Chương 36: Món sư thúc

Mình để Tiểu Kiều xưng con vì Tiểu Kiều là sư điệt của Nguyễn Tự Khung, xưng hô như vậy nghe lễ phép hơn, còn ngôi của Nguyễn Tự Khung là người vì dù sao Nguyễn Tự Khung cũng có vai vế mà

Lúc đó, thanh kiếm kia chỉ cách cổ Tiểu Kiều chỉ 0,07cm. Thế nhưng một phần tư giây sau, nam chủ nhân của thanh kiếm kia sẽ hoàn toàn buông tha cô. Bởi vì cô quyết định nói dối. Tuy rằng cuộc đời cô nói vô số lời nói dối, nhưng lời nói dối này cô cho rằng là lời nói hoàn hảo nhất.

Cô nói: “Aiii, đại ca đẹp trai, đây tất cả đều là ảo giác, ảo giác cả! Xin ngài bớt giận, mời ngài cứ mang theo vũ khí thoải mái rời đi nhé”

Bạch y nam tử hơi ngẩn ra, trong mắt lập tức nổi lên ý cười: “Vốn định một kiếm kết liễu ngươi, bây giờ lại thấy kẻ ngốc ngươi rất thú vị. Nào, nói ngươi là ai? Tại sao lại nằm vùng trên nóc nhà này?”

Tểu Kiều nhắm mắt lại, bày ra bộ dáng thống khổ sợ hãi: “Ta cái gì cũng không biết, ta chỉ là một tiểu cô nương hái nấm…”

“Tặc tử Dược vương cốc!” Bỗng nhiên có người chen lời quát, “Các ngươi bây giờ cũng thật to gan lớn mật, lại dám đến cửa phái Tây Lăng gian da^ʍ!”

Tiểu Kiều tập trung nhìn kĩ, hóa ra là Tam sư tỉ vẫn đang còn tỉnh táo. Chỉ thấy nàng ôm Thất sư tỷ, trên cổ trái phải đều bị đao kề sát, sợi tóc bay trong gió, nhìn qua như mộng như ảo.

—— Tam sư tỷ! Trong hiểm cảnh như vậy mà tỷ vẫn có thể mặt không thay đổi, kiên cường chính trực, quả thực không hổ là Phù Dung!

“Thì ra là Tây Lăng phái” Ánh mắt bạch y nam tử lóe lên, hàn khí cũng theo đó mà tăng theo, “Hừm, chẳng qua một đám tự cho mình là đệ tử danh môn chính phái. Nói! Rốt cuộc các ngươi trốn trên nóc nhà có mục đích gì?”

Tiểu Kiều đang muốn giải thích lại bị Tam sư tỷ giành nói trước: “Ngươi thì có tư cách gì chất vấn chúng ta? Ngươi là tên hái hoa tặc vô liêm xỉ, lại dám dùng mê hương độc môn của Dược vương cốc mê hoặc phụ nữ đàng hoàng, ngươi có ý gì? Lẽ nào không sợ bị Dược vương trục suất khỏi sư môn sao?!”

“Chuyện Dược vương cốc còn chưa đến lượt tiện nhân phái Tây Lăng ngươi xen mồm vào!” Chỉ thấy bạch y nam tử trở tay khươi một cái, hàn quang xoẹt qua, trên mặt Tam sư tỷ xuất hiện một vệt máu.

“…. Con mẹ nó! Ngươi dám rạch mặt ta! Ngươi dám rạch lên gương mặt quý báu của ta?!”

Tam sư tỷ giận tím mặt, một chiêu diều hâu trở mình thoát khỏi hai thanh đại đao, tay cầm trường kiếm hướng bạch y nam tử đâm tới: “Hôm nay lão nương sẽ khiến ngươi đoạn tử tuyệt tôn!

Đáng thương cho Thất sư tỷ mơ mơ màng màng bị ầm một tiếng ném trên nóc nhà, cái trán đυ.ng trúng mái ngói thành một mảng xanh tím.

“….Y ~~~ chỗ ngồi này không êm! Thạch Lựu, ngươi đòi cái gì tăng thu giảm chi cũng không cần phải đem chăn bông của ta cất đi chứ?”

Thất sư tỷ ngồi dậy, mở nửa con mắt mờ mịt ngắm bốn phía, trong miệng lầu bầu hai tiếng rồi lại ngã xuống ngủ.

