Chương 4

Ninh Bất Tịch bế Hoàng đế từ trên long sàn lên, đi tới bể ôn tuyền đêm qua hai người đã ngâm.

Các cung nữ trong Triêu Dương Điện cúi đầu mang vẻ bận rộn vội vội vàng vàng từ bên cạnh hắn nối đuôi đi qua, không ai có gan chạm vào Đại tướng quân có quyền uy khuynh triều này.

Áo ngủ bằng gấm thêu kim long dài chạm đất, Ninh đại tướng quân ôm một nam nhân cao gần bằng hắn mà đi, lại không có cảm giác cố hết sức chút nào, chỉ cảm thấy Hoàng đế tựa hồ so với đêm một năm trước hắn

xuất chinh ôm rõ ràng gầy đi một vòng.

Trong lòng cũng hiểu được, đây hoàn toàn là do mệt mỏi, không có hắn và quân đội ở kinh thành trấn thủ, Hoàng đế càng tốn nhiều tinh lực để khống chế đám phiên vương rục rịch.

Nếu không chỉ riêng chính sự, cũng không đến mức đem Hoàng đế mệt thành như vậy.

Hắn rất nhanh đi đến nơi muốn đến, Hoàng đế vẫn chưa tỉnh, trong lúc ngủ mơ màng vẫn chấp nhất túm chết lấy tấm chăn, y

sợ trong lúc ngủ không cẩn thận để tuột xuống, dưới áo ngủ bằng gấm chính là thân thể

trần như nhộng, nếu áo ngủ cùng chăn rớt xuống

cùng lúc, Hoàng đế tuyệt đối sẽ vô cùng mất mặt.

Tuy rằng Ninh Bất Tịch không thích quyền quý lại nghiện trêu chọc Hoàng đế, nhưng dù sao ở trong cung mười năm, ở đã lâu ít nhiều gì cũng cảm tình với Hoàng đế, loại việc quá mức khiến Hoàng đế mất hết mặt mũi hắn thật sự làm không được.

Nước trong dục trì là

nước suối ôn tuyền từ phía sau núi dẫn vào, một năm bốn mùa đều nóng ấm, mùa hè ngâm lâu dễ bị cảm nắng, Ninh đại tướng quân tự tin thể lực hơn người, lúc hè nóng bức thường xuyên kéo Hoàng đế sau khi phê xong

một đống tấu chương mệt nghỉ đến ngâm, sau đó đợi lúc Hoàng đế ngâm đến ngất đi chiếm tiện nghi đối phương.

Lúc này là trời đông giá rét, mà Hoàng đế lại quá mê ngủ, là

cơ hội

thứ hai cho âm mưu của Đại tướng quân thực hiện được.

Ninh Bất Tịch mỉm cười ngồi xổm xuống bên cạnh ôn tuyền, nhẹ chân nhẹ tay đặt Hoàng đế đang bọc trong chăn bỏ vào trong nước.

Hoàng đế vốn ngủ rất ngon, lúc được Ninh Bất Tịch ôm đi ở hành lang uốn khúc thì y đang mơ thấy mình nằm giữa một con thuyền, trôi dạt trên đại dương xanh biếc, thuyền độc mộc nhỏ nhấp nhô theo sóng, thoải mái dễ chịu, làm cho y cứ muốn ngủ mãi không dậy

như vậy. Nhưng đột nhiên ngay lúc đó, con thuyền không biết xảy ra chuyện

gì mà lật ngang, Hoàng đế đang ở trong mộng cả kinh, nhịn không được thất thố bắt đầu giãy dụa.

Ninh Bất Tịch bên cạnh nhìn thấy hoảng sợ, hắn không ngờ Hoàng đế như vầy mà còn có thể ngủ, đã cho y ngâm mình trong nước ấm, còn không chịu tỉnh lại.

Tấm chăn hút nước chìm xuống dưới, Hoàng đế lại bị bọc bên trong, hai mắt lại không mở ra, vì vậy hai vai dần dần chìm nghỉm vào trong dục trì.

Ninh đại tướng quân đành ở dưới đáy lòng nguyền rủa trên thiên hạ lại có kẻ ngốc tới mức chết đuối trong bồn tắm, đành nhảy xuống ôn trì, kéo Hoàng đế từ dưới nước lên.

