Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngô Gia Kiều Thê

Chương 99

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Kye

Beta: Twins

Mưa rơi càng ngày càng lớn, nước mưa “bụp bụp bụp” rơi

trên

mui xe. Nghe

âm

thanh vang

trên

đỉnh, Thái tử ngồi bên trong buồn bực xoa mi tâm, nghiêng đầu nhìn Tiết Vanh

đang

ngồi chênh chếch tựa vào trong góc, toàn bộ l*иg ngực đều muốn run lên. Lúc này,

hắn

còn tưởng là A Tranh, chờ đến lúc

đitới nhìn,

một

phát liền nhận ra người này

không

phải A Tranh. Nhưng

hắn

biết A Tranh có

một

đệ đệ long phượng thai có dung mạo cực kì giống nàng - Tiết Vanh.

Trước kia Thái tử

đã

quên gần hết chuyện hồi còn bé rồi, nhưng sau khi biết Tiết Tranh, tất nhiên phải điều tra

một

phen. Sau khi nghe tên Tiết Vanh, mặt Thái tử cũng muốn tái

đi

rồi. Nhưng mà

hắn

định muốn thành hôn với Tiết Tranh, hơn nữa đời này chỉ cưới

một

mình nàng, mà Tiết Tranh

yêu

quý vị đệ đệ Tiết Vanh này nhất,

hắn

chỉ biết giữ lại trong lòng. Nhưng hôm nay nhìn thấy người

thật, vẫn

khôngnhịn được bài xích.

Thái tử thấy cái trán mình nảy lên thình thịch, vừa liếc nhìn, sau đó thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ: Học cái gì

không

học, lại thích học cách giả

gái.

Xe ngựa dừng bên ngoài Trung Dũng Hầu phủ.

Tuy mưa rất lớn, nhưng vẫn

không

có ít hạ nhân mặc áo tơi* ra vào Trung Dũng Hầu phủ. Công tử trong phủ mất tích, chuyện này quả

thật

làm Trung Dũng Hầu cùng thê tử Khương thị vạn phần lo lắng. Lúc này Tiết Tranh mặc

một

thân áo xanh biếc

đã

qua chỉnh sửa rất tiện lời, nàng tháo nón che đầu xuống, khuôn mặt

nhỏ

nhắn ướt nhẹp, tóc cũng ướt mất

một

nửa. Đệ đệ

không

thấy, nàng ngồi ở nhà

không

yên. Nhưng mà còn chưa tìm được… Tiết Tranh suy nghĩ

một

chút, tiếp tục đội nón lên, chuẩn bị

đi

ra ngoài.

*áo tơi: áo mưa làm bằng rơm rạ

Quản gia đứng

một

bên vội vàng tiến lên: “Tiểu thư, người xem xiêm y và tóc của người đều ướt hết rồi, người vẫn nên về phòng thay xiêm y

đi

thôi, nếu bị bệnh

sẽ

không

tốt.” Thường ngày tuy dũng mãnh, nhưng đến cùng vẫn chỉ là thân thể



nương a.

Tiết Tranh nhíu mày, sắc môi trắng bệch, ngữ khí kiên định

nói: “không

được, Vanh nhi nhát gan,

khôngtìm được đường về nhà, nhất định

sẽ

sợ hãi.” Từ

nhỏ

nàng

đã

che chở đệ đệ của mình, bây giờ làm sao có thể trơ mắt để đệ đệ lưu lạc bên ngoài, mà chính bản thân chỉ biết trốn trong phòng

không

làm gì? Tiết Tranh muốn

đi

ra ngoài tìm

một

lần nữa,

đã

thấy

một

chiếc xe ngựa dừng lại

một

bên,

một

bóng người quen thuộc bước xuống.

Tiết Tranh sững sờ nhìn Thái tử, ngàn lần

không

nghĩ tới vào lúc này

hắn

lại

sẽ

xuất

hiện

ở đây…

Lòng nàng run lên, nhưng hôm nay quan trọng nhất vẫn chính là đệ đệ, nên nàng dứt khoát giả bộ

không

nhìn thấy.

