Lâm ma ma cùng Lục Nhiễm không có chút hoài nghi nào. Như vậy cũng tốt, nếu không các nàng cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Ánh mắt nàng đảo qua một vòng, thấy có người đi về phía bên này, ánh mắt Lưu Ngọc Khiết sáng lên.
Từ nhỏ đến lớn, rất nhiều cô gái khi nhìn thấy hắn ta, mắt đều có loại "ánh sáng" này, hắn suy nghĩ lại, hài tử này nói nhỏ cũng không nhỏ ... Vẫn là không nên gây phiền toái mới tốt, vì thế hắn liền đổi ý, Thẩm Túc vòng qua Lưu Ngọc Khiết trực tiếp rời đi.
Trong lòng Lưu Ngọc Khiết tràn đầy thất vọng, kiên trì đi về phía trước. Nàng không biết rằng tên trộm kia so với nàng còn sợ hãi hơn, trơ mắt nhìn Thẩm Túc đi tới càng ngày càng gần, hắn ta sợ tới mức hồn phi phách tán, cũng may Thẩm Túc bỗng nhiên thay đổi chủ ý.
Đi được hai bước, Thẩm Túc đột nhiên dừng chân lại, trái tim của tên trộm treo cao lên tận cổ họng.
"Này, tại sao ta phải khóc lóc cầu xin ngươi?" Hắn hỏi.
(Mei: Nhắc cho bạn nào quên thì mấy chương trước LNK có nói sau này TT đừng có khóc lóc cầu xin nàng =)) )
Lưu Ngọc Khiết vừa định mở miệng, bên hông lại truyền đến một trận đau âm ỉ, tên trộm đang cảnh cáo nàng. Cứ như vậy, cho dù khiến Thẩm Túc chú ý, cũng sẽ không có kết cục tốt.
Cô gái liếc hắn một cái, tựa hồ đối với hắn rất khinh thường, nắm tay nha hoàn chậm rãi rời đi.
"Lưu cô nương, Thẩm mỗ xác thực có công vụ trong người, nếu có chỗ đắc tội, mong cô nương thông cảm." Khóe miệng Thẩm Túc khơi lên một nụ cười tế nhị.
Hắn ta còn có thể xin lỗi sao? Lưu Ngọc Khiết không quá xác định mình có nghe lầm hay không, quay mặt lại nhìn, bị đôi mắt đen nhánh như mực kia thu hút, như là có thể nhìn thẳng vào đáy lòng.
"Bây giờ mới biết xin lỗi sao, đã muộn rồi."
"Ta đối với Lưu đại nhân trước nay cũng không có nửa phần bất kính." Thẩm Túc lại tiến thêm một bước nữa.
“Lục Y, chúng ta không cần để ý tới hắn, cứ trở về bảo phụ thân hung hăng thu thập hắn!”
Tên trộm đang mong được như vậy, mừng vì Lưu Ngọc Khiết là người thức thời thì thấy Thẩm Túc tiến lên kéo cánh tay Lưu Ngọc Khiết: "Vậy phải làm thế nào ngươi mới chịu tha thứ cho ta? ”
"Làm càn, bỏ cái tay bẩn của ngươi ra." Lưu Ngọc Khiết kiêu căng nói.
Giờ này khắc này, trái tim tên trộm như muốn ngừng đập, âm thầm dùng sức chọc thủng làn da cô gái, ra lệnh cho nàng không được dây dưa với Thẩm Túc nữa, mau chóng thoát khỏi đây, nhưng không kịp rời khỏi, hắn ta đã hứng trọn nắm đấm của Thẩm Túc.