Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngộ Tính Nghịch Thiên: Ta Sáng Pháp Truyền Đạo Khắp Chư Thiên Vạn Giới

Chương 5: Có còn là người không?!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đại Thiền tự, Thanh Đăng Cổ Phật.

Năm năm trôi qua, không để lại dấu tích gì nơi đây.

Trong Tàng Kinh các.

"Năm năm rồi…"

Lâm Nguyên ngồi xếp bằng, ánh mắt trầm tĩnh.

Mới đó đã năm năm kể từ khi cậu đặt chân đến thế giới này.

Thời gian trú lưu hai mươi năm, cậu đã trải qua một phần tư.

Suốt năm năm qua, ngoài việc đắm mình vào luyện công và ngộ pháp, Lâm Nguyên cũng đã có chút hiểu biết về thế giới này.

Phần lớn sự hiểu biết của cậu, đương nhiên là nhờ Đại Thiền tự.

Là thánh địa Phật môn và một đại tông phái trong giới võ đạo, Đại Thiền tự đương nhiên không thể ẩn cư tránh đời thật sự.

Ngược lại, mạng lưới tình báo của Đại Thiền tự gần như đã thẩm thấu vào mọi mặt của thế giới, lấy lý do tín ngưỡng Phật giáo để truyền bá thông tin, thực sự không gì là không thể.

Theo những gì Lâm Nguyên biết, hiện nay Đại Ly vương triều thống trị Trung Nguyên đang ở thời kỳ cực thịnh.

Tứ Hải bát hoang đều thần phục.

Cho dù Đại Thiền tự là một đại tông phái ngàn năm, khi đối diện với Đại Ly vương triều cũng phải cúi đầu.

Theo như thông tin Đại Thiền tự thu thập được, ít nhất có sáu vị võ đạo tông sư đang phục vụ cho Đại Ly vương triều.

Phải biết rằng, hiện tại, tổng số võ đạo tông sư trên thiên hạ chỉ khoảng hơn mười người.

Đại Thiền tự có một vị tông sư tọa trấn đã đủ để áp chế giang hồ.

Nhưng Đại Ly vương triều lại sở hữu sáu tông sư, sức mạnh uy hϊếp của nó có thể nghĩ.

Sở dĩ Đại Ly vương triều có được nội tình như thế là nhờ vào vị khai quốc Thái Tổ của nó - một Đại Tông Sư.

Tông sư và Đại Tông Sư.

Khác nhau chỉ một chữ nhưng là sự khác biệt giữa ngày và đêm.

Từ xưa đến nay, mỗi thời đại đều sinh ra một vài tông sư, ít thì vài vị, nhiều thì hơn mười vị.

Nhưng Đại Tông Sư… phải hàng trăm năm mới xuất hiện một người.

Đại Ly vương triều có thể quét ngang thiên hạ, bắt một đại tông phái như Đại Thiền tự phải cúi đầu, chính là nhờ vào vị khai quốc Thái Tổ vô địch thế gian kia - Đại Tông Sư.

Hiện nay, Thái Tổ khai quốc của Đại Ly vương triều đã qua đời nhiều năm.

Nhưng vương triều này vẫn có khả năng điều động nhiều tông sư đến vậy.

Nói đến võ đạo, từ Hậu Thiên, Tiên Thiên, đến Tông Sư đều là sự biến đổi, phát triển về thể chất và sức mạnh thân xác.

Nhưng Đại Tông Sư lại là sự thăng hoa của tinh thần và linh hồn.

Một Đại Tông Sư còn sống, chỉ cần một ánh nhìn cũng đủ làm cho một tông sư bình thường run sợ.

"Tinh thần dị lực…"

Lâm Nguyên sờ lên mi tâm.

Vị Đạt Ma tổ sư khai sáng Đại Thiền tự ngàn năm trước cũng là một Đại Tông Sư.

Vì vậy, Đại Thiền tự có không ít tài liệu miêu tả về Đại Tông Sư.

So với tông sư, đặc điểm lớn nhất của Đại Tông Sư chính là bắt đầu khai phá sức mạnh của tinh thần và linh hồn.

Muốn đột phá đến cảnh giới Đại Tông Sư, nhất định phải ngưng tụ và nắm bắt được tinh thần dị lực.

Tuy nhiên, tinh thần và linh hồn vốn mơ hồ và huyền bí đến mức nào?

Một tông sư bình thường dù tu luyện mấy chục năm cũng chưa chắc cảm nhận được sức mạnh này.

Thậm chí, nếu có cảm nhận được, trong quá trình ngưng tụ tinh thần dị lực, chỉ cần một chút sai sót cũng có thể dẫn đến kết cục vạn kiếp bất phục.

Dù thân thể có thể hồi phục sau thương tổn, nhưng tinh thần và linh hồn lại không thể chịu đựng được dù chỉ một chút sơ sót.

