“Sự tình chính là như vậy. Em trở về chuẩn bị đi.”
Người thầy chủ nhiệm mặc đồng phục đen, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt thoáng chút thương cảm khi nhìn thiếu niên gầy yếu trước mặt.
“Em... bị đưa vào danh sách trưng binh rồi sao?” Lâm Nguyên ngẩn người, vẻ mặt thoáng chút bối rối.
Cậu vừa xuyên không tới đây, còn chưa kịp thích ứng, thì đã phải nhận một tin sét đánh như vậy.
Thực ra, đối với một học sinh bình thường như Lâm Nguyên, việc đi lính cũng không hẳn là điều xấu.
Chính phủ luôn chi tiêu mạnh tay cho quân đội, và dù là lính nghĩa vụ cũng được đãi ngộ tốt.
Nhưng đó là chuyện của thời bình.
Giờ đây, biên giới tinh hệ đang bị dị tộc xâm lấn, và nhiều người suy đoán việc trưng binh lần này nhằm mục đích bổ sung quân số cho tiền tuyến.
Trong 26 triệu năm kể từ khi nhân loại bước vào vũ trụ, liên minh loài người đã tiến hành mở rộng không gian một cách nhanh chóng, chiếm lĩnh từng mảnh tinh hà. Tất nhiên, việc chạm trán với các chủng tộc văn minh khác là không thể tránh khỏi.
Tài nguyên là có hạn, vì tranh dành tài nguyên tinh không, nhân loại văn minh đã nhiều lần chủ động phát động chiến tranh.
Những dị tộc bị đánh đuổi...
Đang ở một góc âm u nào đó nhìn chằm chằm nhân loại văn minh, luôn chực chờ phản công khi có cơ hội.
“Lần này phiền phức thật rồi...” Lâm Nguyên cảm thấy nặng lòng.
Cậu biết rõ rằng dù nhân loại văn minh chiếm ưu thế trong các cuộc chiến với phần lớn dị tộc, nhưng trên chiến trường, chiến thắng không phải lúc nào cũng dễ dàng.
Nhiều nền văn minh dị tộc trong vũ trụ vô cùng hung bạo, một số kẻ còn mạnh đến mức có thể xé xác tàu chiến chỉ bằng tay không.
Trong các trận chiến với những dị tộc này, dù nhân loại đã trang bị vũ khí hiện đại, tỷ lệ tử vong trung bình vẫn đạt tới 20-30%.
Ngoài ra, vì lý do bảo mật quân sự, tất cả binh sĩ tham gia tiêu diệt dị tộc đều bị cấm liên lạc với thế giới bên ngoài.
Các cuộc chiến ở khu vực tinh không thường kéo dài hàng trăm năm.
Điều đó có nghĩa là, nếu Lâm Nguyên bị bắt trưng binh lần này, dù có sống sót, nửa đời sau cậu cũng sẽ phải chịu đựng những ngày tháng lạnh lẽo trên chiến hạm, cách biệt mãi mãi với hành tinh có sự sống, đất đai và biển cả.
Lâm Nguyên hít một hơi sâu: “Thưa thầy, có thể thương lượng chuyện này được không? Cha mẹ và em gái của em vẫn cần em...”
Nghe vậy, thầy chủ nhiệm đập nhẹ lên bàn, trầm giọng:
“Yên tâm, em chỉ cần tích cực hưởng ứng chính sách trưng binh của chính phủ, gia đình em sẽ được chăm lo thỏa đáng.”
“Cha em sẽ được thăng chức, mẹ em sẽ có một công việc ổn định trong khu vực."
"Em gái em sẽ được miễn tất cả học phí về sau, đến năm mười tám tuổi, em ấy còn sẽ có một suất vào học viện cao cấp.”
“... Vậy là mọi thứ về tương lai của em đều đã tính toán hết cả rồi?” Lâm Nguyên mím môi, lòng ngổn ngang với những suy nghĩ phức tạp.
