Chương 1

“Em tên là gì?”

“Em tên là A Ngọ.”

“Tại sao?” Tống Hoài Lễ nhìn cô chăm chú, nghiêm túc hỏi.

“Tại vì... em sinh vào buổi trưa ngày hạ chí.” Thời Tiên hơi ngượng ngùng sờ mặt mình, bắt gặp đôi mắt hổ phách xinh đẹp, dịu dàng của anh, cô cong mắt cười nói: “Nên bố gọi em là A Ngọ.”

*

Đầu tháng sáu, thời tiết ngày càng nóng nực, tiếng ve kêu ngoài cửa sổ như tuyên bố một mùa hè bất thường đã đến.

Mậu Thành là một thành phố nhỏ ven sông, nhưng buổi trưa quán ăn vẫn rất đông khách. Tiếng người huyên náo, tiếng cười nói rộn ràng xen lẫn qua khoảng trống nhỏ xíu giữa các bàn, mùi mồ hôi trong không khí tạo cảm giác ngột ngạt.

Thời Tiên đi lại không ngừng giữa bếp và sảnh giữa sự ngột ngạt đó. Quán cơm Hương Mậu Ngô Việt này đã mở rất lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy cảnh tượng kinh doanh bùng nổ như này.

Có lẽ, có lẽ vì đã sang tháng sáu rồi.

Sắp thi đại học nhưng hôm nay lại là Quốc tế Thiếu Nhi. Cô nhìn xung quanh có không ít gia đình ba người.

“A Ngọ, lại đây giúp mẹ!”

Đang lơ đãng suy nghĩ thì Thời Tiên nghe thấy có người gọi mình, là bà chủ Trương Nguyệt thẳng tính và hào phóng. Đối phương vén tấm rèm nhựa đã hơi lốm đốm lên, đưa cho cô một đĩa cá vược hấp thơm phức. Cá đã được lọc xương trông tươi ngon béo ngậy, rưới thêm nước sốt càng làm cho mọi người muốn ăn hơn, màu sắc rất tuyệt vời.

“Bê ra bàn trong góc, số 12.” Trương Nguyệt ra hiệu cho cô.

“Vâng ạ.”

Hôm nay Thời Tiên không có tinh thần mấy, cô vừa ăn vội vài miếng cơm trong bếp đã bận bịu không thôi, đông khách nên khiến nhiệt độ tăng cao, nhiệt độ cao khiến cảm giác khó thở của cô trở nên trầm trọng hơn, khi đến chiếc bàn trong góc cô mới nhìn rõ mặt khách hàng.

Triệu Phức Tuyết ngẩng đầu, cổ tạo thành một độ cong xinh đẹp. Bên cạnh cô ta là một nam sinh mà Thời Tiên chưa từng gặp, có lẽ là học sinh trường khác, cậu ta còn đeo khuyên tai và để kiểu tóc rất độc đáo.

Hôm nay là ngày công bố kết quả thi thử cuối cùng, có lẽ Triệu Phức Tuyết thi không tệ, hai người họ nhân cơ hội ra ngoài trường vào buổi trưa để ăn mừng, nụ cười của Triệu Phức Tuyết rất đẹp, như một công chúa vậy: “Thời Tiên, hoá ra cậu làm thêm ở đây à?”

Như thể chỉ nói ra sự thật, Thời Tiên cụp mắt, tim đập hơi loạn nhịp.

Triệu Phức Tuyết đang mặc chiếc váy trắng mà cô ta đã khoe ở ký túc xá trước đây, là mẹ cô ta đặc biệt mang từ Bắc Kinh về cho cô ta, một bộ váy có giá hàng chục nghìn tệ.

Thật ra Triệu Phức Tuyết có rất nhiều quần áo hàng hiệu, từng bộ đều sẽ cố ý hay vô tình khoe trước mặt mọi người. Sở dĩ Thời Tiên có ấn tượng với chiếc váy này là vì hai ngày trước khi cô quay về phòng ngủ, bạn cùng phòng kí túc đã vì nó mà hỗn loạn.

“A Thải, hình như mất rồi, làm sao đây? Nó rất quan trọng, mẹ tớ mà biết sẽ mắng chết tớ!” Giọng nói mang theo sự nức nở của Triệu Phức Tuyết truyền đến từ cánh cửa đang hé mở, sau đó là tiếng Lương Thải an ủi: “Cậu đừng lo, tụi tớ sẽ tiếp tục tìm giúp cậu!”

