Edit: Tiểu Nhật Dạ
Cuối tuần đúng là thời cơ tốt để ngủ nướng, hơn nữa trước khi ngủ còn hoạt động mạnh rất có lợi cho thể xác và tinh thần, thế nên Ngôn Bình ngủ rất ngon, mãi đến buổi trưa mới tỉnh.
Ngôn Bình lười nhác đứng dậy, thấy có chút kỳ quái. Sáng sớm mấy ngày trước, lúc mình rời giường đều thấy Đào Hải ngủ bên cạnh, vậy mà hôm nay mở mắt ra lại không thấy hắn đâu.
Nhìn xung quanh một chút, Ngôn Bình thấy Đào Hải đang khoanh chân ngồi trên ghế sô pha nhìn mình, miệng dẩu ra, vẻ mặt ai oán.
“Xảy ra chuyện gì?” Ngôn Bình lười biếng ngáp một cái, “Sao lại giống oán phụ như vậy?”
Đào Hải không được tự nhiên quay sang, oán hận nói: “Hừ, ngươi thật đáng ghét.”
“Ta đáng ghét a…” Ngôn Bình ngồi ở mép giường nghiền ngẫm nhìn Đào Hải một lát, đột nhiên hỏi, “Tại sao? Ta làm cái gì à?”
Ngôn Bình bỗng nhiên che trán, lớn tiếng rêи ɾỉ, “!…Đầu đau quá, hôm qua uống quá nhiều rượu…” Vừa nói, vừa ngã nằm lên giường, một tay chống trên giường. Ngón tay đυ.ng tới uế vật còn sót lại sau đoạn tình cảm mãnh liệt đêm qua, giống như chạm phải điện, tay Ngôn Bình vội văng ra, “A… Đêm qua xảy ra chuyện gì? Ngươi… Ngươi ngày hôm qua đã làm gì ta?”
Đào Hải ngốc lăng tại chỗ, sau đó đột nhiên khóc lớn, “Đạo sĩ, ta hận ngươi!!! Ngươi đêm qua… Đêm qua… Đêm qua…” Thanh âm hắn càng ngày càng nhỏ.
Ngôn Bình vẫn còn không ngừng hỏi, “Đêm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lẽ nào ngươi… Thừa dịp ta say rượu…”
“Ô oa” Đào Hải gào khóc sướt mướt, “Ngươi ngày hôm qua đem ta… Đem ta…”
“Làm sao có khả năng?” Ngôn Bình nghi ngờ, “Ngươi không có thực thể, ta có thể đem ngươi thế nào? Nhất định là ngươi thừa dịp ta say rượu..”
Cặp mắt Đào Hải đỏ lên, lớn tiếng phủ nhận, “Nói bậy, rõ ràng ngươi cho ta dùng ‘Tá thể’, ngươi… Ngươi…” Sắc quỷ hung hăng giậm chân, chạy ra khỏi phòng.
Ngôn Bình nhịn cười đến nỗi suýt nội thương, thực sự là một đứa trẻ ngoan, ngay cả mắng chửi cũng không dám.
Thế là Ngôn Bình vội vã đuổi theo, đối với Đào Hải đang ngồi xổm ở góc tường vẽ vòng tròn nói: “A, Đào Hải, ta thật sự không nhớ rõ lắm, hôm qua ta uống say.” Vừa nói, vừa vỗ trán, “Thật là đáng chết, chúng ta là lần đầu tiên làm loại chuyện này,… ít nhất…. ta hẳn nên tặng ngươi hoa tươi hay cái gì đó, thế nhưng ta hoàn toàn không nhớ rõ…” Nói xong, thấy Đào Hải viền mắt đỏ ửng vẫn ai oán vẽ vòng tròn, “Ta thật sự uống say, không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy… Thân là linh sư, dĩ nhiên đối với quỷ phải dùng sức mạnh, … Ta… Ta thực sự không bằng cầm thú..” Ngôn Bình dường như vô cùng ảo não vỗ đầu của mình, “Ta sao có thể làm chuyện như vậy… Ta thực sự không bằng cầm thú..”
Đào Hải ngẩng đầu, vành mắt phiếm hồng nhìn Ngôn Bình, ngẫm lại, tuy rằng đây là lần đầu tiên bị thượng, thế nhưng đêm qua quả thật cũng có chút thoải mái — được rồi, hắn thừa nhận là mình ra tay trước, đạo sĩ chẳng qua là biết thời biết thế — liền đi lên mà thôi… Lại ngẩng đầu nhìn Ngôn Bình đang ảo não — được rồi, đạo sĩ cũng không làm cái gì — hơn nữa mình là một con quỷ rộng lượng và đầy lòng vị tha, không cần tính toán với hắn nữa — cùng lắm thì lần sau đè lại là được.
