, tiếp theo chính là ủy viên học tập, dù sao thầm mến cũng không phạm pháp.
"Tịnh Nhã, lúc ấy không còn kịp tham gia sinh nhật của em, đã bay đến Mỹ quốc, thật xin lỗi." Lời của anh đánh tan sự nhớ lại của tôi.
"Không sao, chỉ cần có lễ vật là được.
anh cũng không phải không biết con người của tôi thực tế nhất ." Tôi như không có việc gì đối với anh cười một tiếng, nhưng vừa chạm vào ánh mắt nhu hòa của anh, mặt liền lập tức nổi lên một tầng đỏ ửng, vội vàng xoay đầu lại, nhẹ vỗ ngực.
Thật là không nghĩ tới, cách nhiều năm, anh luôn đẹp trai như vậy.
Xem ra ánh mắt chọn đàn ông của tôi không tệ a, phải gả, thầm mến cũng là đẹp trai nhất nhì a.
"Hoàn hảo tôi có mua lễ vật, nếu không em cũng sẽ không dễ tha thứ cho tôi." Anh cố ý thở dài, sau đó âm điệu vừa chuyển, trong giọng nói có buồn bã xa xăm:
"Không biết tại sao, tôi có thói quen cuối cùng thất ước." "Còn nói chuyện này để làm gì?"
Tôi chuyển qua chủ đề khác:
"Anh còn muốn trở về Mỹ quốc sao?"
"Không được, chuẩn bị ở chỗ này." Anh trả lời.
Lúc này, đèn xanh sáng lên, xe ở đằng trước dừng lại, đám người phía trước chúng tôi đi lại.
Đột nhiên phát hiện trong đám người trước mặt có bóng dáng quen thuộc bóng dáng, một đàn ông thấp bé bỉ ổi đang ngông nghênh đi về phía trước, không ngừng đưa đẩy người của anh.
Tôi kinh hô:
"Là anh ta." "Tại sao." Cung Viêm nghi ngờ hỏi.
"Người đàn ông kia, gọi Lý Côn, là một kẻ cắp chuyên nghiệp, phạm vào rất nhiều án tử.
Lần trước Thịnh Hạ bắt anh nhưng anh trốn thoát...
kết quả tháng trước, anh tìm một đám người chặn lại tôi và Thịnh Hạ ở trên đường về, hoàn hảo Thịnh Hạ tay chân lợi hại, đem toàn bộ bọn họ đánh chạy." Nhớ tới ngày đó lòng vẫn còn sợ hãi, nếu như rơi vào trong tay đám người kia, quả thật là không dám tưởng tượng.
Cho nên, sau lần đó, Nhiễm Ngạo không bao giờ ...
cho tôi ra cửa vào buổi tối.
Đúng rồi, báo cảnh sát! Đang cầm lấy điện thoại, lại phát hiện tung tích Lý Côn đã mất.
Lại để cho anh chạy, tôi ảo não không dứt, hoàn hồn vừa nhìn, đèn đỏ đã sớm sáng lên, xe cộ chung quanh cũng đã đi, chúng tôi lại đình trệ bất động tại chỗ.
Tôi kỳ quái nhìn về phía Cung Viêm, chỉ thấy anh lăng lăng ngó chừng bóng lưng Lý Côn, ánh mắt âm trầm.
Anh như vậy chưa từng có trong ấn tượng của tôi.
Tôi cẩn thận nhắc nhở anh:
"Cung Viêm, có thể lái xe ." "Tốt." Anh xoay đầu lại nhẹ nhàng cười một tiếng, vừa khôi phục lại ôn hòa , nhưng hai tay cầm chặc tay lái vẫn như cũ nổi gân xanh.
Chỉ chốc lát, liền đến cửa nhà tôi, anh xuống xe, thay tôi mở cửa xe, khích lệ nói:
"Tịnh Nhã, nhà em bố trí rất trang nhã." Tôi theo ánh mắt của anh nhìn lại:
một ngôi nhà hai tầng màu bạc, trong đình viện cây cỏ xanh tươi, lại có nhiều loại hoa, bây giờ, cây Phong Linh[1] đang thịnh kỳ, màu tím màu trắng xen lẫn, khiến cho đình viện toát ra vẻ nhã nhặn lịch sự dịu dàng.
Còn có cái xích đu bằng gỗ trong viện, thư thái dị thường, gặp lúc khí trời tốt, tôi cuối cùng trốn học, sau đó nằm ở phía trên ngủ.
Những thứ này là do tôi và Nhiễm Ngạo cùng nhau thiết kế bố trí.
Bây giờ nhìn lại, đúng là một ngôi nhà trang nhã.
Tôi sờ sờ bụng, tưởng tượng tình cảnh sau này hài tử ở trên cỏ chơi đùa chạy trốn, không khỏi cười lên.
Đang lúc này, đột nhiên trong lòng chấn động, việc lớn không tốt! "Cám ơn ngươi tiễn tôi, lần sau liên lạc, cúi chào!
Hết sức khẩn cấp, tôi không để ý Cung Viêm kinh ngạc, lập tức đẩy anh lên xe, đưa mắt nhìn xe của anh đi xa, sau đó...
Ân, giải quyết, tôi thở phào nhẹ nhõm, thật là thoải mái.
"Sao còn chưa vào nhà?"
Thanh âm sau lưng vang lên, tôi run lên.
Quay đầu, quả nhiên là Nhiễm Ngạo, làm tôi sợ muốn chết, có loại bạn trai thường xuyên từ phía sau nhô ra hù dọa ngươi, tôi phải chăm chỉ tu luyện, nếu không mạng không được lâu.
"Em buồn bực hốt hoảng, đi ra ngoài đi dạo một chút." Nhiễm Ngạo sẽ không nhìn thấy Cung Viêm chứ.
"Làm sao trở về?"
Anh nhận lấy bao da của tôi, lơ đãng hỏi đến.
"Dù sao rời nhà không xa, tôi liền đi trở lại, tản bộ tê dại." Tôi thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh không có phát hiện Cung Viêm.
"Nhưng, tôi rõ ràng nhìn thấy có một người đàn ông lái xe đưa em trở lại." Anh câu khởi khóe miệng, nhìn về phía tôi.
"Vậy sao?"
Xong, vẫn bị anh phát hiện.
Sợ anh hỏi tới nữa, tôi vội vàng nói:
"Nhiễm Ngạo, hôm nay tôi ăn hai l*иg súp.
Lợi hại không." "Thật?"
Anh lộ ra vẻ mặt mừng rỡ:
"Không ói sao?"
"Hôm nay khá." Tôi ôm cánh tay anh lấy lòng.
"Rất tốt, nhưng.
.
." anh trầm mặt xuống:
"Em còn chưa nói người đàn ông kia là ai." "Đàn ông nào đâu, anh nhất định là choáng váng ." Tôi sống chết không nhận.
"Vệ Tịnh Nhã!
Anh nguy hiểm hé mắt, đang muốn phát tác, đột nhiên nhích tới gần tôi, ở trên người của tôi ngửi ngửi, nói:
"Em mới vừa rồi ăn cái gì, lại là đậu hũ thúi sao? Bảo em không nên ăn những thứ sản xuất dơ bẩn kia, đối với thân thể không tốt.
Sao lại không nghe!
"Không có a.
Tôi chỉ ăn súp." Xong, khó có thể bị phát hiện.
"Còn dám nói không có...
Thúi như vậy." Anh lôi kéo tôi, tiếp tục ngửi, lông mày xinh đẹp đan lại.