Thật ra, điều kiện này không hề tệ.
Cha cậu hiện đang gặp bế tắc trong sự nghiệp, nhiều người phải chờ đợi mấy chục năm mới có cơ hội thăng chức.
Mẹ cậu hiện không có việc làm, nếu bà có công việc ổn định, hoàn cảnh gia đình sẽ cải thiện rất nhiều.
Còn em gái cậu, một suất vào học viện cao cấp là điều không thể mua được bằng tiền, và có thể giúp em ấy có một tương lai rộng mở.
Chỉ là.
Chỉ là..
Chỉ là...
Tất cả những điều này đều dựa trên sự hy sinh của cậu sao?
Dù đã tiếp nhận ký ức của cơ thể này, nhưng đối diện với tình huống "hi sinh một người để đem lại hạnh phúc cho gia đình", lòng Lâm Nguyên vẫn dâng lên cảm giác kháng cự không thể diễn tả.
“Mình vẫn thích cuộc sống trên hành tinh hơn…” Lâm Nguyên trầm ngâm một lúc rồi thốt lên.
Nếu đã trở thành lính, cậu sẽ bị quản lý theo mô hình quân sự, khi ấy sẽ không còn cách nào từ chối. Mà kể cả hiện tại có phản đối cũng vô ích.
“Lâm Nguyên, cống hiến cho chính phủ là nghĩa vụ của mọi công dân.” Thầy chủ nhiệm bình tĩnh nói.
“Lần này, trưng binh là chính sách cưỡng chế, chọn em thì không muốn cũng phải đi."
"Vả lại, người trẻ đi xông pha một lần thì có gì là không tốt? Em sẽ có cơ hội được chứng kiến các dị tộc chỉ xuất hiện trên sách mà cả đời người bình thường cũng không thấy"
"Nếu lập được công trạng, biết đâu tương lai sẽ được triệu hồi về nhận chức trong quân đội"
"Đây là cơ hội không dễ gặp được đâu!"
Thầy chủ nhiệm kiên nhẫn an ủi thêm vài câu.
"Thế nhưng là..."
Lâm Nguyên há to miệng còn muốn nói vài lời.
Kết quả thầy chủ nhiệm lại vung tay lên.
“Được rồi, em cứ về đi. Mấy ngày này nên dành thời gian ở bên gia đình.”
Dưới ánh mắt của thầy chủ nhiệm, Lâm Nguyên đứng dậy rời khỏi phòng.
Bên ngoài, có hơn mười học sinh cùng độ tuổi đang xếp hàng chờ đến lượt. Sau khi cậu bước ra, một học sinh khác lại đi vào.
“Bạn ơi, chủ nhiệm gọi chúng ta đến làm gì vậy?” Một học sinh da ngăm đen kéo tay Lâm Nguyên hỏi nhỏ.
“Cậu vài rồi sẽ biết thôi.”
Lâm Nguyên thở dài, không để ý tới ai, cứ thế lẳng lặng rời đi.
Trước khi gặp thầy chủ nhiệm, cậu cũng không ngờ bản thân lại rơi vào danh sách trưng binh.
Hồi đầu tuần, Lâm Nguyên từng đọc thông báo từ một tờ báo quyền uy của tinh cầu, biết được lệnh trưng binh cưỡng chế đã được ban hành.
Tuy nhiên, cậu không quá chú ý vì phạm vi trưng binh bao gồm cả Thương Lan Tinh và vài chục tinh cầu lân cận.
Dân số thường trú của riêng Thương Lan Tinh đã lên tới 50 tỷ người, chỉ tiêu trưng binh được phân bổ cho tinh cầu này chỉ là vài trăm ngàn, xác suất trúng vào khoảng một phần một trăm ngàn.
Tỷ lệ nhỏ bé như vậy khiến Lâm Nguyên không thèm để tâm.
