Editor: Phác Hồng
Trầm Giác đi rồi, tiểu viện trở nên an tĩnh. Y Mặc vốn ít lời, Liễu Diên thậm chí không nói, nhà chỉ có Trầm Giác nói nhiều giữ cho căn nhà vang tiếng huyên náo. Hiện nay Trầm Giác vừa đi, không khí yên lặng khiến Y Mặc cảm thấy có chút xa lạ. Tựa hồ hiểu được điều gì đó, Liễu Diên chưa bao giờ nói chuyện bắt đầu huyên thuyên. Tựa như bi bô tập nói, nói như vẹt, trước tiên là từng chữ từng chữ: được, không, đi, ăn, ngủ, ôm.
Thường thường vào lúc nó dang tay muốn Y Mặc ôm, Y Mặc liền ôm nó lên đi một đoạn rồi sẽ buông.
Hiện tại lại rất dính người, buông xuống cũng không xê dịch, ngón tay thẳng tắp đâm trước ngực hắn, chọc chọc nói: Y Mặc, ôm.
Mệt thì sẽ nói: Y Mặc, ngủ. Đói bụng lại nói: Y Mặc, đói.
Dần dà Y Mặc phát hiện trước mỗi câu nói của nó đều phải kèm theo tên hắn. Tựa như cất chứa chút gì đó cố chấp, chỉ cần nó nói bất cứ chuyện gì đều sẽ gọi tên hắn. Cho dù chả liên quan đến hắn, tỷ như nó ở trên núi trông thấy một con chim, dẫu Y Mặc không ở bên cạnh cũng sẽ nói: Y Mặc, bay.
Ngày hôm đó, Liễu Diên ngồi xổm bên dòng suối xem nòng nọc một lúc thì bắt đầu lẩm bẩm: Y Mặc, trốn. Ý tứ của nó chính là nòng nọc chui xuống bèo không thể thấy được nữa. Y Mặc đứng phía sau Liễu Diên nghe vậy nhịn không được nắm vai nó kéo lên, xoay người hướng về phía hắn.
Liễu Diên rất ngốc, đột nhiên bị túm lên cũng không biết phải làm sao, nó vẫn giữ một tư thế cúi đầu nhìn nòng nọc cúi, càng không biết ngẩng mặt.
Y Mặc nâng cằm buộc nó ngước lên, nhìn cặp mắt vô tội kia, hỏi: “Tại sao mỗi lần đều phải gọi ta?”
Liễu Diên ngơ ngác nhìn hắn, tựa hồ đã hiểu nghi vấn của hắn, lại tựa hồ nghe không hiểu. Nó nhìn vào gương mặt dễ nhìn đang phóng đại trước mắt tựa hồ muốn đáp gì đó nhưng nói không nên lời, cuối cùng nghẹn thật lâu cũng chỉ thốt ra được hai chữ: Y Mặc.
“Y Mặc,” Liễu Diên nói, đưa tay vòng qua gáy hắn, thân thể gầy yếu dán trước ngực hắn, gọi: “Y Mặc.”
Mặc kệ Y Mặc có hỏi thế nào, thẩm tra thế nào, Liễu Diên chỉ mở to đôi mắt ngây thơ đờ đẫn, gọi từng tiếng từng tiếng: “Y Mặc.”
Hai chữ này nó gọi đặc biệt rõ ràng, đầu lưỡi để dưới răng, môi san bằng, chậm rãi gọi họ hắn, lại giương môi tách ra, thốt lên tên của hắn.
“Y Mặc.” Nó gọi, âm thanh nỉ non, tràn đầy quyến luyến hệt như lời yêu mến.
Y Mặc nhắm mắt, không biết nó khờ thật hay chỉ giả ngốc. Cuối cùng hắn mở mắt, không nói được gì chỉ ôm thiếu niên vào trước ngực nói thỏ thẻ: “Ngươi thật ngốc.”
Liễu Diên nghe lời này, vùi trước ngực hắn hồi lâu mới mơ hồ cất giọng, nói một câu mà trước đây nó chưa bao giờ nói.
Liễu Diên nói: “Ngươi, không, thích, ta, bởi vì, ta ngốc, sao?”
Lần đầu nói cả câu dài nên phải nói đứt quãng, Y Mặc không kiềm được ngẩn ra. Mấy năm nay hắn chưa từng nói rằng không thích nó, đương nhiên hắn cũng không nói thích.