Thông thường, trong số một trăm tông sư, có tám mươi người cả đời không chạm đến cấp độ của tinh thần và linh hồn.

Mười chín người khác, khi ngưng tụ tinh thần dị lực, thất bại và chết.

Cuối cùng, chỉ có một tông sư mới có thể tấn thăng đến cảnh giới Đại Tông Sư.

"Phương pháp thứ 163 để phá vỡ bước vào cảnh giới Đại Tông Sư… hầu như không có nguy hiểm gì…"

Lâm Nguyên suy tư trong lòng.

Từ bốn năm trước, sau khi dùng Dịch Cân Tẩy Tủy Đoán Thể Hoán Huyết Thối Thần Công để dưỡng nhục thân bước vào cảnh giới tông sư, Lâm Nguyên bắt đầu khổ luyện và nghiên cứu phương pháp tấn thăng lên cảnh giới Đại Tông Sư.

Với ngộ tính nghịch thiên, cậu đã cảm ngộ và thậm chí khai phá một chút sức mạnh của tinh thần và linh hồn.

Điều khó khăn là làm thế nào để ngưng tụ tinh thần dị lực mà không gặp nguy hiểm.

Dính đến bản chất của linh hồn, Lâm Nguyên cũng không dám lơ là.

Vị Đạt Ma tổ sư của Đại Thiền tự thực sự đã để lại phương pháp đột phá đến cảnh giới Đại Tông Sư, nó được lưu giữ trên tầng ba của Tàng Kinh các.

Nhưng phương pháp này có tỷ lệ tử vong rất cao, lên tới 96%.

Tỷ lệ tử vong 96% so với tỷ lệ 99% ở ngoài kia đã là một tiến bộ lớn.

Nhưng với Lâm Nguyên, nó vẫn là quá nguy hiểm không thể chấp nhận.

Chính vì vậy, Lâm Nguyên quyết tâm tự mình sáng tạo ra một bí pháp tấn thăng lên Đại Tông Sư mà không gặp nguy hiểm.

Sau khi sáng tạo ra 162 bí pháp, vài ngày trước, cậu mới hài lòng với bí pháp thứ 163.

Phương pháp này không chỉ giảm thiểu nguy hiểm gần như bằng không mà thậm chí trong trường hợp cực đoan, ví dụ như bị can thiệp từ ngoại lực trong quá trình đột phá hoặc nếu Lâm Nguyên bất ngờ muốn dừng lại, cậu vẫn có thể cứu vãn tình thế, chỉ cần tu dưỡng vài năm là hồi phục.

Không giống như các bí pháp đột phá khác không có đường quay lại.

"Bước vào Đại Tông Sư, chính là hôm nay."

Lâm Nguyên suy đi nghĩ lại một hồi, rồi quyết định lập tức bắt đầu đột phá.



Cùng lúc đó, phương trượng Đại Thiền tự đang nói chuyện phiếm với viện thủ Võ Tăng viện Tuệ Văn cùng vài vị viện thủ khác.

"Tính ra thì sư đệ Tuệ Chân đã ở trong Tàng Kinh các ba, bốn năm không bước ra ngoài rồi nhỉ?" Viện thủ Giới Luật viện suy nghĩ một lúc rồi mở lời.Sư đệ Tuệ Chân… cũng chính là Lâm Nguyên.

Sau khi bái lão tăng trường mi, một tông sư, làm sư phụ, bối phận của Lâm Nguyên tại Đại Thiền tự cũng ngang hàng với phương trượng và các viện thủ, thuộc chữ lót Tuệ.

Bình thường khi nhắc đến Lâm Nguyên, phương trượng và các viện thủ đều gọi cậu là sư đệ.

"Không sai."

Phương trượng Đại Thiền tự gật đầu.

Kể từ khi Lâm Nguyên chuyển vào Tàng Kinh các năm năm trước, ngoài năm đầu tiên thi thoảng còn đi dạo, bốn năm sau đó cậu hoàn toàn không bước ra khỏi cửa chính của Tàng Kinh các.

"Nghe nói sư đệ Tuệ Chân từ năm ba tuổi đã luyện được nội khí Tiên Thiên, thực là một võ đạo kỳ tài ngàn năm có một. Tuy nhiên, sư đệ không chỉ có thiên phú, mà nỗ lực của cậu ấy trong võ đạo cũng không phải người thường có thể so sánh."

Viện thủ Tạp Dịch viện nói.

Mấy người còn lại âm thầm gật đầu.

Suốt bốn năm không rời Tàng Kinh các, mỗi ngày đều bầu bạn với điển tịch võ học, định lực và sự nhẫn nại này, ngay cả các cao tăng cũng khó mà có được.