Nguyên thân của cậu đã mua xổ số suốt hơn mười năm mà chưa từng trúng, vậy mà lại dính vào xác suất một phần một trăm ngàn này…
Khi về đến nhà, Lâm Nguyên thấy cha mẹ đều ở đó, em gái mấy năm liên tục không mấy khi về, nay cũng ngồi ngay ngắn trước bàn, mắt đăm đăm nhìn chiếc bánh gato trước mặt nhưng không dám đưa tay lấy.
"Tiểu Nguyên…"
Mẹ cậu, Lục Quỳnh, đứng dậy nhìn con trai, ánh mắt ngập ngừng muốn nói điều gì đó mà lại thôi.
Cha cậu, Lâm Thủ Thành, ngồi cau mày, vẻ mặt đầy đăm chiêu.
Rõ ràng, tin Lâm Nguyên bị đưa vào danh sách cưỡng chế trưng binh đã đến tai họ, thậm chí còn sớm hơn so với lúc Lâm Nguyên biết.
"Chuyện trưng binh này vẫn còn cách giải quyết," Lâm Thủ Thành lên tiếng
"Ngày mai cha sẽ đi tìm biểu thúc của con, nhờ ông ấy xoay xở."
Người biểu thúc trong lời ông là một họ hàng xa, hiện đang làm việc tại một viện nghiên cứu nào đó, có chút quan hệ và nhân mạch.
"Không cần đâu, cha" Lâm Nguyên lắc đầu.
Chính sách trưng binh cưỡng chế được chính phủ ban hành. Đừng nói là một viện nghiên cứu không rõ tên tuổi, ngay cả chấp chính quan của Thương Lan Tinh muốn can thiệp cũng phải trả giá đắt.
Nếu Lâm Nguyên có mối quan hệ thật sự với chấp chính quan, tên cậu đã không bao giờ xuất hiện trong danh sách này.
Trước khi danh sách được công bố thì vẫn có thể dùng tiền và quan hệ để đảm bảo không bị ghi tên vào, nhưng một khi danh sách đã xác lập, việc gỡ tên ra là gần như bất khả thi.
"Con hơi mệt chút, con về phòng nghỉ trước."
Lâm Nguyên ăn qua loa rồi đứng dậy trở về phòng mình.
"Phải làm thế nào để thoát khỏi danh sách cưỡng chế trưng binh…"
Lâm Nguyên nằm ngửa trên chiếc giường mềm mại, trong lòng vẫn còn vương chút hy vọng nhỏ nhoi.
Suy nghĩ một lát, cậu ngồi dậy, lẩm bẩm
"Kết nối Trí Tuệ Nữ Thần"
Trí Tuệ Nữ Thần là một trong ba nữ thần vĩ đại của nhân loại văn minh trong vũ trụ.
Ba vị nữ thần đóng vai trò quan trọng trong việc quản lý và điều hành toàn bộ nhân loại văn minh, đảm bảo mọi công dân tuân thủ hiến chương và giám sát chặt chẽ mọi hành vi bất thường.
Trong hơn 20 triệu năm này, nhân loại văn minh có thể quét ngang dị tộc không thể thiếu công lao của ba vị nữa thần.
Nếu không có phương thức xử lý tuyệt đối công bằng và vô tư của họ, có lẽ văn minh nhân loại đã sớm vong xuống do những cuộc nội chiến, làm sao có thể phát triển đến vĩ đại và lộng lẫy như hiện tại?
Con người có cảm xúc, sẽ mắc sai lầm trong nhận thức, sẽ bị cảm xúc chi phối quyết định, nhưng ba vị nữ thần thì không.
Lập trường của họ luôn vì lợi ích của toàn bộ văn minh nhân loại, không tồn tại chút tư tâm nào, điều này khiến họ luôn giữ được sự công chính.
Khi Lâm Nguyên kết nối với Trí Tuệ Nữ Thần tất nhiên không phải chủ thể ý thức của Nữ Thần, mà chỉ là một phân nhánh nhỏ không có ý thức thuộc về phúc lợi của mỗi công dân.