Chỉ nghe đinh, đinh, đinh tiếng hai thanh kiếm chạm nhau, bạch y nam tử và Tam sư tỷ đang triền đấu (1). Bọn họ lúc thì lên trời, lúc thì xuống đất, chốc lát lại đứng trên cành cây, lát sau lại đạp nước…. Cuộc đấu giữa ‘hái hoa tặc’ và ‘tiện nhân’ liên tiếp vang lên thanh âm mắng nhiếc phối hợp đao quang kiếm ảnh trông như phim bom tấn Hollywood làm người khác giận sôi.

Tiểu Kiều xem đến hoa mắt chợt nghe có người bắt đầu bình luận trực tiếp:

“Oaaa, lăng ba vi bộ!”

“Chậc, chậc, thương tâm đoạn trường kiếm”

“A trời, chiêu đoạn tử tuyệt tôn”

….

Thì ra Thanh Thủy trấn nhờ Tây Lăng phái mà tạo nên một đời kỳ trấn (2), sớm nhìn quen giang hồ phân tranh. Đa số dân trong trấn bị trận tranh đấu này kinh động, chẳng những không đóng cửa né tránh mà còn đi tới đầu đường đứng xem và cho lời bình. Cũng không biết bọn họ đánh nhau bao lâu, sau một hồi các tiếng va chạm bén nhọn, kiếm trong tay tam sư tỷ và bạch y nam tử đồng thời bay ra ngoài.

Loảng xoảng.

Đoàn người nhanh chóng tản ra, mắt mở trừng trừng nhìn hai thanh vũ khí cực tốt đυ.ng vào mặt đất, văng lên những tia lửa.

Tam sư tỷ lui ra sau đứng vững, cắn mạnh môi, mặt tái nhợt. Thân hình bạch y nam tử nhoáng một cái, trán phảng phất hơi ẩm bốc lên.

“Hoan hô!!!” Đoàn người lại nhanh chóng tụ tập lại, bộc phát ra một tràng hoan hô như sấm.

Tiểu Kiều nhìn mà vừa vội vừa sợ, nhịn không được hô to: “Tam sư tỷ, tấn công hạ bộ hắn! Tiên nhân chỉ lộ! Hầu tử đoạt đào! Long trảo thủ!” Lời còn chưa dứt bỗng bị người phía sau hung hăng tung một chưởng, cô kinh hoàng quay đầu lại, chỉ thấy đại hán áo đen thẹn quá hóa giận. Một chưởng này vừa mạnh vừa tàn nhẫn, thân thể cô lập tức bay lên trời, rơi xuống đất như lá rụng mùa thu. Mở to mắt nhìn đoàn người lần nữa tản ra như thủy triều, cô khép mắt lại cảm thấy lục phủ ngũ tạng xoắn lại thành một đống.

Đời ta đến đây là hết!!!

Nhưng mà có người giữa đường xuất thủ.

Trời đất đảo lộn, người nọ ôm nàng nhanh nhẹn đáp xuống đất, cơn đau tê tâm liệt phế cũng không có đến. Cô nỗ lực nâng mí mắt, muốn nhìn rõ ân nhân cứu mạng. Tóc đen dùng dây buộc tóc màu xanh đen cột lên, mắt đen như đêm. Cô chưa từng nhìn thấy đôi mắt nào đen như vậy, thuần túy đen nhưng lại cực kỳ sạch sẽ.

“Sao sư đệ lại hồ đồ như vậy?” Ân nhân thấp giọng giễu cợt, nói cũng nói hết sức phong lưu.

Vẫn còn chưa hoàn hồn, thân thể đã được người khác đỡ đứng vững. Ân nhân mỉm cười, bỏ lại cô hướng nóc nhà bay đi, dáng người như rồng bay nhạn đảo, tựa tiên tử đạp trăng, vừa tựa như tuyết bay trong gió nhẹ. Thoáng chốc, ánh sáng rực rỡ bao phủ bốn phía, dường như gió cũng ngừng thổi.

Đại hán áo đen trên nóc nhà đột nhiên ngã xuống đất trong nháy mắt, lặng yên không một tiếng động.

Ân nhân xoay người lại, quần áo màu lam hơi phất phơ dưới nắng, như một đám mây sạch sẽ bay trên trời, vừa giống như ánh trăng dịu dàng, trong sạch làm người khác rung động. Không ai thấy rõ người nọ xuất thủ thế nào.

“Ly Ly, dừng tay!”

Ân nhân nhìn hai người còn đang triền đấu phía xa kêu một tiếng. Tam sư tỷ ngẩn ngơ, lập tức như lửa xém lông mày cấp tốc lui về phía sau, nhanh nhẹn nhảy đến bên cạnh ân nhân.