Bỗng nhiên anh nhìn thẳng mặt của tôi, hồ nghi nói:
"Không phải là...
Em mới vừa rồi thả cái rắm sao?"
Tôi đỏ mặt tới mang tôii, ngượng ngùng gật đầu.
Đều do súp của Lâm Dã ăn quá ngon, hại tôi nuốt hai tô, không cẩn thận, đem cái rắm nghẹn đi ra.
Mới vừa rồi thật không dễ dàng đuổi Cung Viêm đi, tôi liền muốn làm gì thì làm, thả ra đặc biệt lớn, ai biết đột nhiên Nhiễm Ngạo xuất hiện ngửi thấy được.
Ngẩng đầu, chỉ thấy trên mặt anh một trận xanh một trận tím, vẻ mặt quái dị, dở khóc dở cười.
"Vệ Tịnh Nhã, tẩy sạch cho tôi rồi hãy về nhà!
Nhiễm Ngạo giận không thể kiệt, mở cửa vào nhà.
"Nhiễm Ngạo, không nên vứt bỏ tôi!
Tôi xông lên trước.
thật chặt kéo anh.
Sớm biết đã lừa gạt anh là đậu hũ thúi, thất sách.
Sáng nay, vẫn cảm thấy mắt phải bị giựt.
Mắt trái giựt là tài, mắt phải giựt là họa, chẳng lẽ có chuyện xấu gì muốn phát sinh? Vốn định ở nhà thật tốt, nhưng vừa nhìn, đồ ăn vặt đã không còn, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là bị buộc đi siêu thị.
Tuy nói Nhiễm Ngạo không cho phép tôi ăn những thứ thực phẩm bỏ đi kia, nhưng tôi cuối cùng thừa dịp anh đi làm chạy ra mua.
Thật vất vả mấy ngày qua không có mãnh liệt phun ra, nhất định phải thật tốt bổ trở lại.
Đang chọn mua hết sức, phía sau truyền đến một đạo thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ:
"Tịnh Nhã?!
Không thể nào, dự cảm sáng nay quả nhiên thực hiện.
Lại gặp được cô! Ngạo mạn chậm quay đầu, miễn cưỡng mỉm cười chào hỏi người phía trước:
"Thật là tình cờ a.
Mỗi lần đều ở trong siêu thị gặp cô." "Nhiễm Ngạo đâu? Không cùng cô đi sao?"
Hồ Nghi Dĩ nhìn quanh.
"Anh ấy đi làm." Tôi tiếp tục giả cười, phụ nữ này làm sao, lần trước chia tay chúng tôi không phải là mới so chiêu sao? Làm sao hôm nay lại lộ ra bộ dáng như bạn bè lâu năm? Kết quả cô vừa nghe Nhiễm Ngạo không có ở đây, lập tức đổi thần sắc, xấc láo nhìn về phía tôi:
"Đi làm? Tôi xem là lấy cớ, nói không chừng chán ghét cô quấn anh ấy như vậy." Con này, con mắt nào nhìn thấy tôi quấn Nhiễm Ngạo .
Tôi nhịn xuống lửa giận, ra vẻ nghi ngờ:
"Thì ra là như vậy, nhưng anh ấy tại sao lại muốn gấp gáp cùng tôi kết hôn đây?"
"Kết hôn!? Các người muốn kết hôn !
Hồ Nghi Dĩ lập tức kích động lên, tàn bạo nhìn về phía tôi.
Nhưng trong lúc bất chợt nhớ ra cái gì đó, thoáng qua, hồ nghi hỏi:
"Cô bao lớn, có thể kết hôn sao? !
"22." Mặc dù rất không nguyện nói cho cô biết, nhưng thử nghĩ xem, mình nhỏ hơn cô hai tuổi, nói ra cũng không phải là tôi mất thể diện.
"22! Làm sao có thể!
Cô bất khả tư nghị, oán hận nhìn tôi, ánh mắt có thể ở trên người của tôi đốt xuất động tới:
"Nhiễm Ngạo không phải nói, không phải nói, anh sẽ không cần so với phụ nữ lớn hơn anh sao? Tại sao ngươi có thể?!
Trong lòng đột nhiên căng thẳng, tôi vội vàng hỏi:
"Ngươi đang nói cái gì? Tôi làm sao có thể lớn tuổi hơn Nhiễm Ngạo?"
Cô nghi ngờ nhìn về phía tôi:
"Cô cho rằng Nhiễm Ngạo bao nhiêu tuổi?"
"Không phải là giống cô, 24 sao?"
Nhìn bộ dáng của cô, tôi có chút sợ.
"Xem ra, chúng ta cần tìm một chỗ nói chuyện rồi." Nghe vậy, cô nhếch khóe miệng, nụ cười rực rỡ, như hoa đào tháng ba, nhưng tôi nhìn thấy quỷ dị vô cùng.
"Nhiễm Ngạo chỉ có 18 tuổi." Trong quán cà phê, Hồ Nghi Dĩ bưng lên ly cà phê truớc mặt, ưu nhã uống một hớp, sau đó nhẹ nhàng để xuống, đắc ý nhìn tôi.
Tôi không thể tin lắc đầu:
"Không thể nào, anh ấy không phải là đồng cấp với cô sao?"
"Anh ấy 4 tuổi bắt đầu đi học, thông minh vượt qua người thường, hẳn là chính là cái gọi thiên tài nhi đồng.
13 tuổi liền học xong tất cả chương trình học của cấp 2, hơn nữa thuận lợi thi vào đại học, 16 tuổi tốt nghiệp sau đó liền tiếp nhận công ty phần mềm máy tính của cha anh ấy.
Những thứ này anh ấy cũng không có nói cho cô biết sao?"
Hồ Nghi Dĩ không có hảo ý cười.
"Sẽ không, tôi đã thấy chứng nhận của anh ấy, rõ ràng là năm 81." Cô ta nhìn tôi, giống như là nhìn kẻ địch bị bại:
"Sợ rước lấy những người khác thật là tốt kỳ, anh đã sớm ở đại học sửa lại ngày sinh.
Bất quá cũng khó trách cô ngạc nhiên , chuyện này chỉ có người thân anh ấy mới biết được." Lời của Hồ Nghi Dĩ giống như thiết chùy đập tới, tôi nhất thời choáng váng đầu hoa mắt.
Cà phê truớc mặt tản ra mùi hương thanh thuần, nhưng tôi ngửi vào lại thấy kinh tởm vô cùng.
"Xin lỗi không tiếp được ." Tôi đứng dậy, đột nhiên một trận xoáy ngất, trong dạ dày vừa phiên giang đảo hải.
Cô ta ngăn cản tôi, vội vàng hỏi:
"Cô sẽ rời đi anh ấy sao? !
"Phiền toái tránh ra." Bây giờ thật sự không có có tâm tư để ý tới cô.
Cô nhưng ngoảnh mặt làm ngơ, một phát bắt được cánh tay của tôi, dùng sức lay động, muốn tôi bảo đảm:
"Cô nói đi a, Cô sẽ không kết hôn với anh ấy chứ? !
Vốn là dạ dày của tôi khó chịu tới cực điểm, lại bị cô dùng sức lay động, liền nhịn không được nữa, "Oa" một tiếng phun ra.
Chung quanh nhất thời một mảnh tĩnh mịch, tôi che bộ ngực, ngẩng đầu, này mới phát hiện, mới vừa rồi đều ói ra trên bộ đồ hàng hiệu của Hồ Nghi Dĩ.
Chỉ thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, đôi môi mấp máy, nhưng nhả không ra một chữ.
Tựa hồ là không thể tin được đống vết bẩn kia tồn tại trên người mình.
