Lục Y vui sướиɠ khi người gặp họa nói: "Đáng đời! " Nàng xoay tròn ánh mắt như có chủ ý xấu, đã thấy tiểu thư không chớp mắt nhìn nàng, bộ dáng thập phần quỷ dị.
Sao, có chuyện gì vậy? Lục Y mở to hai mắt, một trận gió thổi lên màn che nhẹ nhàng trong khoang xe ngựa, đằng sau bóng tối trùng trùng điệp điệp là một tia sáng màu bạc, một thanh hồ đao ngắn nhỏ sắc bén để ngang trên cổ Lưu Ngọc Khiết.
"Nếu ngươi dám động một chút, ta liền cắt đầu nàng." Thanh âm khàn khàn âm trầm từ sau lưng Lưu Ngọc Khiết truyền đến.
Lục Y cả người run rẩy, mồ hôi lạnh như mưa gật gật đầu. Tên trộm kia không biết đã sử dụng thủ đoạn gì, bắn một viên đá trúng xương sườn nàng, tầm mắt đã biến thành màu đen kịt, bất tỉnh nhân sự.
Bởi vì rời khỏi trạm dịch, rất nhiều chuyện đều theo đó đã thay đổi, ví dụ như không biết từ khi nào trong xe lại có một tên trộm cũng vội vàng muốn rời khỏi như nàng. Mặc dù chỉ cần nhẹ nhàng hô một tiếng là Cẩm Y Vệ bên ngoài sẽ vây lại, nhưng Lưu Ngọc Khiết lại cảm thấy hồ đao của kẻ trộm sẽ nhanh hơn, mà mạng của nàng chỉ có một cái.
"Không biết các hạ là anh hùng hảo hán đi con đường nào, tiểu nữ còn có một rương châu báu, nguyện tặng cho hảo hán làm lộ phí."
Giọng nói của cô nương tuy khẩn trương nhưng cũng coi như trấn định, càng hiếm thấy chính là thân thể nàng không hề nhúc nhích, cũng không có nửa phần quay đầu lại nhìn xung quanh. Nếu đổi thành quý nữ Trường An bình thường, không phải thét chói tai ngất đi chính là đã liều mạng xoay người hướng hắn cầu xin tha thứ.
"Ngươi cũng quen thuộc quy củ trên đường đấy." Thanh âm khàn khàn thô ráp cười hai tiếng: "Hôm nay có thể tránh thoát một kiếp hay không còn phải dựa vào tiểu thư, hy vọng tiểu thư phối hợp thật tốt. ”
Lưu Ngọc Khiết gật gật đầu, tuyệt đối không dám nhìn mặt tên trộm, sợ rằng làm vậy sẽ chết càng nhanh.
Người này cũng không ngờ rằng Cẩm Y Vệ ngay cả Lưu phủ cùng Phó Chính Hải mà cũng không cho mặt mũi nên chỉ đành ra hạ sách này để tránh thoát Cẩm Y Vệ kiểm tra.
Trước mắt không cần lo đến tính mạng, nhưng sau khi xong chuyện, người này nhất định sẽ gϊếŧ nàng diệt khẩu. Lưu Ngọc Khiết cũng không cho rằng một hung đồ thu hút mấy chục Cẩm Y Vệ sẽ là hạng người có thể nương tay.
Ánh mắt nàng lại rơi vào trên người Lục Y đang mê man bất tỉnh, Lỗ Đạt đã gặp qua nàng ấy, không cần nói lúc xuống xe không biết sao lại thiếu một nô tỳ, chỉ cần ở trong xe có vết máu cũng có thể khiến cho mấy con ngựa khứu giác nhạy bén của Cẩm Y Vệ bất an. Cho nên, tính mạng của Lục Y cũng không cần lo.