Chương 8: Thiên hạ số một, Đại Ly vương triều

"Phật tử nhập thế rồi sao?"

Võ tăng Tuệ Văn lập tức phản ứng.

Tăng nhân của Đại Thiền tự xuống núi nhập thế, du ngoạn thiên hạ không phải điều gì lạ lẫm.

Phương trượng Tuệ Viễn và các viện thủ từng trải qua không chỉ một lần.

Đối với các cao tăng Phật môn, xuống núi nhập thế chính là một cách để tu hành tâm cảnh.

Tuy nhiên, trong lòng của Tuệ Viễn và các viện thủ, Lâm Nguyên đã tĩnh tọa trong Tàng Kinh các mười năm như một ngày.

Với tâm cảnh cao thâm như vậy, chí ít cũng vượt xa các viện thủ.

Chính vì thế, họ chưa từng nghĩ rằng Lâm Nguyên sẽ xuống núi.

"Phật tử đơn độc xuống núi, liệu có gặp nguy hiểm gì không?"

Viện thủ Giới Luật viện lo lắng nói, nhưng chưa dứt câu đã nuốt xuống lời định nói.

Tuệ Viễn và các viện thủ khác nhìn nhau, mắt trợn trừng.Nguy hiểm sao?

Dù không ai biết rõ cảnh giới hiện tại của Lâm Nguyên, nhưng từ năm năm trước, hắn đã là Đại Tông Sư.

Năm năm trôi qua, dù Lâm Nguyên không tiến bộ, thì vẫn là một Đại Tông Sư.

Sức mạnh của Đại Tông Sư, kể cả khi bị mấy chục vạn đại quân vây đánh, hắn vẫn có thể gϊếŧ sạch toàn bộ hoặc ít nhất cũng thoát thân an toàn.

Một Đại Tông Sư đi khắp thiên hạ, chỉ cần không muốn chết thì không ai có thể gϊếŧ được.

"Không sao."

Phương trượng Tuệ Viễn điềm đạm nói.

"Chân dung của Phật tử đã được phát tới các chùa khắp thiên hạ."

"Tăng nhân của Đại Thiền tự ở các nơi sẽ nghe lệnh Phật tử khi cần thiết."

Đại Thiền tự là thánh địa Phật môn, là một trong những tông phái võ đạo lớn nhất thiên hạ.

Thế lực tiềm ẩn, ảnh hưởng đều thâm sâu khó lường.

Thậm chí, ngay cả trong các đại tông võ đạo khác, Đại Thiền tự cũng là số một.

...

Ngoài Đại Thiền tự.

Dưới trời cao đất rộng, một vị tăng nhân trẻ tuổi mặc áo bào xám đang bước đi trên con đường núi chật hẹp.

Nếu ai đó quan sát kỹ sẽ nhận ra,mỗi bước ra một bước, thâ hình của vị tăng nhân trẻ liền xuất hiện cách đó mấy mét, cực kỳ thần diệu.

Vị tăng nhân trẻ tuổi này, đương nhiên là Lâm Nguyên.

Sau khi rời khỏi Đại Thiền tự, Lâm Nguyên đã vượt qua ngàn dặm chỉ trong hai canh giờ.

So với Đại Tông Sư, năng lượng nội khí trong cơ thể Thần Thoại cảnh võ giả đã chuyển hóa thành một loại năng lượng cấp cao hơn, Lâm Nguyên tạm gọi là Nguyên lực.

Một sợi Nguyên lực có thể phá hủy mười sợi nội khí cấp Đại Tông Sư.

Dĩ nhiên, đó chỉ là so sánh trên phương diện chuyển đổi, còn trong thực chiến lại có nhiều yếu tố khác.

Theo phỏng đoán của Lâm Nguyên, chiến lực thực sự của hắn đã đạt đến một đỉnh cao chưa từng có.

Dù tất cả các Đại Tông Sư từ trước tới nay có sống lại, đứng trước mặt hắn cũng chẳng đỡ nổi hắn phí một bàn tay.

"Ha ha ha ha!"

Lâm Nguyên bật cười, bước đi mỗi bước, khí huyết trong cơ thể dâng trào, Nguyên lực cuộn chảy.

Lực nhiệt khủng khϊếp lan tỏa ra xung quanh như một lò lửa đang thiêu đốt.

Thân thể mạnh mẽ của Thần Thoại cảnh khiến Lâm Nguyên như một mãnh thú hình người.

Bỗng nhiên, Lâm Nguyên dừng lại.

Một cơn gió nhẹ thổi qua mặt, làm hắn thoáng sững sờ đứng yên tại chỗ.

Mặt trời mọc, mặt trăng lặn, thời gian trôi qua mấy ngày.

"[Ngươi ngộ tính nghịch thiên, xem muôn trùng trải nghiệm, cảm nhận gió quét qua, lắng nghe áo nghĩa của gió, lĩnh ngộ ra chân ý võ học Thần Phong Cửu Bộ]".

Lâm Nguyên mở mắt, vô số linh quang bắn ra trong đầu hình thành một môn chân ý võ học.

Chân ý võ học là một loại võ học cao siêu vượt trên Đại Tông Sư, cần võ giả Thần Thoại cảnh phải hao tốn đại lượng thời gian và tinh lực mới có thể sáng tạo.

Lần này, nhờ buông lỏng tâm trí và cảm nhận gió trời, cùng với ngộ tính nghịch thiên, Lâm Nguyên đã sáng tạo ra môn võ học này.

"Thần Phong Cửu Bộ..."