"Thật xin lỗi." Tôi lấy ra khăn giấy, xoa một chút miệng, sau đó đem còn dư lại đưa tới trên tay cô:
"Tôi đi trước." Lướt qua Hồ Nghi Dĩ ngơ ngác đứng yên, tôi ngất ngất núc ních đi ra quán cà phê.
Giữa trưa, ánh mặt trời mãnh liệt, bắn vào trong mắt, đau nhói vô cùng.
Tôi không có mục đích đi lại.
Mọi người bên cạnh mồ hôi đầm đìa, tôi lại không cảm thụ được một chút nhiệt độ, chỉ cảm thấy kỳ quái, làm sao đường xi măng dưới chân lại mềm mại như vải bông đây.
Nhưng trong đầu trống rỗng, nghĩ không ra đáp án, cho nên cứ như vậy một bước dài, một bước ngắn đi về phía trước .
Đến khi phục hồi tinh thần lại, mới phát giác mình đã ngồi trên ghế ven đường.
Tôi bắt đầu liều mạng thuyết phục mình:
Vệ Tịnh Nhã, mày là đại ngốc, mày bị Hồ Nghi Dĩ gạt, mục đích của cô ta là, muốn chia rẽ mày cùng Nhiễm Ngạo.
Mày không thể tin tưởng cô ta, mày phải tin tưởng Nhiễm Ngạo.
Đúng, tin tưởng Nhiễm Ngạo, tôi lập tức cầm lấy điện thoại di động, gọi cho Nhiễm Ngạo.
"Anh lập tức sẽ trở lại, có phải muốn ăn cái gì hay không? Anh sẽ mua cho em, nhưng nói trước, đồ ăn vặt tuyệt đối không được." Anh đón điện thoại, bên kia truyền đến thanh âm đánh bàn phím hỗn độn, giống như là tiếng tim đập của tôi.
Miệng tôi mở rộng, nhưng nói không ra lời.
"Tịnh Nhã? Tại sao?"
Anh khẩn trương lên:
"Có phải không thoải mái hay không?"
"Nhiễm Ngạo..." Thanh âm tôi nho nhỏ, giống như là đang sợ cái gì:
"Em mới vừa gặp phải Hồ Nghi Dĩ." Nhiễm Ngạo lập tức nghiêm túc lên:
"Cô ta làm gì em? em đừng sợ, anh lập tức tới, em ở đâu?"
"Không có." Tôi lẳng lặng nói:
"Cô ta chẳng qua là nói cho em biết một ít chuyện về anh." Đầu bên kia điện thoại đột nhiên yên tĩnh, hồi lâu sau, thanh âm của anh truyền đến lần nữa:
"Tịnh Nhã, em ở đâu? Nói cho anh biết." "Nhiễm Ngạo, có thật không? Anh thật chỉ có 18 tuổi?"
Hai tay của tôi có chút run rẩy.
Anh không trả lời tôi, chẳng qua là dịu dàng hỏi:
"Tịnh Nhã, nói cho anh biết em ở đâu?"
Lòng một trận lạnh như băng, hành động của anh nói rõ hết thảy.
Thì ra, lời của Hồ Nghi Dĩ là sự thật.
Cho nên, anh khi nhìn thấy Hồ Nghi Dĩ mới có thể bối rối như vậy, mới có thể trăm phương ngàn kế muốn tôi rời xa cô, mới có thể gấp gáp đem hết thủ đoạn để cho tôi cùng anh kết hôn, mới có thể khi nghe thấy tôi đọc tạp chí biểu hiện thất thường như vậy.
Tôi đóng kín điện thoại di động, đứng dậy, đầu lại đột nhiên choáng váng một trận, cảnh vật trước mắt không ngừng xoay tròn.
Tôi cũng không cách nào đứng vững nữa, chân mềm nhũn, hướng trên mặt đất té xuống.
Bỗng nhiên, một đôi cánh tay dịu dàng hoàn ở eo của tôi, trong lúc mơ màng, chóp mũi thật giống như ngửi được một tia đàn hương, tôi mở mắt, vừa nhìn thấy một khuôn mặt dịu dàng.
"Cung Viêm." Tôi khẽ mỉm cười với anh, sau đó liền mất đi tri giác.
Tôi đưa thân vào trong một mảnh ruộng, màu xanh biếc tràn đầy, trong gió bay tới từng đợt mùi thơm ngát.
"Tịnh Nhã." Có người gọi tên của tôi.
Tôi xoay người, Nhiễm Ngạo đứng trước mặt tôi, dắt tay của tôi, mỉm cười nói:
"Đi theo anh." Tôi nghi ngờ:
"Đi nơi nào?"
Nhiễm Ngạo cười không nói, chẳng qua là lôi kéo tôi đi về phía trước.
"Nhiễm Ngạo, rốt cuộc muốn đi đâu?"
Tôi có chút ít gấp gáp.
Anh vẫn mỉm cười, hơn nữa càng chạy càng nhanh.
Bước chân của tôi dần dần có chút theo không kịp:
"Nhiễm Ngạo, chậm!
Anh ngoảnh mặt làm ngơ.
Đột nhiên một trận sương mù dày đặc đánh tới, chung quanh một mảnh trắng xóa, ngay cả một bước ngắn Nhiễm Ngạo cũng trở nên bắt đầu mơ hồ, tôi bắt đầu bất an, nắm chặt tay của Nhiễm Ngạo.
Đang vào lúc này, Nhiễm Ngạo đột nhiên đem tay của tôi đẩy ra, sau đó liền không thấy tung tích.
"Nhiễm Ngạo!
Dây cung trong lòng tôi vừa đứt, chợt giựt mình tỉnh lại.
Mở mắt ra, chỉ cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, giống như chết qua một lần.
Màu trắng trong mắt cùng mùi vị trừ độc đầy cả phòng làm cho tôi hiểu, đây là bệnh viện.
Ngoài cánh cửa khép hờ truyền tới thanh âm đứt quãng của bác sĩ cùng Cung Viêm.
"Bác sĩ, cô thế nào?"
"Bị cảm nắng nhẹ, tại sao có thể để cho phụ nữ có thai phơi nắng dưới ánh mặt trời mạnh đây? ...
Hoàn hảo không có gì đáng ngại, trước quan sát mấy ngày, sau khi trở về phải chú ý..." Giọng nói bọn họ dần dần rời xa, đầu óc của tôi bị một trận mê mang đánh tới, mí mắt cũng dần dần trầm trọng, lại nhắm lại lần nữa.
Song lần này vẫn không cách nào ngủ say, đối với hết thảy chung quanh còn có chút tri giác mông lung, chẳng qua là mệt mỏi dị thường, mắt mở không ra.
Giống như là tình cảnh lớp mười hai, lúc trời tối thức khuya đọc sách, ngày thứ hai ở trên lớp học phải gượng chống nghe giảng bài.
Hết thảy đều giống như không thật.
Đột nhiên, cảm giác được thật giống như có người dùng ngón tay vuốt nhẹ khuôn mặt của tôi, khiến tôi ngứa.
Sau đó, người nọ từ từ tiến tới gần, hôn trán của tôi, động tác hết sức mềm nhẹ, giống như là sợ đánh thức tôi.
Nhiễm Ngạo sao? Sẽ không, trong lòng bàn tay của Nhiễm Ngạo không có vết chai.
Vậy là ai đây? Là ai đây? Tôi muốn mở mắt ra, nhưng lực bất tòng tâm, thân thể không hề nghe tôi sai khiến nữa, tôi chỉ có thể buông tha.
