Chương 32

Một lúc sau, Bạch Nhược Phong cũng đã tỉnh dậy, anh ôm Tô Ngọc Nhi vào trong lòng.

Kể từ khi rời xa Trịnh Sơn, Tô Ngọc Nhi không còn cảm nhận được sự ấm áp như thế này.

Hôm nay, ở trong vòng tay Bạch Nhược Phong, Tô Ngọc Nhi cảm thấy ấm áp và vỡ òa trong cảm xúc.

“Sếp Bạch, cảm ơn anh đã giúp tôi.”

“Ngọc Nhi, cô đừng nói như thế.”

Bạch Nhược Đồng xuất hiện phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

“Ngọc Nhi, chị tỉnh rồi à. Chị thấy trong người như thế nào rồi? Có con đau chỗ nào không?”

Bạch Nhược Đồng hỏi dồn dập khiến cho Bạch Nhược Phong có chút khó chịu.

“Tiểu Đồng, cô ấy chỉ mới vừa tỉnh dậy. Em hỏi dồn dập như thế làm sao cô ấy có thể trả lời chứ.”

Tô Ngọc Nhi cảm thấy có chút buồn cười.

“Sếp Bạch, Nhược Đồng, cảm ơn hai người đã giúp tôi.” Tô Ngọc Nhi nói lời cảm ơn với hai người họ.

“Ngọc Nhi, rõ ràng hôm qua tôi nói chị đứng trước đợi tôi. Tại sao chị lại đi lên tầng 2?” Bạch Nhược Đồng thắc mắc và hỏi.

Tô Ngọc Nhi nhớ lại và kể lại toàn bộ sự việc cho Bạch Nhược Phong và Bạch Nhược Đồng.

“Trong lúc tôi đứng chờ, một người đàn ông đã xuất hiện và nói rằng sếp Bạch đang chờ tôi ở tầng 2. Tôi có chút nghi ngờ nhưng hắn ta liên tục hối thúc tôi. Và sau đó…”

Nói đến đây, nước mắt Tô Ngọc Nhi đã bắt đầu tuôn chảy. Bạch Nhược Phong không vui mấy khi thấy Tô Ngọc Nhi như vậy.

“Ngọc Nhi, cô bình tĩnh. Có tôi ở đây rồi, không ai dám làm gì cô đâu.”

Bạch Nhược Phong ôm Tô Ngọc Nhi vào trong lòng rồi xoa nhẹ mái tóc của cô.

Tô Ngọc Nhi ấm áp và rơi nước mắt.

Sau khi nghe Tô Ngọc Nhi kể lại toàn bộ câu chuyện, Bạch Nhược Phong và Bạch Nhược Đồng, trong đầu liền nghĩ người đàn ông kia đã bị ai xúi giục.

Đây là vấn đề nghiêm trọng, Bạch Nhược Phong sẽ làm mọi cách để tìm ra người đứng sau vụ việc này.

“Tiểu Đồng, chuyện này giao cho em.” Bạch Nhược Phong giao công việc cho Bạch Nhược Đồng.

“Được! Chị dâu, chị mau hồi phục nhé! Em xin phép đi trước.”

Bạch Nhược Đồng đồng ý rồi rời đi.

Lời nói của Bạch Nhược Đồng đã làm cho Tô Ngọc Nhi có chút xấu hổ và đỏ mặt.

Sau khi Bạch Nhược Đồng rời đi, Tô Ngọc Nhi quay sang nói với Bạch Nhược Phong: “Anh không đến công ty sao?”

Bạch Nhược Phong sẽ không biết được, sau khi anh rời đi khỏi đây, Tô Ngọc Nhi sẽ xảy ra chuyện gì nữa chứ?

“Không, tôi ở đây với cô.”



Những lúc như thế này trong lòng Tô Ngọc Nhi cảm thấy rất hạnh phúc.

Trong lúc, hai người họ đang ấm áp như vậy điện thoại Bạch Nhược Phong reo lên. Anh lấy điện thoại ra xem, người gọi đến chính là Từ Bảo Tú.

Có chút khó chịu, anh lướt qua và nghe.

“Có chuyện gì thế?”

“Nhược Phong, anh đang ở đâu vậy?” Từ Bảo Tú nhẹ nhàng trả lời qua điện thoại.

“Ở bệnh viện.” Bạch Nhược Phong trả lời một cách thờ ơ.

“Anh đã ở đêm qua đến giờ sao?” Từ Bảo Tú có chút thất vọng và hỏi.

“Đúng vậy.”

