Chương 38

Tô Ngọc Nhi xấu hổ đỏ cả mặt rồi bỏ chạy đi nơi khác. Không kịp nói lời chào với Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo.

“Tiểu Bảo, con vừa làm gì thế hả?” Bạch Nhược Phong tức giận hỏi cậu bé.

“Baba, như thế không đúng ý baba sao?” Tiểu Bảo nhí nhảnh hỏi lại Bạch Nhược Phong.

Bạch Nhược Phong muốn cứng họng khi không biết phải trả lời với cậu bé như thế nào? Tại sao Tiểu Bảo lại suy nghĩ đến chuyện đó được chứ? Không lẽ Tiểu Bảo muốn Tô Ngọc Nhi làm mẹ cậu bé sao?

Bỏ qua cuộc trách vấn, Bạch Nhược Phong đưa Tiểu Bảo quay về nhà.

Khu chung cư Phú Mỹ.

Tô Ngọc Nhi sau khi về đến nhà, cô lấy điện thoại gửi tin nhắn vào điện thoại của Tiểu Bảo.

“Tiểu Bảo…”

“Chị đã về tới nhà an toàn rồi.”

“Em đã về đến nhà chưa?”

Sau đó, cô quăng điện thoại sang một bên rồi vào phòng tắm ngâm mình trong bồn tắm thật lâu.

Vừa tắm, cô vừa nghĩ đến chuyện lúc nãy ở trước cửa nhà hàng, mặt cô bỗng ửng đỏ lên vì xấu hổ, ước gì có cái hố nào ngay lúc đó để cô có thể chui xuống che giấu đi gương mặt lúc đó.

Bên này, Tiểu Bảo nhận được tin nhắn và trả lời cô.

“Em vừa về đến nhà.”

“Bây giờ em phải đi ngủ rồi.”

Sau khi về đến nhà, Bạch Nhược Phong nhắc nhở Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, sau này con không được phép nói năng lung tung.”

Tiểu Bảo giận dỗi không để ý đến lời nói Bạch Nhược Phong.

“Nếu con còn làm như vậy thì đừng trách ba tại sao lại tước quyền ra ngoài của con.” Bạch Nhược Phong giận dữ nói rồi bỏ lên phòng.

Tiểu Bảo cũng nhanh chóng đi về phòng ngủ của cậu bé.



Chẳng phải Bạch Nhược Phong cũng có tình cảm với Tô Ngọc Nhi sao?

Tiểu Bảo làm như vậy cũng chỉ muốn baba sớm tìm mommy cho cậu bé.

Bạch Nhược Phong ngoài miệng thì la nhưng bên trong anh rất muốn điều đó xảy ra theo như lời nói của Tiểu Bảo.

Đúng là Bạch Nhược Phong cũng muốn hôn Tô Ngọc Nhi. Nhưng…

Với tư cách gì đây?

Bạch Nhược Phong không muốn nặng đầu vì chuyện này, anh vùi đầu vào công việc để không có thời gian suy nghĩ đến chuyện khác.

Ngày hôm sau.

Reng!

Tiếng chuông báo thức của Tô Ngọc Nhi vang lên như mọi ngày, cô quờ quạng một lúc rồi tắt báo thức và bước chân xuống giường. Một ngày mới lại bắt đầu.

Vẫn như mọi ngày, sau khi chuẩn bị mọi thứ, Tô Ngọc Nhi bắt đầu đến công ty để bắt đầu một ngày làm việc tràn đầy năng lượng.

Công ty Sáng tạo Mới.

“Cho hỏi, cô có phải là Tô Ngọc Nhi không?” Giọng một người đàn ông nói qua điện thoại.

Tô Ngọc Nhi đang say mê với công việc, điện thoại của cô vang lên, trên màn hình không hiện tên người gọi chỉ hiện số lạ.

“Là tôi đây. Anh gọi tôi có việc gì không?” Tô Ngọc Nhi nhẹ nhàng đáp.

“Xin chào, tôi là lão Lý, lúc trước cô có nhờ tôi tìm giúp cô căn nhà nhỏ. Tôi đã tìm được rồi, khi nào cô rãnh để đi xem nhà thì nói với tôi. Tôi sẽ đưa cô đi xem.”