Lâm Nguyên cẩn thận cảm ngộ, nhận thấy môn võ học này thuộc về loại thân pháp.

Sử dụng Nguyên lực trong cơ thể để dẫn dắt sức mạnh của thiên địa, chín bước liên tiếp giúp hòa mình vào gió, khiến tốc độ của bản thân tăng vọt gấp nhiều lần.

"Đáng sợ..."

Trong lòng Lâm Nguyên dâng lên một chút cảm khái.

Đến cấp độ như hắn, mọi khía cạnh đều đạt đến cực hạn, mỗi chút tiến bộ đều vô cùng khó khăn, chưa nói đến việc tăng tốc vượt bậc như vậy.

"Chân ý võ học đã bắt đầu dẫn dắt sức mạnh thiên địa, có lẽ con đường phía sau cũng liên quan đến sự hòa hợp với thiên địa?"

Lâm Nguyên đứng yên tại chỗ, vẻ mặt suy tư.

...

Phổ Độ tự.

Ngôi chùa này được lập từ ba trăm năm trước bởi một cao tăng của Đại Thiền tự khi đi du hành qua nơi đây.

Suốt mấy trăm năm qua, Phổ Độ tự vẫn duy trì mối liên hệ chặt chẽ với Đại Thiền tự.

"Phật tử đến Minh Nguyệt cung là có việc gì muốn làm chăng?"

Chủ trì Phổ Độ tự nghiêm túc hỏi.

Ngồi trước mặt ông là một tăng nhân trẻ tuổi, chính là Lâm Nguyên.

Lần này, Lâm Nguyên rời Đại Thiền tự, mục đích chính là tìm hiểu các tông phái võ học khác.

Trong đó, Minh Nguyệt cung là một lựa chọn hàng đầu, đây cũng là một võ đạo đại tông ngang hàng với Đại Thiền tự.

Được tôn xưng là võ đạo đại tông, trên cơ bản người sáng lập đều là đại tông sư.

Người sáng lập Minh Nguyệt cung là một nữ Đại Tông Sư hiếm có.

"Ta muốn quan sát võ học của Minh Nguyệt cung."

Lâm Nguyên ngồi xếp bằng, bình tĩnh đáp.

Trên đường đến Minh Nguyệt cung, Lâm Nguyên đi ngang qua Phổ Độ tự và ghé lại nghỉ ngơi.

Mặc dù mạnh như Thần Thoại cảnh, Lâm Nguyên vẫn là người, không thể như máy móc mà không biết mệt mỏi.

Phổ Độ tự cùng Đại Thiền tự có liên hệ rất sâu, Chủ trì Phổ Độ tự nhận ra thân phận của Lâm Nguyên, nên đích thân ra tiếp đãi.

"Minh Nguyệt cung…"

Chủ trì Phổ Độ tự có chút do dự.

"Nửa năm trước, vị Tông sư của Minh Nguyệt cung đã viên tịch, không ai kế tục, nội bộ xảy ra hỗn loạn, nhiều điển tịch võ học cũng có phần thất lạc."

Chủ trì Phổ Độ tự khẽ nói.

Mặc dù Minh Nguyệt cung đã cố giữ kín chuyện này, nhưng Phổ Độ tự qua các nguồn tin đặc thù đã nắm được.

Nghe vậy, Lâm Nguyên khẽ nhíu mày.

"Nếu Phật tử muốn quan sát võ học điển tịch của Minh Nguyệt cung, có thể ghé qua Đại Ly quốc đô."

"Năm đó, Đại Ly Thái Tổ đã quét ngang khắp thiên hạ, bao gồm cả Minh Nguyệt cung, sao chép toàn bộ điển tịch võ học mang về."

Chủ trì Phổ Độ tự ngập ngừng rồi nhắc thêm một chuyện khác.

Lúc ấy không chỉ Minh Nguyệt cung mà nhiều tông phái khác, bao gồm cả Đại Thiền tự đều bị Đại Ly Thái Tổ đến viếng thăm và sao chép điển tịch mang đi.

Đại Ly Thái Tổ là một Đại Tông Sư vô địch lúc bấy giờ, các tông phái không dám từ chối, đành nuốt cái thua thiệt này vào bụng.

"Ồ?"

Ánh mắt Lâm Nguyên sáng lên.

Chuyện này hắn chưa từng thấy ghi chép trong sách vở của Đại Thiền tự.

Nghĩ lại thì cũng hợp lý, bị người khác đến tận cửa sao chép võ học không phải là điều gì đáng tự hào.

Dù đó là Đại Ly Thái Tổ, một Đại Tông Sư.

Đại Thiền tự tuy không ép chuyện này xuống nhưng cũng sẽ không lan truyền rộng rãi.

"Nói vậy, tại quốc đô Đại Ly, có toàn bộ điển tịch võ học của các đại tông phái?"

Lâm Nguyên hỏi.

"Năm đó, Đại Ly Thái Tổ muốn đột phá giới hạn của mình, nên đã thu thập võ học khắp thiên hạ.

Các thế lực võ đạo có danh tiếng đều phải nộp tâm pháp võ học của mình, không ai ngoại lệ."

Chủ trì Phổ Độ tự nói thật.

"Như vậy rất tốt."

Lâm Nguyên khẽ gật đầu.

Ban đầu, nếu muốn tìm hiểu các võ học khác nhau, hắn chắc chắn phải đến từng tông phái, điều này sẽ lãng phí không ít thời gian.

Nhưng giờ đây, chỉ cần đi một chuyến đến quốc đô Đại Ly là đủ.