Chương 1

Mối tình thanh xuân của tôi còn dang dở, tôi sẽ nhớ nó đến hết cuộc đời.

Vào ngày hạ chí, ánh sáng màu cam trộn lẫn với bầu trời bao trùm vạn vật xanh tươi, nở rộ. Những cơn gió khô hanh của mùa hè chầm chậm thổi qua, thổi bay những cây long não trĩu nặng đung đưa, bóng của những đám mây từ từ trôi nổi không trung, chậm phiêu đãng, rơi xuống trong vòng tay của một bà lão đang đứng dưới gốc cây.

Bà lão ngồi trên xe lăn, khuôn mặt hiền lành, hơi thở nhẹ nhàng, bà khẽ nhẹ nhắm mắt lại, hô hấp yếu ớt, trên người đầy nếp nhăn, trong tay bà cầm một tấm ảnh cũ sớm đã ố vàng.

Gió mùa hè thổi qua, một nữ sinh cấp hai đi tới: "Bà Dư, sao bà lại ra ngoài này?"

Dư Hi Nghe giọng nói, đã biết là ai, bà không mở mắt, khóe miệng in đầy những năm tháng nhếch lên, vẻ mặt mềm mại trầm lặng, giọng nói cũng nhẹ nhàng, yếu ớt: “Là A Duy sao!”

"Vâng ạ! Bà Dư, cháu đến thăm bà." Cô gái nhếch môi cười nhẹ, tràn đầy sắc thái thanh xuân.

Dư Hi là bà lão duy nhất ở ngõ 16 không con và chồng, tựa như là từ ba năm trước đây, cô gái cấp hai này đã thường xuyên đến đây thăm bà, nghe bà kể về ngõ 16 ngày xưa cùng với cậu thiếu niên đó.

“Bà ơi, đây có phải là người bà thích không?” Cô gái hỏi và chỉ vào bức ảnh trên tay Dư Hi.

Các góc của bức ảnh đã ố vàng sờn đi, có thể thấy rằng nó đã bị lật đi lật lại thường xuyên.

Dư Hi mở mắt nhìn ảnh rồi mỉm cười dịu dàng, trong mắt vẫn tràn đầy yêu thương, “Ừ.”

"Bà ơi, tại sao bà không ở cùng ông ấy?"

"Bởi vì chúng ta ở hai đất nước cách xa nhau..."

Cô gái có vẻ bối rối nên đổi câu hỏi: “Vậy cho tới bây giờ, bà còn thích ông ấy nữa không?”

Mặt trời nhô lên khỏi tán cây, tỏa ánh sáng quanh cây long não, xung quanh thật ấm áp, Dư Hi hơi ngẩng đầu lên, chớp mắt về phía mặt trời chói chang, như thể bà có thể nhìn thấy ông ấy vậy.

Thiếu niên sinh ra vào ngày hạ chí, cậu trông giống như một mặt trời chói trang.

Bà chậm rãi nói: “Sẽ…”

Giọng nói yếu ớt, khó thở, cuối cùng là tiếng thở dài ai thán.

"Bà ơi, bà thực sự rất thích ông ấy sao!"

Một cơn gió giật mạnh thổi qua, cuốn đi mối tình cuối cùng của Dư Hi.

Sau này, bốn mùa thay đổi, mùa hè vẫn như cũ, nhưng những người dưới gốc cây cũng không còn như xưa nữa.

Dư Hi qua đời vào ngày hạ chí năm đó.

Trời vừa sáng, máy điều hòa đang bật trong nhà, cô gái trong chăn nóng đến mức phải cố gắng dãy dụa, từ ngoài cửa mẹ cô lên tiếng gọi to: “Tiểu Hi! Mau dậy thu dọn đồ đạc đi, sắp đến giờ khai giảng rồi đấy!"

Dư Hi chật vật đứng dậy, bàng hoàng mở mắt nhìn xung quanh và nhìn thấy phòng ngủ cũ của mình, cô không khỏi thở dài: "Bây giờ ông trời cũng có hậu đãi sau khi chết sao, chân thực như vậy!"

Mẹ Dư Hi mở cửa bước vào, bật đèn trong phòng, thúc giục: "Sao con còn ở trên giường! Nhanh lên, sắp muộn rồi!"

Dư Hi nhìn mẹ, trong lòng dâng lên một nỗi nhớ nhung, cô bước ra khỏi giường, ôm chặt mẹ: “Mẹ ơi, lâu rồi không gặp”.

Sau khi nghe những lời này, cảm giác ban đầu được Dư Hi ôm của mẹ đột nhiên biến mất, bà gõ nhẹ vào đầu Dư Hi, “Mới sáng sớm mà con bị sao thế? Mau đánh răng, rửa mặt rồi ra ngoài ăn sáng."

Dư Hi cảm thấy đau đớn, lập tức cô bị sốc, cô vội véo mình mấy cái.

Đau!

Mẹ Dư sợ hãi trước động tác của Dư Hi, "Tiểu Hi, con không sao chứ? Tại sao con lại tự véo mình?"

"Không sao, không sao, con chỉ muốn tỉnh táo thôi."

"Được rồi, nếu không có việc gì, con nhanh đi rửa mặt, trường học sắp khai giảng, đã nửa năm cuối rồi, phải cố gắng lên nhé!"

"Đã biết ạ."

Dư Hi Nhìn mình trong gương, cô ấy đang ở tuổi mười tám tuổi.

Trong lòng cô vẫn còn chứa hình dáng cậu ấy lúc mười tám tuổi.

Quay lại năm cuối trung học, làm lại từ đầu, hình như mình vẫn thực sự thích cậu ấy.

Mùa đông ở Bình Vu thực ra không lạnh, ánh nắng chói chang và rực rỡ, có lẽ điểm khác biệt duy nhất so với mùa hè là gió, gió vào mùa hè khô nóng còn gió vào mùa đông lạnh cóng.

Đây là thứ tiêu biểu và khác biệt nhất trong hai mùa.

Có một đám đông rất lớn ở lối vào trường trung học cơ sở số 1, Dư Hi đi ở giữa họ, cô nhìn về phía trước trông ngóng, một giây sau ánh mắt cô đã khóa chặt một người.

Quả nhiên, cô có thể tìm thấy cậu ấy trong nháy mắt.

Điều này đã trở thành bản năng trong tiềm thức của cô.

Chu Lâm Phong, lần này chúng ta có khả năng không?