Chỉ cần không phải người chết, tai mắt mũi miệng bị nước vào đều biết dùng lực giãy dụa muốn sống, Hoàng đế ba chân bốn cẳng đạp tung chăn, hai tay theo bản năng sờ soạng chung quanh tìm vật chống đỡ, định bắt lấy cái gì đó để trồi lên.

Người đang ngủ say bất ngờ tỉnh giấc, trong lúc đó nhất thời thường không biết mình đang ở đâu, Hoàng đế cũng không ngoại lệ, mơ thấy mình chìm trong nước, tỉnh lại xung quanh vẫn là nước, ác mộng trở thành sự thật.

Tuy rằng Hoàng đế cá tính mạnh mẽ, nhưng lúc nửa mê nửa tỉnh bản năng cầu sinh khiến con người yếu đuối, cho nên một khi tìm được một vật cứu mạng, liền không tự chủ được ôm chặt lấy.

Trong lúc mơ mơ màng màng, đỉnh đầu truyền đến tiếng cười trầm thấp: “Khó có lúc được bệ hạ nhiệt tình yêu thương như vậy, vi thần liền không khách khí.”

Bàn tay to nóng rực từ phần eo hướng lên trên, rồi lại vuốt xuống, Ninh Bất Tịch một tay giữ vai Hoàng đế, còn cái tay để trống kia không an phận dao động khắp nơi, ở những

chỗ mẫn cảm của Hoàng đế lưu luyến không đi.

Hoàng đế nửa mê nửa tỉnh tiếng rên phá lệ mê người, nguyên bản Ninh Bất Tịch chỉ muốn trêu chọc y, đến cuối cùng lại bị khơi gợi lên du͙© vọиɠ.

Cúi đầu xuống, hôn lên hai cánh môi mềm nhẹ vì hơi nóng mà càng thêm diễm lệ đỏ tươi, duyện hấp một lúc lâu, đối phương không giống như lúc thường, không phản kháng, cũng không lùi bước, làm cho Ninh Bất Tịch có một loại cảm thụ mới lạ.

Phảng phất như một hồi chiến tranh, kẻ địch không uất ức mà xin hàng, cũng không phải không biết dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, mà là sau khi thoát khỏi thế trận hiểm trở lại chủ động rút quân năm mươi dặm, để một mình hắn ở trên bình nguyên chỉ huy tiến quân thần tốc, đây là loại cảm giác cực kỳ thích ý.

Ninh Bất Tịch đắm chìm trong du͙© vọиɠ ngọt mê ly, cánh tay nguyên bản đang giữ Hoàng đế bắt đầu dò xét đi xuống, kết quả, Hoàng đế cũng theo tay hắn lần thứ hai trượt xuống nước.

Đại tướng quân cả kinh, vội vàng dùng hai tay nâng Hoàng đế ra khỏi mặt nước.

Lúc này mới phát hiện, từ đầu đến cuối, Hoàng đế căn bản không có tỉnh lại.

Cười khổ đem thiên hạ chí tôn từ trong ôn tuyền ra, quan sát tỉ mỉ, trên hàng mi của Hoàng đế có dính những hạt nước nho nhỏ, dưới đôi mắt là hai vành mắt đen sì, đây là chứng cứ lâu ngày không được ngủ ngon.

Hoàng đế thì ra phải vất vả như vậy.

Ninh Bất Tịch cảm khái rất nhiều, ôm không buông tay.

Cẩn thận dùng khăn lau khô thân thể ướt sũng của Hoàng đế, Đại tướng quân mang y phục cần thay đến giúp Hoàng đế mặc lên, thở dài một hơi, không quan tâm ngoại bào của mình còn ẩm ước, ôm Hoàng đế trở về tẩm cung.

Cẩn thận dịch góc chăn cho Hoàng đế, Ninh Bất Tịch lắc đầu rời khỏi Triêu Dương Điện, quyết định đi luyện tập binh sĩ của hắn, gϊếŧ thời gian.

Trên giường rồng, chân trước Đại tướng quân vừa rời đi, chân sau liền thấy Đàn Kiếm liền vọt vào tẩm cung.

“Bệ hạ, người đã tỉnh chưa?” Thiếu niên nhìn vành mắt đen của thiên hạ chí tôn, nhỏ giọng hỏi thăm.

