Chương 98

Edit: Yuu, Mira

Beta: Mira

·

Kiếp trước, nàng

đã

nếm trải qua cơn ghen của Lục Tông.

hiện

tại thấy

hắn

mặt mày lạnh nhạt, nhất thời làm Khương Lệnh Uyển cảm giác như bị bắt gian. Nàng theo bản năng rút tay từ tay Tiết Vanh trở về, hướng Lục Tông kêu

một

tiếng: "Tông biểu ca..."

Tiết Vanh có chút mất mát, sau đó xoay người nhìn Lục Tông,

không

chút nào sợ

hắn, chỉ mở miệng

nói: "Đương nhiên là ta. Ta cùng Xán Xán là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, ngươi tại sao muốn giành nàng với ta?"

hắn

từ

nhỏ

đã

yêu

thích tiểu biểu muội, có món gì ăn ngon, chơi vui, điều đầu tiên nghĩ đến chính là nàng. Nhưng từ sau khi Lục Tông xuất

hiện, tiểu biểu muội liền bắt đầu bám dính Lục Tông, mà sau này, lúc Lục Tông rời

đi

nhiều năm như vậy, tiểu biểu muội hẳn nên sớm quên

hắn

rồi mới phải. Những năm này người ở bên cạnh tiểu biểu muội, vẫn luôn là

hắn, Lục Tông dựa vào cái gì thú nàng?

Tiết Vanh càng nghĩ càng giận, gương mặt tuấn tú trầm xuống, cắn răng, vén tay áo lên quyết cùng Lục Tông đấu

một

phen.

Tiết Vanh nhìn nho nhã vậy thôi, nhưng vì cường thân kiện thể, những năm này

hắn

dưới đốc xúc của Tiết Tranh tập võ,

thật

là khắc khổ.

hắn

tuy

không

phải người luyện võ,qua mấy năm, vẫn còn có chút thân thủ.

Đáng tiếc võ nghệ của Tiết Vanh, trong mắt Lục Tông,

trên

căn bản

không

đáng nhắc đến.

Lục Tông chỉ sử dụng ba phần lực, liền đem Tiết Vanh chế phục.

Tiết Vanh vô cùng đau đớn, cảm thấy cổ tay bất cứ lúc nào đều có thể bị bẻ gảy, nhưng đối mặt là Lục Tông, lại biểu

hiện

bộ dáng có chết cũng

không

quay đầu lại.

hắn

cắn răng, hai mắt đỏ đậm, ngữ khí hiếm thấy leng keng mạnh mẽ

nói: "Ta

sẽ

không

giao Xán Xán cho ngươi! Coi như bá phụ bá mẫu đáp ứng ngươi cầu hôn, chí ít các ngươi còn chưa thành thân, ta nhất định

sẽ

thú Xán Xán!"

Lục Tông nhíu nhíu mày lại, tăng thêm hai phần lực. Mặt Tiết Vanh liền trắng bệt.

Tiết Vanh sợ đau, nhưng cũng có cốt khí, ở trước mặt



nương mình thích,

hắn

cho dù chết, cũng tuyệt đối

sẽ

không

kêu rên

một

tiếng.

Khương Lệnh Uyển nhìn tình hình này, vội

đi

tới tách hai người ra.

Nàng thấy cái trán Tiết Vanh

đã

thấm mồ hôi hột, hiểu được

hắn

lúc này

đang

chịu tội, vội hướng Lục Tông

nói: "Tông biểu ca, huynh thả

hắn

ra

đi, nếu

không

sẽ

xảy ra chuyện mất!" Trong lòng nàng gấp, vẫn cảm thấy Tiết Vanh đối với nàng là tình cảm thanh mai trúc mã, nhưng

hiện

nay nhìn

hắn

quật cường như vậy,

không

khỏi lo lắng. Nàng tuy rằng

yêu

thích Lục Tông, nhưng Tiết Vanh và nàng chơi đùa từ

nhỏ

đến lớn, nàng đối với

hắn

vẫn có tình tỷ muội, đến cùng vẫn quan tâm

hắn.

Khương Lệnh Uyển sốt ruột, thấy Lục Tông

không

có dấu hiệu buông tay, nhất thời gấp đến phát khóc: "Lục Tông, huynh buông tay!"

Cuối cùng khi

đã

trải qua cuộc chiến, Tiết Vanh sức lực

nhỏ

nơi nào địch nổi

hắn? Hơn nữa sức của Lục Tông nàng cũng

không

phải

không

biết, nếu làm ra chuyện

không

đúng mực, đem Tiết Vanh làm bị thương, truyền

đi

thì

còn thành dạng gì nữa? Hơn nữa, cha mẹ nàng cũng đem Tiết Vanh xem như con trai ruột, đối với Tiết Vanh cảm tình thậm chí vượt xa với Lục Tông. Nếu hôm nay Lục Tông làm tổn thương Tiết Vanh, cha nương cũng lâm vào tình thế khó xử đâu.

Lục Tông thấy nàng

thật

sự

lo lắng, lập tức buông lỏng tay ra.

"Vanh biểu ca, huynh

không

sao chứ?" Khương Lệnh Uyển thấy thương thế Tiết Vanh

không

đáng lo ngại, cuối cùng cũng coi như thở ra

một

hơi, ngẩng đầu

đang

muốn cùng Lục Tông

nói

chuyện,

đã

thấy Lục Tông

đã

đi

ra ngoài sân từ lâu.

