Đại Chu so với tiền triều cởi mở hơn rất nhiều, nam nữ ban ngày gặp mặt, uống trà ăn cơm là chuyện bình thường, chỉ có rất ít nữ nhi thế gia con nhà quý tộc rất ít đi ra ngoài. Kế mẫu Lưu Ngọc Khiết liền lấy cái cớ như vậy để tránh sau này không dễ nói chuyện hôn sự. Dù sao nữ tử Trường An coi gầy làm cái đẹp, sùng bái vòng eo mềm mại thanh thoát, Lưu Ngọc Khiết so với nữ tử mười bốn tuổi bình thường có hơi thấp hơn một chút, cái này cũng không có gì, nhưng nàng có tật xấu ăn nhiều, có hơi mập, cho nên kiếp trước Thẩm Túc vén khăn trùm đầu lên nhìn nàng mập mạp như vậy cảm thấy thập phần khó coi.
Diêu Thị lo lắng, nếu Thẩm gia không hài lòng, Lưu Lộ Xuyên nhất định sẽ trách tội bà. Bà ta liền tìm Đông Thị giúp đỡ, Đông Thị tự mình ra tay, tìm một nha hoàn xinh đẹp thay thế, vả lại còn không hỏi ý kiến Diêu Thị, chờ tới ngày gặp mặt Diêu Thị mới phát hiện người tới không phải Lưu Ngọc Khiết. Nhưng bà ta không còn lựa chọn nào khác, đành phải kiên trì chống đỡ cho xong.
Theo lời Diêu Thị nói, Thẩm Túc đến rất trễ, nhìn thoáng qua nha hoàn xinh đẹp rồi bỏ đi không nói một lời, còn tưởng rằng hắn không coi trọng, nhưng không bao lâu sau Thẩm gia liền mang sính lễ tới.
Chuyện này Lưu gia quả thực có lỗi, nói bọn họ lừa hôn cũng không ngoa, cho nên kiếp trước Lưu Ngọc Khiết khi đối mặt với Thẩm Túc luôn có chút tự ti. Nhưng nàng cũng là người vô tội, lại chịu quá nhiều khổ sở trên đời, dần dần nàng liền hiểu chính mình cũng là người bị hại, nàng cũng không nợ Thẩm Túc một xu nào. Hơn nữa nàng cũng không thích Thẩm Túc, nếu như không gả cho hắn, hẳn là kiếp này bắt đầu có thể thoát ly khổ ải.
Cho nên, ngày mai nhất định phải hồi phủ, gặp lại mẹ chồng độc ác Khương Thị, nàng muốn đích thân cự tuyệt hôn sự này, như vậy nhiều nhất chỉ tính là xích mích nhỏ trong nội trạch. Nếu bỏ qua thì sau này lại phải đổi ý từ hôn, làm không tốt hai nhà liền trở mặt thành thù.
Đơn giản dùng xong bữa tối, Lưu Ngọc Khiết ngồi ở tiền viện ngắm hoa, Lục Y nhìn ra nàng đang đợi người.
“Tiểu thư, người đang đợi ai vậy?” Lục Y hỏi.
“Kinh Triệu Doãn Phó Chính Hải. Ông ta có lệnh bài, có thể tự do đi lại trong giờ giới nghiêm, lát nữa thấy ông ấy, hãy nói rằng Đông Thị bị bệnh liệt giường, đang chờ ta tới chăm sóc, thỉnh ông ấy mở lòng cho chúng ta một con đường đi tới Trường An.” Lưu Ngọc Khiết nói.