“Chuyện gì?” Hoàng đế miễn cưỡng mở mắt ra, trong mắt sáng vô hạn, nào có nửa điểm buồn ngủ.

Đàn Kiếm chỉa chỉa một chồng tấu chương thật dày: “Sáu phiên cùng Tiết gia dâng tấu chương, lấy Mẫn Vương cầm đầu, ý tứ của họ là hi vọng triều đình có thể tiếp tục đánh tiếp trận Bắc Di này, còn nói Bắc Di ở biên cảnh gây rối nhiều năm. Mười năm trước đây còn cấu kết với ca kỹ mưu hại Tiên đế, bệ hạ kế vị nhiều năm chăm lo việc nước, dân giàu nước mạnh, lần này chính là giúp Tiên đế báo thù, là thời cơ tốt nhất, vạn lần không thể bỏ qua.”

Hoàng đế trầm ngâm nửa ngày, chờ nội thị bên ngoài tẩm cung giả vờ lau chùi các cột trụ trong cung rời khỏi, mới cười lạnh nói, “Xem Trẫm là con nít ba tuổi sao? Nhìn không ra ý đồ của bọn họ? Biên cảnh Bắc Di cách đất phong sáu phiên gần nhất, bắt Ninh Bất Tịch liều một sống một chết, để giữ cho đất phong bọn hắn bình an rồi suy yếu quân lực triều đình, nghĩ thật hay! Lá gan bọn hắn không nhỏ, dám mang Tiên đế ra dọa Trẫm, không sợ Trẫm hỏi tội bọn hắn mười năm trước không mang binh tới cứu viện triều đình sao.”

Đàn Kiếm trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên nói, “Bệ hạ, quân đội của triều đình, binh sĩ của Ninh Bất Tịch vốn là quân phiến loạn, nếu có thể cùng Bắc Di liều chết lưỡng bại câu thương không chừng là một chuyện tốt. Dù sao năm đó, chính Ninh Bất Tịch dẫn người tạo phản, Bắc Di mới có thể mượn gió bẻ măng suýt nữa đánh vào Kinh thành. Hiện tại song phương tiêu diệt nhau, coi như là Tiên đế linh thiêng bảo hộ chúng ta.”

Hoàng đế nghe vậy bật cười: “Đàn Kiếm, ngươi rất tôn trọng Tiên đế, nhưng Phụ hoàng cũng không phải người hoàn mỹ như trong tưởng tượng của ngươi đâu, chẳng qua ngươi vừa lúc thấy được một mặt tốt nhất của ông ấy mà thôi. Nếu ông ấy là người như trong lòng ngươi nghĩ, Ninh Bất Tịch sẽ không có cơ hội tạo phản, mà ca kỹ Bắc Di phái tới cũng không thể ám sát thành công.”

Thiếu niên có chút ủy khuất nhìn Hoàng đế, hắn cũng hiểu Tiên hoàng kỳ thật có chút u mê, nhưng lúc ở nơi thâm sơn cùng cốc, vị trưởng giả hiền hậu vươn tay cổ vũ hắn, có biết bao nhiêu nhã nhặn nho nhã, làm cho hắn dù thế nào cũng vô pháp đem đối phương cùng một hôn quân thiếu chút nữa mất nước so sánh cùng một chỗ.

Hoàng đế xoa xoa quả đầu đen nhánh của thiếu niên, ánh mắt dịu dàng giống như đang an ủi ấu đệ thương tâm, “Đàn Kiếm, quân binh này mười năm trước là phản quân, nhưng hiện tại là quân đội thủ hộ duy nhất của quốc gia này, bọn họ cũng là con dân của Trẫm.”

“Thần

biết.” Đàn Kiếm dỗi, “Thần

chỉ là không thích Ninh Bất Tịch, hắn lúc nãy còn khi dễ ta, ỷ chân dài muốn ngáng chân ta. Hừ! Không thèm nghĩ ta là ai, Đàn Kiếm ta là người dễ khi dễ lắm sao?”

Thiếu niên thêm giấm dặm muối kể sự tích

hắn như thế nào thành công khiến thân phận hiển hách của Đại tướng quân vinh dự trở thành đệm thịt.

