Thẩm Túc đại khái không chịu nổi bộ dạng uất ức của nàng, lúc đi ngang qua tiểu viện của nàng liền mắng hai câu, đơn giản chỉ là “bột mềm”, “ngu xuẩn” các loại. Nàng khúm núm đáp lời, Lâm ma ma liền chọc chọc nàng, “ Người phải hỏi gia có muốn vào ngồi một chút không?”.
Nhục nhã và đau đớn dạy cho người ta hiểu rằng: Không muốn bị ăn đòn thì phải kiếm thể diện. Mà Thẩm Túc đi vào ngồi một chút, chính là thể diện.
Nàng nơm nớp lo sợ mời mọc, Thẩm Túc sắc mặt tối sầm lại, chắp tay sau lưng nhìn nàng hồi lâu, không ngờ lại đáp ứng.
Hắp ta đáp ứng!!
Nhưng mà loại chuyện lấy lòng người cũng không dễ dàng như vậy, nàng là được nâng niu mà lớn lên, lần đầu tiên ra tay, ít nhiều cũng có chút vụng về, nhưng vì để sống tốt hơn, nàng vẫn cố gắng biểu hiện cho tốt, thỉnh thoảng mở lời khen hắn vài câu, còn đem hộp trà Quân Mi cuối cùng của mình pha cho hắn uống.
Tuy rằng hai người không có tình cảm gì, nhưng tính toán cẩn thận vẫn là nhà họ Lưu có lỗi trước, lần này Thẩm Túc lại không tính hiềm khích trước kia, giúp nàng đòi lại của hồi môn, Lưu Ngọc Khiết là thật lòng cảm ơn hắn. Đáng tiếc khi đó nàng không biết của hồi môn có được trả về hay không đều không quan trọng.
Bởi vì ngày nàng bị hưu*, người nhà ra nhận của hồi môn còn nhanh hơn đón nàng. May mà Thẩm Túc cho nàng mượn một chiếc xe ngựa, nàng cùng đám người Lâm ma ma chật vật rời đi, lúc xuống xe còn trả cho xa phu một nén bạc, xa phu thấy nàng đáng thương nên không những không nhận, còn cho nàng một tờ ngân phiếu, Lưu Ngọc Khiết ngạc nhiên trợn tròn mắt.
*bị hưu: bị chồng bỏ
Tháng thứ hai sau khi bị hưu, trong căn phòng tối tăm phía Tây, thím Chu thị giằng co với nàng, một chuyện khủng khϊếp đã xảy ra.
“Tiện phụ! Ngay từ đầu ngươi đã nói Thẩm Túc không cùng ngươi viên phòng, vậy nghiệt chủng trong bụng ngươi rốt cuộc là của ai?” Chu thị lộ ra bộ mặt dữ tợn, hận không thể gϊếŧ Lưu Ngọc Khiết. Phải biết rằng để bán nàng với giá tốt, bà ta phải nói rằng nàng “vẫn còn là thân hoàn bích”.
Lâm ma ma hai bên tóc mai đã ngả bạc nhưng vẫn chắn ở phía trước ngăn cản, bị Chu thị đá vài cước, “Tứ phu nhân, cầu xin người tha cho Nhị tiểu thư, nàng ấy gầy như vậy, nếu tiếp tục đánh tiếp, chỉ sợ thành một thi hai mạng…”.
Chu thị ép hỏi nàng có phải hài tử là của Thẩm Túc không, nếu phải thì tha cho nàng, còn có thể nhân cơ hội gây rối ở nhà họ Thẩm moi một khoản tiền.