Edit: Tiểu Nhật Dạ
Ngôn Bình bắt một chiếc taxi, đi đến vùng ngoại ô. Xuống xe, Ngôn Bình kéo Đào Hải về phía thôn quê.
“Đạo sĩ, ngươi biết hắn ở đâu sao?” Đào Hải hỏi Ngôn Bình.
Ngôn Bình mỉm cười, “Không cần biết hắn ở đâu, nếu hắn muốn tìm chúng ta, vậy để cho hắn tới tìm là được.” Nói xong, Ngôn Bình dừng lại ở một nơi đồng không mông quạnh, xung quanh là cỏ dại, xa xa một chút thấp thoáng vài bóng cây.
“Chính là chỗ này.” Ngôn Bình hài lòng nhìn xung quanh, gật đầu. Sau đó từ trong túi lấy ra một bọc lớn chu sa (mực đỏ), nói với Đào Hải, “Ngươi đứng chỗ này, đừng cử động, ta không xác định rõ hiệu lực của ‘Tá thể’ còn bao lâu, vậy nên ta sẽ làm một kết giới thật tốt cho ngươi.” Nói xong, Ngôn Bình dùng chu sa vẽ một vòng tròn xung quanh Đào Hải, hoa văn họa tiết phức tạp. Rồi hướng về phía Đào Hải nói, “Ngươi đứng ở đây, dù cho có chuyện gì cũng không được đi ra.”
Đào Hải lo lắng nhìn vòng tròn quanh mình, “Đạo sĩ, như vậy có ổn không? Ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Cô ả ngu ngốc kia bị thương rất nặng a. — hơn nữa… Hơn nữa…” Đào Hải ngượng ngùng, “Chúng ta buổi tối vừa… Làm… Có khi nào bị tiêu hao nguyên khí hay không?”
Ngôn Bình đang ngồi xổm dưới đất sắp xếp dụng cụ phục ma bỗng nhiên ngừng động tác, quay đầu nhìn Đào Hải, thản nhiên nói, “Không liên quan, mình ta đối phó với ma cũng không có vấn đề gì.”
Ngôn Bình móc ra một viên cầu nho nhỏ, đặt ở lòng bàn tay, cố sức vỗ một cái, viên cầu bay vυ"t lên trời, nổ lên một đoàn pháo hoa màu sắc rực rỡ.
Đào Hải trợn mắt há mồm ngửa đầu nhìn, “Kia… Kia… Là vật gì? Pháo hoa?””
Ngôn Bình giải thích, “Chỉ là đem linh lực của mình nén thành một viên cầu mà thôi. Nó dùng để phát tín hiệu, chỉ cần có pháp lực, yêu, ma, quỷ, linh sư, đạo sĩ, v.v… đều có thể thông qua viên cầu này biết người phát tín hiệu là ai, có thân phận gì. — thông thường, yêu ma, quỷ quái, đạo sĩ, linh sư nhìn thấy tín hiệu, cũng sẽ không chủ động công kích đối phương. Chỉ đến khi một trong số đó gây tổn hại đến người phát ra tín hiệu, linh sư hoặc đạo sĩ mới đứng ra, bảo trì trật tự an toàn xã hội.”
“Cho nên những ma vật khác nhìn thấy tín hiệu này cũng không để tâm lắm, đúng không?” Đào Hải hỏi.
“Không sai.” Ngôn Bình gật đầu, “Ngoại trừ nhân ma đả thương người kia, những ma vật khác đều có hiểu biết, bọn chúng sẽ không cố ý tới đây để đối kháng với linh sư.”
“Ngô ngô, như vậy là tốt rồi.” Đào Hải vỗ ngực một cái, “Ta chỉ sợ một đoàn ma vật không não lại chạy đến đây, ngươi ứng phó không nổi a.”
Ngôn Bình cười ha ha đứng dậy, trong tiếng cười, không khí khẩn trương chậm rãi dịu xuống.
“Đừng lo lắng.” Ngôn Bình an ủi Đào Hải, “Ta là cao cấp linh sư, Hạ Vũ Hàn sao có thể so với ta.”
“Ừa.” Đào Hải nắm chặt tay hướng về phía Ngôn Bình, “Đạo sĩ, cố lên!”
Ngôn Bình bỗng nhiên thẳng người, tựa hồ nghe thấy động tĩnh gì đó, nhíu mày, nhìn xung quanh. Đào Hải cũng khẩn trương, theo Ngôn Bình nhìn xung quanh một lượt, không phát hiện cái gì, lại cảm thấy hô hấp tăng một nhịp.
“Đạo… Đạo sĩ, ta hơi sợ.”
Ngôn Bình không có thời gian để ý tới Đào Hải, từ trong túi lấy ra một vật mà Đào Hải chưa từng thấy qua, là một đoạn dây thừng rất dài, quấn thành từng vòng từng vòng, nhìn kỹ, mỗi một vòng dây đều gắn bùa. Ngôn Bình dùng sức quăng dây, đem phù tác (dây thừng có dính bùa) vung ra ngoài, phù tác dường như có sinh mệnh, cuộn quanh bên người Ngôn Bình.
Bỗng nhiên, tiếng huýt gió sắc nhọn từ xa vẳng tới, một bóng đen tốc độ cực nhanh xông đến chỗ Ngôn Bình.
Ngôn Bình nhanh chóng né tránh, thuận tay vung phù tác về phía bóng đen.
Chạm tới bóng đen, phù tác lóe ra một luồng sáng chói mắt, “Chi lạp ” một tiếng, giống như âm thanh điện giật, làm người ta kinh hãi.
Bóng đen biết sự lợi hại của phù tác, vội vàng nhảy ra, đứng một bên.
Người nọ mặc một bộ trang phục đen tuyền bay phấp phới, tối tăm quỷ mỵ đứng dưới ánh trăng đêm, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt lại nhuốm sắc yêu tà (yêu nghiệt tà mị), mắt tựa ngọc bích, sắc môi nhợt nhạt. Quả nhiên đúng như hai người dự đoán, người này chính là Hàn Diệp.
“Ngôn tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Hàn Diệp mỉm cười, răng nanh sắc nhọn dưới ánh trăng lóe lên tia sáng bạc.