Một người bạn cùng phòng khác cũng đi lại: “Ngoài ban công không thấy, tớ còn kiểm tra tủ quần áo của mình, chắc là không lấy nhầm váy của cậu vào đâu.”

“Tớ cũng không.”

“Tớ cũng vậy.”

Không khí đột nhiên im lặng, không biết có ai ma xui quỷ khiến nói ra một câu: “Thời Tiên… đã xem qua tủ quần áo của Thời Tiên chưa?”

Lại im lặng một lúc, có người nói: “Thời Tiên...”

“Có phải Thời Tiên lấy quần áo của cậu không?”

Tại sao?

Hà cớ gì người khác thì là “lấy nhầm”, đến cô lại biến thành “lấy”? Có nên cảm ơn họ vì không dùng những từ ngữ nặng nề hơn không?

Thời Tiên yên lặng đứng ngoài cửa, đầu ngón tay vô thức siết chặt quai cặp, cảm giác như có một lực đè nặng lên trái tim, sau đó xuyên qua khiến cô đau đớn và tê dại.

Bước chân của cô dường như đông cứng tại chỗ, cô lại nghe thấy ai đó nói.

“Thời Tiên bình thường ở trong ký túc xá không nói nhiều, mỗi lần trở về đều đeo bịt tai học tập, không đến mức đó đâu ha...”

“Haha, ai biết được cô ta sẽ làm gì khi chúng ta không ở chứ?”

“Đúng vậy, tớ nhớ lại một số mỹ phẩm chăm sóc da, đồ makeup của tớ hình như đều hao đi một cách khó hiểu.” Triệu Phức Tuyết nói, tựa như đang ám chỉ: “Chai này tớ mới dùng chưa đầy một tháng mà đã ít như vậy rồi.”

“Nhưng Thời Tiên là học sinh đứng top mà, tuy ít nói chuyện với chúng ta, nhưng ăn trộm...”

“Thành tích tốt và nghèo không liên quan gì đến nhau.” Triệu Phức Tuyết thẳng thắn cười nói, giọng nói như tiếng chuông ngân trong không trung, nhẹ nhàng dễ nghe: “Cho dù cậu ta thi được điểm tuyệt đối cũng không thay đổi được sự thật rằng cậu ta nghèo. Nhìn thấy tớ và A Thải dùng hãng tốt như thế, chắc chắn cậu ta sẽ tò mò, có khi cả đời này cậu ta còn chưa từng nhìn thấy nó nữa.”

“Nếu nói như vậy thì đúng là có hơi kỳ lạ đó.”

“Hahaha tớ đã nói sao da của cậu ta lại đẹp lên như thế, thì ra là như vậy à?”

“Chẳng qua, A Tuyết...”

“Sau này nếu mẹ cậu lại mang đồ từ Bắc Kinh về cho cậu, cậu ở trong phòng nói chuyện cẩn thận một chút, để Thời Tiên nghe được không chắc trong lòng cậu ta đang nghĩ gì đâu.”

Có người hạ giọng nói: “ y, tớ nghe nói cậu ta không bố không mẹ, mẹ cậu ta lúc nhỏ đã bỏ trốn cùng với người khác...”

“Bố thì sao?”

“A, cậu không biết vì sao cậu ta học lại một năm à...”

Sau đó cô không còn nghe được bất kỳ lời nào nữa, như có tiếng gầm bên tai. Sáu người trong ký túc xá, cậu một lời tớ một câu, giống như một viên bi thủy tinh rơi xuống đất, cả thế giới sụp đổ.

Thời Tiên không biết tại sao bỗng dưng lại chùng tay, chiếc đĩa rơi xuống, phát ra tiếng vang trên mặt bàn gỗ. Giống như hiệu ứng cánh bướm, một giọt dầu bắn lên trên váy trắng của Triệu Phức Tuyết, đầu dây nơ con bướm ở cổ áo xuất hiện một chấm tròn nhỏ, lấm tấm như vết cháy.

“A!”

Triệu Phức Tuyết cau mày, ngừng cười ngay lập tức. Thời Tiên phản ứng lại, chưa kịp nói xin lỗi thì đã nghe cô ta mắng: “Mày làm gì vậy? Có mỗi cái đĩa thôi mà cũng không bê cho đàng hoàng được à?”