Khương Lệnh Uyển nhíu nhíu mày lại, thầm nghĩ: Tính khí này, sao lại tựa như đứa trẻ vậy chứ?

Tiết Vanh xác thực cảm thấy đau cực kỳ, nhưng đến cùng

không

có thương tổn đến gân cốt.

hắn

âmthầm mắng Lục Tông

một

câu mãng phu, sau

nhẹ

nhàng xoa xoa mấy lần, giật giật, cảm thấy

khôngđau nữa.

Tiết Vanh hai con mắt

hiện

ra thủy quang, nhìn bên cạnh tiểu biểu muội, vui vẻ

nói: "Xán Xán, muội vẫn quan tâm huynh. Muội

nói

với huynh, muội

không

thích Lục Tông, huynh liền

đi

nói

cho bá phụ bá mẫu, để bọn họ hủy

đi

hôn

sự

này, có được hay

không?"

Khương Lệnh Uyển nhìn vào mắt Tiết Vanh, thấy

hắn

tràn đầy chờ mong, đổi lại là bất luận người nào, nhìn đều

sẽ

nhẹ

dạ. Nàng đem Tiết Vanh phù đến

một

bên

trên

băng đá, nghiêm túc cùng cẩn thận

nói: "Vanh biểu ca, trước đây muội

đã

nói

với huynh rất



ràng, muội chỉ coi huynh là thanh... Coi như ca ca, huynh hiểu chưa?"

"Nhưng là..."

Đối với chuyện như vậy, Khương Lệnh Uyển xưa nay

không

dây dưa dài dòng, nàng

không

thích dây dưa dẫn đến hiểu lầm, bây giờ cùng Tiết Vanh

nói



ràng, chờ

một

lúc lại

đi

dỗ Lục Tông, chuyện này cũng

sẽ

qua.

Này là chút chuyện

nhỏ

a.

Nàng

nói: "Đây là lần cuối muội

nói

với huynh, nếu huynh còn tiếp tục như vậy,

thì

đừng mong sau này gặp lại muội. Muội

nói

được là làm được. Còn Tông biểu ca, cha nương nếu

đã

đáp ứng việc

hắn

cầu hôn, vậy khẳng định là

đã

hỏi qua ý của muội. Muội thích Tông biểu ca, hơn nữa đời này chỉ gả cho

hắn."

Môi Tiết Vanh run rẩy, mở miệng

nói: "Vậy ta

sẽ

chăm chỉ tập võ, đánh thắng

hắn..."

Khương Lệnh Uyển lập tức

nói

tiếp, ngữ khí kiên định: "Coi như huynh thắng Lục Tông, ta cũng chỉ gả cho huynh ấy."

Thấy tiểu biểu muội trực tiếp như vậy,

một

cơ hội cũng

không

lưu lại cho

hắn, tâm Tiết Vanh đau đớn vô cùng, phảng phất như có người cầm dao giày xéo tim

hắn, hơn nữa còn

không

cho người ta thoải mái, nghỉ

một

chút lại giày xéo

một

trận, kéo qua kéo lại, để

hắn

căn bản

không

có bình phục. Tiết Vanh chậm rãi nhắm mắt, hàng mi dày tinh tế khẽ run, như hai cây quạt

nhỏ

tinh xảo.

hắn

cắn răng, càng nghĩ càng khó chịu, khó chịu đến độ sắp nghẹt thở.

"... Ta biết rồi."

nói

rồi, Tiết Vanh ngẩng mặt lên,

trên

gương mặt

không

còn nụ cười trẻ con nữa, lẳng lặng mà bình tĩnh, phảng phất như bị người bắt mất hồn.

Khương Lệnh Uyển cảm thấy, lời của mình tuy rằng trực tiếp, nhưng chuyện như vậy, vẫn là nhanh chóng giải quyết

sẽ

tốt hơn. Vào lúc này

hắn

thấy khó chịu vô cùng, buổi tối bình thản ngủ

một

giấc, ngày mai lại là

một

ngày mới.

Nàng là người thích được khen, nhưng nàng luôn tự mình biết mình,

thật

muốn

nói

đến,

trên

người nàng đầy khuyết điểm, nếu

nói

ưu điểm, cũng chỉ có khuôn mặt này. Dung mạo của nàng xinh đẹp, nếu là người khác có lẽ còn vì thế mà theo đuổi, nhưng Tiết Vanh vốn

đã



một

gương mặt quốc sắc thiên hương, đương nhiên

sẽ

không

vì dung mạo nàng.

Sở dĩ, Khương Lệnh Uyển cảm thấy —— Tiết Vanh thích nàng, chỉ cho là đơn thuần ngây thơ, thêm vào có chút mắt qua.

Tiết Vanh nhìn Khương Lệnh Uyển

một

chút, lúc này mới

nói: "Xán Xán, vậy ta... Ta

đi

trước."

Khương Lệnh Uyển thấy Tiết Vanh mi mắt có chút thấp, nhất thời có chút đau lòng, tựa như chính mình bị người bắt nạt. Nàng giương lên môi,

nói: " Vâng, Vanh biểu ca

đi

thong thả."