Hoàng đế vừa nghe vừa cười, chờ thiếu niên dương dương tự đắc xong, lại nghiêm mặt, “Tiểu quỷ, ngươi khoa trương quá rồi, đã quên Trẫm nói gì với ngươi sao?”

Thiếu niên lập tức uể oải, mất hứng cong môi, “Biết rồi, phải thu liễm, còn tưởng rằng người rất tin tưởng Ninh Bất Tịch? Chuyện phạm thượng gì hắn cũng làm hết rồi, người cũng không tính toán với hắn, nhưng vẫn là đề phòng hắn.”

“Hiện tại quay sang nói giúp hắn?” Hoàng đế cười lớn tiếp tục xoa tóc thiếu niên, “Chuyện chính yếu không phải là phòng hắn, mà phòng phiên vương cùng Tiết gia, ngươi cho rằng bên kia nội gián ít lắm sao? Trẫm cùng ngươi còn có thể từ từ thanh trừng một số người. Kẻ ngu dốt kia ỷ vào hắn là đệ nhất cao thủ đương thời, không sợ trời không sợ đất, cái gì cũng cởi trần lộ ra cho kẻ địch xem, người ta đương nhiên sẽ không khách khí, không thám thính được bên chúng ta không có nghĩa sẽ không quay sang thám thính hắn, cũng có thể sẽ tìm ra được mấy phần.”

Đàn Kiếm khinh thường: “Cái tính tình này, cần thủ đoạn không có thủ đoạn, cần tâm kế, không tâm kế, mười năm trước hắn là làm như thế nào mà đánh tới kinh thành được? May mắn sao?”

Hoàng đế có chút không vui, trận náo loạn mười năm trước kia tuy rằng giúp y lên được đế vị, nhưng mỗi lần nhớ tới, cũng không phải chuyện gì đáng vui vẻ, Đàn Kiếm nhắc tới nhắc lui, trong lòng Hoàng đế đã mơ hồ tức giận, nhưng y buộc mình phải đem tức giận này áp chế xuống.

Còn tức giận, chứng tỏ chuyện cũ đối với y còn sức ảnh hưởng, khiến y cảm xúc hỗn loạn, không thể đưa ra phán đoán chính xác cho ván cờ này được nữa.

Hít một hơi thật sâu, Hoàng đế dùng ngữ khí thoải mái nói, “Lúc đầu Trẫm cũng nghĩ Ninh Bất Tịch dựa vào vận khí, nhưng sau đó mới biết là không phải, có một người ở phía sau màn trợ giúp hắn.”

Đàn Kiếm mở to mắt, vẻ mặt mong mỏi “Người phía sau màn là ai? Mau nói cho thần

biết đi!”, nhưng ngữ khí quá mức thoải mái của Hoàng đế cũng để hắn biết mình vừa rồi quá mức làm càn, cho nên việc cơ mật này hắn ngược lại không dám hỏi tới.

Hoàng đế nhìn thấy thần tình muốn hỏi rồi lại thôi của thiếu niên, bụng cười thầm, rồi lại bởi vì vừa rồi thiếu niên nhiều lần nhắc tới chuyện khiến cho y không vui trong lòng có trả thù, cố ý chuyển đề tài, “Tiết gia nói thế nào?”

“Tiết Khải Chi nói phía Tây năm trước khô hạn thiếu thu, lương thực kiếm khó khăn, ý tứ đại khái chính là hi vọng ngưng chiến.”

“Hắn thật ra cũng thông minh, vừa bảo vệ được gia nghiệp không bị hao tổn, lại bán mặt mũi cho Ninh Bất Tịch.” Hoàng đế ngả người lên gối, một lần nữa chui vào trong chăn, “Toàn những kẻ tính toán! Tính tới tính lui ngược lại có lợi cho trẫm. Tấu chương để lại, chờ ngày mai vào triều rồi nói!”

“Vậy binh mã của Ninh Bất Tịch làm sao bây giờ? Hiện tại chính là tổn hại ba nghìn đó?”

“Ninh Bất Tịch là loại người vứt rảnh tay, một mình chạy về kinh hưởng phúc sao?”

“Ách, cũng đúng.”

“Cho nên không cần quan tâm hắn, để Trẫm tiếp tục ngủ một lúc đã.”