Chàng trai trường khác vốn đang ngồi bắt chéo chân, bây giờ cũng ngồi thẳng người, nhìn về phía Thời Tiên, ánh mắt cậu ta nhìn cô rất lạ.

Có lẽ là do chiếc áo thun rẻ tiền cô mặc đã bị giặt đến trắng bệch, Thời Tiên co đầu ngón tay lại, cúi đầu lấy hai tờ giấy, đưa cho Triệu Phức Tuyết muốn lau giúp cô ta.

Cô cụp mắt xuống, từ góc độ này nhìn thấy lông mi cụp xuống cũng rất đẹp, trong lòng Triệu Phức Tuyết đột nhiêu bùng lên một ngọn lửa, đẩy tay cô ra, cao giọng nói: “Mày có biết bộ váy này của tao đắt như thế nào không? Bây giờ bị mày biến thành như thế này rồi, sau này sao mà mặc nữa?!”

Cuộc tranh cãi vào buổi trưa vẫn không ngừng hiện lên trong tâm trí cô cho đến tận buổi tối. Sự vênh váo hung hăng của Triệu Phức Tuyết khiến Thời Tiên bị cảm giác tự ti bao trùm từ trong ra ngoài. Nhưng lúc đó, cô vẫn cố gắng ngẩng đầu lên, mím môi nói: “Xin lỗi.”

Thời Tiên hỏi: “Có thể tháo cái nơ này ra không? Tôi mang đi giặt sạch giúp cậu.”

Triệu Phức Tuyết giống như nghe được câu chuyện cười: “Đưa cho mày? Mày làm mất thì làm sao, mày giặt hỏng thì làm sao hả?”

Mọi người xung quanh đều nhìn về phía này đánh giá, thì thầm to nhỏ, cô ta dừng lại một lúc, lúc này nhỏ giọng lại, vẻ mặt thờ ơ: “Bỏ đi, cứ như thế này đi, tôi không truy cứu nữa.”

Triệu Phức Tuyết cúi đầu nghịch điện thoại, là mẫu mới nhất của Apple, nhưng nam sinh kia vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Thời Tiên.

Cô không thể trốn tránh dưới ánh mắt soi mói này, gần như xấu hổ đến mức như bị bóc trần, lúc này có người gọi tên cô: “A Ngọ...”

“A Ngọ, lại đây.”

Trương Nguyệt ở cửa bếp gọi cô, Thời Tiên cứng nhắc quay người lại, bên tai vẫn truyền đến một giọng nói mơ hồ.

“A Tuyết, cậu quen người vừa nãy à?”

“Không quen.” Sau lưng là giọng nói nhẹ nhàng của Triệu Phức Tuyết: “Bạn học không quá quen.”

“Tớ nói mà.” Nam sinh cười: “Bình thường cậu sẽ không kết bạn với loại người như thế này, vừa quê mùa bẩn thỉu vừa mất giá.”

Trương Nguyệt kéo Thời Tiên vào bếp.

Vì trời nóng, khuôn mặt nhỏ xinh của cô đỏ bừng, có lớp mồ hôi mỏng trên chóp mũi, lông mi cũng ướt đẫm vì hơi nước.

“A Ngọ, người lúc nãy…” Trương Nguyện hỏi: “Là bạn học của con hả?”

“Dạ.” Thời Tiên hạ giọng đáp: “Là bạn cùng phòng ạ.”

Trương Nguyệt cụp mắt, nhìn chằm chằm biểu cảm của cô, không nói gì nữa, lấy 30 tệ từ trong túi ra rồi đưa cho cô: “Tiền của hôm nay, con mệt rồi thì về sớm chút, tối nay cũng không cần đến nữa.”

“Mẹ Trương.” Thời Tiên bỗng nhiên ngẩng đầu.

“Hôm nay là ngày cuối con đến đây rồi.” Cô khẽ khịt mũi, cụp mắt thì thầm: “Con sắp thi Đại học rồi.”

“...”

Trời sập tối, Thời Tiên đeo cặp sách, trong tay cầm vài tờ một trăm tệ màu đỏ được gấp thành hình vuông nhỏ, cô bước chậm rãi dọc theo bờ sông dưới ánh tà dương.

Các cạnh hơi sắc chạm vào lòng bàn tay cô, cảnh tượng ở ngã tư trước mắt bỗng không còn rõ ràng nữa.