Nhìn Tiết Vanh

đi

rồi, tâm Khương Lệnh Uyển liền thả xuống

một

nửa, còn

một

nửa... Nàng bất đắc dĩ thở dài, phải đến dỗ cái tên nam nhân mười chín tuổi kia mới được.

Lục Tông là người dù vui hay buồn đều

không

thể

hiện

ra mặt, bây giờ trầm mặt, tối om om, tức giận đến trong lòng đều khó chịu.

Cách đó

không

xa, sau

một

gốc đại thụ là Tô Lương Thần mặc

một

bộ áo ngoài bằng lụa hoa màu xanh nhạt thêu thúy trúc.

Nàng giương mắt nhìn Lục Tông, thấy Lục Tông vận

một

bộ tuyết bào thắt lưng ngọc, dáng người cao to,

thật

có phong thái thiên nhân. Có thể tưởng tượng hôm nay là ngày Lục Tông đến phủ Vệ Quốc Công hướng Khương Lệnh Uyển cầu hôn, hơn nữa Khương Bách Nghiêu cùng Chu thị cũng đáp ứng hôn

sự

này rồi, tâm trạng nàng

không

nhịn được khinh bỉ: Loại ánh mắt gì vậy!

Nàng làm việc

không

giống Khương Lệnh Huệ lỗ mãng kích động, chỉ là

hiện

nay thấy Lục Tông độc thân, lại cảm thấy đây là cơ hội ngàn năm có

một. Bất kể

nói

thế nào, Lục Tông là nam tử ưu tú nhất nàng từng gặp, hơn nữa, coi như

không

có phần ưu tú này, chỉ bằng vào khuôn mặt, cũng đủ để cho nàng động lòng.

Tô Lương Thần nhắm nhắm mắt,

nhẹ

nhàng cong môi, lúc này mới chậm rãi

đi

tới.

Sau đó cố ý giẫm lên hòn đá

nhỏ, cả người lung lay ngã xuống.

Nàng thoáng nhíu mày, đâm đầu hướng Lục Tông, lúc này mới chuyển góc độ, bán nghiêng mặt sang bên, lộ ra

một

đoạn cổ trắng nõn. Nàng thừa nhận, muốn so gương mặt, nàng

không

sánh bằng Khương Lệnh Uyển, đáng tiếc Khương Lệnh Uyển có được đẹp hơn nữa, tuổi cũng còn

nhỏ, bây giờ còn quá mức ngây ngô non nớt, mà nàng đây, chính là thời điểm kiều diễm ướŧ áŧ nhất.

Tô Lương Thần thấy giày cẩm

một

màu đen tuyền ngừng lại, lúc này mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sau lại ngượng ngùng buông xuống,

nhỏ

giọng

nói: "Thế tử biểu ca, chân ta

không

cẩn thận vấp ngã, vô cùng đau đớn, huynh có thể... Huynh có thể dìu ta

một

chút

không?"

Nơi này, chỉ có hai người bọn họ, dù là Lục Tông tâm có cứng thế nào, cũng tuyệt đối

sẽ

không

đến mức

không

quan tâm nàng. Tô Lương Thần cúi mặt, nhất khuôn mặt tươi cười

nói

đỏ liền đỏ. Dáng dấp nàng vốn xinh đẹp, hôm nay lại trang điểm tỉ mỉ,

hiện

ra

một

mặt đẹp nhất. Nam nhân đều giống nhau, nàng

không

tin, Lục Tông

không

có chút nào động tâm.

hắn

coi trọng Khương Lệnh Uyển,

không

phải cũng vì khuôn mặt của Khương Lệnh Uyển đẹp hay sao?

trên

đời này, có nam nhân nào từ chối diễm phúc bậc này?

Tô Lương Thần đối với mình có lòng tin. Tiểu



nương mười bốn tuổi tư thế tao nhã ngồi dưới đất, làn váy rải ra

một

chỗ, như

một

đóa hoa nở rộ, bây giờ mày liễu cau lại, bên tai đỏ ửng, bộ này kiều thái, thực

sự

là đẹp

không

sao tả xiết.

Chỉ là Lục Tông nhưng là vầng trán lành lạnh, sắc mặt lại trầm xuống mấy phần.

Tô Lương Thần thoáng cúi đầu, khóe miệng ngậm lấy ý cười nhợt nhạt.

Đúng lúc này ——

Có người đưa nàng đỡ lên.

Tô Lương Thần khóe miệng ý cười càng sâu, chợt nghe được

một

luồng hương vị thiếu nữ, lúc này mới ngẩn người ra. Nàng nghiêng đầu, nhìn người

đang

dìu nàng, sắc mặt lập tức trắng bệch: "Uyển... Uyển biểu muội?"

Khương Lệnh Uyển đỡ lấy Tô Lương Thần, bưng

một

bộ dạng thiếu nữ ngây thơ long lanh, ngữ khí thân mật

nói: “Lương Thần biểu tỷ, sao lại

không

cẩn thận như vậy, chân

không

sao chứ? Có muốn muội giúp tỷ thỉnh đại phu

không?”

Trong lòng Tô Lương Thần cắn răng, sau đó khẽ mỉm cười,

nói: “Đa tạ Uyển biểu muội, tỷ

không

sao.”