“A Tranh.” Thái tử gọi

một

tiếng, thế nhưng bị mưa to át

đi,

âm

thanh yếu ớt căn bản

không

thể nghe thấy.

hắn

sốt ruột, cũng

không

nhớ trời

đang

mưa to, vội vàng chạy thẳng về phía Tiết Tranh.

Trong tay Nguyên Mậu cầm ô giấy dầu, thấy Thái tử chạy

đi, mặt

hắn

biến sắc, lập tức đuổi theo: “Thái tử điện hạ, người chạy chậm

một

chút a—— "

“A Tranh.” Thái tử

đi

tới, nhìn Tiết Tranh đội nón đeo áo tơi, trong lòng

thật

khẩn trương. Nhưng Tiết Tranh chỉ nhìn

hắn

như kẻ ngu đứng dầm mưa, nhíu mày, vội vàng kéo người đến dưới mái hiên, ngẩng đầu

nói: “Ngươi tới làm cái gì? Muốn ăn đòn sao?”

Thái tử cười cười, đôi mắt rơi vào khuôn mặt Tiết Tranh, dường như cảm thấy nhìn cỡ mấy cũng

khôngđủ, mặt dày mày dạn

nói: “Ngươi có đánh ta, ta cũng

không

đi.”

Tiết Tranh

không

đếm xỉa đến

hắn, xoay người rời

đi. Thái tử kéo lấy cánh tay nàng, u oán

nói: “Nàng

không

muốn để ý đến ta sao?”

Tiết Tranh dùng sức hất tay

hắn

ra: “Thái tử điện hạ, ta còn có việc,

không

rảnh chơi với ngươi.”

Thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, Thái tử cũng

không

dám chơi xấu nữa, chớp mắt

nói: “Ta biết nàng

đangbận chuyện gì…”

hắn

thấy Tiết Tranh vẫn

không

nhìn

hắn, có chút thất lạc, nhưng tiếp tục

nói: “Ta ở phủ Thái phó gặp đệ đệ Tiết Vanh của nàng,

hắn

uống say, ta liền tiện đường đưa

hắn

về.”

Dứt lời, ánh mắt Tiết Tranh lúc này mới sáng lên: “thật

sao?”

Ở trong lòng người ta, phân lượng của mình và đệ đệ của nàng hoàn toàn

không

thể so sánh, Thái tử luôn luôn kiêu ngạo được mọi người phủng trong lòng bàn tay có chút bất mãn: “Ta đương nhiên

sẽkhông

lừa nàng, chính

hắn

còn

đang



trên

xe ngựa của ta…”

không

Thái tử

không

nói

chuyện nữa, Tiết Tranh liền vội vàng chạy về phía xe ngựa. Ánh mắt của Thái tử cũng ảm đạm

đi

vài phần.

Trung Dũng Hầu cùng thê tử Khương thị thấy nhi tử

đã

được tìm về, kích động

không

nói

ra lời, nhưng vừa nghe là Thái tử đưa con mình về,

một

đại gia đình vội vàng

đi

ra quỳ nghênh đón. Thường ngày Thái tử rất quen thuộc việc này, nhưng hôm nay nhìn Tiết Tranh cũng quỳ xuống hành lễ, trong lòng liền cảm thấy

không

thoải mái.

hắn

biết nàng có ý tránh

hắn, cũng

không

ở trước mặt nhiều người

nóichuyện với nàng, chỉ khom lưng tự mình nâng Trung Dũng hầu đứng dậy: “Hầu gia

không

cần đa lễ, đều đứng lên cả

đi.”

Trung Dũng Hầu Tố Văn nghe

nói

tính tình Thái tử táo bạo, là người

không

thể đắc tội, bây giờ thấy

hắnkính trọng với mình như vậy, đúng là có chút thụ sủng nhược kinh.

hắn

thấy áo bào Thái tử ướt đẫm, liền

nói: “Nếu Thái tử

không

chê, xin người hay đổi xiêm y, đỡ bị cảm lạnh.”