Ba năm trước Thời Tiên bắt đầu phụ giúp việc ở quán ăn này, Trương Nguyệt luôn đối xử với cô rất tốt.

Thời gian đầu cô chưa quen nên không biết giao tiếp với khách hàng như thế nào, rụt rè đến mức không dám ngẩng đầu trước những vị khách xoi mói đồ ăn, cũng bị những người khác gây sự làm khó, những lúc này Trương Nguyệt đều đứng ra kéo cô về phía sau.

Có khi dì ấy sẽ nhẹ nhàng xin lỗi khách hàng, có lúc sẽ phản bác đối phương đúng mực, Thời Tiên im lặng quan sát những điều này rồi từ từ học hỏi.

Tính cách thì khó mà thay đổi, nhưng có một số việc có thể bù đắp vào những ngày sau. Thời Tiên nhanh chóng tiếp thu các loại công việc, hiếm khi mắc sai lầm, nếu mắc sai lầm một lần rồi thì sẽ không tái phạm nữa, Trương Nguyệt đã nhiều lần khen cô thông minh, mỉm cười cảm thán nếu có một cô con gái như cô thì thật là may mắn.

Thời Tiên không có mẹ, vì vậy gọi dì ấy là mẹ Trương.

Mẹ Trương hỏi, có phải mẹ sẽ không bao giờ được gặp lại con nữa đúng không?

Thời Tiên nói, con muốn đi Bắc Kinh học đại học, bố của con đang làm việc ở Bắc Kinh, bố nói đợi con thi đỗ đại học ở đó sẽ dắt con đi leo núi Hương Sơn, còn muốn dắt con đi ăn vịt quay và vịt om.

Mẹ Trương cười… A Ngọ của chúng ta học giỏi như thế, chắc chắn sẽ đỗ.

Hương Sơn rất đẹp, vịt quay cũng rất ngon, nhưng mà mẹ nghe nói vịt om không ngon lắm. Nhưng mà không sao hết, đợi con trở về, mẹ làm cho con đĩa thịt nguội ướp ngon hơn.

Chỉ là không biết khi nào con sẽ trở về, con cầm trước năm trăm tệ này, xem như là lộ phí.

Còn có, còn có cái này con cũng cầm đi.

Trương Nguyệt gói một chiếc phong bì đỏ đưa cho cô, bên trong có một xấp dày cộm, khó mà đếm được là mấy tháng tiền lương.

Lúc sắp chia tay, Trương Nguyệt đứng ở cửa nhìn cô, nói: “A Ngọ, cố gắng thi Đại học, đi Bắc Kinh bình an, bất cứ lúc nào có việc cũng có thể tìm mẹ.”

Dì ấy làm động tác gọi điện thoại, ánh hoàng hôn buông xuống, ánh sáng màu cam đậm trải dài đến tận chân trời, phản chiếu xuống đồng ruộng và rừng sâu phía xa, một khung cảnh tuyệt đẹp. Thời Tiên bỗng thấy nghẹn ngào, cô cười với dì ấy, ở phía bên kia đường đáp lại động tác nghe điện thoại.

Cô không nói với Trương Nguyệt, thật ra lần thi thử này cô thi không được tốt, nếu như lúc thi Đại học vẫn như vậy, dựa theo điểm chuẩn năm trước, có lẽ cô sẽ không thể thi vào ngôi trường mà mình mong muốn.

Bên trong cặp sách là vài bài kiểm tra với điểm số được ghi bằng bút đỏ, những vết gạch màu đỏ làm người nhìn thấy mà giật mình.

Ngay cả thầy chủ nhiệm cũng tìm cô để nói chuyện riêng, có lẽ vì sắp thi Đại học nên thầy không muốn quá thẳng thắn, nhưng sự thất vọng trong mắt thầy không thể giấu được.

Thời Tiên đi đến giao lộ, không biết vì sao tim lại đập rất nhanh. Đây là khu vực gần sông, các quán rượu dọc bờ sông sẽ bật đèn neon vào ban đêm, mà bây giờ đã muộn rồi, một vài quán đã lần lượt bật đèn.

Cô đi bộ khoảng mười lăm phút mới đến con hẻm sâu nơi cô sống, rẽ trái lượn phải đến khi đi đến ngôi nhà cuối cùng. Trong sân ánh sáng lờ mờ, rêu mọc trên các góc tường, vài tờ báo cũ cuộn tròn trong hộp đựng đồ công cộng trước cửa.