Khương Lệnh Uyển lại

nói: “không

có chuyện gì là tốt rồi. Lương Thần biểu tỷ mảnh mai yếu ớt, nhìn thấy mà thương, muội nhìn liền đau lòng, lần sau ra ngoài nhất định phải mang theo nha hoàn, đỡ tới lúc ngã lại

không

có người dìu, dù sao… Muội cũng

không

phải lúc nào cũng bắt gặp.”

Tô Lương Thần cảm thấy mất mặt, lại nghe ra dụng ý trong lời Khương Lệnh Uyển, giận đến tim gan đều đau.

Cũng may Tô Lương Thần có tố chất tâm lý mạnh mẽ, chốc lát liền khôi phục vẻ mặt. Vóc dáng nàng cao hơn Khương Lệnh Uyển

một

chút, giờ đứng phía trước vẫn còn có chút khí thế. Nàng

nói: “Uyển biểu muội quan tâm như vậy, tỷ

thật

là thụ sủng nhược kinh.”

Khương Lệnh Uyển ngoài mặt cười cười, trong lòng lại

không

nhịn được mắng

một

câu:

thật

không

biết xấu hổ!

Lúc này, nha hoàn Đan Quế bên người Tô Lương Thần mới vội vàng tìm đến. Đan Quế hướng ba vị chủ tử hành lễ, rồi mới hướng Tô Lương Thần

nói: “Tiểu thư?”

Khương Lệnh Uyển nhìn Đan Quế,

nói: “Lương Thần biểu tỷ vừa mới

không

cẩn thận bị té, ngươi mau đưa nàng về chăm sóc cho tốt, nếu bị thương, liền

đi

thỉnh đại phu… Dù sao Vệ Quốc Công phủ chúng ta, xưa nay

không

coi Lương Thần biểu tỷ là người ngoài.”

Tô Lương Thần bị mấy câu

nói

của Khương Lệnh Uyển làm cho giận sôi, xanh mặt để Đan Quế đỡ về.

Khương Lệnh Uyển hướng bóng lưng Tô Lương Thần nhe nanh múa vuốt.

Nàng ta

không

biết xấu hổ mà

đi

câu dẫn vị hôn phu của nàng, nàng còn khách khí cùng nàng ta làm cái gì? Nàng lại

không

ngốc.

Tô Lương Thần vừa

đi

đến hành lang phía

trên, mới rút cánh tay lại từ tay Đan Quế, tức giận tới run người. Đan Quế nhìn tiểu thư nhà mình, cũng hiểu tính tình nàng, ngoài mặt nhìn ngoan ngoãn nhã nhặn yểu điệu, mà đến khi nổi nóng lên, mình cũng khó lòng chống đỡ nổi. Đan Quế rũ mắt

không

lên tiếng, khôi phục ánh mắt nhìn lên, thấy Khương Lộc từ đầu kia hành lang xông tới, sắc mặt nhất thời trắng bạch, sau đó quỳ gối hành lễ: “Nô tỳ khấu kiến Nhị công tử.”

Khương Lộc vẫn chưa để ý đến Đan Quế bên cạnh,

một

đôi mắt chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Tô Lương Thần trước mặt.

Khương Lộc

không

ngốc. Tình cảnh vừa rồi,

hắn

nhìn thấy



trong mắt, đối với Tô Lương Thần lẳиɠ ɭơ, tức giận đến muốn phát tác tại chỗ. Nhưng

hắn

nghĩ đến cảm tình dịu dàng của hai người hôm qua, trong lòng cũng mềm

đi

mấy phần.

hắn

đến gần chút, hỏi: “Sao thế? Ai bắt nạt ngươi?”

Trải qua hai đêm kia, Tô Lương Thần cảm giác được



ràng thái độ của Khương Lộc với nàng ôn hòa hơn nhiều. Nàng hiểu được lúc nào nên gây khó dễ, hiểu được khi nào nam nhân

sẽ

mềm lòng, nữ nhân lộ ra chút tính khí, càng khiến cho nam nhân thương

yêu. Nàng cắn cắn môi, ủy khuất

nói: “thật

ra cũng

không

có gì, chỉ là vừa mới đυ.ng phải Uyển biểu muội.”

Khương Lộc trong lòng xì

một

tiếng, ngôn ngữ vẫn ôn hòa như cũ

nói: “Cái xú nha đầu kia lại bắt nạt ngươi?”

Tô Lương Thần nghe xong, im lặng

một

lát, sau đó mới

nhẹ

nhàng lắc đầu

một

cái: “không

có chuyện gì, Uyển biểu muội còn

nhỏ

tuổi, muội nên nhường muội ấy.”

Khương Lộc

nói: “...Lương Thần, muội thực

sự





nương lương thiện nhất mà ta biết.”

hắn

giơ tay,

nhẹ

nhàng vuốt tóc mai Tô Lương Thần, cúi đầu nhìn cổ nàng, thấy cổ thon dài trắng nõn

không

tì vết, là loại nam nhân nào nhìn vào cũng thích.

hắn

cẩn thận nhìn

một

lúc, bỗng nhận ra gì đó, lúc này mới

không

nhịn được tăng thêm lực tay.

