Chương 2: Chẩn bệnh

May mắn là sau khi xem xét, thấy bà ấy không bị thương ngoài da. Cho uống chút nước đường, bà ấy tỉnh lại.

Hỏi ra mới biết hôm nay bà ấy nhổ cỏ trong vườn hoa nhà mình, không biết là ngồi xổm lâu quá, lúc đứng dậy không chú ý, trước mắt tối sầm lại rồi ngất đi.

Ngọc Thiền kê cho bà ấy một thang thuốc bổ khí, dặn dò bà ấy ngày thường chú ý ăn uống, ngồi xổm hay đứng lâu đều không nên, sau đó bị con dâu bà ấy giữ lại uống một bát canh mơ rồi mới vội vàng quay về.

Từ ngõ Mật Thủy về ngõ Xuân Liễu cũng không xa, đi bộ chỉ mất khoảng một nén nhang là đến.

Chỉ là hôm nay là ngày lễ, khắp nơi đều là những người bán hàng rong và dân chúng đi chơi, xe ngựa không đi được, đi bộ về thì hơi muộn.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ ngoài tấm rèm tre dưới hiên nhà truyền đến, Ngọc Thiền chỉnh lại tóc, nháy mắt với Ngân Hạnh và Liên Kiều, ba người chủ tớ cùng nhau ra ngoài đón.

"Mẹ, Tam muội."

"Phu nhân, Tam cô nương."

Trâu phu nhân đi vòng qua hai nha đầu, nắm lấy tay con gái.

"Con ngoan, làm khó con rồi."

Ngọc Thiền lắc đầu, liếc mắt nhìn cô em gái út đang ngủ ngon lành trong lòng bà vυ", dìu mẹ và em gái vào nhà.

Trâu Ngọc Dung vào nhà, đặt mông ngồi xuống giường, tay phe phẩy chiếc quạt tròn, trên mặt vẫn còn vương lại vài tia nắng đỏ ửng, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ rạng rỡ.

"Tỷ tỷ, hôm nay tỷ không đi xem đua thuyền rồng thật là đáng tiếc. Năm nay có phu nhân Tri phủ đứng ra tổ chức, còn náo nhiệt hơn cả Tết nữa."

Trâu phu nhân đang cầm bức tranh thêu cá đùa lá sen trên bàn nhỏ lên ngắm, nghe vậy không khỏi ngẩng đầu khẽ mắng con gái thứ ba: "Con tưởng tỷ tỷ con giống con sao, suốt ngày không động đến kim chỉ nữ công, chỉ lo ăn chơi hưởng lạc."

Trâu Ngọc Dung không nhịn được bĩu môi, phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay.

"Chẳng phải sao, mười ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn. Bốn chị em chúng ta đều từ trong bụng mẹ ra, vậy mà chẳng ai bằng tỷ tỷ cả. Sau này đợi đến khi Thẩm ca ca thi đỗ trạng nguyên trở về, cưới tỷ tỷ về làm phu nhân quan lớn, chúng ta lại càng không bằng."

Trâu phu nhân nghe vậy vừa giận vừa buồn cười, không nhịn được đưa tay véo nhẹ vào má con gái.

"Con bé này, thật là cái đồ oan gia!"

Ngọc Dung kêu oai oái, vừa kêu vừa trốn ra sau lưng Ngọc Thiền.

Ngọc Thiền trên mặt thoáng hiện một tia đỏ ửng, nhìn mẹ và em gái đùa giỡn cũng không nhịn được cười.

Mẹ con ba người cười nói vui vẻ, chẳng mấy chốc đã đến hoàng hôn.

Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, Trâu phu nhân đặc biệt sai người chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn.

Bánh ú tro ngọt nhân táo tàu của tiệm Lão Lý, trứng vịt muối, gà bọc đất sét nướng của quán Tùng Hạc Lâu, vịt bát bửu, còn có rượu hùng hoàng tự ủ, dưa chuột muối, tất cả đều là món khoái khẩu của Trâu lão gia.

Ai ngờ đợi đến khi trời tối om, thức ăn đều nguội lạnh, vẫn không thấy Trâu lão gia trở về.

Trâu phu nhân cầm khăn tay đi đi lại lại trong sân mấy vòng, cuối cùng không nhịn được muốn sai người đến phía đông thành xem sao, thì đυ.ng phải Lưu quản gia bên cạnh Trâu lão gia đầu tóc rối bù chạy vào.

Ai ngờ đợi đến khi trời tối om, thức ăn đều nguội lạnh, vẫn không thấy Trâu lão gia trở về.

Trâu phu nhân cầm khăn tay đi đi lại lại trong sân mấy vòng, cuối cùng không nhịn được muốn sai người đến phía đông thành xem sao, thì đυ.ng phải Lưu quản gia bên cạnh Trâu lão gia đầu tóc rối bù chạy vào.

"Phu nhân, phu nhân, không hay rồi! Lão gia... Lão gia gặp chuyện rồi."

Trâu phu nhân nghe vậy tim đập thình thịch, lại thấy Lưu quản gia lau vội mồ hôi trên mặt, khóc lóc nói: "Lão gia bị người ta đánh, lão gia và các tiểu nhị ở hiệu thuốc đều... đều bị quan phủ bắt đi rồi."

Trâu phu nhân nghe xong hai mắt trắng dã, ngất xỉu tại chỗ.

Hai chị em Ngọc Thiền cuống cuồng chạy đến trước nha môn, vừa hay gặp quan binh áp giải Trâu lão gia và hai vị đại phu của tiệm thuốc Tế Thế Đường cùng mười mấy tiểu nhị đi về phía trước.

Trâu lão gia dáng vẻ tiều tụy, ánh mắt thất thần đi đầu tiên, bộ trường sam mới tinh do Trâu phu nhân tự tay may cũng bị xé rách mấy chỗ.

Bên cạnh còn có một người đàn ông gầy gò, nước da ngăm đen và một bà lão tóc bạc phơ, người đàn ông và bà lão đẩy một chiếc xe đẩy, trên xe nằm thẳng đơ một người phụ nữ mặt mày tái nhợt.

Ngọc Thiền nhìn kỹ, trên người nổi lên một lớp da gà, cố gắng kìm nén sự bất an tiến lại gần người phụ nữ kia.

Nhìn kỹ mới xác định được người phụ nữ kia đã chết, mà đứa bé trong bụng nàng ta ước chừng đã được sáu bảy tháng.

"Cha, cha ơi!"

"Các ngươi là người nhà của tên lang băm này? Được lắm, các ngươi đến đúng lúc! Tên lang băm này chữa bệnh bất cẩn, hại chết con dâu ta và cháu nội chưa chào đời của ta, ta liều mạng với các ngươi!"

"Các ngươi làm gì vậy? Lão bà ngươi mau buông ra, Tam tiểu thư mau tránh ra!"