Có lẽ, tôi tình nguyện cái gì cũng không biết.
Không biết lại qua bao lâu.
Tôi bị một trận tiếng động lớn đánh thức.
Mở mắt vừa nhìn, chỉ thấy Lâm Dã cùng Nhiễm Ngạo đang căm thù đối phương, không ai nhường ai.
Cung Viêm kéo Lâm Dã, Thịnh Hạ thì che ở giữa hai người họ, không khí khẩn trương đến có thể khai đao.
"Nhiễm Ngạo, anh làm cho cô ấy mang thai nên chiếu cố cô ấy cho tốt! Lại làm cho cô ấy té xỉu ở ven đường! Con mẹ nó anh có phải là đàn ông hay không!
Lâm Dã kích động rốn về phía Nhiễm Ngạo.
"Tôi có lỗi Tịnh Nhã, nhưng đây là vấn đề ở giữa tôi và Tịnh Nhã, không liên quan tới các hạ." Nhiễm Ngạo nhìn Lâm Dã, lạnh lùng nói:
"Xin không nên mỗi lần đều cắm ở giữa chúng tôi." Nghe vậy, Lâm Dã giận không thể hết, hướng Nhiễm Ngạo phóng đi, lại bị Cung Viêm nắm chặt.
Lúc này, Thịnh Hạ nhìn không được nữa, đối với bọn họ rống to.
"Hai người các ngươi đủ rồi đấy! Nơi này là bệnh viện! Tịnh Nhã còn ngủ mê mang, có phải thấy nó gặp chuyện không may các anh mới cam tâm!
Nhất thời, Lâm Dã cùng Nhiễm Ngạo cố gắng kiềm chế lửa giận, làm cho mình bình tĩnh trở lại.
Phòng bệnh rốt cục an tĩnh.
"Tịnh Nhã tỉnh!
Cung Viêm quay đầu lại nhìn thấy tôi, vui mừng nhắc nhở những người khác.
"Tịnh Nhã? !
Nhiễm Ngạo lập tức vọt tới bên cạnh tôi, vuốt ve tóc của tôi, thanh âm tràn đầy kinh hỉ và vui mừng:
"Em đã tỉnh?"
Tôi nhìn kỹ anh, dáng người cao thẳng như người mau, áo sơ mi màu đen ủi khéo léo, bàn tay to nắm chặt bàn tay tôi ôn hòa mà có lực.
Người đàn ông trước mắt này làm sao có chỉ có 18 tuổi? "Có không thoải mái hay không?"
Anh sờ sờ trán của tôi, lộ ra thần sắc lo lắng:
"Tay của em rất lạnh." Nhưng sự thật chính là sự thật.
Anh chỉ có 18 tuổi.
Tôi quay đầu đi, nhìn Thịnh Hạ:
"Thịnh Hạ, mình muốn đến nhà bồ ở vài ngày." Tay của Nhiễm Ngạo đột nhiên nắm chặt, sau đó anh nói như cầu xin:
"Tịnh Nhã, có chuyện gì chúng ta về nhà rồi hãy nói, dc ko?"
"Tịnh Nhã, có phải tên khốn kiếp này khi dễ em hay không?"
Thấy tôi như thế, Lâm Dã lập tức hỏi.
Tôi lắc đầu.
"Tốt lắm, bọn mình đi ra ngoài trước, để cho bọn họ nói chuyện một chút." Cung Viêm vỗ vỗ bả vai Lâm Dã.
Lâm Dã do dự một chút, rốt cục đi theo bọn họ.
Cửa phòng "Két két" một tiếng đóng kín.
"Tịnh Nhã, thật xin lỗi." Nhiễm Ngạo dịu dàng nâng mặt của tôi lên:
"Anh thật không phải là cố ý muốn lừa gạt em." Nghe thấy lời này, tức giận đột nhiên xuất hiện, tôi đột nhiên hất tay của anh ra, cười lạnh nói:
"Không phải cố ý? Nhiễm Ngạo, chúng ta ở chung một chỗ lâu như vậy, có bao nhiêu cơ hội anh có thể thẳng thắn với tôi, nhưng anh căn bản cũng không có!
Anh nhắm mắt lại, vẻ mặt thống khổ:
"Anh sợ em sẽ rời khỏi anh." "Cho nên anh mới gấp gáp muốn cùng tôi kết hôn như vậy, anh muốn lợi dụng đứa nhỏ để trói lại tôi? Nhiễm Ngạo, anh cho rằng làm như vậy tôi cũng sẽ không rời đi ngươi sao?!
Tôi bi phẫn khó khăn ức chế, vẫn tín nhiệm anh như vậy, nhưng kết quả lại thế này.
Trên mặt anh hiện lên một trận kinh hoảng, hối hận cùng cầu xin, mắt xếch xinh đẹp tuyệt hiện lên u buồn thật lớn, anh đột nhiên ôm lấy tôi, thật chặt, vuốt tóc của tôi, một chút một chút:
"Tịnh Nhã, chúng ta sắp kết hôn.
Anh biết anh sai lầm rồi, em muốn anh làm cái gì cũng có thể.
nhưng đừng nói những câu tức giận kiểu này." Trước kia tôi một mực nghĩ, muốn người kiêu ngạo như Nhiễm Ngạo hướng người khác xin lỗi thật là mò trăng dưới nước.
Nhưng hôm nay tôi lại có bản lãnh để cho anh liên tục nói xin lỗi Nhưng, tôi không có bản lãnh tiếp nhận lời xin lỗi của anh.
Rốt cuộc biết, muốn người khác đối với cô xin lỗi là chuyện tình đáng sợ cỡ nào, ý nghĩa việc cô bị thương tổn nặng nề.
"Tôi sắp kết hôn." Tôi nhìn anh, vô ý thức lắc đầu:
"Nhưng với điều mới phát hiện về anh, tôi căn bản là không nhận ra chú rể.
Anh biết có bao nhiêu kinh khủng không?"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Anh đem tôi ôm càng chặt, chẳng qua là lẩm bẩm nói mấy chữ này.
"Nhiễm Ngạo, anh trở về đi thôi.
Tôi muốn yên tĩnh một chút." Tôi đẩy anh ra, nằm xuống.
Anh do dự hồi lâu, bất đắc dĩ thở dài, vuốt nhẹ mái tóc rối bời của tôi:
"Tốt, trước hết ở tại nhà Thịnh Hạ, chờ em hết giận, anh lại đến đón em." Tôi không phản ứng chút nào.
Tiếp theo, phía sau yên lặng hồi lâu, tôi thậm chí cảm giác được đến ánh mắt phức tạp của Nhiễm Ngạo vẫn quấn quanh trên người của tôi, rốt cục, anh mở cửa rời đi.
Tôi buông lỏng một hơi, nằm ở trên giường bệnh, đầu cháng váng nặng nề, đau đớn không chịu nổi.
Cha đứa bé của tôi chỉ có 18 tuổi.
Nhớ lại, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mê mang cùng tái nhợt.
Từng, tôi đã yên lòng đưa tay giao cho anh như vậy, để cho anh dẫn tôi đi.
Nhưng tôi tin cậy như thế, cũng không ở trước mặt anh đề phòng, thoáng qua lại biến thành xa lạ như thế.
Tôi chỉ có thể khủng hoảng rút tay về, trong lòng bàn tay rỗng tuếch, bốn phía một mảnh sợ bóng sợ gió, tôi đợi tại chỗ, không dám nhúc nhích chút nào.
Nhiễm Ngạo a Nhiễm Ngạo, ngươi có hiểu hay không, này không chỉ là tức giận đơn giản như vậy.