“Lộc biểu ca…”

Khương Lộc thu tay lại rồi, ngữ khí

ẩn

ẩn

áy náy: “Xin lỗi,

đã

làm muội đau.”

hắn

lại liếc nhìn nha hoàn bên người Tô Lương Thần, thấy nha hoàn tên Đan Quế này, lúc này cúi đầu, quy củ đứng

một

bên, dường như có chút sợ

hắn. Ánh mắt

hắn

rơi

trên

cổ nàng, mơ hồ thấy

một

đường ngấn đỏ, nhất thời đáy mắt lấp đầy băng sương, nắm đấm trong tay áo nhất thời nắm chặt.

Tô Lương Thần cảm thấy hôm nay Khương Lộc có chút

không

thích hợp lắm, vội hỏi: “Lộc biểu ca, ca sao vậy?”

Khương Lộc hoàn hồn, nhìn tiểu



nương khả ái thanh sạch trước mặt.

hắn

đào tim móc phổi ra đối tốt với nàng, thế nhưng nàng lại đối

hắn

như vậy? Khương Lộc tức giận suýt chút

thì

bùng nổ, nỗ lực hồi lâu mới có thể bình ổn ngữ khí mình

một

chút: “không

có chuyện gì, ta còn có việc,

đi

trước.”

Tô Lương Thần cong môi cười: “Lộc biểu ca

đi

làm chuyện của mình

đi.”

Đợi Khương Lộc

đi

rồi, Tô Lương Thần mới ghét bỏ nhíu mày lại, lấy khăn từ trong lòng, dùng sức lau phần trán bị Khương Lộc sờ qua. Khương Lộc này, là cái thá gì!

Khương Lệnh uyển

đi

từng bước

nhỏ

phía sau Lục Tông, thấy

hắn



ràng

đang

tức giận, nhưng vẫn để ý đến nàng, bước chân hết sức chậm rãi, nhịn

không

được cong khóe miệng.

... Nhưng nàng cứ muốn phơi bày

hắn.

hắn

chậm nàng cũng chậm, cũng

không

lập tức đuổi kịp.

đi

một

đoạn đường,

không

thấy nàng

nói

chuyện, Lục Tông dường như

không

kiên nhẫn, bước chân trở nên nhanh hơn. Khương Lệnh Uyển quả thực

không

có cách với

hắn, quệt quệt miệng, chỉ có thể chầm chậm đuổi theo, “Tông biểu ca.”

Lục Tông

không

ngừng lại.

“Lục Tông!”

Lúc này, Lục Tông mới ngừng lại.

Khương Lệnh Uyển

đi

tới phía sau

hắn, tay chọc chọc sống lưng

hắn, thấy

hắn

không

phản ứng, lúc này mới nhìn bốn phía, thầm nghĩ: Vị trí này bí mật như vậy, có phải Lục Tông cố ý đưa nàng tới sau cái cây này

không

nhỉ?

Nàng giơ tay, thoáng nhón chân lên, từ phía sau ôm lấy

hắn.

Hai tay ôm eo, gò má cũng dán lên,

nhẹ

nhàng cọ cọ,

âm

thanh mềm mại: “Còn tức giận sao?”

Thân thể Lục Tông run lên, hiển nhiên

không

ngờ nàng

sẽ

có cử chỉ như vậy.

Khương lệnh Uyển

nói: “Chàng tức giận cái gì, ta còn khó chịu đây. Cha nương ta vừa mới đáp ứng hôn

sự, chàng liền bày mặt xấu cho ta xem, sau này nếu kết hôn, còn

không

phải

sẽ

khi dễ ta sao? Chàng xem, ta bỏ hết mặt mũi dính tới, chàng cũng

không

quay lại, ta thực

sự

cũng muốn tức giận rồi.” Tính khí nàng mặc dù có chút bị nuông chiều, nhưng cũng

không

phải người cố tình gây

sự, vừa mới che chở Tiết Vanh, lấy tính cách hay ghen của Lục Tông,

không

tức giận mới lạ. Có điều loại tức giận này cùng loại tức giận khác

không

giống, là bởi vì để ý nàng, cho nên nàng cũng vui vẻ hống

hắn.

Editor: khúc này hai bạn ý định hôn

sự

rồi nên tuôi để xưng hô ta-chàng hoặc ta-nàng cho thân mật nha

)))

Nàng ôm vòng eo gầy

nhỏ

của

hắn, thầm nghĩ nam nhân và nữ nhân

không

giống nhau, cả người cứng rắn, Lục Tông tập võ từ

nhỏ, ôm càng thấy cộm cộm.

Lục Tông

không

nói

lời nào, Khương Lệnh Uyển có chút

không

kiên nhẫn, giật giật đầu ngón tay, cách

một

lớp áo, hơi tức giận ngắt bụng

hắn.

Lục Tông bất đắc dĩ thở dài, xoay người nhìn nàng, cảm thấy mình là

một

đại nam nhân, tính toán cùng

một

tiểu



nương,

thật

có hơi quá. Lục Tông cúi đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp

đang

mỉm cười, thanh

âm

lạnh lùng hỏi: “Tiết Vanh đâu?”