Được nhạc phụ đại nhân quan tâm, Thái tử cong môi, cuối cùng coi như cảm nhận được

một

tia ấm áp.

hắn

không

chút dấu vết liếc nhìn Tiết Tranh

một

chút, lại quay về phía Trung Dũng Hầu

nói: “Hầu gia có tâm…” Sau đó giả vờ giả vịt nhìn ra bên ngoài, nhíu mày sầu ưu: “Mưa lớn như vậy, có lẽ

sẽ

khôngngừng trong hôm nay,

không

biết Hầu phủ có tiện hay

không

cho ta ở nhờ

một

đêm?”

Trung Dũng Hầu dừng

một

chút, thấy ngữ khí và biểu tình vô hại của Thái tử, nhất thời cũng ít mấy phần câu nệ,

nói: “Tự nhiên có thể, chỉ cần Thái tử

không

chê là được. Thần

sẽ

lệnh người

đi

chuẩn bị.”

nói

xong,

hắn

liền liếc mắt ra hiệu cho thê tử Khương thị đứng bên cạnh.

Thái tử cười cười. Cùng người mình thích trú dưới

một

mái hiên, sao

hắn

lại ghét bỏ?

Đối với Thái tử có hành vi ngủ lại trắng trợn, mí mắt Tiết Tranh cũng

không

thèm nhấc lên, nàng chỉ nhìn về phía Trung Dũng Hầu

nói: “Cha, nữ nhi

đi

xem Vanh nhi.”

Trung Dũng Hầu đến cùng vẫn là nam nhân, tâm thô, tất nhiên cũng

không

có phát

hiện

ra vấn đề giữa Thái tử cùng nữ nhi, chỉ phất tay

nói: “đi

đi.”

Thái tử liếc nhìn bóng lưng xa dần của Tiết Tranh, bàn tay trong ống tay áo nắm chặt lại.

Gần quan được ban lộc,

hắn

không

tin

không

theo đuổi được tức phụ!

·

Mưa to rơi xuống, Khương Lệnh Uyển dùng xong bữa tối rồi lên giường ngủ rất sớm. Chỉ là đêm nay Lục Tông ở lại quý phủ, làm nàng có

một

cảm giác

thật

kì quái. Khoảng cách hai người bỗng nhiên được rút ngắn lại. Bây giờ nàng với Lục Tông mới định hôn, dưới mí mắt cha mẹ, tất nhiên Lục Tông cũng

khôngdám làm bừa, đêm nay

hắn

chắc chắn

sẽ

không

làm ra việc trộm hương ngọc gì. Khương Lệnh Uyển nghĩ nghĩ, liền nhắm mắt ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, sắc mặt Khương Lệnh Uyển hồng hào, tinh thần vô cùng tốt.

Kim Kết, Sơn Trà bưng chậu sứ men xanh khắc hoa văn cỏ cây cùng bách điểu

đi

vào, hầu hạ Khương Lệnh Uyển rửa mặt. Khương Lệnh Uyển để ý hôm nay cái miệng

nhỏ

của Sơn Trà hôm nay im bặt, đúng là kì quái, nàng hỏi: “Thường ngày sáng sớm

không

phải

sẽ

líu ríu sao? Sao hôm nay

không

nói

lời nào, tối qua xảy ra chuyện gì sao?”

Sơn Trà cũng nghẹn đến hoảng, bây giờ tiểu thư nhà mình

đã

hỏi đến rồi,

một

mặt nàng chải tóc cho tiểu thư,

một

mặt

nói: “Là Tô tiểu thư, tối qua…”

Khương Lệnh Uyển nhíu mày, ra hiệu cho nàng tiếp tục

nói.

Xưa nay tuy Sơn Trà hay tùy tiện, nhưng vào lúc này lỗ tai cũng có chút nóng,

nhỏ

giọng

nói: “Tối hôm qua, nha hoàn hầu hạ bên người Tô tiểu thư tên Đan Quế

không

thấy chủ tử của nàng, liền

đi

tìm. Nàng

không

tìm được, bên ngoài lại mưa lớn, tâm trạng sốt ruột, liền

đi

tìm phu nhân. Sau đó phu nhân liền lệnh bọn hạ nhân hỗ trợ tìm kiếm, kết quả…” Gò má Sơn Trà đỏ ửng,

nói: “Kết quả phát

hiện

Tô tiểu thư ở gian phòng dành cho khách ở Tây viện, cùng Nhị công tử… ở…”

Sơn Trà

nói, xấu hổ che mặt, khe hở lộ ra hai con mắt, sẵng giọng: “Có người

nói

Tô tiểu thư

khôngmảnh vải che thân cưỡi lên người Nhị công tử, hơn thế tất cả bọn hạ nhân đều nhìn thấy.”

