Edit: Tiểu Nhật Dạ
Lưỡi vẫn còn dây dưa, Ngôn Bình vừa tiến vừa lùi, dẫn dụ Đào Hải theo. Đến lúc Đào Hải phát hiện có điểm không thích hợp, thì đã bị đè xuống giường.
“Ngươi giở trò lừa bịp.” Tiểu Sắc quỷ phồng má, buồn bực lên án, chỉ là không có quần áo che thân, lên án chẳng có chút khí thế nào hết.
“Ta nào có.” Ngôn Bình cười meo meo nói, “Rõ ràng là chính ngươi chủ động mà, ta biết, —- thực ra là ngươi vẫn luôn nghĩ muốn đúng không.” Nói xong, cúi đầu khẽ cắn cổ Đào Hải, cảm giác được thân thể Đào Hải bởi vì hưng phấn mà môi có chút run rẩy.
Bên ngoài còn mạnh miệng, nhưng thân thể cũng đã bị Ngôn Bình lôi kéo.
Thân thể Ngôn Bình ấm áp, ngón tay dường như mang theo dòng điện, mỗi nơi được tiếp xúc đều cảm thấy tê tê ngứa ngứa.
Đào Hải không kìm được rêи ɾỉ, giữa những tiếng rêи ɾỉ, xen lẫn hai tiếng bất mãn oán giận, “… Thế nhưng, vì sao ta luôn phải ở phía dưới…”
“Bởi vì… Ngươi thích.” Ngôn Bình cười xấu xa, tay bỗng nhiên cầm lấy phân thân của Đào Hải. Đột nhiên bị kí©h thí©ɧ như vậy, Đào Hảo khẽ hô “A” một tiếng, thân thể cong lên, ngửa đầu, cơ thể cũng vì bị kí©h thí©ɧ mà căng thẳng.
Tính khí của Đào Hải bởi vì hưng phấn mà sung huyết phồng lớn, Ngôn Bình đắc ý cười, “Ngươi xem, rõ ràng là thích như thế, thân thể ngươi so với miệng ngươi còn thành thực hơn nhiều.”
Một tay Ngôn Bình cầm tính khí của Đào Hải ma sát, tay còn lại khẽ vân vê đầu ti nhỏ của Đào Hải (:”>), còn hàm răng thì nhẹ nhàng cắn cằm.
Ngôn Bình là một cao thủ, hiểu rõ từng chỗ mẫn cảm trên cơ thể Đào Hải, từ từ khıêυ khí©h làm Đào Hải đắm chìm trong du͙© vọиɠ cuồng loạn.
Du͙© vọиɠ vẫn liên tục tích lũy, tính khí trong tay Ngôn Bình cứng rắn phồng lớn, Đào Hải nhịn không được rêи ɾỉ, thân thể cũng tùy theo động tác của Ngôn Bình mà vặn vẹo.
Ngôn Bình chợt buông lỏng tay, Đào Hải bất mãn hừ hai tiếng, ngón tay Ngôn Bình bất chợt tiến nhập vào dũng đạo phía sau. Một kiểu kí©h thí©ɧ hoàn toàn khác, ngón tay thâm nhập vào trong cơ thể Đào Hải, ở nơi nào đó tận lực khơi mào mẫn cảm, liên tục ma sát, đem du͙© vọиɠ vừa mới tiết ra tích lũy thêm lần nữa.
Tuy nhiên vì tính khí bị bỏ qua, cơ thể Đào Hải có điểm không thích ứng, liền tự vươn tay cầm lấy tính khí mình ma sát lên xuống.
U huyệt sau lưng dưới sự tấn công của ngón tay Ngôn Bình đã chậm rãi mềm mại. Ngôn Bình rút tay ra, ngồi dậy, tách hai chân Đào Hải.
Đào Hải theo phản xạ lui về phía sau một chút, trong lòng trào lên một cảm giác sợ hãi.
Thế nhưng chân đã bị Ngôn Bình bắt lấy, Đào Hải còn chưa kịp kháng nghị, đã cảm thấy có dị vật tiến vào bên trong hậu huyệt, Ngôn Bình chậm rãi đưa thân thể của chính mình đi vào.
Trong nháy mắt, cảm giác thân thể được lấp đầy.
Thân thể Ngôn Bình chậm rãi đong đưa, tính khí ra vào ở trong cơ thể Đào Hải, thân thể cùng thân thể ma sát sinh ra một luồng nhiệt, mỗi một lần ma sát đến điểm nhạy cảm, du͙© vọиɠ ở trong thân thể cũng lên tới đỉnh.
Nơi cổ họng Đào Hải phát ra tiếng thở dốc nặng nề, tay đang tự ma sát tính khí cũng ngày càng nhanh.
Hậu huyệt Đào Hải vừa chặt vừa nóng làm Ngôn Bình càng thêm hưng phấn, biên độ trừu sáp (trừu sáp: rút ra cắm vào =))) ngày càng rộng, tộc độ cũng chậm rãi tăng nhanh.
“Ngươi…. Không phải là rất… Thích sao…” Thanh âm của Ngôn Bình mang theo du͙© vọиɠ thiêu đốt nóng rực, “Giáp (Kẹp) ta thật chặt.”
“Ta… Ta không muốn…” Ý thức Đào Hải tràn ngập du͙© vọиɠ, hoàn toàn không chú ý đến lời Ngôn Bình nói, đầu khẽ lắc lư, ngón tay tự kí©h thí©ɧ tính khí của mình.
“Ta… Cũng là…” Ngôn Bình tăng nhanh tốc độ trừu sáp.
Thân thể cùng thân thể đυ.ng chạm, trong phòng tràn đầy âm thanh, tiếng rêи ɾỉ khiêu gợi và tiếng thở dốc ồ ồ, xuân sắc *** mỹ.
Hai tay Ngôn Bình đè chặt chân Đào Hải, tính khí Ngôn Bình trong cơ thể Đào Hải dốc sức xông tới.
Thân thể Đào Hải trước sau đều bị kí©h thí©ɧ trực tiếp, tay gắng sức ma sát tính khí, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt có tia trắng vụt qua, đầu óc trống rỗng, nhiệt dục từ bên trong cơ thể phun ra, rơi xuống bụng.
Trong chớp mắt, thân thể Đào Hải co giật, những bắp thịt thít chặt, làm thân thể Ngôn Bình đột nhiên bị kí©h thí©ɧ.
Kɧoáı ©ảʍ lên tới đỉnh, Ngôn Bình lớn tiếng rêи ɾỉ, một lực mạnh xông tới, dốc sức đâm đến chỗ sâu nhất trong cơ thể Đào Hải, dịch trắng bắn ra.
Thở hổn hển, tính khí Ngôn Bình chậm rãi đi ra.
“Ngươi trời sinh là bị áp.” Ngôn Bình híp mắt nhìn gò má ửng đỏ của Đào Hải, thấp giọng cười nói, “Không nên xuống âm phủ, ta đi tìm một thân thể sống cho ngươi, rồi sẽ bị ta áp cả đời.”