“Công dân vũ trụ cấp một Lâm Nguyên, xin vui lòng nêu câu hỏi của bạn,” một giọng nói điện tử vang lên bên tai Lâm Nguyên qua mạng lưới.
“Làm thế nào để miễn trừ khỏi điều kiện cưỡng chế trưng binh?” Lâm Nguyên hỏi.
“Cưỡng chế trưng binh bắt nguồn từ điều 156 của hiến chương, nhằm duy trì sự ổn định của nhân loại văn minh khi chinh chiến. Tất cả công dân nhân loại đều có nghĩa vụ phối hợp với việc trưng binh.”
“Có ba loại tình huống có thể miễn trừ cưỡng chế trưng binh.”
“Thứ nhất: Tiến Hóa Giả, những người đang trên con đường tiến hóa nhân loại, là hy vọng của nhân loại văn minh, sẽ có đặc quyền được cự tuyệt cưỡng chế trưng binh.”
Tiến Hóa Giả...Ánh mắt Lâm Nguyên tràn đầy phức tạp.
Trong lịch sử Tinh Hải dài dằng dặc, Tiến Hóa Giả không phải là điều bí mật gì.
Có nhiều con đường để trở thành Tiến Hóa Giả, chủ yếu được chia thành hai loại: Tiến Hóa Giả độc nhất và Tiến Hóa Giả phổ biến.
Tiến Hóa Giả độc nhất rất dễ hiểu, họ không thể bị sao chép hay phổ biến.
Ví dụ như một số gia tộc tiến hóa giả di truyền qua huyết mạch, hoặc một số cá thể trải qua những quá trình đặc thù không thể mô phỏng phát sinh biến dị, từ đó đạt được sức mạnh siêu phàm thoát tục.
Còn Tiến Hóa Giả phổ biến...Họ đi theo một con đường tiến hóa ổn định, như các chiến binh gen, thông qua việc sử dụng gen dược quý giá mà bước vào con đường tiến hóa.
Hay là các bậc thầy Tinh Thần, thông qua huấn luyện khắc nghiệt và phương pháp tu luyện đặc biệt, trở thành những cỗ máy gϊếŧ người...
Tất cả những con đường tiến hóa ổn định đều rất quý giá, là sự hi sinh của nhiều thế hệ, dùng sinh mạng thăm dò, tổng kết ra.
“Tôi hẳn là người bình thường…” Lâm Nguyên thở dài.
Người bình thường có nghĩa là không có khả năng trở thành Tiến Hóa Giả độc nhất.
Nếu muốn trở thành Tiến Hóa Giả, cậu chỉ có thể xem xét con đường tiến hóa ổn định.
Tuy nhiên, điều này không phải là việc có thể thực hiện trong một sớm một chiều.
Các con đường như chiến binh gen thì có thể nhanh chóng ra kết quả, nhưng lại phải dựa vào thuốc gen quý giá và những vật phẩm khác.
Trong liên minh vũ trụ, thuốc gen thuộc về loại hàng hóa bị quản lý nghiêm khắc.
Người bình thường không có con đường mua được.
mà kể cả thuốc gen có bày ra trước mắt Lâm Nguyên thì cậu cũng không thể mua nổi.
Khi Lâm Nguyên đang chìm đắm trong suy tư, giọng nói điện tử lại vang lên.
“Thứ hai: Công dân cấp bốn, mỗi mười năm sẽ có một lần miễn trừ đặc quyền, có thể chống lại việc trưng binh.”
“Công dân cấp bốn…” khóe miệng Lâm Nguyên khẽ kéo lên.
Trong lịch sử Tinh Hải, văn minh nhân loại đã xác lập chế độ đẳng cấp công dân, chia thành 12 cấp.
Công dân cấp càng cao, đặc quyền càng lớn.
Phương pháp tăng cấp công dân chính là cống hiến cho nhân loại văn minh.
Ba vị nữ thần giám sát điều này rất nghiêm ngặt, đảm bảo sự công bằng tuyệt đối.
