Edit: Tiểu Nhật Dạ
Hàn Diệp đứng dậy, dẫn Ngôn Bình đi ra ngoài quán bar. Đào Hải thì một mực ở bên người Ngôn Bình lớn tiếng gào khóc.
Ngôn Bình nhíu mày, thừa dịp lúc Hàn Diệp đi trước không chú ý, từ túi áo móc ra búp bê thế thân, lại lôi bùa dán lên, đem Đào Hải hút vào búp bê thế thân, sau đó bỏ trở lại túi áo.
Hai người ra khỏi bar. Hàn Diệp đối với đám người kia nở nụ cười thắng lợi, có gì khó khăn đâu, cũng chỉ thế này thôi.
Đêm xuống, quán bar bắt đầu hoạt động, tiếng nhạc rầm rĩ nổi lên.
Hàn Diệp dẫn Ngôn Bình thuần thục đi qua các ngõ nhỏ, vòng qua một nhà nghỉ trước mặt.
Trước quầy tiếp tân, Hàn Diệp hứng thú liếc mắt nhìn Ngôn Bình, lắc lắc chìa khóa phòng, cô tiếp tân đối với Hàn Diệp nháy mắt một cái, Hàn Diệp đắc ý cười một chút, sau đó dẫn Ngôn Bình lên tầng.
Vừa mới vào phòng, Hàn Diệp đã vươn tay kéo hông Ngôn Bình, tay cũng nóng nảy mò mẫm vào vạt áo dưới.
Ngôn Bình vội vã đẩy ra, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Diệp, mỉm cười giải thích: “Xin lỗi, tôi không có thói quen trực tiếp như vậy, anh có muốn tắm trước không?”
Giữa hai lông mày của Hàn Diệp hiện lên mấy phần sốt ruột, nhưng cuối cùng vẫn là mỉm cười, “Hóa ra anh có nhiều quy củ như thế — vậy thì, đành phải làm theo thôi.” Vừa nói xong, liền buông Ngôn Bình ra, cởϊ áσ trước mặt Ngôn Bình, ném lên giường, sau đó đi vào phòng vệ sinh.
Nghe được tiếng nước róc rách, Ngôn Bình thở dài một hơi, móc ra búp bê trong túi áo, gỡ bùa xuống.
Đào Hải từ búp bê thế thân bay ra, cố sức đẩy Ngôn Bình, khóc lớn hô, “Đạo sĩ, ngươi muốn làm cái gì… Ngươi tại sao làm như vậy… Ta hận ngươi… Ta hận ngươi…”
Ngôn Bình vươn tay an ủi Đào Hải, “Ngươi một mực chờ hắn, ta biết. Nếu đã thấy rồi, ngươi không muốn nói với hắn điều gì sao, không muốn hỏi hắn lý do gì sao?”
Đào Hải kinh ngạc nhìn Ngôn Bình, Ngôn Bình ngồi xuống giường, “Ta cũng không thể cho ngươi hiện thân trong quán bar được, sợ rằng sẽ hù đến những người khác.”
“Cho nên ngươi mới quyến rũ hắn, sao ngươi lại muốn quyến rũ hắn?” Vẻ mặt Đào Hải vẫn còn phẫn uất.
“Chỉ là…” Ngôn Bình muốn nói lại thôi, chỉ là muốn cho ngươi nhìn thấy bộ mặt thật của hắn, nhưng cuối cùng không đành lòng, không đành lòng nói thẳng ra làm tổn thương Đào Hải.
“Vì sao… Ngươi nói… Ngươi nói a…” Đào Hải vẫn đang cố sức lắc Ngôn Bình.
Không muốn trả lời, Ngôn Bình châm một điếu thuốc, đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm ráng chiều hồng rực.
Tiếng nước dừng lại. Cửa phòng vệ sinh lạch cạch một tiếng vang nhỏ, Ngôn Bình vội vàng xoay người, từ trong túi quần rút bùa ra, dán lên người Đào Hải, không đợi Đào Hải kịp phản ứng, liền đẩy Đào Hải tới phòng vệ sinh.
“Đạo sĩ, ngươi…”
Hàn Diệp vừa lau tóc vừa từ buồng vệ sinh đi ra, “Ngôn tiên sinh, tôi tắm xong rồi, anh…” Nhìn người trước mắt bỗng nhiên dần hiện lên, Hàn Diệp trợn mắt há mồm, giống như bị dính phải thuật định thân.
“A Diệp…” Đào Hải sừng sờ nhìn người trước mặt, người mà mình ngày nhớ đêm mong, như đang mê man khẽ gọi.
Hàn Diệp chết lặng, nhưng chỉ trong chốc lát, đột nhiên bạo phát hét một tiếng thê lương đến chói tai, “A cậu… Cậu…. Cậu…. Cậu là…”
“Em là Hải Hải a.” Đào Hải đến gần một chút, “Em là vợ anh a.”
“Đừng tới đây…” Hàn Diệp lui về phía sau vài bước, “Đừng tới đây… Là chính cậu muốn tự sát… Không liên quan gì đến tôi… Không nên tới tìm tôi…”
“A Diệp… Anh không nhớ em sao? Em là Hải Hải mà.”
“Đừng tới đây…” Hàn Diệp hoảng sợ kêu to, lui về phía sau vài bước, sợ đến xanh mặt, “Tôi… Tôi đâu có bắt cậu chết… Tôi không nghĩ tới cậu tự tử thật… Đừng trách tôi… Đừng đi theo tôi…”
Ngôn Bình đến gần, mỉa mai nhìn Hàn Diệp, “Là không nghĩ tới ư…”
“Mày là ai?” Hàn Diệp gần như nhảy dựng lên, níu lấy người Ngôn Bình, “Là mày… Chính là mày làm…”
“Đương nhiên là tao.” Ngôn Bình cười lạnh một tiếng, vung tay thoát khỏi Hàn Diệp, “Thê mỹ tuyệt luân của mày chính là gϊếŧ chết một sinh mạng hoạt bát như thế này sao?” Sau đó túm lấy Đào Hải ở bên cạnh đang im lặng thương tâm, “Đơn thuần như vậy, một cậu bé vui vẻ, hiền lành như vậy, liền biến thành tác phẩm thê mỹ tuyệt luân của mày…”
“Là nó… Là nó cứ dính lấy tao, tao không có biện pháp mới phải gạt rằng người nhà không đồng ý, tao làm sao có thể nghĩ đến việc nó tự sát được, chính là nó muốn tự sát, không có liên quan gì đến tao.” Hàn Diệp gào lớn, “Sao lại đến tìm tao, là chính mày muốn tự sát mà, sao lại đến tìm tao!!”
“A Diệp… Anh… Anh…” Đào Hải không tin nhìn Hàn Diệp, trên mặt là biểu tình bi thương gần chết, môi bởi vì tức giận và đau lòng mà khẽ run rẩy.