“Sư … ” Mắt nàng sáng lên, niềm vui sướиɠ hiện rõ trong ánh mắt.

Ân nhân chỉ mỉm cười, phất tay cắt lời Tam sư tỷ.

“Vị công tử này, đồ nhi phái ta vô tình mạo phạm, xin công tử nể mặt phái Tây Lăng không so đo nữa.” Ân nhân hướng bạch y nam tử chắp tay, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Buồn cười! Phái Tây Lăng là cái thá gì mà để Dược vương cốc Thân Vưu ta phải nể mặt!” Giọng bạch y nam tử trào phúng, đưa tay chộp một cái, chuôi kiếm đang ở trên mặt đất lại có thể vụt bay lên, trực tiếp đâm về phía ngực ân nhân.

“Huyễn hư kiếm chỉ”

Trong đám người có người hét lên, khán giả đứng xem hết sức phối hợp đồng thời hít một ngụm khí lạnh.

Tiểu Kiều thầm nghĩ, hóa ra tới nơi này cũng có điều khiển từ xa? Thực TM tiên tiến.

Ân nhân mặt không thay đổi, ngón trỏ giơ lên điểm một cái, thanh kiếm kia vậy mà lại dừng giữa đường đồng thời đong đưa trái phải lên xuống theo ngón tay người nọ vài lần sau cùng loảng xoảng rơi xuống đất.

“Làm sao ngươi biết được tuyệt kỹ bí truyền của Dược vương cốc?!” Thanh âm bạch y nam tử lộ vẻ kinh ngạc.

“Bí truyền của dược vương cốc?” Ân nhân tựa hồ nhớ tới cái gì, khóe miệng cong nhẹ lên, ” Vậy mà sao ta lại nhớ chiêu thức kia năm năm trước ta dạy cho Dược vương nhỉ?”

Lời vừa nói ra, mọi người ồn ào. Ai cũng biết cốc chủ Dược vương cốc là một lão đầu trên năm mươi tuổi, sao lại có thể học võ từ một tên tiểu tử tuổi còn trẻ như vậy được?

Bạch y nam tử trán nổi gân xanh: “Ngươi dám lăng mạ gia sư! Hôm nay ta sẽ thay gia sư cắt cái lưỡi của ngươi!”

Ân nhân lắc đầu, mặt hờ hững: “Đứa nhỏ này, còn nhỏ như vậy mà thật tàn nhẫn.”

“Bớt nói nhảm, nộp mạng đi!” Bạch y nam tử vung ống tay áo, chỉ thấy một luồng sương mù màu xanh nhanh như chớp đánh tới ân nhân.

“… Vẩy độc đó, vẩy độc đó!” Chẳng biết tiếng hô thảm thiết của ai, người trên phố tản đi không còn một bóng trong nháy mắt.

Tiểu Kiều trợn mắt há mồm nhìn. Lại quay đầu lại, ân nhân chẳng biết tại sao không tránh né, trái lại lẳng lặng chìm trong làn sương xanh, mặt không một biểu tình. Tiểu Kiều hoảng hốt, cho dù tu vi võ học của cô chỉ ở cấp bậc nano ( tức là siêu ít đấy) cũng biết trúng độc tuyệt đối không phải chuyện tốt.

“Ân công! Mau tránh ra!” Cô gấp đến độ xoay vòng vòng, tức giận giậm chân cũng không có cách nào giúp đỡ. Chợt thấy có cái giỏ trứng gà rơi chỏng chơ trên mặt đất, cô không chút nghĩ ngợi chụp lấy ném mạnh tới phía bạch y nam tử: “Cà chua thối! Xem trứng thối của ta đây!”

Đúng lúc bạch y nam tử đang chăm chú đối phó cao thủ nên không hề phòng bị, chỉ nghe bẹp một tiếng, lụa mỏng trên mặt hắn đột nhiên nhễu ra một đống lòng đỏ trứng gà hôi tanh chậm rãi chảy xuống, trông hết sức buồn cười.

Ân nhân vốn đang đứng yên đột nhiên bật cười khúc khích: “Không nên làm loạn”. Người đó hướng Tiểu Kiều dưới đất ôn hòa nói, “Đệ tử phái Tây Lăng không nên làm chuyện tổn hại danh dự như vậy.”

Bạch y nam tử lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ vào người đó, toàn thân run rẩy nghiêm trọng y như trạng thái shock: “Làm sao có thể?! Ngươi trúng thực nhục tán (3) của ta làm sao có thể cười nói như thường?”