Mấy năm nay Thời Tiên luôn sống cùng gia đình cô ruột. Họ sống ở tầng hai, cánh cổng sắt chắn ngang đường đi của cô. Cô chưa kịp bấm chuông theo số nhà, bác gái hàng xóm tình cờ đi xuống đổ rác, vội vàng liếc nhìn cô rồi tiện tay mở cửa cho cô.

Mép cửa sắt đã rỉ sét từ lâu kêu cọt kẹt, đặc biệt rõ ràng trong chốn yên tĩnh này. Tiếng bước chân khiến chiếc đèn kích hoạt bằng âm thanh trên đầu sáng lên, tỏa sáng mờ ảo trên mặt đất.

Thời Tiên luôn giúp nấu nướng hoặc rửa bát trong nhà, nhưng hôm nay cô về nhà muộn, kiểu gì cô ruột cũng sẽ mắng cô vài câu.

Chìa khóa cắm vào cửa, khi cô định mở ra thì nghe thấy trong phòng khách có người nói chuyện.

“Mấy ngày nữa là Thời Tiên thi Đại học rồi phải không? Thi vào trường ở tỉnh khác thì bố mẹ còn chu cấp cho nó không?” Là giọng nói lười biếng của anh họ Viên Việt.

Cô Thời Hạ Lan trả lời một cách thờ ơ: “Vậy còn phải xem nó thi vào trường nào. Trước đây nó từng nói muốn đi Bắc Kinh đúng không?”

“Đi Bắc Kinh học? Vậy thì đắt quá.” Viên Việt không hài lòng: “Trong nhà chu cấp cho nó hay cho con?”

“Đi học ở đâu có thể quyết định điều gì? Chu cấp xong ai biết được là nó có giống mẹ nó lại đi mất hay không?” Chú Viên Chí Thành trả lời, lạnh lùng tính toán tỉ mỉ: “Để con bé học trường nào đó gần chúng ta, sau đó giúp gia đình kiếm tiền. Một đứa con gái có chí lớn như vậy để làm gì? Tìm một gia đình tốt để kết hôn là ưu tiên hàng đầu trong đời.”

Thời Hạ Lan cũng không nói nữa, thời gian kéo dài từng phút từng giây, dần dần biến thành bộ phim câm khó chịu, Thời Tiên đứng ngoài cửa, nhiệt độ cơ thể dần hạ xuống.

Tim cô đập càng ngày càng nhanh, dần dần trở nên bất thường, ngón tay cứng đờ lại, sự lạnh lẽo của chìa khóa khắc sâu vào lòng cô. Cô đang do dự bây giờ có nên vào nhà, giả vờ như không biết chuyện gì, trông như vô tình cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Lúc này, Viên Việt cà lơ phất phơ lại lên tiếng, trong giọng nói có phần mỉa mai: “Con thấy nó khá giỏi việc kiếm tiền đấy. Bản thân lén lút giấu mấy vạn tệ, nếu không phải con đến tủ đầu giường của nó tìm thì sẽ không biết nó có nhiều tiền đến vậy.”

“...”

“Đi Bắc Kinh? Mơ đi! Con còn không thể đến Bắc Kinh, nó mơ mộng hão huyền gì vậy?”

Viên Việt cười khinh: “Nó cũng không nghĩ xem mình có xứng không, đúng là cái loại nuôi tốn tiền, loại người như vậy đáng đời làm trâu làm ngựa cả đời…”

Chiếc đèn trần mờ ảo trên đầu dường như đang châm biếm dáng vẻ cô độc của Thời Tiên, toàn bộ máu trong cơ thể vào lúc này như đông cứng lại, Thời Tiên không nghĩ gì nữa, đẩy cửa lao vào phòng khách.

Cánh cửa va vào tường phát ra một tiếng vang chói tai, những người đang nói trong phòng đột nhiên im bặt, Thời Tiên ngẩng đầu nhìn về phía mặt bàn… Đó là con lợn đất nhỏ hình con thỏ màu hồng mà cô đã âm thầm tiết kiệm tiền và giấu trong phòng ngủ, đã bị một vật sắc nhọn đập vỡ một phần, những đồng xu bên trong rơi xuống đất, toàn bộ tiền giấy đều biến mất.