Một đứa nhỏ trì độn như vậy, Y Mặc không cách nào đem nó chồng lẫn lên hình ảnh Trầm Thanh Hiên trong trí nhớ. Một Trầm Thanh Hiên đầy cơ trí, dẫu chuyển thế thành Quý Cửu cũng không bớt cơ trí mà càng thêm tài hoa phong nhã. Làm sao có thể so với đứa ngốc trước mắt? Nếu không phải mặt mày ngày càng tương tự cùng vết chu sa trên ngực kia, có lẽ Y Mặc không biết nên làm sao để khiến bản thân tin tưởng đứa ngốc này chính là người hắn muốn tìm.
Có thể làm được chính là chăm sóc nó, đối tốt với nó. Nhiều hơn nữa thì không thể. Y Mặc thừa nhận đối với một Liễu Diên ngu ngốc thế này, hắn có kháng cự và có cả mâu thuẫn.
Hơn nữa mỗi khi rơi vào tầm mắt không linh hoạt ấy, loại mâu thuẫn này càng dày đặc hơn.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, Liễu Diên thoạt nhìn như ngây ngô ngu xuẩn đã nắm bắt được sự kháng cự của hắn, trong lối suy nghĩ đơn giản của nó, loại kháng cự này liền trực tiếp đổi thành “không thích”.
Thấy hắn không đáp, Liễu Diên gục đầu xuống không thèm nói nữa. Thiếu một hồn một phách, nó vốn dĩ ngu ngốc hơn người thường nhiều lắm, động tác cũng trì độn chậm chạp, cho nên, dẫu thật đau lòng cũng không biểu đạt. Nó chỉ cúi đầu hệt như loài thú nhỏ mất đi sự che chở, bó tay chịu trói trước sự thật khắc nghiệt vậy thôi.
Cuối cùng Y Mặc ôm lấy nó, cúi đầu hôn lên mái tóc đen dài của nó, nói khẽ: “Không có không thích.”
Liễu Diên thật lâu cũng không đáp lại, Y Mặc biết nó vô luận làm gì cũng chậm, hắn yên lặng chờ. Suối nước róc rách chảy xuôi, gió rừng lao xao vờn trên những ngọn cây, giữa sắc xanh biêng biếc, một nam nhân toàn thân áo bào đen thẫm ôm trong lòng một thiếu niên, cả hai không hề nhúc nhích, Liễu Diên ôm quanh cổ hắn, dựa vào trước ngực hắn. Trời nắng lanh lảnh, đau thương vô ngần.
Thật lâu sau, Liễu Diên nói: “Ta, ngốc, cho nên, đều, không, thích, ta.”
Y Mặc nhíu mày hỏi: “Ai đều không thích ngươi?”
Lại một lúc lâu sau, Liễu Diên đáp: “Cha, nương, Y Mặc.”
Y Mặc sửng sốt, có chút không tin. Lúc trước ôm nó lên núi nó chỉ mới bốn tuổi, trẻ nhỏ bình thường nhớ việc cũng không sớm như vậy, đứa ngốc này sao lại nhớ rõ ràng như thế?
Y Mặc lại hỏi: “Ngươi còn nhớ chuyện trước kia sao? Nương ngươi, cha ngươi?”
Đầu óc chậm chạp của Liễu Diên cố gắng chuyển động: “Cha, nương, không tốt. Y Mặc, tốt.” Lại nắm lấy vạt áo của Y Mặc, đần độn nói: “Không thích, đứa ngốc, Y Mặc cũng, tốt.”
Nghe được câu nói này Y Mặc chợt cảm thấy khổ sở, hỏi nó: “Ta tốt sao?”
Liễu Diên khẳng định: “Tốt.”
Y Mặc lại hỏi: “Thích ta sao?”
Liễu Diên nói: “Thích.”
Khó mà biết được đến tột cùng Y Mặc xuất phát từ loại tâm lí gì, hắn cúi đầu nói: “Ta không thích đứa ngốc.”
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Liễu Diên khóc, từ lúc sinh ra đến giờ Liễu Diên chưa từng khóc, thế nhưng hôm nay nó khóc. Cánh tay đang vòng trên cổ hắn buông thỏng xuống, nó nhìn vào Y Mặc, đôi mắt tròn xoe phủ mờ hơi nước, ngưng kết thành giọt lách tách rơi xuống. Há miệng nhưng không khóc thành tiếng. Nó lặng lẽ khóc, không một tiếng động, ngay cả khóc cũng thật giống kẻ ngốc.
Y Mặc lẳng lặng nhìn lệ nơi mắt nó, không biết vì sao hắn lại nói như vậy, cũng không biết vì sao khi nhìn nó khóc, phiền muộn trong lòng lại kỳ dị vơi đi rất nhiều.
Dùng ngón tay quệt nước mắt, Y Mặc bỏ vào miệng liếʍ, vừa mặn vừa chát.