Ngươi trong một đêm biến thành 18 tuổi, bảo tôi dùng tâm tình gì đi tiếp thu đây? "Bây giờ định làm như thế nào?"
Thịnh Hạ vừa sửa sang lại giường đệm vừa hỏi.
Sau khi Nhiễm Ngạo rời đi, tôi không để ý bọn họ ngăn cản, cố ý xuất viện, đi tới nhà Thịnh Hạ.
"Ai biết được?"
Tôi xoa cái trán như cũ mơ hồ còn đau, cười khổ.
"Mình biết, Nhiễm Ngạo đùa giỡn như vậy cũng quá lớn.
Chào hỏi cũng không có một tiếng liền một chút thu nhỏ lại 6 tuổi, quả thật làm cho người khó có thể tiếp nhận." Cô ngồi ở bên cạnh tôi, an ủi ôm chầm bờ vai của tôi:
"Bất quá tôi nghĩ, anh ta nhất định là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ." "Nỗi khổ tâm? Những tội phạm kia tất cả cũng có nỗi khổ tâm, nhưng như vậy có thể vô tội phóng ra sao?"
Tôi tựa đầu vào hai tay, cười khổ không dứt:
"Tại sao mình gặp phải loại chuyện này đây?"
"Đứa bé kia làm sao bây giờ?"
Thịnh Hạ nhẹ nhàng hỏi.
"Không nên hỏi vấn đề mình không cách nào trả lời." Tôi tựa vào trên vai nó:
"Còn có, bồ sẽ không kiện mình cùng người chưa thành niên ở chung phi pháp chứ?"
Thịnh Hạ hài lòng cười cười:
"Còn có tâm tư nói giỡn, không hổ là Vệ Tịnh Nhã." "Đời người mà, không khóc liền cười, cho dù bồ luôn là mặt không chút thay đổi, hơn 30 tuổi cũng sẽ có nhiều nếp nhăn tính không ra." Tôi thở dài.
Chuyện của ngày mai để cho ngày mai Vệ Tịnh Nhã đi giải quyết sao.
Buổi tối, tôi cùng Thịnh Hạ ngủ ở trên chiếc giường lớn thoải mái tới cực điểm của cô.
Rèm cửa sổ trong phòng không có kéo, ánh trăng màu bạc đổ xuống trong phòng, vừa nhu hoà vừa tinh khiết.
Tôi nhìn trần nhà, thủy chung không cách nào ngủ.
Trong đầu không ngừng thoáng hiện hình ảnh ban ngày.
Nhiễm Ngạo bây giờ đang làm gì? Tôi rốt cuộc phải làm gì? Hài tử phải làm gì? Những vấn đề khiến kẻ khác nhức đầu không thể ức chế tập kích thần kinh não của tôi, đầu của tôi lại bắt đầu đau.
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một trận thở dài rất nhỏ.
"Thịnh Hạ, sao bồ còn chưa ngủ?"
Thật là quái chuyện, chất lượng giấc ngủ của người này luôn luôn làm cho người tôi sợ hãi, nằm ở trên giường không cười 2 phút đồng hồ có thể ngủ, cho nên cho tới bây giờ cũng là trong veo như nước.
Làm sao hôm nay cũng theo tôi mất ngủ đây.
"Nếu chúng ta đều không ngủ, liền tâm sự." Có lẽ như vậy là có thể ngăn cản tôi nghĩ những vấn đề khó giải kia.
"Hàn huyên cái gì?"
Nó quay đầu nhìn về phía tôi, trong đôi mắt phản xạ ánh trăng phát sáng, quả nhiên không có chút nào buồn ngủ.
"Đúng rồi, bồ hôm nay cũng nhìn thấy Cung Viêm chứ.
Tôi cảm thấy được anh cùng trước kia cũng có khí chất vương tử, nhưng thành thục nhiều hơn, bồ cảm thấy thế nào." "Phải không." Thịnh Hạ nhẹ nhàng nói.
Không biết tại sao, Thịnh Hạ luôn là đối với bọn Cung Viêm tương đối xa cách.
"Bồ nhìn thấy chân của anh ấy không? Nói là ở Mỹ quốc gặp tai nạn xe cộ.
Mặc dù phục hồi như cũ, nhưng vẫn còn có chút mất tự nhiên, đáng tiếc a." Tôi thở dài, chẳng lẽ trời cao chính là không ưa đồ vật đẹp sao? "Đúng rồi, Cung Viêm đã cứu mình hai lần." Không để ý tới Thịnh Hạ trầm mặc, tôi tiếp tục nói:
"Hai lần.
Nếu như là sớm mấy năm mình có thể đã lấy thân đền đáp." Thịnh Hạ cười nhìn tôi :
"Bồ không lo lắng chuyện dưỡng thai sao?"
Tôi sờ sờ bụng:
"Mình chính là dưỡng thai.
Chuyện tình giữa nam nữ, tôi hy vọng anh ấy bây giờ học, chuyên cần có thể bù kém cỏi, tương lai hy vọng anh ấyở trên đường tình cảm vượt mọi chông gai, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi." "Thật sự không dám tưởng tượng bộ dáng con của bồ." Nó rùng mình một cái.
"Có cái gì lo lắng, con gái giống như mình, con trai tựa như..." Tôi đột nhiên dừng lại, lại nghĩ tới Nhiễm Ngạo .
Thịnh Hạ nhìn thẳng tôi.
Tôi biết ý đồ của cô, không khỏi oán giận nói:
"Lại muốn ép mình đối mặt thực tế?"
"Chẳng lẽ cả đời bồ cũng không nói tên Nhiễm Ngạo? Chẳng lẽ bồ cả đời cũng núp ở nhà của mình?"
Lời của nó mỗi lần cũng ngay vấn đề tôi muốn trốn.
Tôi bất đắc dĩ than thở:
"Mình quá ngoài ý muốn , mình thật sự là nhìn không ra Nhiễm Ngạo chỉ có 18 tuổi, anh ngôn hành cử chỉ rõ ràng chính là đàn ông a." "Cũng khó trách, nghe nói những thiên tài nhi đồng cũng rất sớm thành thục." Nó phụ họa tôi.
"Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt của bọn mình, mình ở tiệm ăn nhanh, cơm nước xong, mới vừa đi ra cửa tiệm, anh ấy liền đuổi theo ra tới gọi mình lại, sau đó đem tôi cái túi áσ ɭóŧ mình vừa mua để quên trong quán đưa cho mình.
Lúc ấy thật lúng túng, ngay cả lỗ tai đều nhanh chín, nói cám ơn lập tức chạy nhanh trở về.
Ngày thứ hai đi là hoạt động kéo tài trợ của học viện, không nghĩ tới anh lại chính là tổng giám đốc của công ty phần mềm máy tính, mình nghĩ đến chuyện hôm trước, ngay cả cổ đều đỏ." Tôi đắm chìm ở trong ký ức, không khỏi khẽ cười:
"Sau lại anh ấy lại bắt đầu hẹn tôi, nói thích bộ dạng đỏ mặt của tôi." "Nhớ anh ta?"
Thịnh Hạ nhẹ nhàng hỏi.
"Có chút." Tôi nhìn ánh trăng, hít sâu một cái:
"Nhưng hận anh ta lừa mình hơn." Thịnh Hạ siết chặc cánh tay của tôi, bày ra an ủi:
"Có lẽ đó là một khảo nghiệm.