Mấy ngày gần đây, vì bị Tô Đại Thành, Tô Ngọc Như và Trần Cẩm Tú đến chung cư quấy rầy, cô cảm thấy rất phiền phức và không muốn liên quan đến bọn họ nên Tô Ngọc Nhi quyết định tìm một căn nhà giá rẻ để thuê.

“Nếu quả thật như vậy, tôi cảm ơn ông rất nhiều. Vậy chiều nay sau khi tan làm tôi có thể đi xem nhà được không?” Tô Ngọc Nhi vui mừng nói.

Lão Lý liền trả lời: “Được, được! Vậy sau khi tan làm cô liên lạc với tôi. Tôi sẽ đưa cô đi xem nhà.”

“Được! Cảm ơn ông rất nhiều. Vậy hẹn ông chiều nay chúng ta đi xem nhà.” Tô Ngọc Nhi hào hứng nói.



Bíp!

Nói xong, cả hai liền tắt máy. Tô Ngọc Nhi tiếp tục với công việc của mình.

Vào buổi chiều sau khi tan làm, Tô Ngọc Nhi rất háo hức, cô rất muốn xem thử căn nhà sắp tới của cô sẽ như thế nào.

“Xin chào, tôi là Tô Ngọc Nhi. Tôi có thể hẹn ông ở đâu?” Tô Ngọc Nhi lấy điện thoại và gọi cho số lúc sáng đã gọi cô.

“Cho tôi địa chỉ chỗ cô. Đợi một lát tôi sẽ sang.” Lão Lý nghe máy ở đầu dây bên kia và nói.

Tô Ngọc Nhi đứng đợi được một lúc, lão Lý đã đến chỗ cô. Hai người cùng nhau đến căn nhà mà ông ta đã giới thiệu cho cô.

Căn nhà này nằm ở vùng ngoại ô của thành phố, cách trung tâm thành phố khá xa, đi xe cũng tầm một, hai tiếng mới đến nơi.

“Cô vào trong xem nhà đi.” Lão Lý lấy chùm chìa khóa từ trong túi áo ra rồi mở cửa nhà và nói với Tô Ngọc Nhi.

Tô Ngọc Nhi bước vào trong nhà, tuy hơi xa trung tâm thành phố, nhưng ở đây cô cảm thấy rất bình yên, trong nhà đầy đủ tiện nghi. Đã vậy trước nhà còn có những chậu hoa thật đẹp mắt. Ở đây xa như vậy cô chắc chắn bọn họ không thể tìm đến quấy rầy.

“Ông Lý, căn nhà này thuê với mức giá bao nhiêu một tháng?” Tô Ngọc Nhi rất thích căn nhà này.

“Cô Tô, căn nhà này chủ nhà muốn cho thuê với mức giá 500 nhân dân tệ.” Lão Lý ép giá một cách quá đáng.

“Cái gì 500 nhân dân tệ, một tháng tôi chỉ làm được 500 nhân dân tệ. Trả tiền thuê nhà thì tiền đâu tôi sống nữa chứ?” Tô Ngọc Nhi bất ngờ với giá tiền này.

“Cô Tô, chủ nhà này đã ra giá như vậy.”

“Ông Lý, ông có thể nói họ giảm còn 300 nhân dân tệ được không? 300 nhân dân tệ đã quá mức với một đứa nhân viên quèn như tôi rồi.” Tô Ngọc Nhi đấu tranh giá cả vì muốn sở hữu căn nhà này.

“Cô Tô, như vậy thật sự không được. Chủ nhà đưa ra giá này tôi chỉ là trung gian thôi.” Lão Lý mặc cả giá thuê nhà với Tô Ngọc Nhi.

“Không thể bớt chút nào sao? Ví tiền của tôi chỉ tới mức đó thôi. Tôi không thể thuê với mức giá 500 nhân dân tệ.” Tô Ngọc Nhi có chút tiếc nuối.

Lão Lý nói lời từ chối: “Cô Tô, như vậy thì thật tiếc quá. Tôi xin lỗi, vậy cô có thể tìm một căn nhà khác.” Sau đó, ông ta rời đi.

Một người đàn ông mở cửa xe đi vào trong nhà đã ngăn lão Lý rời khỏi đây và đưa ra một yêu cầu cho ông ta.

“Ông giúp tôi tìm một căn nhà tốt hơn cho cô ấy.” Người đàn ông đó chính là Trịnh Sơn.