Khương Lệnh Uyển nghe xong cả kinh, cũng xấu hổ thay cho Tô Lương Thần. Nàng biết Tô Lương Thần và Khương Lộc có tư tình, nhưng thường ngày thấy nàng là

một

người khéo đưa đẩy,

không

giống loại người

sẽ

làm ra những chuyện khác người,

không

ngờ ban ngày

đi

quyến rũ Lục Tông, buổi tối lại ở cùng

một

chỗ với Khương Lộc. Nhưng mà… Khương Lệnh Uyển dừng

một

chút, mơ hồ cảm thấy có cái gì đó

không

đúng.

không

đúng, nếu Tô Lương Thần muốn vụиɠ ŧяộʍ với Khương Lộc, căn bản

khôngcần chạy đến phòng dành cho khách ở Tây viện

đi, chỉ là, nếu người mà nàng ta để ý chính là Lục Tông… Đêm qua



ràng Lục Tông ở phòng khách tại Đông viện.

Sau khi

nói

ra, Sơn Trà dễ chịu hơn rất nhiều, còn

nói: “Còn tưởng rằng lúc trước Tô tiểu thư ở Quỳnh Hoa đài gây nên danh tiếng vang dội, là người tâm khí cao ngạo, bên ngoài còn có người so sánh tài hoa của Tô tiểu thư có thể ngang bằng với Chu tiểu thư, nhưng hành vi này thực

sự

là…”

Khương Lệnh Uyển bĩu môi. Ở phương diện này, quả thực hai người có thể sánh vai.

Mà ở phòng khác, Tô Lương Thần hỗn loạn tỉnh lại, đến lúc thấy

trên

người mình toàn những vết xanh tím, lại nhớ đến

một

đêm kịch liệt hôm qua,

không

khỏi mặt đỏ tai hồng.

Đan Quế

đi

vào hầu hạ, thấy tiểu thư nhà mình

một

bộ dáng

không

biết chuyện gì, liền rũ mắt,

khôngnói

tiếng nào

đi

qua.

Tô Lương Thần tâm tình tốt, thấy Đan Quế, liền hỏi: “Là ngươi đưa ta trở về sao?” Tối hôm qua Lục Tông uống nước trà kia, dù là chính nhân quân tử cũng

không

thể chịu được.

Trong bụng nàng vui mừng, nhưng hiểu lần đầu tiên

sẽ

bị đau, liền rót

một

chén nước để uống, cơn đau lúc này mới miễn cưỡng giảm xuống.

Tuy nàng

không

nhớ



ràng lắm, nhưng thân thể cực nóng và

sự

nhiệt tình của nam tử kia, đến giờ phút này nàng cũng

không

quên được. Khóe môi Tô Lương Thần mang theo nụ cười, thầm nghĩ nam nhân đều

không

phải cùng

một

bộ dáng sao, thường ngày tính tình lạnh như băng, đến lúc

trên

giường lại như sói đói.

Thấy Đan Quế im lặng

không

lên tiếng, Tô Lương Thần cảm thấy là lạ, nhấc mắt lên, hỏi: “Làm sao?”

Đan Quế

đã

hầu hạ bên cạnh nàng mấy nắm, cũng là nha hoàn nàng tín nhiệm nhất. Hơn nữa lần trước Khương Dụ muốn qua đêm với nàng, nàng cũng nên thay mận đổi đào đưa Đan Quế lên giường

hắn

đi. Nàng



ràng, nha hoàn thời đại này, đều trung thành tuyệt đối với chủ nhân, huống chi còn là người

đãở bên cạnh nhiều năm như vậy. Nhưng mà

nói

cho cùng hạ nhân chỉ là phương tiện để sai khiến, chỉ cần cho điểm ngon ngọt, đừng

nói

là hiến thân, coi như là lấy cái mạng

nhỏ

của nàng, đoán chắc cũng

sẽ

không

suy nghĩ nhiều.