“Tiền đâu? Tiền của tôi đâu!”

Cô tức giận đến mức run rẩy, nhưng kẻ đầu têu chỉ cười nhẹ: “Tao cầm rồi.”

“Ai cho phép anh trộm đồ của tôi?!” Thời Tiên cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

“Sao có thể gọi là trộm chứ? Tiểu Tiên, giấu làm của riêng không tốt đâu nhé.” Lúc này Viên Chí Thành nói chen vào, bước từng bước đến gần, nhìn từ trên cao xuống: “Chú và cô nuôi cháu lâu như vậy, thể hiện chút lòng hiếu thảo ấy cũng không quá đáng đúng không.”

Nhìn dáng vẻ ông ta có vẻ đã trực tiếp lên kế hoạch để làm chủ cô, hời hợt: “Cứ thế này đi, sau này nếu cháu cần gì thì nói với cô chú, cô chú lại đưa tiền cho cháu.”

Thời Tiên nắm chặt hai tay, móng tay gần như đâm vào thịt, nhưng cô lại không cảm thấy đau đớn.

…Đó là tiền cô đã tiết kiệm suốt ba năm, phí đi lại và sinh hoạt khi đến Bắc Kinh của cô.

Bình thường cô nấu ăn cho họ, dọn dẹp sạch sẽ, tiết kiệm chi tiêu, ngoại trừ đồ ăn, quần áo, đồ dùng học tập cần thiết, cô chưa bao giờ tiêu tiền. Thậm chí thỉnh thoảng cô còn lấy tiền lương của mình để giúp đỡ gia đình.

Mà ngoài việc họ cho cô một nơi để ở, còn lại thì họ chẳng cho thêm gì nữa.

Những bạn học khác đều được gia đình mua cho điện thoại cảm ứng, nhưng cô vẫn luôn sử dụng chiếc điện thoại bấm phím kiểu cũ đã qua sử dụng do mẹ Trương tặng.

Nhưng bây giờ, bọn họ lại trơ trẽn lấy đi số tiền mà cô vất vả mới tiết kiệm được. L*иg ngực Thời Tiên run lên phập phồng, lần đầu tiên trong đời cô dùng từ ngữ nặng nề.

“Những tên cướp này.”

Lời còn chưa dứt, bàn tay đã quất vào mặt cô vun vυ"t như gió.

Đầu Thời Tiên nghiêng sang một bên, má nóng rát vì đau.

…Viên Chí Thành tát cô một cái thật mạnh.

Ông ta là tên nát rượu và nghiện hút thuốc, khi say rượu còn thích đánh người, bình thường vào những lúc này Thời Tiên sẽ nhốt mình trong phòng, co ro lắng nghe tiếng chai rượu rỗng kêu lách cách bên ngoài, vừa rồi cô nhất thời quên mất mình là ai, còn dám hét lên trước mặt người chú có khuynh hướng bạo lực.

Nước mắt rơi xuống đôi má đỏ bừng.

Thời Tiên bị nhấn chìm trong nỗi tuyệt vọng dày đặc.

…Cô không đi Bắc Kinh được nữa rồi.

Thời Tiên chưa ăn tối đã về nhà, khóa trái cửa phòng rồi leo lên giường.

Trong phòng không có chút ánh sáng nào, bóng tối bao trùm lấy mọi thứ, hoàn toàn nuốt chửng lấy cô. Thời Tiên co người lại, vùi đầu vào chiếc chăn nồng mùi năm tháng.

Không còn tiền nữa rồi, bị cướp mất rồi.

Mà cô thi trượt, giấc mơ của cô cũng sụp đổ.

Cả đời cô sẽ phải ở lại nơi nhỏ bé này và bị người khác giẫm đạp dưới chân. Một nơi mà nhìn đâu cũng thấy giới hạn, cuộc đời chìm trong bụi bặm.

…Không có bông hoa nào có thể nở ra từ trong bụi bặm.

Thời Tiên trùm chăn khóc thút thít, nước mắt chảy ra như vỡ đê, nhanh chóng thấm ướt vào chăn.

Thật ra.

Thật ra cô đã nói dối mẹ Trương.

Không có ai đợi cô ở Bắc Kinh cả. Núi Hương Sơn, vịt quay, vịt kho gì đó, tất cả đều là lời nói dối mà cô bịa ra.