Có thể là ông trời không ưa hai người các bồ quá hạnh phúc, cho nên trước khi kết hôn đưa tới một đạo trắc nghiệm." "Vậy bồ cùng Diệp Nghị thì sao, anh ta đối với bồ tốt như vậy, người nhà của anh cũng thích bồ, lực cản gì cũng không có.
mình xem hẳn là khảo nghiệm các bồ mới đúng." Diệp Nghị tức là bạn trai của nó kiêm người lảnh đạo trực tiếp, diện mạo cao lớn khôi ngô, hiên ngang khí vũ, nhìn qua thành thục chững chạc, vẻ mặt chánh khí.
Trọng yếu hơn là đúng Thịnh Hạ mới trầm trồ khen ngợi, cái gì cũng theo nó, cho tới bây giờ chưa nói câu nào nặng, không giống Nhiễm Ngạo, cả ngày đều nói độc ác với tôi.
Nhưng người phụ nữ này không thức thời, người ta đau khổ đuổi theo nó một năm, mới miễn cưỡng đáp ứng, thật không biết nghĩ như thế nào, bất quá cuối cùng là tu thành chánh quả.
Cô sửng sốt một chút, sau đó cười khổ nói:
"Có lẽ khảo nghiệm ở phía sau thì sao." "Uy, Mình nói giỡn.
Trong một đám người thảm một là đủ rồi, bồ không nên đi theo mình." Tôi vội vàng kêu lên.
Thịnh Hạ không để ý tới tôi, xoay người nhìn ngoài cửa sổ, tựa như lẩm bẩm tự nói:
"Nếu như lòng của mỗi người đều có điều khiển từ xa, phía trên có hai nút 'Yêu' với 'Không yêu'.
Như vậy cũng sẽ không yêu người không nên yêu, có thể yêu người nên yêu.
Hết thảy tùy mình khống chế, có thể tránh khỏi bao nhiêu phiền não." Nghe vậy, tôi trầm tư thật lâu, rốt cục nói:
"Nếu quả thật là như vậy, kịch truyền hình cũng cũng không có đề tài, ngôn tình tiểu thuyết cũng sẽ tuyệt chủng, thế giới sẽ quá nhàm chán." Nó nhìn tôi, cho tôi nụ cười phức tạp, sau đó nhắm hai mắt lại.
Một đêm không nói chuyện, tôi dần dần chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm ngày thứ hai bị một trận tiếng chuông cửa đánh thức, mơ mơ màng màng mở cửa vừa nhìn, nguyên lai là Lâm Dã và Cung Viêm.
Lúc này mới ý thức tới mình quần áo xốc xếch, đầu tóc rối tung, trên mặt dầu mỡ.
Lại như vậy đi mở cửa cho hai suất ca (người đẹp trai), thật là bất kính lớn.
Không thể làm gì khác hơn là nhìn bọn họ, ngượng ngùng gãi đầu:
"Các anh đã tới, mau vào." Lâm Dã đem lấy ra từng cái bao nhỏ trong cái túi lớn cầm trên tay đặt trên bàn, lớn tiếng gọi tôi:
"Tịnh Nhã, nhanh đi rửa mặt súc miệng, tới ăn điểm tâm, tôi mua bánh bao hấp em thích nhất." Cung Viêm cũng mỉm cười đi tới:
"Khá hơn chút nào không?"
Nhìn anh dịu dàng trước mặt, tôi đột nhiên hồi tưởng lại ngày hôm qua nụ hôn mềm nhẹ trên trán lúc tôi hôn mê.
Trong lúc điện quang hỏa thạch, đột nhiên ý thức được, chẳng lẽ là Cung Viêm hôn tôi? ! Vương tử ©υиɠ Viêm hôn tôi? Tôi không khỏi đỏ mặt, tim đập.
Nhưng cẩn thận nghĩ, Cung Viêm cho tới bây giờ chỉ như bạn bè của tôi, làm sao có thể làm loại chuyện này.
Chẳng lẽ là tôi chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ, sau đó trong tiềm thức cấu tạo nên tưởng tượng.
Nhưng nụ hôn kia lại chân thật như vậy, bây giờ còn có thể cảm giác được nhiệt độ của cánh môi kia.
Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra đây? Tôi lâm vào bên trong vòng lẩn quẩn của con bướm bay quanh thôn trang.
"Tịnh Nhã? Em không thoải mái sao?"
Thấy tôi sững sờ ngẩn người tại nguyên chỗ, Cung Viêm lo lắng hỏi.
"Đi, mau đi bệnh viện kiểm tra, ngày hôm qua khuyên em không cần vội vã xuất viện, nhưng em vẫn không vâng lời." Lâm Dã lập tức đi tới, làm bộ muốn kéo tôi đi ra ngoài.
Tôi phục hồi tinh thần lại, vội vàng khoát tay:
"Không có, không có, tôi rất khỏe, chỉ là vừa tỉnh ngủ, người có chút hoảng hốt." Đúng vào lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Thịnh Hạ cúi đầu, dùng khăn lông lau chùi tóc từ bên trong đi ra, hơn nữa ---- trên người chỉ có khăn tắm vây quanh! "Thịnh Hạ!
Tôi lên tiếng kinh hô, trời ạh, tôi ngủ mơ mơ màng màng, cho là cô đi làm, kết quả cô lại đang tắm.
Thịnh Hạ ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện Cung Viêm cùng Lâm Dã đã ở đây.
Nhất thời ngu ngơ tại chỗ.
Mà hai đàn ông cũng rất có phong độ dời đi ánh mắt.
Thịnh Hạ dù sao cũng là Thịnh Hạ, lập tức làm ra bộ dáng vô sự, nhìn chúng tôi một cái, thong dong đi vào phòng ngủ.
Bất quá, tôi lại phát hiện, lỗ tai cô đỏ.
Trong phòng khách, ba chúng tôi trầm mặc, tràn đầy lúng túng.
Lâm Dã hắng giọng, nói:
"Hôm nay khí trời tốt." Tôi nhất thời không nhịn được cười ra tiếng.
"Tốt lắm, nhanh đi rửa mặt.
Chúng ta đi nướng thức ăn." Lâm Dã từ trong túi đem thức ăn lấy ra.
"Nướng đồ ăn?"
Tôi kinh ngạc, bây giờ đã là tháng 6, quá nóng đi.
"Đúng, liền ở trong sân, yên tâm, chúng tôi chịu trách nhiệm ở dưới ánh mặt trời nướng, ngươi chịu trách nhiệm ăn là được rồi." Anh cười cười.
Tôi hô khẩu khí:
"Anh suốt ngày đùa giỡn thật sự là nhiều lắm, nếu rảnh rỗi như vậy, mau theo đuổi bạn gái mới là thật bản lãnh." Anh sửng sốt một chút, sau đó tự giễu cười một tiếng:
"Đã bị người theo đuổi được, nơi nào còn có phần tôi...
Tốt lắm, nhanh đi rửa mặt." Anh không khỏi phân trần, đem tôi đẩy mạnh vào phòng rửa tay.
Tôi lắc đầu, cầm lấy bàn chải đánh răng, bắt đầu súc miệng.
Xuyên thấu qua cửa sổ sát đất ở phòng khách nhà Thịnh Hạ, có thể nhìn thấy rõ tình cảnh phía ngoài đình viện, nắng gắt như lửa, tiếng ve kêu oa oa, hai đại đàn ông đang vừa lau mồ hôi vừa châm lửa nướng đồ ăn, nhìn dáng dấp rất cao hứng.
Đột nhiên nhớ tới mùa đông năm ngoái đặc biệt lạnh, cho nên vốn thích ở trong sân nhà mình tự tay chuẩn bị nướng đồ ăn.