Sắc mặt Đan Quế trắng bệch, đem chuyện hôm qua

nói

ra toàn bộ.

Tô Lương Thần vừa nghe, mặt mày nhất thời tái mét, bỗng nhiên đứng dậy, cầm lấy vai Đan Quế: “không

thể nào, làm sao lại là Khương Lộc!”



ràng đến đến phòng

nhỏ

Tây viện, là gian phòng của Lục Tông.

Đan Quế

nói: “Nô tỳ cũng

không

biết xảy ra chuyện gì…”

Khương Lộc, Khương Lộc. Tô Lương Thần nhất thời nổi cơn buồn nôn. Cũng đúng, Khương Lộc

khôngphải kẻ ngốc, chắc là

đã

nhận ra điều gì, cho nên mới thuận nước đẩy thuyền, cùng nàng… Tô Lương Thần nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, giờ khắc này hận

không

thể cầm băm

hắnthành vạn đoạn.

Đan Quế lại

nói: “Tiểu thư, chuyện này tất cả người trong phủ đều biết, đêm qua… Đêm qua có rất nhiều hạ nhân nhìn thấy… Chỗ lão thái thái, chắc cũng…” Đan Quế vội

nói: “Tiểu thư mau

đi

gặp lão thái thái van nài, nếu

không

tiểu thư

sẽ

không

xong mất.”

Gây ra chuyện gièm pha bậc này, đừng

nói

là lúc trước nổi bật trước mặt hoàng thượng, dù là tiểu thư cành vàng lá ngọc, bất quá chỉ là

một

kẻ ong bướm lả lơi

không

biết xấu hổ.

Tô Lương Thần cố gắng tìm lại thanh

âm

của bản thân, nhìn Đan Quế

nói: “Ngươi ra ngoài, để ta yên lặng suy nghĩ

một

chút.”

Đan Quế

nói: “Tiểu thư, vậy nô tỳ

đi

ra ngoài trước. Có việc gì người cứ gọi nô tỳ.”

Đan Quế ra khỏi phòng, bước ra bên ngoài đúng lúc gặp phải Khương Lộc, vội vàng quỳ gối hành lễ. Lúc này Khương Lộc mới tinh tế quan sát nha hoàn trước mặt này, thấy nàng tuy rằng mặc

một

thân xiêm y bình thường của nha hoàn, nhưng mặt mày thanh tú xinh đẹp, xác thực có mấy phần tư sắc. Giọng

nóiKhương Lộc cũng mềm hơn mấy phần, động viên

nói: “ Ngươi yên tâm, chuyện này ta

sẽ

không

để tiểu thư nhà ngươi biết. Sau này tiểu thư nhà ngươi

đi

theo ta, ra liền có cớ đem ngươi thu phòng, dù sao… Chúng ta cũng có phu thê chi thực*.”

*”Phu thê chi thực”: cụm này ý là đôi ‘thiện nam tín nữ’ kia

đã

lăn lộn ga giường với nhau. Vì thấy dịch thô quá nên chú thích cho mọi người nha~ Thân.

Đan Quế

một

mặt kinh hoảng

nói: “Đa tạ Nhị công tử nâng đỡ, nô tỳ

không

đòi hỏi cái gì, chỉ là

khôngđành lòng để tiểu thư tiếp tục làm sai. Nhị công tử đối với tiểu thư

một

mảnh chân tình, tiểu thư nên quý trọng mới đúng, hi vọng sau này Nhị công tử hãy đối xử tốt với tiểu thư.”

Nghe lời của Đan Quế, biết nàng

không

phải loại người bán chủ cầu vinh, hôm qua quyết định đem chuyện của Tô Lương Thần

nói

cho

hắn, cũng chỉ vì

không

muốn chủ nhân của mình tiếp tục làm sai.

đãnhư thế, Khương Lộc tự nhiên lại đánh giá cao nàng hơn mấy phần,

nói: “Ngươi có lòng, ta nhất định… Chăm sóc tiểu thư nhà người

thật

tốt.” Khương Lộc cố ý tăng thêm hai chữ vào trong đó.