Từ Bảo Tú biết rằng Bạch Nhược Phong đã ở bên cạnh Tô Ngọc Nhi từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ. Cô rất tức giận và xen lẫn chút thất vọng.

“Nhược Phong, anh có thể đến đây một chút được không?” Từ Bảo Tú mong chờ một chút hy vọng từ Bạch Nhược Phong.

“Xin lỗi, tôi không thể đến được.”

Bạch Nhược Phong từ chối một cách thờ ơ.

Bíp!

Từ Bảo Tú tắt máy và thất vọng trầm trọng. Một chút hy vọng mỏng manh cũng đã bị dập tắt.

Biệt thự nhà họ Từ.

“Bảo Tú, con có chuyện gì buồn sao?”

Từ lão gia nhìn thấy sắc mặt của Từ Bảo Tú không được tốt, ông đi đến phòng khách và hỏi.

“Cha, tên họ Bạch kia không quan tâm đến con.” Từ Bảo Tú buồn bã nói.

Từ lão gia nghe như vậy có chút không vui và nói với giọng nghiêm túc: “Tại sao lại như vậy? Con mau lập tức kết hôn với Bạch Nhược Phong.”

“Tại sao lại như vậy? Con mau nói ta nghe.” Từ lão gia nói lớn tiếng.

“Cha, anh ấy đang rất quan tâm đến cô gái tên Tô Ngọc Nhi.” Từ Bảo Tú nói rồi nước mắt tuôn ra.

“Cô ta là ai mà lại như vậy chứ?”

“Cha, con không biết.”

Từ phu nhân lên tiếng: “Bảo Tú, cha con nói đúng. Con mau lập tức thúc đẩy chuyện kết hôn với Bạch Nhược Phong đi.”

Từ Bảo Tú im lặng không nói lời nào, chỉ gật đầu đồng ý.

Biệt thự của Bạch Nhược Phong.



“Tiểu Bảo, con ăn uống một chút gì đi. Cả ngày hôm nay con đã chưa có gì lót bụng rồi.”

“Tiểu Bảo, con xuống ăn uống một chút gì đó đi.”

Dì Đinh lo lắng khi cả ngày nay Tiểu Bảo không chịu ăn gì.

“Con muốn gặp chị ấy…”

“Con muốn gặp chị ấy…”

Tiểu Bảo cũng đã mấy ngày rồi không gặp Tô Ngọc Nhi, cậu bé rất buồn và tự nhốt mình trong phòng.

Dì Đinh không còn cách nào khác phải gọi điện thoại cho Bạch Nhược Phong.

Bạch Nhược Phong sợ rằng sẽ làm phiền đến giấc ngủ của Tô Ngọc Nhi. Anh tắt máy, ra khỏi phòng bệnh rồi gọi lại cho dì Đinh.

“Có chuyện gì sao?” Bạch Nhược Phong hỏi.

“Cậu chủ, Tiểu Bảo cả ngày nay không chịu ăn uống gì.”

“Nói thằng bé hãy ăn uống. Ngày mai tôi sẽ đưa thằng bé đến gặp cô ấy.”

“Được!”

Bạch Nhược Phong biết được lý do Tiểu Bảo bỏ ăn và tự nhốt mình trong phòng.

Sáng sớm hôm sau.

Bệnh viện Bạch Mai.

Sáng sớm, bác sĩ đã đến kiểm tra tình hình sức khỏe cho Tô Ngọc Nhi. Mọi thứ đều đã ổn định, không có gì đáng lo.

“Bác sĩ, tình hình của cô ấy như thế nào rồi?”

Bạch Nhược Phong lo lắng và hỏi.

“Anh Bạch, anh yên tâm. Sức khỏe của cô ấy đã ổn định và có thể xuất viện trong hôm nay.”

“Được! Cảm ơn bác sĩ.”

“Anh Bạch, tôi xin phép đi trước.”

Sau khi bác sĩ rời đi, Bạch Nhược Phong quay sang nói với Tô Ngọc Nhi.

“Ngọc Nhi, đợi một lát. Tôi đi làm thủ tục xuất viện cho cô.”

“Sếp Bạch, tôi tự đi được rồi.” Tô Ngọc Nhi muốn tự mình đi làm thủ tục xuất viện.

“Không được. Cô chỉ vừa mới khỏe bệnh.” Bạch Nhược Phong từ chối với ý kiến của Tô Ngọc Nhi.

“Vậy tôi đợi anh.”

Bạch Nhược Phong rời đi khỏi phòng bệnh và đi làm thủ tục xuất viện cho cô.