Khi đó, cả sân đều bị tuyết bao trùm, tuyết trắng một mảnh.
Tôi mặc rất nhiều tầng y phục, đem cái mũ và khăn quàng cổ khoá ở trên người, dậm chân không được.
Nhiễm Ngạo cười ôm lấy tôi, nói tôi giống như miếng bông lớn...
Nhiễm Ngạo...
Nhớ tới anh, trong lòng trầm trọng bị đè nén, vấn vương u ám quấn quanh.
"Sao vậy?"
Thịnh Hạ mặc đồ xong, từ trong phòng ngủ đi ra, đem tôi từ trong mảnh màu xám kéo về.
"Không có chuyện gì." Tôi cười cười, sau đó nói qua chuyện khác:
"Đúng rồi, tại sao mấy ngày nay không có thấy Diệp Nghị?"
"Còn đang bận rộn vụ án của Lý Côn." "Còn chưa bắt được bọn họ?"
Tôi vội vàng hỏi.
Bọn Thịnh Hạ trong khoảng thời gian này một mực bận rộn truy xét nhóm trộm cắp của Lý Côn.
Tuy nhiên mỗi lần cũng thoát được bọn họ.
"Trừ Lý Côn, những người khác đều bị bắt." Thịnh Hạ bình tĩnh nói:
"Bất quá, không phải cảnh sát bọn mình bắt được." "Có ý gì?"
Tôi đột nhiên nghĩ đến ánh mắt âm trầm của Cung Viêm ngày đó, mơ hồ cảm giác được chuyện không đơn giản.
"Thứ năm tuần trước, chúng tôi nhận được tình báo, chạy tới nơi bọn họ ẩn thân, liền nhìn thấy bọn họ bị đánh thất linh bát lạc.[1]" Thịnh Hạ nhìn về phía ngoài viện, ánh mắt phức tạp:
"Có người cố ý bắt bọn họ trước chờ bọn mình tới bắt." Thứ năm tuần trước, trong lòng run lên, đó chính là ngày thứ hai tôi gặp phải Cung Viêm, chẳng lẽ, quả thật là Cung Viêm làm? Vì giúp chúng tôi báo thù? Tôi lặng lẽ quay đầu, nhưng kinh ngạc phát hiện, Cung Viêm đang nhìn về tôi, ánh mắt thâm tình mà bị đè nén.
Tôi đỏ mặt lên, bối rối quay người lại, trong lòng loạn như cỏ hoang trong vườn, để ý tay cầm đồn ăn có chút run rẩy.
Vội vàng vỗ ngực, an ủi mình, nhất định là nhìn lầm rồi, mới vừa rồi ánh mặt trời quá cường liệt, kí©h thí©ɧ ánh mắt, sinh ra ảo giác, người tôi bất quá là tùy tiện thoáng nhìn.
Len lén hướng phía ngoài nhìn một cái, chỉ thấy Cung Viêm cúi đầu, trên mặt một mảnh bình tĩnh, tựa như cái gì cũng không có phát sinh.
Rốt cục nhả ra khí, quả thật là ảo giác.
Thật không biết hai ngày này đến tột cùng là tại sao, luôn nghi thần nghi quỷ.
"Các bạn muốn ăn cái gì? Tôi cùng Lâm Dã nướng.
"Lúc này, Cung Viêm đi vào phòng hỏi thăm.
"Nấm kim khâu[2], thịt bò, chân giò hun khói...
Không sao, toàn bộ Lâm Dã biết, giao cho anh ấy là được." Tôi cười cười.
Lâm Dã luôn nói đời trước là anh bỏ tôi chết đói, cho nên đời này dùng thức ăn tới bù.
Bây giờ thử nghĩ xem, thật đúng là có chuyện như vậy.
"Thịnh Hạ, còn em?"
Cung Viêm quay đầu nhẹ giọng hỏi.
"Không cần, tôi tự mình làm." Thịnh Hạ không lĩnh tình, lướt qua Cung Viêm, đi ra ngoài.
"Thịnh Hạ luôn luôn thích phơi nắng." Tôi vội vàng hoà giải.
Cung Viêm không thèm để ý chút nào, dịu dàng cười cười, đi theo ra ngoài.
Ánh mặt trời dần dần mãnh liệt, nhiệt độ bên ngoài cũng từ từ lên cao, đặc biệt là nướng đồ ăn trên lò toát ra khói trắng, khiến cho cảnh tượng một bên bị vặn vẹo, nhìn qua giống như tình cảnh ở sa mạc nhiệt đới.
Mà trong nhà thì mở điều hòa, mát mẻ như thu.
Thật là băng hỏa lưỡng trọng thiên (đối lập).
"Đói bụng không, mau tới ăn." Lâm Dã cầm cái mâm đi vào, quả nhiên, tất cả bên trong đều là thứ tôi thích ăn, thật không nhìn lầm anh.
"Cám ơn, mau tới đây uống chén nước đá." Áo sơ mi của Lâm Dã bị mồ hôi thấm ướt, dán ở trên người, đường viền trên da thịt hiển hiện ra, xem ra thường ngày đều nghiêm chỉnh huấn luyện, nhưng lại tuyệt không phải cái loại tiên sinh khoẻ đẹp quá đáng phát đạt, là một loại hàm súc cường tráng.
Mồ hôi dọc theo đường vân da thịt màu đồng của anh chảy xuống, nhìn qua dã tính mười phần.
Lâm Dã theo lời đi tới bên cạnh tôi, nhìn tôi ăn, hỏi:
"Thân thể khỏe chưa?"
"Đã tốt lắm, thân thể của tôi cho tới bây giờ đều khỏe mạnh.
Nếu không sẽ không ăn đồ của anh nhiều năm như vậy." Tôi ngẩng đầu nói.
Anh nhìn tôi , đột nhiên cười một tiếng, sau đó rút ra khăn giấy nhẹ nhàng thay tôi lau khóe miệng:
"Khóe miệng dính tương ớt, đã muốn làm mẹ rồi, sao còn giống như con nít?"
Tôi nhận lấy khăn giấy, xấu hổ cười cười.
"Sau này định như thế nào? Nghĩ được chưa?"
Anh ngưng cười, nghiêm túc nhìn tôi .
"Không biết." Tôi cúi đầu, từng ngụm từng ngụm ăn thịt bò, tại sao cũng muốn hỏi tôi đây? Tôi mới là người muốn biết đáp án nhất a.
"Tên khốn kia, rõ ràng là mao đầu tiểu tử (người nhỏ tuổi), lại còn dám lừa ngươi cùng anh ta kết hôn, thật là không nhịn được!
Lâm Dã đột nhiên đứng dậy:
"Tôi ngay bây giờ sẽ đi dạy dỗ anh ta!
"Không nên!
Tôi liền vội vàng kéo cánh tay anh:
"Anh muốn làm gì?!
"Không nỡ?"
Anh đột nhiên đè lại tay của tôi, trong mắt có chút gì đó không biết tên lưu chuyển:
"Em còn yêu anh ta sao?"
Giống như bị nhiệt độ trong lòng bàn tay anh đả thương, tôi cuống quít muốn rút tay về, nhưng bị anh đè lại thật chặt.
Tình huống quái dị mà lúng túng.
Dưới tình thế cấp bách, tôi bật thốt lên:
"Cái đó và anh không có quan hệ!
Anh sửng sốt, tay cầm tay tôi đột nhiên buông lỏng, một tia đau lòng hiện lên trong mắt, anh tự giễu :
"Uh, cùng tôi có quan hệ gì đâu." Tôi tự biết lỡ lời, vội vàng giải thích:
"Lâm Dã, tôi không có ý tứ gì khác, tôi là nói, loại chuyện này, tốt nhất để người trong cuộc tự mình giải quyết mới tốt.
