Chương 2: Chuyển thế giáng lâm, ngộ tính nghịch thiên

"Cánh cửa này…"

"Có thể đưa cậu đến một thế giới khác sao?"

Thông qua sự tiếp xúc ngắn ngủi của tâm thần.

Những dòng tin tức nhanh chóng từ trong cánh cửa truyền ra.

Nói ngắn gọn, chỉ cần Lâm Nguyên muốn, cậu có thể thông qua Cánh cửa trong đầu mà bước vào một thế giới khác.

Lần tiến vào này không phải bằng nhục thân mà là chân linh, ý thức giáng lâm, tương tự như luân hồi chuyển thế.

"Vạn Giới Chi Môn…"

Lâm Nguyên thần sắc đăm chiêu suy nghĩ.

Dựa vào những dòng văn tự hiện lên trước mắt, cánh cửa ánh sáng trong đầu cậu chính là Vạn Giới Chi Môn.

Còn Lâm Nguyên chính là người nắm giữ cánh cửa này.

"Hiện tại có nên thử một lần không?"

Lâm Nguyên trầm ngâm suy tư.

Vạn Giới Chi Môn có thể đưa chân linh ý thức của cậu vào một thế giới khác, nhưng không phải hoàn toàn không có hạn chế.Mỗi lần xuyên qua, Vạn Giới Chi Môn cần thời gian để bổ sung năng lượng.

Dựa theo chu kỳ xoay quanh của Thương Lan Tinh, khoảng thời gian này vào khoảng tám tháng đến một năm.

“Mặc kệ.”

Lâm Nguyên đã có quyết định.

Vài ngày nữa, nhân viên phụ trách công tác trưng binh sẽ đến đón cậu đi.

Khi đó, cậu sẽ cùng các tân binh khác phải nhận giám sát toàn diện.

Lâm Nguyên không rõ liệu Vạn Giới Chi Môn khi đưa chân linh cậu xuyên qua thế giới khác có để lại dấu vết nào trên nhục thân không, từ đó bị giám sát phát hiện dị thường.

Nhưng cậu không dám mạo hiểm.

Đồ đần cũng có thể nhận ra, cái cửa Vạn Giới Chi Môn trong đầu cậu là một bảo vật không tầm thường.

Nếu để lộ ra ngoài, kết cục dành cho cậu chắc chắn còn thảm hơn cưỡng chế trưng binh.

Đạo lý hoài bích có tội Lâm Nguyên vẫn hiểu.

Vì vậy, thời điểm thích hợp nhất để thực hiện lần xuyên qua này chính là lúc này.

It nhất trước mắt, Lâm Nguyên vẫn chưa bị bất kỳ giám sát nào.

Cho dù có chút bất thường, cậu cũng có thể hy vọng che giấu được.

Ngoài ra, từ những điều bất phàm Vạn Giới Chi Môn biểu hiện ra, nói không chừng Lâm Nguyên có thể trở thành Tiến Hóa giả, từ đó miễn trừ cưỡng chế trưng binh

"Xuyên thẳng qua."

Ý niệm trong đầu Lâm Nguyên vừa lóe lên, cánh cửa phát sáng bắt đầu chấn động.

Lâm Nguyên chỉ cảm thấy tâm thần ý thức của mình không thể kiểm soát, dần tràn vào bên trong cánh cửa ánh sáng kia.

...

Đại Ly vương triều - Đại Thiền tự.

Đại Thiền tự Là thánh địa Phật môn nổi tiếng thiên hạ, nội tình thâm sâu khó mà đong đếm.

Số võ tăng đạt Tiên Thiên cảnh tại đây không dưới năm mươi người, trong tự còn có một vị Thánh Tăng đạt Tông Sư cảnh.

Phải biết rằng…

Dù là ở miếu đường hay trên giang hồ, võ giả Tiên Thiên đã được xem là cao thủ của một vùng, còn Tông Sư thì ít ỏi đến mức đếm được trên đầu ngón tay.

Đại Thiền tự có một Tông Sư tọa trấn đủ xứng danh là một trong những thế lực cao cấp nhất.

