Lưu Ngọc Khiết cúi gầm mặt xuống, tên trộm ra lệnh cho Lưu Ngọc Khiết ngẩng đầu lên, nàng không dám ngẩng, cho đến khi người kia cầm đao ép nàng ngẩng đầu!
"Ngươi!" Lưu Ngọc Khiết che miệng mở to hai mắt.
Trong xe không còn tên trộm nữa, nhưng lại có tên trộm giống Lục Y như đúc, mà Lục Y thật sự lại bị lột áo ngoài nằm ngang trên tấm nỉ.
Cải trang thành nô tỳ, một tấc cũng không rời... Mọi thứ thậm chí còn rắc rối hơn. Lưu Ngọc Khiết cảm thấy cơ hội trốn thoát thật là mong manh.
Tên trộm đem Lục Y trói chắc chắn rồi nhét vào trong rương ngầm dưới giường, Lưu Ngọc Khiết cuống quít hé rương ngầm ra một chút khe hở, nhỏ giọng nói với tên trộm đang lộ ra hung quang kia: "Không chừa một khe hở sẽ làm ngạt chết người đó, thời tiết nóng bức... ngựa của Cẩm Y Vệ lại có khứu giác nhạy bén. ”
Nàng nói rất có đạo lý, cũng không phải là vì giúp hắn, mà là lo cho tính mạng tiểu nô tỳ. Không nghĩ tới nàng lại là người có tấm lòng nhân hậu. Tên trộm cười lạnh một tiếng.
Dịch thừa trưởng vừa thắt dây áo vừa tiến lên nghênh đón, không biết sao lại quay lại rồi? Hắn vừa nhìn thấy xung quanh có rất nhiều Cẩm Y Vệ liền sợ tới mức lập tức im lặng, rụt cổ khom người trước vị quan lớn nhất.
Lỗ Đạt tiến lên giao văn thư, nói ngắn gọn ý đồ. Dịch thừa trưởng gật đầu như giã tỏi, liên tục nói lắp: "Xin tuân theo đại nhân phân phó. ”
"Ngươi cứ đi xuống thông báo cho mọi người, ban đêm đóng cửa sổ lại, phạm nhân là hung thủ gϊếŧ người, trên người hắn còn có vật chứng quan trọng, một khi xảy ra chuyện, cho dù là hoàng thân quốc thích cũng dám xuống tay." Lỗ Đạt trầm giọng nói.
Dịch thừa trưởng tay chân lảo đảo. Không còn nghi ngờ gì về sự hung ác của phạm nhân, ngay cả Cẩm Y Vệ cũng đều được huy động.
Thẩm Túc giao ngựa cho hạ nhân, thấy đoàn xe Lưu phủ đã đến, gã sai vặt cơ trí đã sớm tiến lên chờ, hầu hạ thiên kim Lưu phủ xuống xe.
"Lục Y" cúi đầu thu liễm con mắt xuống dìu Lưu Ngọc Khiết, hắn dí một vật cứng rắn sắc bén vào thắt lưng nàng, Lưu Ngọc Khiết cứng ngắc bước đi.
"Thả lỏng một chút, nếu không chúng ta đồng quy vu tận." Tiếng cảnh báo khàn khàn truyền vào tai.
Lưu Ngọc Khiết đã trấn định vài phần, thấy Lâm ma ma cùng Lục Nhiễm ra nghênh đón: "Ma ma, Lục Nhiễm, rương châu báu của ta vẫn còn ở trên xe, các ngươi giúp ta thu thập một chút, Lục Y cùng ta về phòng nghỉ ngơi. ”