Vậy là Đào Hải đứng dậy, hếch cằm, kéo kéo nói: “Quên đi, ngươi là bị uống say, ta không so đo với ngươi. Dù sao ta cũng là nam nhân — nhầm, là nam quỷ, cũng không có cái gì tổn thất.”
Ngôn Bình làm bộ nhào qua ôm lấy thân thể hư huyễn của Đào Hải, cảm động khóc rống nói, “Đào Hải, ngươi đúng là ôn nhu lương thiện, đúng là quỷ tốt am hiểu lòng người, ta nhất định sẽ nói với Diêm vương tìm một bào thai tốt cho ngươi đầu thai.”
“Không cần đâu.” Đào Hải khoan hồng độ lượng nói, “Lần sau cho ta thượng ngươi là được.”
“Được, lần sau chúng ta lại làm chuyện ân ái này nữa.” Ngôn Bình bỏ qua ý chính của Đào Hải, sảng khoái trả lời.
>_< đạo sĩ thối, ngươi cố ý. Trong lòng Đào Hải căm hận nghĩ. Ngôn Bình trở về phòng ngủ, dọn dẹp mấy thứ còn sót lại sau đoạn tình cảm mãnh liệt đêm qua, lấy ga giường ra, thầm nghĩ lần sau chỉ dùng duy nhất cái ga giường này, không cần phải dọn dẹp toàn bộ như hôm nay nữa. Đào Hải cũng vào phòng, nhìn Ngôn Bình chỉnh lý giường chiếu lộn xộn ngổn ngang, cười nhạo Ngôn Bình đáng đời. Dù sao đi nữa đêm qua người thua thiệt là Đào Hải, Ngôn Bình tâm tình thoải mái không thèm so đó tính toán với tiểu Sắc quỷ ngu ngốc này — cùng lắm thì một ngày nào đó lại thượng hắn là được. Ngôn Bình dọn dẹp giường chiếu, nhà cửa, giặt một đống quần áo. Đào Hải không có việc gì, thế là nhập vào búp bê thế thân, gắng sức giẫm lên điều khiển từ xa, ngồi ở sô pha xem TV. Ngôn Bình chê cười xem thường chương trình TV ngu ngốc, Đào Hải trả lời lại một cách mỉa mai bảo Ngôn Bình là sắc lang đạo sĩ. Một bên bận rộn, một bên cãi nhau, hai người thi nhau hạ bệ đối phương, đùa đến bất diệc nhạc hồ (vui vẻ không thôi). Đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên. Ngôn Bình nhận lấy điện thoại di động, đầu bên kia là thanh âm của một cô bé, chính là Trương Hiểu, Ngôn Bình hơi sửng sốt. Đào Hải mơ hồ nghe được giọng của một cô gái, bĩu môi khinh thường, nhỏ giọng nói một câu: “Sắc lang đạo sĩ.” “Thầy Ngôn…” thanh âm Trương Hiểu có vài phần do dự, “Cái kia…” “Xảy ra chuyện gì?” Ngôn Bình mỉm cười hỏi, “Em cứ từ từ mà nói.” “Mẹ… Mẹ em muốn mời thầy Ngôn đến nhà ăn một bữa cơm, … Thầy Ngôn luôn chiếu cố em, mẹ nói phải cám ơn ngài…” Cảm thấy giọng nói Trương Hiệu có chút kỳ lạ, nhưng dù sao ngẫm lại, nếu mình tự làm bữa trưa thì cũng mệt thêm một khoản… Ừ, có người mời cũng tốt, vậy nên trước tiên phải làm bộ từ chối đã, “Thế sao được, cuối tuần còn làm phiền cha mẹ em, chiếu cố học sinh là việc tất yếu thầy giáo phải làm.” Thanh âm đầu bên kia có chút buồn bực, có vẻ như ống nói điện thoại bị che kín, một hồi sau, lại nghe thấy Trương Hiểu do dự nói: “Mẹ em…. Nghĩ muốn tự tay làm bữa ăn cảm tạ thầy…” Ngôn Bình làm bộ suy tính một chút, rồi nói vào điện thoại với Trương Hiểu: “Được rồi, lát nữa thầy sẽ đến.”