"Không biết sư đệ Tuệ Chân tu luyện đến mức nào rồi?" Vị viện thủ thứ ba mặt lộ chút tò mò.

Vẻn vẹn quan sát lượt võ tăng diễn luyện La Hán Quyền, liền thuận thế bước vào Tiên Thiên cảnh giới.

Bây giờ tại Tàng Kinh các chờ đợi năm năm, tất cả mọi người đều muốn biết rõ Lâm Nguyên đến cùng ở vào cái gì cấp độ.

"Lấy Tuệ Chân sư đệ tư chất, nói không chừng đã là Tiên Thiên đỉnh phong."

Giới Luật viện viện thủ suy đoán nói.

"Tiên Thiên đỉnh phong?"

Đại Thiền tự phương trượng chần chờ nghĩ.

Võ đạo bây giờ chia làm hậu thiên, Tiên Thiên, Tông sư, Đại Tông Sư.

Mặc dù Lâm Nguyên bước vào Tiên Thiên cảnh từ năm ba tuổi.

Nhưng đứa trẻ ba tuổi không đủ khí huyết, dùng căn cơ này bước vào Tiên Thiên cảnh, tất nhiên cần hao phí lượng lớn thời gian đi đền bù căn cơ.

Thời gian năm năm... Lâm Nguyên khả năng cũng chỉ mới đền bù xong, đạt tới tiêu chuẩn cảnh giới phổ thông tiên thiên võ đạo cường giả.

"Có lẽ vậy."

Đại Thiền tự phương trượng trầm tư một hồi, khẽ gật đầu nói.

Hắn cũng không cho rằng Tuệ Chân sư đệ có thể vừa đền bù căn cơ vừa tu luyện đến trình độ Tiên Thiên đỉnh phong.

Nhưng Lâm Nguyên chính là đệ tử lão tăng trường mi, cùng thế hệ với bọn hắn, bọn họ không thể phủ định hoàn toàn khả năng của hắn.

"Các ngươi hai lão gia hỏa này, sao lại không có lòng tin vào Tuệ Chân sư đệ như vậy?"

"Nói không chừng Tuệ Chân sư đệ hiện tại đã là Tông Sư rồi."

Võ Tăng viện viện thủ nhìn về hướng Tàng Kinh các, nở một nụ cười.

Hắn chính là người đầu tiên phát hiện ra thiên phú võ đạo của Lâm Nguyên.

"Tông sư..."

Giới Luật viện viện thủ và Tạp Dịch viện viện thủ nhìn nhau khẽ lắc đầu.

Dù biết lời nói của Võ Tăng viện viện thủ chỉ là đùa thôi, nhưng hai người không dám tiếp lời.

Dù sao, đây chính là...Tông Sư a.

Trong thiên hạ, không đến hai bàn tay Tông Sư.

"Tốt, không nên bàn luận về Tuệ Chân sư đệ nữa..."

Đại Thiền tự phương trượng cảm thấy cuộc trò chuyện đang dần lệch hướng, liền mở miệng ngăn lại.

Nhưng ngay lúc này, một cỗ vô hình ba động bỗng nhiên bùng nổ, phóng lên trời, tạo thành những gợn sóng lan tỏa bốn phía.

"Đây là tinh thần dị lực?"

"Là của Đại Tông Sư, tinh thần dị lực của Đại Tông Sư sao?"

Mắt của Đại Thiền tự phương trượng cùng vài viện thủ đột ngột co rụt lại.

Ngay lập tức, sự sợ hãi tràn ngập trong lòng họ.

Thời điểm nào mà lại xuất hiện một vị Đại Tông Sư?

Hơn nữa, vị Đại Tông Sư này còn đến từ Đại Thiền tự của họ?

"Không đúng, cỗ tinh thần dị lực này... đến từ Tàng Kinh các!"

Giới Luật viện viện thủ như nhận ra điều gì đó, hai mắt mở tròn xoe.

"Đây là khí tức của Tuệ Chân sư đệ!"

"Tuệ Chân sư đệ khí tức? Tinh thần dị lực? Đại Tông Sư?"

Đại Thiền tự phương trượng cùng Võ Tăng viện viện thủ há hốc miệng, như thể nhìn thấy quỷ.

Dựa vào nơi phát ra của cỗ tinh thần dị lực này cùng khí tức, trong lòng họ không khỏi dấy lên một khả năng điên rồ.

Liệu có phải rằng Tuệ Chân sư đệ, người đã chờ đợi năm năm tại Tàng Kinh các, đã trở thành Đại Tông Sư?

Ý thức được điều này, một cảm giác hoang đường dâng lên trong lòng mấy người.

Ba tuổi Tiên Thiên còn có thể chấp nhận, nhưng bây giờ, tám tuổi đã là Đại Tông Sư?

"Có còn là người không?"

"Có còn là người không?!"
« Chương TrướcChương Tiếp »