Khương Lệnh Uyển lập tức trả lời: “Ta

nói

xong với

hắn

liền

đi

ngay.” Nàng nháy mắt mấy cái, tiếp tục

nói, “Vanh biểu ca quả thực từ

nhỏ

đã

yêu

thích ta, nhưng chuyện này ta cũng

không

thể khống chế, chàng

không

thể trách lên đầu ta. Hôm nay ta

đã

nói



ràng với

hắn, cũng chặt đứt ý niệm của

hắn, sau này

sẽ

không

ngốc như vậy nữa. Ta là người tính tình như vậy, làm việc thích thẳng thắn

một

chút, sở dĩ ta

không

cảm thấy mình làm sai… Tính tình



nương gia chàng

không

hiểu đâu, nếu ta ích kỷ

mộtchút, nhìn chàng làm mặt xấu, liền ngay lập tức cùng Vanh biểu ca tới chọc tức chàng. Chàng thích ăn dấm, ta liền thẳng thắn mời chàng ăn

một

vại, chàng có tin

không?”

Đối mặt với thiên quân vạn mã đều mặt

không

đổi sắc, bây giờ lại bị

một

tiểu



nương mười ba tuổi làm cho tức giận tới hốt hoảng, Lục Tông quả

thật

cảm nhận được cái gì là sống càng lâu trải nghiệm càng nhiều.

hắn

nghe nàng

nói

xong, lại vừa buồn cười vừa tức giận, sau mới đem người kéo vào l*иg ngực, chống cằm lêи đỉиɦ đầu nàng,

nói: “Nếu có lần tới, nàng đừng cản.”

không

ngăn cản, tùy ý để

hắn

bắt nạt Tiết Vanh đến đáng thương hay sao?

Khương Lệnh Uyển thuận tay ôm

hắn,

nhỏ

giọng hỏi: “Vậy chàng tin ta?”

“Ừm.”

hắn

có gì mà

không

tin, nàng tính tình được, lại xinh đẹp, khiến người ta

yêu

thích là chuyện bình thường, chỉ là trong lòng

hắn

không

thoải mái thôi.

Thấy Lục Tông

không

tức giận, Khương Lệnh Uyển mới bắt đầu tính sổ: “Chàng

nói

—— vừa rồi nếu ta

không

tới, chàng có phải liền đỡ người ta đứng lên?” Lục trước nàng mơ hồ nhận thức được, Tô Lương Thần tơ tưởng Lục Tông, nhưng Lục Tông cùng Tô Lương Thần căn bản

không

hề quen biết, nàng dù có để tâm cũng

không

có cơ hội. Hôm nay, Lục Tông tới cửa cầu hôn nàng, Tô Lương Thần nhưng lại tận dụng cơ hội, diễn ngay

một

hồi trò hay.

Lục Tông thành thực trả lời: “Ta

sẽ

không.”

Khương Lệnh Uyển nhếch miệng, đưa tay sờ sờ đầu

hắn,

thật

thỏa mãn với đáp án này của

hắn.

Tiết Vanh hồn bay phách lạc ra khỏi Vệ Quốc Công phủ.

đi

một

hồi lâu,

hắn

ngẩng đầu, nhìn

trên

đường lớn người đến kẻ

đi, lại

một

lần nữa mất phương hướng.

hắn

thực

sự

vô dụng, ngay cả nhà của mình còn

không

tìm được đường về, Xán Xán làm sao có khả năng

yêu

thích

hắn

đây? Tiết Vanh rũ mắt, có chút thương tâm muốn khóc, nhưng đến cùng vẫn nhịn xuống.

“Tiểu thư, kia

không

phải là vị công tử tuấn tú vừa rồi sao?”

một

nha hoàn mặc quần mềm màu xanh nhạt, chải búi tóc hai bên hướng tiểu thư nhà mình

nói.

Chân Diệu từ trong Linh Lung trai

đi

ra, nghe nha hoàn Lục Chi

nói, lúc này mới ngẩng đầu lên xem —— thấy trong đám người,

một

người thanh niên trẻ mặc

một

bộ trường bào màu thiên thanh, sững sờ đứng thẳng, đôi mắt to long lanh nước tràn đầy vẻ bất lực.

Điều này làm cho Chân Diệu nhất thời nhớ tới tiểu cẩu tên Nhung Nhung nhiều năm trước nàng nuôi dưỡng. Có

một

thời gian

không

thấy Nhung Nhung, nàng gấp tới độ

đi

tìm khắp nơi, sau đó ở

trênđường, Nhung Nhung cả người ướt nhẹp, ngơ ngác đứng như thế, uất ức nghẹn ngào vài tiếng, cũng là ánh mắt tội nghiệp như vậy.

Chỉ là ——

hắn

làm sao lại

đi

lạc?

Chân Diệu

đi

tới,

nói: “Công tử.”

Tiết Vanh dương mắt, nhìn tiểu



nương xinh đẹp trẻ tuổi trước mặt, chính là người vừa đưa

hắn

tới Vệ Quốc Công phủ, lúc này mới kinh ngạc

nói: “cô

nương.”

Chân Diệu cười cười, gò mà có hai cái lê qua nhàn nhạt, càng nhìn càng thấy vài phần vui vẻ. Nàng

nói: “thật

khéo, lại gặp phải công tử. Công tử sao lại ở chỗ này?

không

phải

đã

về nhà sao?”

Lời này chọc trúng chuyện đau lòng của Tiết Vanh.

hắn

cắn cắn môi, thấy vị



nương này tâm địa thiện lương, vẫn chưa trả lời, chỉ đành trơ mặt mở miệng

nói: “cô

nương,

cô...cô

có thể cho ta mượn ít bạc được

không?”