Anh đừng thương tâm, tôi cho tới bây giờ cũng không có xem anh là người ngoài..." Anh nhìn tôi, sau đó che bộ ngực, đột nhiên cười lớn lên:
"Vệ Tịnh Nhã, em, em còn tưởng thật? Xem vẻ mặt vừa rồi của em, chết cười tôi!
Tôi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn anh.
"Tôi nói đùa, trêu chọc em chơi!
Anh sờ sờ cằm, cười gian:
"Bất quá, cái tiểu tử thúi kia cả ngày âm u.
Cho tới bây giờ đều nhìn không vừa mắt, không bằng thừa dịp này giáo huấn anh ta một chút." Lại bị gạt, tôi nheo mắt lại, tàn bạo nói:
"Anh sẽ không có báo ứng tốt!
Anh vừa nghe, nụ cười liền tắt, cúi đầu, cười khổ:
"Làm người như chúng ta, còn có quả báo gì tốt đây?"
Vừa nhìn hình dáng của anh, tôi lập tức hoảng hốt:
"Lâm Dã, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý nguyền rủa anh, tôi là mỏ quạ đen.
Anh người tốt như vậy, vừa đẹp trai như vậy, nhất định sẽ có vận khí tốt..." Đột nhiên phát giác bờ vai của anh không tự chủ được lay động, đột nhiên tỉnh ngộ:
"Anh lại gạt tôi!
Anh cười té ở trên ghế sa lon:
"Vệ Tịnh Nhã, người ta nói phụ nữ mang thai đại não dễ dàng thiếu dưỡng (ý là ngốc đi), em quả nhiên là điển hình trong đó." "A, vậy anh nhất định chưa nghe nói qua, phụ nữ mang thai tâm tình kích động, ngàn vạn lần chớ chọc họ sao." Tôi cười gian, dùng sức bấu cánh tay anh.
"Tốt lắm, tốt lắm, tôi sai lầm rồi, nữ hiệp tha mạng! Tôi có điện thoại." Anh đau đến nhếch miệng.
Tôi hài lòng vỗ vỗ hai tay, để anh đi nghe điện thoại.
"Uy...
Cái gì?"
Anh thu hồi nụ cười, ngồi dậy:
"Tôi lập tức sẽ tới." "Xảy ra chuyện gì?"
Lúc này, Cung Viêm đi vào hỏi.
"Có mấy người không biết sống chết tới đập phá, tôi đi xem một chút." Anh đứng dậy.
"Chúng ta cùng nhau đi." Cung Viêm để xuống cái mâm.
"Không cần, mấy cái tiểu tử, cần tới mày ra tay sao?"
Lâm Dã vội vàng ngăn cản anh:
"Mày ở đây giúp các cô ấy thu thập cái giá (đồ dùng nướng đồ ăn)." "Tốt, mày cẩn thận một chút." Cung Viêm vỗ vỗ vai Lâm Dã.
Hai người bọn họ từ nhỏ đã chơi đùa cùng nhau đến lớn, tựa như anh em ruột, cùng nhau vào sanh ra tử nhiều lần, có đôi khi nhìn bọn họ tình thâm ý trọng, thật sự có chút ít cảm động.
"Huynh đệ, phải cẩn thận chính là mày a." Lâm Dã thở dài, giơ lên tay áo, thể hiện ra vất bầm trên tay:
"Phụ nữ có thai này bây giờ hormone mất cân đối, tâm tình kích động, ngàn vạn chớ chọc cô ấy.
Nhìn, đây chính là kết quả.
Bảo trọng." Tôi tức giận hít sâu một cái, Lâm Dã này, để xem lần sau làm sao thu thập anh.
Ăn cơm xong, Cung Viêm giúp thu thập đồ đạc, nhìn thái độ lạnh như băng của Thịnh Hạ, không thể làm gì khác hơn là rời đi.
"Thật ra thì bọn họ la 2người rất tốt, mặc dù là sống trong giang hồ, nhưng cho tới bây giờ chưa làm qua chuyện gì thương thiên hại lý, hơn nữa còn cứu chúng ta, tại sao bồ không thể bỏ xuống thành kiến vậy?"
Đợi Cung Viêm đi, tôi hỏi Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ là một người sáng sủa, thích hoặc là ghét đều hiện trên mặt.
Nó cúi đầu, vẫn im lặng không lên tiếng, hồi lâu sau, nhẹ nhàng mà nói:
"Đạo bất đồng, bất tương vi mưu (không cùng chí hướng, không thể bàn bạc)." Ném những lời này xong, Thịnh Hạ bưng lên bát đũa, xoay người tiến vào phòng bếp.
Tôi vô lực thở dài, không cách nào miễn cưỡng nó đi thích bọn họ Dù sao, nó có tự do của mình, có lý do của mình.
Đột nhiên, phát hiện chìa khoá xe của Cung Viêm trên mặt đất, nhất định là mới vừa rồi khuân đồ làm rớt trên sàn nhà.
Vội vàng nhặt lên đem cho anh.
Mới vừa đi tới khúc quanh, liền nhìn thấy Cung Viêm trở lại.
Chân phải bị thương của anh như cũ có chút cứng ngắc, nhưng không chút nào tổn hại dáng cao thẳng và hiện ngang của anh, cả người tản ra nhu hòa tự tin.
"Trở lại tìm cái này?"
Tôi giơ lên chìa khoá trong tay, hướng anh lắc lư.
"Cám ơn." Anh nhận lấy cái chìa khóa.
"Anh cũng quá sơ ý, ngày nào đó xe bị người đánh cắp mới biết được lợi hại." "Cám ơn nhiều, còn phiền em đưa đến." Anh xin lỗi cười một tiếng.
"Không sao." Tôi không sao nhún nhún vai:
"Ăn nhiều lắm, tản bộ cũng tốt." Sau đó, trong nháy mắt, yên lặng đầy dẫy bốn phía không khí.
Chúng tôi nhìn lẫn nhau, yên lặng không nói gì.
Hồi tưởng lại mình sáng nay suy nghĩ lung tung, trong lòng đột nhiên có chút lúng túng.
Đột nhiên, anh vươn tay, tựa như an ủi sờ sờ tóc của tôi:
"Tịnh Nhã, vui vẻ lên chút, hết thảy đều sẽ tốt." Nhìn về phía anh một cái, tôi rốt cục tin tưởng, có đôi khi, dịu dàng thật có thể đâm trúng bộ phận mềm mại nhất trong lòng người, hai ngày này, bất kể là thống khổ cỡ nào, tôi cũng liều mạng nhịn xuống, nhưng bây giờ, câu nói đầu tiên của Cung Viêm khiến cho lổ mũi của tôi đột nhiên đau xót.
"Cám ơn." Tôi cúi đầu, làm cho hốc mắt ửng đỏ của mình ẩn tàng trong bóng tối.
"Tôi đi trước.
Mau đi về nghỉ ngơi đi." Anh dặn dò, xoay người lẩn vào trong màn đêm.
Thất thần nhìn bóng lưng Cung Viêm, trong lòng một mảnh mờ mịt, thật như anh nói, hết thảy cũng sẽ tốt sao? "Hàn huyên thật vui vẻ tê nha?"
Âm điệu lạnh lùng ở phía sau vang lên.
Chợt quay đầu nhìn lại, phía sau rõ ràng đứng là -- Nhiễm Ngạo!