Kỳ thi Đại học năm ngoái, Thời Tiên muốn bố trở về đưa cô đi thi. Tình cờ là ở công trường có một dự án, ông không thể nghỉ, nhưng ông không thể cưỡng lại lời van xin nịnh nọt của cô, cho nên ông đã xin nghỉ phép và dự định ngồi xe lửa trở về.

Nhưng mà vì đang vội nên khi băng qua đường ông đã bị một chiếc xe tải chạy quá tốc độ đâm vào.

Sau đó bố đã không thể trở về, Thời Tiên cũng không thể hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học.

Sở dĩ cô muốn đến Bắc Kinh đến vậy là vì bố từng nói rằng ông sẽ ở đó đợi cô.

Bé con của bố là cô gái thông minh, đáng yêu nhất trên thế giới, phải học ở ngôi trường tốt nhất.

Trên bàn Thời Tiên có một hộp bút, trong đó có một con dao rọc giấy hơi rỉ sét. Cô cố kiềm chế suy nghĩ mãnh liệt muốn cầm chặt nó, đôi bàn tay run rẩy bấm số điện thoại của giáo viên tại trung tâm cứu trợ tâm lý khẩn cấp mà cô đã lưu lúc ở trường.

Đó là một giáo viên nam hòa ái dễ gần, nhưng mà Thời Tiên không nhớ được dáng vẻ của thầy ấy.

Đã gần nửa đêm, tiếng tút kéo dài khiến thời gian chờ đợi trở nên càng dài hơn, Thời Tiên cụp mắt nhìn xuống da cổ tay mình, trong suy nghĩ đã cực kỳ hỗn loạn.

Cô quyết chờ đến tiếng thứ mười, nếu như… đường dây vẫn bận, cô sẽ đi lấy con dao.

“Tút…”

Đến hồi chuông thứ chín, đã có người nghe điện thoại.

“Alo?”

Khác xa với những gì cô tưởng tượng, đó là một giọng nam trầm ấm và nhẹ nhàng: “Xin lỗi, lúc nãy lấy điện thoại hơi tốn thời gian.”

Khoảnh khắc ấy giống như lúc còn bé cô cùng bố đến bên bờ biển ngắm cảnh, những cơn sóng liên tục xô vào, vỗ vào bờ cát mịn.

Tim Thời Tiên đập hẫng một nhịp, cổ họng như mất tiếng, không nói nên lời.

Có lẽ đã qua vài giây, người bên kia lại hỏi: “Alo, có ai đang nghe không?”

Nước mắt bỗng nhiên trào ra, mũi Thời Tiên đau đến mức ngạt thở, nghẹn ngào nói: “Cầu xin thầy, thầy có thể bắt chước giọng nói của người nhà em rồi nói với em một câu được không?”

“Một câu thôi cũng được, xin thầy đó...”

“Em không chịu nổi nữa. Em không chịu nổi nữa.”

“Càng đến gần kỳ thi đại học thì em càng sợ hãi, đến nỗi cầm bút thôi em cũng run rẩy...”

“Em luôn mơ thấy ác mộng, mơ thấy bố.”

“Em thi không tốt, lại thi không tốt… em không đi Bắc Kinh được nữa...”

Trong phòng tràn ngập tiếng khóc nặng nề và run rẩy, Thời Tiên cắn chặt môi, cho đến khi nếm được mùi máu tanh thoang thoảng.

Nỗi đau thể xác cũng không thể khiến cô tạm thời mất đi cảm giác, mọi nỗi đau ập đến người cô, tựa như một tai họa ngập đầu.

Lúc này, Thời Tiên đang ở trong mớ hỗn loạn nghe được đầu kia điện thoại phát ra chút tiếng vang be bé.

Giống như giọt nước rơi xuống, càng ngày càng rõ ràng như lột tơ rút kén. Lại giống như thủy triều đêm đổ ra biển, lăn tăn gợn sóng theo làn gió nhẹ.

“Suýt nữa quên mất hôm nay là ngày Quốc tế Thiếu nhi.”

Hình như người đàn ông che miệng ho vài tiếng, rồi anh mỉm cười dịu dàng: “Bé con, chúc em Quốc tế Thiếu Nhi vui vẻ.”

-

Lời tác giả:

A Ngọ sẽ càng ngày càng xinh đẹp, nữ chính của chúng ta là kiểu người trưởng thành!