Vì vậy, việc thăng cấp công dân vô cùng khó khăn.
Hầu hết mọi người từ khi sinh ra đến khi chết chỉ là công dân cấp một.
Đương nhiên, đối với những ai có đẳng cấp cao, phúc lợi sẽ nhiều hơn.
Từ cấp bốn trở lên, cứ mỗi mười năm một lần sẽ có cơ hội miễn trừ.
Điều này cũng áp dụng cho cưỡng chế trưng binh.
Chỉ là, với nhân mạch hiện tại của Lâm Gia, làm sao có thể quen biết được cấp bốn công dân?
Trong toàn bộ Thương Lan Tinh có tới 50 tỷ dân số, chỉ có một người đạt đến cấp bốn, đó chính là chấp chính quan của Thương Lan Tinh, người nắm quyền sinh sát của hàng chục tỷ công dân.
“Vậy loại thứ ba là gì?” Lâm Nguyên không nhịn được hỏi.
“Thứ ba: Nếu bạn cống hiến cho nhân loại văn minh và tăng cấp lên công dân cấp hai, bạn sẽ được miễn trừ cưỡng chế trưng binh.”
Giọng nói điện tử lại một lần nữa vang lên, khiến Lâm Nguyên rơi vào trầm tư.
Công dân cấp hai, ngay cả khi không phải là Tiến Hóa Giả, địa vị của họ cũng không thấp hơn so với phần lớn Tiến Hóa Giả.
Tiến Hóa Giả có đặc quyền, thì công dân cấp hai cũng tự nhiên có.
Nhưng mà...
Để đạt được điều này khó hơn rất nhiều.
Lâm Nguyên biết cách để trở thành Tiến Hóa Giả, nhưng không biết làm thế nào để trở thành công dân cấp hai, hoàn toàn không có đầu mối nào cả.
“Cụ thể hành vi nào có thể tính là cống hiến?” Lâm Nguyên hỏi dò.
“Cung cấp một con đường tiến hóa hoàn toàn mới sẽ thu được lượng lớn điểm cống hiến.”
Giọng nói điện tử vang lên, Lâm Nguyên dần nhận ra Trí Tuệ Nữ Thần rất coi trọng những con đường tiến hóa mới.
Nếu không sẽ không dùng lượng lớn điểm cống hiến để làm phần thưởng.
“Suy nghĩ lại những phương pháp khác.”
Lâm Nguyên vuốt trán, ba loại tình huống mà Trí Tuệ Nữ Thần cung cấp không có bất kỳ một loại nào có thể áp dụng với cậu lúc này.
Nhất là loại cuối cùng, nếu cậu có khả năng cung cấp một con đường tiến hóa mới, thì đã sớm trở thành công dân cấp hai, còn chờ đợi bị cưỡng chế trưng binh?
Không biết từ khi nào, thời gian đã trôi qua nửa đêm.
Lâm Nguyên cũng dần dần rơi vào giấc ngủ.
Bất chợt, một lực hút kỳ lạ kéo tâm trí cậu hướng về não hải.
Tại một khu vực sâu trong não hải, một cánh cửa lớn phát sáng quang mang sừng sững.
Trong cánh cửa tràn ngập một màn ánh sáng màu xanh lam mờ ảo, như sóng nước đang dập dờn không ngừng.
“Đây là cái gì?” Lâm Nguyên bỗng giật mình, ngay lập tức từ cơn mơ tỉnh dậy.
“Không phải mơ.”
Sau khi tỉnh dậy, Lâm Nguyên vẫn cảm nhận được cánh cửa quang mang sâu thẳm trong não hải.
Cùng lúc đó, những chữ viết hư ảo hiện ra trước mắt cậu.
- Tính danh: Lâm Nguyên
- Thân phận: Người chấp chưởng Vạn Giới Chi Môn
- Cảnh giới: Không
- Thiên phú: Không
- Thần thông: Không
...