Viện Võ Tăng

Hàng trăm võ tăng mình trần nửa thân trên, đổ mồ hôi như mưa đang luyện tập La Hán Quyền.

La Hán Quyền tuy không phải là một môn võ học cao thâm, nhưng dùng để rèn luyện căn cơ vô cùng tốt.

Các võ tăng tại Đại Thiền tự thường xuyên luyện môn quyền pháp này để vận chuyển khí huyết của bản thân.

Trong lúc nhóm võ tăng liên tục luyện quyền, cách đó không xa, một đám tiểu sa di khoảng ba, bốn tuổi mặc áo bào xám thò đầu nhỏ ra.

Cả đám đôi mắt tròn xoe, trong mắt ngập tràn tò mò, mong đợi.

Nhóm tiểu sa di này là những đệ tử mới của Đại Thiền tự, phần lớn đều là cô nhi không cha không mẹ.

"Không nghĩ tới…"

Trong số hơn mười tiểu sa di, có một cậu bé nhỏ tuổi hơn, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ khác lạ.

Cậu bé này chính là Lâm Nguyên, người vừa xuyên qua từ thế giới khác đến đây.

"Võ đạo thế giới…"

Lâm Nguyên trầm ngâm suy nghĩ.

Dù cậu sa di này còn nhỏ tuổi, nhưng qua ký ức nguyên bản, Lâm Nguyên đã hiểu đôi chút về thế giới này. Đây là một thế giới tương tự với thời cổ đại của Địa Cầu, võ đạo cường giả có thể một đánh vạn người.

Từ ký ức của cậu sa di, Lâm Nguyên nhớ lại một lần chứng kiến một lão tăng của Đại Thiền tự đứng cách xa hàng chục mét, chỉ nhẹ vung tay một chưởng đã có thể đánh nát bức tường.

Nếu là ở nhân loại văn minh trong vũ trụ, trình độ ổn áp như siêu nhân, đã thuộc hàng ngũ của Tiến Hóa giả.

- Tính danh: Lâm Nguyên

- Thân phận: Người chấp chưởng Vạn Giới Chi Môn

- Cảnh giới: Không

- Thiên phú khóa lại: Nghịch thiên ngộ tính

- Trạng thái hiện tại: Ý thức giáng lâm

- Thời gian cư trú: Hai mươi năm

...

Phía dưới mắt trái của Lâm Nguyên, từng dòng chữ ảo dần hiện lên trong im lặng.

"Chỉ được ở lại thế giới này hai mươi năm sao?"

Lâm Nguyên trầm ngâm suy nghĩ.

Như thế cũng không khó lý giải.

Chỉ có điều, sự xuất hiện của "thiên phú khóa lại" lại khiến Lâm Nguyên cảm thấy khó hiểu.

"Nghịch thiên ngộ tính…"

Lâm Nguyên kiểm tra bản thân, ngoài việc ngũ giác trở nên rõ ràng hơn rất nhiều thì cậu không phát hiện khác biệt gì.

"Hả?"

"Kia là một con chim sẻ…"

Lâm Nguyên ngẩng đầu, nhìn thấy một con chim sẻ đang bay qua trên trời.

Ngũ giác nhạy bén giúp cậu nhận thấy từng chi tiết trên cơ thể chim sẻ: lông, đôi cánh, từng sợi lông vũ…

Chỉ một lát sau.

Ngươi có ngộ tính nghịch thiên, quan sát chim sẻ bay lượn và lĩnh ngộ được võ học Thần Tước Độ Không thân pháp

Lâm Nguyên lập tức mở to mắt.

Trong khoảnh khắc, vô số thông tin liên quan đến thân pháp Thần Tước Độ Không ùa vào trong đầu cậu. Thân pháp này giúp người sử dụng có thể ngắn ngủi phi hành, tuy chưa đạt đến mức có thể bay lượn như chim sẻ, nhưng khả năng ấy vẫn cực kỳ khó tin.

"Đây chính là nghịch thiên ngộ tính ư…"

Lâm Nguyên hít một hơi sâu.