Đứa ngốc vẫn còn rơi nước mắt, những giọt nước buồn rầu lặng thinh từ khóe mắt chảy ra rất nhiều, vẽ trên gương mặt trắng nõn thành hai vệt sáng bạc; giọt nước đọng trên cằm, không ngừng rơi trên đất.
Khóc hồi lâu, Y Mặc lại ôm nó vào lòng, dẫn về nhà. Vẫn vậy, không một lời an ủi.
Khóc mệt mỏi, Liễu Diên rúc vào một góc giường, ngủ. Y Mặc ngồi bên cạnh nhìn gương mặt trong giấc mộng cũng đang thút thít khóc, nhìn thật lâu mới cúi đầu thì thào:
“Đây là lần thứ ba ngươi khóc vì ta.”
Hôm sau tỉnh lại, đứa ngốc ngồi trên giường ôm lấy đầu gối, đôi mắt sưng đỏ mờ nước, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, dường như nước mắt cất trữ bao năm nay rốt cuộc đã tìm được một kẽ hở, thả thê trút xuống. Y Mặc giúp nó mặc quần áo, nó vẫn khóc, Y Mặc buộc tóc cho nó, nó vẫn khóc, lúc rửa mặt làm sao lau cũng không hết nước, lúc đút cơm thì đôi mắt của Liễu Diên sưng đến nỗi không mở ra được.
Cuối cùng Y Mặc nói: “Thật khó coi.”
Liễu Diên vừa khóc vừa nhìn hắn.
Y Mặc nói: “Ta gạt ngươi.” Y Mặc vươn tay sờ nhẹ lên đôi mắt sưng đỏ kia, than nhẹ một tiếng: “Ngốc ta cũng thích.”
Liễu Diên không hiểu ý tứ trong lời của hắn, vẫn im lặng khóc. Y Mặc xoa đầu rồi ôm nó vào lòng, gắt gao ôm thật lâu mới lạnh lùng uy hϊếp: “Khóc nữa sẽ không thích ngươi.”
Không bao lâu, nước mắt của Liễu Diên ngừng rơi.
Y Mặc nói: “Về sau không cho phép khóc.”
Liễu Diên dựa vào trước ngực hắn, dường như rất sợ hắn sẽ không thích nó, nắm chặt vạt áo hắn rồi không ngừng gật đầu.
Y Mặc thấy vậy vỗ lưng nó, cẩn thận trấn an, trong lòng vẫn không biết nó tột cùng có bao nhiêu ngu ngốc. Nói nó ngốc nhưng lại nhớ chuyện sớm như vậy, nói nó không ngốc nhưng rành rành ngốc như thế, tùy tiện nói một câu cũng có thể khóc cả ngày.
Trầm Thanh Hiên ngu ngốc, Y Mặc ngẫm nghĩ, dường như cũng không quá kém cỏi.
Y Mặc nói: “Ngốc.”
Liễu Diên ngẩng đầu, không biết hắn sao lại gọi nó.
Y Mặc nói: “Mắt sưng vù, thật khó coi, xấu xí.”
Liễu Diên chầm chậm hiểu ra, biết hắn lại ghét bỏ nó nên tủi thân kéo vạt áo hắn, đưa mặt sát lại rồi nói: “Y Mặc, hôn, đau.”
Y Mặc cười, hôn một cái lên mí mắt nó, lại hôn thêm một cái lên mí mắt trái, hỏi: “Còn đau chỗ nào nữa.”
Liễu Diên ngơ ngác hồi lâu mới có thể đáp lời hắn, nói đứt quãng: “Y Mặc, không, thích, kẻ ngốc, ta, đau, ở đây.” Nói xong nắm tay hắn đặt vào trước ngực, thành thật nghiêm túc nói với hắn:
“Chỗ này, đau.”
Da thịt dưới tay ấm áp chẳng còn gầy trơ xương như trước, xúc cảm trơn mềm, Y Mặc dừng một chút, ngón tay gãi nhẹ lên điểm thắm đỏ trên ngực hắn, nói nhỏ: “Vậy đau thêm một chút…”
Vừa nói vừa hôn bên tai nó, gằn từng chữ: “Vì ta ngươi hãy đau hơn. Ngươi đau đớn, ta mới thoải mái một chút.”
Liễu Diên ngây dại nhìn hắn, cúi đầu nhìn ngón tay thon dài đang cào trên ngực nó, nhìn một lát, tuy không hiểu nhưng cũng đáp ứng:
“Được.”
Bởi vì nó chân thành đáp ứng, thế nên Y Mặc nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn buột miệng nói: “Ngốc.”