Giờ đây, nàng nắm lấy bàn tay của tỷ tỷ, lớn giọng nói: “Cha, con không thích tên tiểu tử của Phương gia, cha đừng gả A tỷ cho hắn.”. Chỉ mong rằng cuộc đời của tỷ tỷ cũng có một bến đỗ tốt.
Tiểu Diêu Thị sắc mặt thoáng chút thay đổi, trong lòng không vui. Phương gia đó là nhà mẹ đẻ của thứ phi bên cạnh Ngũ hoàng tử. Không gả cho Phương gia, lẽ nào gả cho Thẩm Túc của nàng?
Một lời nói ra khiến cả bốn người đều kinh ngạc, ngay cả Lưu Ngọc Nhiễm cũng mở lớn hai mắt khó hiểu nhìn Lưu Ngọc Khiết.
“Im miệng, đây là chuyện con có thể nói sao, càng ngày càng không ra thể thống gì” Lưu Lộ Xuyên nghiêm mặt.
“Cha, trong thôn của tổ mẫu có một người, nhà người đó có người họ hàng làm nô ở Phương phủ, con chính mắt tận tai nghe thấy người đó kể chuyện của Phương phủ với người khác. Phương Nhị Lang đó rất bạo lực độc đoán, từng dùng gậy đánh chết một người thông phòng. Thông phòng đó lúc chết đã có thai được bốn tháng rồi. Còn nữa, lúc hắn đến tế lễ tổ tiên, cưỡi một con ngựa cao, ai mà không cẩn thận cản đường hắn, đều sẽ bị đánh đến vỡ đầu chảy máu. Loại người như hắn vốn dĩ đều coi mạng người là cỏ rác.” Lời Lưu Ngọc Khiết nói đều là sự thật, chỉ có điều không phải là nàng nghe được từ chỗ hạ nhân những điều đó. Mà là do ở kiếp trước của nàng, Khương Thị nhân lúc nàng không có chỗ dựa dẫm đã khinh bỉ, mỉa mai nàng, vô tình tiết lộ tin tức của tỷ tỷ.
Tiểu Diêu thị kinh hãi tột độ, sao có thể như vậy được, đây rõ ràng là mối hôn sự tự tay bà ta lựa chọn rất kĩ.
Lưu Lộ Xuyên trừng mắt với Lưu Ngọc Khiết : “Nữ nhi con ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng ăn nói lung tung.”
“Cha, con thật sự không ăn nói lung tung, nếu không tin cha tự mình đi nghe ngóng xem.” Lưu Ngọc Khiết nắm chặt bàn tay lạnh giá của Lưu Ngọc Nhiễm. Chỉ cần Lưu Lộ Xuyên có tâm đi điều tra, đến quê của nhà họ Phương, rồi dùng chút thủ đoạn từ chỗ của hạ nhân nhà họ Phương thế nào cũng sẽ thu được manh mối.
“Lão gia…” Tiểu Diêu Thị hoang mang lo sợ.
Bà ta hiểu Lưu Lộ Xuyên, nếu như ông ấy đối tốt với Lưu Ngọc Nhiễm được bằng một nửa như với Lưu Ngọc Khiết, thì sao có chuyện bị Phương gia lừa bịp.
“A tỷ, may mà cha anh minh, lúc ban đầu đã nói là phải chờ thêm một năm nữa, không để nhà họ Phương đem sính lễ đến.” Lưu Ngọc Khiết thấy Lưu Ngọc Nhiễm đang thần sắc căng thẳng liền lên tiếng an ủi, mà lời này cũng là nói để tiểu Diêu thị nghe.