Chỉ cần nhìn một con chim sẻ bay một hồi đã lĩnh ngộ được một thân pháp hiếm có. Khả năng này quả thật xứng với hai từ "nghịch thiên".

"Con giun…"

Lâm Nguyên chuyển mục tiêu, nhìn vào một con giun vừa bò ra từ đất.

Ngươi có ngộ tính nghịch thiên, quan sát con giun đào đất và lĩnh ngộ được võ học Địa Long Phiên Thân Thuật

Lượng lớn kinh nghiệm đào hang và kỹ thuật tràn vào đầu Lâm Nguyên, dựa vào Địa Long Phiên Thân Thuật, Lâm Nguyên giờ có thể nhanh chóng tạo ra một đường hầm lớn dưới lòng đất, gọi một tiếng lão tổ nghề trộm mộ cũng không quá.

"Biếи ŧɦái."

"Quá biếи ŧɦái."

Lâm Nguyên không khỏi cảm thán trong lòng.

Cùng lúc đó, cậu không nhìn xung quanh nữa mà đưa mắt nhìn về phía các võ tăng đang luyện La Hán Quyền không xa.

Ngươi có ngộ tính nghịch thiên, quan sát võ tăng diễn luyện La Hán Quyền, lĩnh ngộ được thượng thừa võ học Đại La Hán Phật Quyền

So với lần quan sát hai con vật trước đó, lần này cậu mất nhiều thời gian hơn, khoảng gần nửa nén hương.

"Đại La Hán Phật Quyền?"

Trong đầu Lâm Nguyên lóe từng ý tưởng mới mẻ, cơ thể cũng thuận theo ý nghĩ bắt đầu luyện tập quyền pháp.

...

Dưới gốc cây cổ thụ trong Viện Võ Tăng

Viện thủ Tuệ Văn dừng bước, nhìn các võ tăng đang luyện quyền.

"Không tệ, không tệ."

"Con đường võ đạo không có đường tắt, chỉ có kiên trì khổ luyện nhiều năm mới có thể đạt được thành tựu."

Viện thủ Tuệ Văn khẽ gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.

Ông quan sát một hồi, thấy không có võ tăng nào lười biếng, tất cả đều đang chăm chú luyện quyền, không ai tỏ ra lơ là.

"Đám tiểu tử kia…"

Viện thủ Tuệ Văn khẽ liếc mắt thấy mấy tiểu sa di đứng từ xa nhìn lén.

Đại Thiền tự tuy là thánh địa Phật môn, nhưng cũng là đại tông phái võ đạo, các tiểu sa di mới nhập môn có hướng đến võ đạo cũng không có gì lạ.

"Đường còn chưa học đi, đã muốn chạy rồi sao?"

Thấy sáu, bảy tiểu sa di bắt chước động tác của các võ tăng, viện thủ Tuệ Văn không khỏi cười bất đắc dĩ. La Hán Quyền dù không phải là một võ học cao thâm, nhưng cũng là bí truyền của Đại Thiền tự, muốn học được thì ít nhất cũng phải cần bảy, tám năm khổ luyện.

Để luyện cũng cần có khí huyết sung mãn và được danh sư chỉ dạy. Còn với những tiểu sa di kia… thân thể của chúng còn chưa phát triển, hoàn toàn không có khả năng luyện thành La Hán Quyền.

"Hồ đồ, thật là hồ đồ."

Viện thủ Tuệ Văn nhíu mày, tự nhủ luyện võ không phải trò đùa. Ép buộc luyện tập sẽ không chỉ không có lợi, mà còn dễ gây tổn thương cơ thể.

"Hửm?"

Khi Tuệ Văn viện thủ định bước tới để đuổi đám tiểu sa di đi, ông bỗng sững lại.

Ánh mắt ông đổ dồn vào một tiểu sa di nhỏ tuổi nhất.

Cũng như các tiểu sa di khác, cậu bé này cũng đang luyện quyền.

"Chuyện này?"

Sắc mặt viện thủ Tuệ Văn biến đổi, càng nhìn càng khó tin, rung động trong lòng ông tựa như đời núi lấp biển không thể nguôi.