Chân Diệu đánh giá

trên

dưới

một

phen, thấy

hắn

áo mũ chỉnh tề, nhìn thế nào cũng

không

giống người thiếu bạc, “Tất nhiên có thể, chỉ là công tử có thể

nói

cho ta biết rốt cuộc có chuyện gì hay

không? Ta cũng tiện giúp đỡ.”

Tiết Vanh cảm thấy

không

có gì phải giấu, hơn nữa cũng muốn tìm người

nói

hết ra, liền đem chuyện chính mình bị cướp người

yêu

kể cho nàng. Vừa nghe lời này, Chân Diệu lập tức nhíu mày, lòng sinh đồng tình, sau lại nghe

hắn

mượn bạc là muốn mượn rượu tiêu sầu, mới

nói: “Hôm nay có duyên, nếu

không

thì

ta bồi công tử cùng

đi. Nếu

không

tới lúc công tử uống say, lại càng

không

tìm được đường về nhà.”

“Tiểu thư!” Nha hoàn Lục Chi đứng bên cạnh vội nhắc nhở. Vừa nãy tiện đường đưa vị công tử này

mộtđoạn đường, truyền

đi

cũng

đã

cực ảnh hưởng danh tiếng, lúc này tiểu thư lại còn muốn cùng

hắn

uống rượu, nếu bị lão thái gia, lão gia, phu nhân biết, nàng chắc chắn bị

một

trận bản tử.

Nhưng ý Chân Diệu

đã

quyết, dẫn Tiết Vanh

một

đường đến Nhất Phẩm cư.

Tiết Vanh ngày thường

không

uống rượu, tửu lượng có thể lường được. Kêu tổng cộng ba bầu rượu,

hắn

chỉ uống ba chén, liền đỏ hết mặt, say đến nằm gục

trên

bàn. Chân Diệu nhìn điểm tâm còn nguyên

trên

bàn

một

chút, nhất thời cảm thấy quá lãng phí. Dù sao tổ phụ từ

nhỏ

đã

nói

với nàng đạo lý “Hạt hạt đều khổ cực”.

Chân Diệu cũng

không

phải người quản chuyện

không

đâu. Tiết Vanh trong mắt nàng, chẳng qua cũng chỉ là

một

chú cún hoang tội nghiệp

không

nơi nương tựa,

không

tìm được đường về, nàng tất nhiên

sẽgiúp

hắn

một

chút.

Lục Chi nhắc nhở lần thứ hai: “Tiểu thư, chúng ta nên về rồi,

một

lát nữa lão thái gia hỏi đến liền phiền phức.”

Lão thái gia trong miệng Lục Chi, chính là ân sư của Thái tử đương triều Lục Vân Chân Thái phó. Mà Chân Diệu, mới có mười ba, là tôn nữ

nhỏ

nhất của Chân Thái phó, ở nhà luôn được sủng ái

yêuthương.

Chân Diệu nhìn Tiết Vanh say khướt, có chút nan giải, chống cằm lẩm bẩm: “Nhưng...còn

hắn

thì

sao đây?”

Vừa rồi nàng đưa người đến Vệ Quốc Công phủ, nhưng

hắn

một

lúc liền

đi

ra, ắt hẳn Vệ Quốc Công phủ cũng

không

phải là nhà

hắn.

hắn



một

nam nhân nhã nhặn trắng nõn, dung mạo tốt như vậy, mà trong giới quý tộc Tấn thành, cũng

không

thiếu đoạn tụ(*), nếu vị công tử này uống say, rơi vào tay bọn họ, hậu quả kia… Chân Diệu lạnh sống lưng, cảm thấy có thể để

hắn

ở chỗ này.

hắn

đáng thương như thế, như cún con lang thang

không

tìm được nhà, nàng căn bản

không

yên lòng a.

Chân Diệu tinh tế đánh giá mặt mày của

hắn, sau đó ánh mắt sáng lên, lập tức có chủ ý, nghiêng đầu dặn Lục Chi: “Lục Chi, ngươi

đi

kiếm

một

bộ nữ trang tới đây.”

Lục Chi

đi

theo tiểu thư nhà mình nhiều năm, bây giờ tất nhiên hiểu ý nàng, lập tức

nói: “Tiểu thư, ngài muốn đem

hắn

về?

không

được

không

được, bị lão thái gia phát

hiện, ngài ấy nhất định

sẽ

tức giận.” Chân Thái phó là người đọc đủ thứ thi thư, coi trọng nhất chính là danh tiếng.

một



nương gia, mang nam nhân về nhà, phỏng chừng

sẽ

khiến lão thái gia tức chết.

Chân Diệu liếc nàng

một

chút,

nói: “nói

ngươi

đi

người liền

đi

đi, đừng dông dài. Nếu ngươi

nói

thêm

một

câu, ngày mai ta liền gả người cho gã sai vặt xấu nhất quý phủ ta…” Nàng dừng

một

chút,

nói

bổ sung, “Cái tên mắt lé miệng méo đó.”

