Edit: Tiểu Nhật Dạ
Ngôn Bình treo từng bộ quần áo vào tủ, Sắc quỷ nhẹ lướt bay đến, ngồi trên giường nhìn Ngôn Bình.
“Sao toàn màu đen vậy, ngươi cũng không phải lão già, thế nào mà ngay cả một cái áo màu sắc cũng không có… Mấy loại quần áo này người ta chỉ mặc khi có đám tang, vậy mà bình thường ngươi vẫn mặc được, đừng bảo mỗi ngày ngươi đều mặc mấy loại âu phục như khiêng quan tài này đi làm nha… Qυầи ɭóŧ của ngươi nhìn cũng thật là xấu, sao ngươi lại không mặc quần chữ đinh (
chữ đinh: 丁, hình như giống loại quần lọt khe 😐 =)) ), quần chữ đinh kết hợp với quần cạp thấp, nghĩ xem ngươi mặc lên như nào a…”
Ngôn Bình không đếm xỉa đến hắn, coi như là tiếng ruồi kêu vo ve bên tai.
Cuối cùng cũng treo xong quần áo, con ruồi vẫn kêu vo ve không ngừng, “Ngươi có thể hay không sắp xếp quần áo gọn gàng hơn a,… Cứ để lung tung như vậy, đến lúc cần mặc thì cũng phải bới mệt…”
Ngôn Bình rốt cuộc cũng thấy phiền, giật phắt cái vali, từ bên trong lấy ra một lá bùa, “Ba” một tiếng dán lên trán Sắc quỷ, “Ngươi đã muốn thu dọn, thì mau thu dọn tủ quần áo của ta thật sạch sẽ, sau đó quét nhà…”
Nói còn chưa dứt lời, Ngôn Bình bị Sắc quỷ ôm cổ, “Đạo sĩ thối, ngươi thật lợi hại, đây là bùa ‘Ngưng hồn’ trong truyền thuyết đúng không, ngươi thật lợi hại, thật lợi hại, ta có thực thể rồi…”
Ngôn Bình cau mày, một quyền đem Sắc quỷ đánh bay, “Ta nói lại lần nữa, ta ghét nhất bị người khác gọi là đạo sĩ. Bùa này chỉ có thể ngưng hồn trong một giờ, cho ngươi một giờ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ cho ta.” Nói xong, xoay người ra khỏi phòng, lưu lại Sắc quỷ vẫn đang trong trạng thái hưng phấn không thôi.
Mặc dù muốn vẽ bùa thì người vẽ phải tiêu hao nguyên khí (
tốn một chút sinh lực), thế nhưng ngưng hồn được cũng tốt, có thể sai khiến Sắc quỷ thay mình dọn dẹp nhà cửa, có thể mua chuộc được Sắc quỷ, quan trọng là – khi có thực thể thì Sắc quỷ sẽ không thể đi xuyên tường, như vậy có thể yên tâm mà đi tắm.
Thực sự là đáng giận, từ nhỏ đến lớn Ngôn Bình ghét nhất là sắc quỷ, tuy nhìn mấy loại sắc quỷ không quá hèn mọn nhưng vẫn là sắc quỷ, thật chán ghét, lúc nào cũng dính lấy người hắn, vậy mà phòng mới thuê cũng có sắc quỷ, đáng trách a đáng trách. Thật không rõ hắn đã làm sai chuyện gì mà cha phát điên đuổi hắn ra khỏi nhà, khiến hắn không thể làm gì khác hơn là thuê căn nhà có tin đồn ma quỷ này để được giá rẻ.
Ngôn Bình đứng dưới vòi hoa sen trong phòng tắm, suy đi nghĩ lại, không khỏi bực mình tức tối.
Trái lại với bên trong, ở bên ngoài phòng tắm, Ngôn Bình mơ hồ nghe thấy Sắc quỷ một bên quét rác, một bên cao giọng hát. Thật sự là bất bình a, vì sao một con sắc quỷ như vậy so với người sống còn tự do thoải mái hơn, không công bằng, thực sự không công bằng.
Rửa sạch xà phòng, buộc chặt áo tắm, lúc Ngôn Bình từ phòng tắm đi ra vẫn thấy Sắc quỷ đang vui sướиɠ dọn dẹp nhà cửa. Cao giọng hát ca, trên trán dán một lá bùa màu vàng, lúc bay lên lúc hạ xuống theo động tác của hắn, thoạt nhìn qua thật buồn cười.
Thấy mỹ nam tắm xong, sắc mặt hồng hào, lộ nửa vai, mắt Sắc quỷ nhìn chằm chằm. Không chút nghĩ ngợi, hai tay không an phận trực tiếp nhào tới người Ôn Bình sờ mó.
Ngôn Bình không chút suy nghĩ, giơ chân lên, một cước đạp bay Sắc quỷ đang nhào tới, sau đó ngồi xuống sô pha ở phòng khách.
“Không có nhớ sao, vậy mà ngươi còn dám quấy rầy ta, bị đánh chưa đủ đúng không? Mau quét sạch nhà cho ta.”
Sắc quỷ không dám nói gì, chỉ biết lẩm bẩm khe khẽ, vẻ mặt bất đắc dĩ tiếp tục quét nhà. Ta là cô bé lọ lem đáng thương bị mẹ kế hành hạ, một bên quét nhà, một bên căm giận suy nghĩ.
Dọn dẹp được gần một tiếng, lúc đang lau bàn, tác dụng của lá bùa mất hiệu nghiệm, khăn lau rơi trên sàn nhà.
Sắc quỷ buồn bực cong môi, đột nhiên xoay người kéo áo Ngôn Bình, “Đạo sĩ …” Thấy Ngôn Bình hung tợn trừng mắt, liền thu hồi lại lời nói, lúc Ngôn Bình mới tới cùng chủ thuê nhà ký hợp đồng đã nhìn qua chứng minh thư, Sắc quỷ nhớ lại tên trên đó, “…Ngôn Bình, dán cho ta thêm một lá bùa ‘Ngưng hồn’ nữa, ta giúp ngươi dọn dẹp toàn bộ gian nhà thật sạch sẽ.” Sắc quỷ nói, nhìn Ngôn Bình với ánh mắt rất chi là điềm đạm đáng yêu, giống như một chú cún con đòi ăn.
Ngôn Bình giương mắt liếc liếc hắn một cái, quay đầu lại, phun ra hai chữ:”Nằm mơ!”
Bị đả kích, Sắc quỷ trốn trong góc tường vẽ vòng tròn.
Nhìn gian nhà được dọn dẹp sạch sẽ, Ngôn Bình từ trên ghế salon lười biếng đứng dậy đi nấu cơm, không để ý tới chỗ góc tường tối tăm kia Sắc quỷ đang rầm rì nguyền rủa.
Ta nhất định phải thượng ngươi thượng ngươi, hiện tại không thể thượng ngươi thì buối tối vào mộng thượng ngươi, đạo sĩ thối hèn hạ, ta nhất định phải thượng ngươi!! Nhất định! Sắc quỷ ngồi xổm ở góc tường, âm thầm hạ quyết tâm, đối với bóng lưng người đang nấu cơm tại phòng bếp kia nhe hai cái răng quỷ.