Đan Quế vâng lời, chờ Khương Lộc

đi

vào, có điều qua

một

lúc, liền nghe bên trong truyền ra

âm

thanh ầm ỹ. Đan Quế thở phào

một

hồi, sau đó

đi

về phía sân phòng Chu thị.

Chu thị

đã

dùng hết đồ ăn sáng, định qua chỗ lão thái thái thỉnh an, tiện đường giải quyết chuyện của Tô Lương Thần. Nàng thấy Đan Quế

đi

vào, lúc này mới hỏi: “Làm ầm ỹ lên sao?”

Đan Quế hành lễ với Chu thị, trả lời: “Tô tiểu thư lúc này

đang

ở cùng với Nhị công tử, nô tỳ ở bên ngoài nghe ngóng, đại khái là cãi nhau ạ.”

Chu thị nghe xong vuốt cằm. Việc này trách ai? Yên ổn ở Vệ Quốc Công phủ mà sống, ăn được uống được, có người hầu hạ, còn chưa đủ,

một

mực muốn làm chuyện thiêu thân như vậy. Lục Tông đúng là tốt, sau này

không

tránh khỏi việc nữ nhân hướng về

hắn, nhưng ở dưới mí mắt của nàng, lại trắng trợn táo bạo muốn đánh chủ ý lên con rể của nàng, nàng thực

sự

không

nhịn được.

Muốn gạo nấu thành cơm? Được, nàng đồng ý. Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Chu thị nghiêng đầu, nhìn Đan Quế đứng

một

bên,

nói: “Oan ức ngươi.”

Đan Quế

nói: “Đây là nô tỳ cam tâm tình nguyện, nô tỳ

không

cảm thấy oan ức.”

Chu thị biết Đan Quế trung thành với nàng tuyệt đối, cho nên mới lệnh nàng

đi

giám sát nhất cứ nhất động của Tô Lương Thần, nhưng đứa ngốc này, lại hi sinh thân thể của bản thân, lúc sau mới

nói

cho nàng biết.

Đan Quế quỳ xuống,

nói: “Nô tỳ đều nghe theo phu nhân, muốn cả đời làm việc cho phu nhân.”

Chu thị nâng Đan Quế đứng dậy,

nói: “Được rồi, ta hiểu ý của ngươi.”

Sáng sớm Khương Lệnh Uyển

đi

tìm mẫu thân mình, nhưng lại thấy Đan Quế theo mẫu thân

đi

ra khỏi viện. Nàng suy nghĩ

một

chút, đôi mắt sáng lên, nghi hoắc nhất thời liền có đáp án. Nàng bước nhanh vào, nhìn Chu thị

đi

ra, liền ngọt ngào kêu

một

tiếng: “Nương.”

Chu thị nhìn nữ nhi, cười cười, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt tươi tắn của nữ nhi,

nói: “Sao hôm nay lại chạy qua đây?”

Khương Lệnh Uyển kéo cánh tay Chu thị, thân mật

nói: “Nữ nhi cùng nương

đi

thỉnh an bà nội.”

Nếu là ngày thường, Chu thị tất nhiên

sẽ

không

cự tuyệt, nhưng hôm nay lão tổ tông nhất định

sẽ

nhắc đến chuyện Tô Lương Thần, nàng

không

muốn chuyện dơ bẩn này đến lỗ tai nữ nhi, liền

nói: “khôngcần. Cha con

đang

ở tiền thính, con qua xem Vinh Vương cùng Tông nhi

đi.”

Nghe những lời này của mẫu thân, trong lòng Khương Lệnh Uyển mới chắc chắn.

Chỉ là—— nếu nương

không

muốn nàng biết chuyện kia, vậy nàng liền giả vờ

không

biết.

Khương Lệnh Uyển cười

nói: “Được, nữ nhi

đi

xem Tông biểu ca.”

Chu thị giương mắt, nhìn bóng lưng nữ nhi, thấy nàng dáng dấp hoạt bát,

không

nhịn được thở dài

mộthơi. Chuyện hôm qua, nàng còn có thể quản, ít bữa nữa nữ nhi gả

đi, nàng muốn quản cũng

khôngđược. Tất cả đều dựa vào bản thân con bé mà thôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »