Thanh âm nhu hòa kéo nàng trở về hiện thực, ánh mắt Lưu Ngọc Khiết trong nháy mắt đờ đẫn, rồi lại rất nhanh khôi phục ánh sáng, không bi thương cũng không sợ hãi, phảng phất như nửa năm ác mộng kia không hề liên quan đến nàng.
Thẩm Túc thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ lại, sao mình lại phải dỗ dành nàng chứ? Các cô nương ở Trường An khi khóc lóc đều mang bộ dạng ngốc nghếch. Bất quá hắn chưa từng thấy qua tiểu mập mạp nào xinh đẹp như vậy, ngốc nghếch mà cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
“Ta chưa từng đắc tội ngươi chứ?"
Lưu Ngọc Khiết không trả lời mà hỏi ngược lại: "Người của ngươi khi nào tới đây? "Nàng không tin Cẩm Y Vệ không có bất kỳ hành động nào.
"Cũng phải từ từ tìm a, núi lớn như vậy, dù sao cũng cần một chút thời gian." Thẩm Túc kéo kéo quần áo vừa ẩm ướt vừa bẩn trên người, muốn cởi ra, lại có chút ngượng ngùng, người bên cạnh mình nói như thế nào cũng là một tiểu cô nương sắp lớn.
Lưu Ngọc Khiết chia một nửa quả mâm xôi đã rửa sạch cho Thẩm Túc, Thẩm Túc thụ sủng nhược kinh*.
* thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà sợ hãi
"Có thể thương lượng với ngươi một chuyện không?" Lưu Ngọc Khiết ôn hòa nói. Đó là giọng điệu khi nàng cố gắng tỏ ra thân thiện.
"Nói đi."
"Sau khi người của ngươi đến... có thể cứu ta trước không, ngươi chờ một lúc rồi hẵng đi ra ngoài. ”
Thẩm Túc phun ra một hạt mâm xôi trong miệng, liếc nàng một cái, đúng là đồ xấu xa, biết ngay ngươi không có ý tốt mà.
"Vì sao không phải là cứu ta trước, ngươi chờ một chút mới đi ra a?"
"Ta bị thương lại không biết võ công."
"Ta cũng bị thương."
"Nhưng ngươi còn có thể chạy có thể nhảy." (LNK)
"Vì vậy nên nhường ngươi sao?" (TT)
"Ta rất cảm kích ngươi." (LNK)
"Nói dối, rõ ràng ngươi rất chán ghét ta." Vừa nãy ôm nàng, đừng tưởng rằng hắn không phát hiện đáy mắt nàng tràn ngập chán ghét, đối với Thẩm Túc có thể nói là một đả kích không nhỏ.
"Nếu ngươi không làm theo lời ta, phụ thân ta có thể sẽ làm khó ngươi."
Thẩm Túc cười nhạo một tiếng: "Phụ thân ngươi đáng sợ quá ha, có cách làm khó ta sao? ”
"Trước mắt bao người, ngươi cùng ta đi ra khỏi nơi này, tương đương với làm hỏng danh tiết của ta, phụ thân sẽ ép ngươi cưới ta."
Thẩm Túc sửng sốt: "..."
Một lúc lâu sau hắn mới khô khốc nói: "Ồ, nằm mơ đi. ”
Phản ứng của hắn bình tĩnh hơn Lưu Ngọc Khiết dự đoán, trong mắt cũng không có sát ý, điều này làm cho lòng nàng buông lỏng không ít.