Im lặng trong chốc lát, có lẽ là Phó Chính Hải đang xuất trình lệnh bài và lộ dẫn, không ngờ nam tử như chuông đồng kia vẫn bất động, “Tối nay có việc đột xuất xảy ra, làm phiền Phó đại nhân tạm thời về trạm dịch nghỉ ngơi đi, nếu trì hoãn việc của đại nhân, Cẩm Y Vệ ta sẽ một mình gánh vác.”
Lưu Ngọc Khiết âm thầm kinh hãi, rốt cục phát sinh chuyện gì, ngay cả Kinh Thiệu Doãn cũng không được đi qua? Bất quá điều nàng quan tâm nhất vẫn là chuyện đính hôn với Thẩm Túc, bất kể như thế nào cũng không thể để Đông Thị một lần nữa phá hỏng hôn nhân của nàng.
Cẩm Y Vệ đang nói chuyện kia xuất thân từ một hộ gia đình bình thường có ngũ phẩm, họ Lỗ tên Đạt, thấy một nữ quyến bước ra từ trong chiếc xe ngựa màu xanh lam có biểu tượng Lưu gia, đúng là người của Huân Quốc công phủ.
Lục Y khom người thi lễ với Lỗ Đạt, “Hồi bẩm đại nhân, lão phu nhân nhà ta nhiễm bệnh nằm liệt giường nhiều ngày, thập phần nhớ nhung tiểu thư, tiểu thư xưa nay hiếu kính với tổ mẫu, mong đại nhân nể mặt lão gia nhà ta dàn xếp một chút.”
Đại lão gia của Huân Quốc công phủ chính là Lưu Lộ Xuyên, nhậm chức công bộ thị lang kiêm giám sát Quốc Tử Giám, đứng hàng tiểu Cửu khanh, bất quá mới hơn ba mươi tuổi, được lên chức Tể tướng chỉ là chuyện sớm muộn, vả lại lão thái gia chính là nhất đẳng Huân Quốc công, ba đời cha truyền con nối, Lưu Lộ Xuyên này chính là Huân Quốc công tương lai, mặc dù ở Trường An quan to có rất nhiều nhưng cũng không thể dễ dàng đắc tội.
Lỗ Đạt có chút không xác định, ánh mắt trưng cầu liếc về bên phải phía trước, đó là một thiếu niên mười tám mười chín tuổi, đôi mắt còn đẹp hơn cả nữ nhân, nhưng ánh mắt sáng như tia chớt, trong suốt như được gột rửa. Lục Y ngước mắt lên nhìn thiếu niên một cái, trong lòng chấn động, một nam tử tuấn tú như vậy lại mặc trang phục thêu xuân đao, đại khái ít nhất phải tứ phẩm trở lên.
Tứ phẩm thiêm sự* Cẩm Y Vệ, cũng không phải là quan tứ phẩm ở kinh thành. Lục Y cụp mắt xuống không dám nhìn thêm.
*thiêm sự: tên chức quan xử án thời xưa
Thiếu niên nói: “Bất kể kẻ nào cũng không được trái lệnh. Mong Phó đại nhân tha thứ.” Hắn ta chỉ liếc nhìn Phó Chính Hải, không thèm để ý tới Lục Y đại diện cho Lưu Ngọc Khiết.
Lỗ Đạt lĩnh mệnh, vẻ mặt áy náy nói: “Thượng phong có lệnh, tối nay không kẻ nào có thể thông qua, xin tiểu thư thứ lỗi.”