“Thực nhục tán?” Ân nhân cười nhẹ, ống tay áo phất một cái, khói lúc nãy bay cao tán loạn một lần nữa tụ làm một tấm lụa mỏng xanh biếc, nhẹ nhàng bay lên trời biến mất.

“Lẽ nào sư phụ ngươi không dạy ngươi…” Người đó nhìn làn khói độc bay xa, ánh mắt xa xăm, ” Chỗ đông người không nên dùng độc để tránh bị thương người vô tội. Ngươi chỉ chăm chăm đạt được mục đích, trái lại môn quy đều quên không còn một mảnh phải không?”

“Ngươi rốt cục là ai?” Thanh âm bạch y nam tử bắt đầu run rẩy.

“Tặc tử, ngươi vẫn không rõ sao?” Tam sư tỷ chẳng biết từ chỗ nào dương dương đắc ý nhảy ra, “Danh hào Nguyễn Tự Khung của Tây Lăng phái người Dược vương cốc như ngươi đắc tội nổi sao?!”

Tiểu Kiều chỉ thấy trước mắt bạch quang lóe lên, đầu nổ ong ong.

Sư thúc! Thì ra người đó là sư thúc!

Dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của bạch y nam tử giống như bọt nổi trên mặt nước, nhất thời biến mất không còn một mảnh.

“Thì ra là Nguyễn tiền bối…” Hai đầu gối hắn mềm nhũn, quỳ rạp xuống, ỉu xìu chắp tay nói, “Thân Vưu có mắt không tròng đắc tội tiền bối, xin tiền bối giơ cao đánh khẽ, bỏ qua chuyện vừa rồi…”

“Để giải dược mê hương lại, trở về theo sư phụ ngươi tiếp tục học hỏi đi.” Nguyễn Tự Khung vẻ mặt lạnh nhạt, ” Thực nhục tán của ngươi vẫn còn chưa đạt tới ba thành công lực, nhưng mà loại độc dược ăn da thịt người này không được tiếp tục tập luyện”

Bạch y nam tử xanh mặt, từ trong ngực móc ra một bình sứ đặt trên mái ngói, lại dập đầu ba cái mới chật vật rời đi. Tam sư tỷ nhặt bình thuốc, cuống quýt giải mê hương cho ba sư tỷ khác, Nguyễn Tự Khung ở một bên nhìn.

Tiểu Kiều đứng trên mặt đất, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bọn họ…. Biết võ công, cương quyết xen vào tranh chấp giữa bò A và bò C.

Nguyễn Tự Khung tựa hồ chú ý tới ánh mắt tha thiết của cô, mỉm cười, từ nóc nhà nhanh nhẹn hạ xuống.

“Có bị thương không?” Sư thúc cầm tay cô định xem mạch.

Tiểu Kiều cuống quýt đỏ mặt lắc đầu, mới vừa rồi thấy sư thúc tuyệt đại tao nhã mặt của nàng vẫn còn có chút nóng. Đây chính là lần đầu tiên gặp gỡ thần tượng đó nha!

Đôi mắt đen lẳng lặng liếc qua, chỉ nghe Nguyễn Tự Khung chậm rãi hỏi: “Ly Ly không trúng mê hương ta không ngạc nhiên, nàng từ nhỏ tập võ nội lực đủ thâm hậu để chống lại. Nhưng mà tiểu nha đầu ngươi không có chút nội lực như thế nào cũng không trúng phải mê hương?”

Tiểu Kiều bị người ta vạch trần, quýnh lên, ấp úng nói: “… Con, con cũng không biết.”

Nguyễn Tự Khung lại liếc nhìn cô một cái, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, chỉ cười không nói.

“Nguyễn sư thúc, Tiểu Kiều là đệ tử mới nạp tháng trước của sư phụ.” Tam sư tỷ đưa thuốc giải cho các vị sư tỷ khác xong cũng nhẹ nhàng hạ xuống đất.

“Tiểu sư muội mới nhập môn, đối với nội lực nghiên cứu chưa sâu, nhưng lúc trước nàng tập võ công của hai cao nhân khác có khả năng phòng mê dược cũng không ngạc nhiên.”

“Cao nhân khác?” Nguyễn Tự Khung tựa hồ như có điều suy nghĩ, “Xin hỏi hai cao nhân này là ai?”

“Chính là hai cao thủ đã quy ẩn Đông Phương Hồng và Tây Môn Bất Bại đại hiệp!” Thanh âm mạnh mẽ của Thất sư tỷ chen vào – lúc này nàng đã hoàn toàn tỉnh táo.

Tiểu Kiều lấy tay che mặt, không dám nhìn thẳng Nguyễn Tự Khung.

“… Danh hào hai vị đại hiệp này có chút lạ tai.” Thanh âm Nguyễn Tự Khung không nhanh không chậm, sóng nước chẳng xao, “Chẳng hay bọn họ có tuyệt kỹ tất sát nào?”

Mọi người im lặng cùng đợi Tiểu Kiều đáp lời.

Tiểu Kiều trong lòng khóc thét, cái khó ló cái khôn nói: “Kỳ thật gia phụ cùng gia mẫu am hiểu nhất không phải là võ công mà là trận pháp.”

“Sao? Là kỳ trận nào?” Thanh âm Nguyễn Tự Khung lộ ra tia hứng thú.

Cô hít sâu một hơi: “Đó là Thiên nhai bái quái trận trong truyền thuyết”

Mọi người im lặng trong chốc lát. Chợt nghe Nguyễn Tự Khung cười khẽ một tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc: “… Xem ra ta hiểu biết nông cạn, vậy mà chưa từng nghe qua.” Sư thúc vỗ vỗ lưng Tiểu Kiều giống như vô cùng thân thiết, “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, hậu sinh khả úy.”

Tiểu Kiều thở ra, chỉ là bị sư thúc vỗ như thế l*иg ngực đột nhiên trào lên mùi tanh, cuối cùng từ cổ họng phun ra. Phụt một tiếng, cô phun ra một búng máu thật lớn. Mọi người nhất thời trợn tròn mắt.

“Chưởng ngươi trúng quả nhiên không bình thường.” Nguyễn Tự Khung nhướn mày, “Lúc tung chưởng tay kẻ đó bốc lên khói xanh, có lẽ là Liệt diễm trảm.”

Mọi người sắc mặt đại biến, cửu sư tỷ được nuông chiều từ bé sợ tới phát khóc. “Tiểu sư muội, ngươi bị thương có nặng lắm không? Có phải đau lắm không?” Tay nàng sờ soạng trên dưới Tiểu Kiều.

“Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại” Tiểu Kiều nỗ lực nhướn khóe miệng cười với nàng, “Kỳ thực, sư tỷ ạ, thổ huyết mãi cũng sẽ quen thôi…”

Lời còn chưa dứt, người bỗng nhiên bị ôm ngang lên, nhẹ nhàng đặt vào trong ngực người khác.

“Đệ tử Dược vương cốc lại dám dùng độc kế như vậy, không biết nặng nhẹ!” Con ngươi Nguyễn Tự Khung đen như nước mực, sâu không lường được. Quay đầu nhìn Tiểu Kiều, giọng nói lại ôn nhu không gì sánh được, “Đừng cố gắng nói nữa, ta mang con về núi tìm đại phu.” Mặt sư thúc rét lạnh, bước nhanh về phía trước như bay. Mấy sư tỷ cũng khẩn trương thi triển khinh công đuổi theo sư thúc. Ước chừng được một nén hương, Nguyễn Tự Khung mơ hồ nghe người trong lòng kêu lên thống khổ.

“Làm sao vậy? Rất đau sao?” Người cúi xuống kiểm tra.

“Sư thúc, có thể đi chậm một chút được không, con bị lắc lư đau quá..” Tiểu Kiều cắn môi, đau đến hoa mắt nhìn không rõ cái gì.

Nguyễn Tựu Khung lại tăng nhanh cước trình, thấp giọng an ủi: “Ngoan, Liệt diễm trảm này tuy rằng tối kỵ di chuyển người bị trúng chưởng, nhưng nếu không nhanh chóng chữa trị chỉ sợ con sẽ mất mạng. Con nghe lời, trước tiên ráng nhịn một chút.”

Tiểu Kiều không còn hơi sức tranh cãi, khóe miệng đã bị cắn đến chảy máu

Nguyễn Tự Khung không đành lòng, liền dỗ dành cô: ” Con nếu quá đau thì hãy hát to lên, đừng cắn môi.”

Người trong lòng lặng lẽ không lên tiếng. Ngay lúc Nguyễn Tự Khung cho là cô đau đến ngất rồi thì chợt nghe thanh âm chân thành tha thiết mang theo tiếng khóc, cộng thêm tiếng ca kỳ dị run rấy.

” Người yêu hỡi, xin người bay chậm thôi, cẩn thận hoa hồng phía trước có gai…” (4)