Lục Chi vội bưng vẻ mặt đưa đám

đi

chuẩn bị nữ trang.

không

tới

một

lúc, Lục Chi liền cầm

một

bộ đồ màu hồng nhạt thêu hoa cúc đỏ, đổi cho Tiết Vanh. Sau lại lấy xuống phát quan

trên

đầu Tiết Vanh, động tác quen tay kết

một

búi tóc tinh xảo, lại cắm lên ngọc trâm tinh tế. Chuẩn bị xong, Lục Chi nhìn lại, thấy

một

người nằm nghiêng ngủ say,

một

gò má mềm mại tinh xảo hồng hào, mi mắt hơi rung, cánh môi như cánh hoa đỏ sẫm, son cũng

không

cần thoa, quả thực quyến rũ trời sinh,

không

nhịn được mà than thở: “Vị công tử này

thật

đẹp…”

một

mỹ nhân yểu điệu như thế, ai cũng

không

tin được đây là

một

nam tử a.

Chân Diệu nhất thời cảm thấy mình quả thực thông tuệ tuyệt đỉnh.

Lúc hai người định đưa người

đi

xuống, bên ngoài đột nhiên truyền tới

âm

thanh

một

nam tử: “Diệu Diệu.”

Chân Diệu quay đầu, thấy

một

người thanh niên trẻ mày kiếm mũi ưng tiến vào, vẻ mặt kinh ngạc, vội kêu: “Nhị ca.”

Vị này mặc

một

bộ cẩm bào màu xanh, nam tử vóc dáng cao to

anh

tuấn này chính là Nhị ca của Chân Diệu —— Chân Tuấn.

Chân Tuấn ra ngoài tìm muội muội,

đang

định hảo hảo giáo huấn nàng

một

chút, ánh mắt lại rơi vào gương mặt



nương nhắm mắt ngủ yên

trên

ghế gỗ lê, nhất thời lộ vẻ kinh diễm: “Diệu Diệu, vị

cônương này là…” Bằng hữu của muội muội

hắn

đều gặp qua, huống hồ vị



nương này, có được phong thái thiên nhân như vậy,

hắn

càng

không

thể

không

nhớ

rõ.

Chân Diệu biết vị Nhị ca này xưa nay phong lưu, giờ vị công tử này lại hóa trang nữ nhân kinh diễn như vậy, tránh

không

được

sẽ

động ý xấu. Nhưng vị Nhị ca này có

một

điểm, cũng tốt —— chính là xưa nay

sẽ

không

bắt nạt bằng hữu nàng.

Chân Diệu

nói: “Nhị ca, vị



nương này là bằng hữu ta mới quen. Nàng tửu lượng thấp, mới uống được ba chén, liền say thành như thế. Ta cũng mới quen nàng,

không

biết nhà nàng ở nơi nào, sở dĩ định đêm nay đưa nàng về phủ chúng ta ở

một

buổi. Chờ mai nàng tỉnh rồi, lại đưa nàng trở lại.”

Cặp mắt Chân Tuấn tỏa sáng, có chút

không

dời nổi mắt, nghe xong lời của muội muội, càng gật gù, đồng ý

nói: “Đúng, bằng hữu thực

sự

nên hỗ trợ. Tiểu



nương

một

mình ở bên ngoài, nếu gặp người xấu liền xong.”

Chân Diệu thở phào

nhẹ

nhõm. Có ca ca trợ giúp, để vị công tử này ở nhà nàng

một

buổi chiều, tất nhiên

không

có vấn đề.

Phủ Thái phó.

Thái tử mặc

một

bộ áo bào liền màu tím,

đang

từ thư phòng Chân Thái phó

đi

ra. Chân Thái phó tuổi tác

đã

cao, mặc

một

thân áo cà sa vạn chữ xuyên bằng lụa tơ tằm màu xanh, tinh thần chấn hưng, khí sắc khá tốt. Thái tử xưa nay tôn kính Chân Thái phó, hướng Chân Thái phó cúi đầu chào, nụ cười rạng rỡ, sau mới

nói: “Thái phó

không

cần đưa

cô, mời trở về

đi.”

Chân Thái phó biết Thái tử xưa nay

không

mấy giữ lễ tiết, đối với vị tiên sinh như

hắn

càng kính trọng, cũng

không

kiên trì nữa.

Thái tử khoanh tay

đi

trên

hành lang, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước

đi

nhàn nhã, tâm tình

không

tồi.

Nguyên Mậu theo sau lưng cũng nhuộm ý cười,

nói: “Hôm nay Thái phó đại nhân khen Thái tử

mộtphen, Hoàng hậu nương nương mà biết, nhất định

sẽ

rất vui vẻ.”

Mấy ngày nay, Hoàng hậu lo lo lắng lắng. Chuyện Thái tử

không

đề cập đến, nàng bận tâm đến cả người gầy

đi

trông thấy.

Vừa nhắc tới mẫu hậu, tâm trạng Thái tử áy náy, nhưng sau lần đó mẫu hậu

không

nhắc bên tai

hắnchuyện thị tẩm cùng Thái tử phi, giúp lỗ tai

hắn

thanh tĩnh

không

ít. Cho nên, lời

nói

dối này lại tiếp tục phải

nói.

Thái tử ngẩng đầu nhìn, thấy hôm nay sắc trời còn sớm, liền dự định

đi

thao trường tìm Lục Tông, nhưng đột nhiên nghĩ tới hôm nay hình như là ngày nghỉ của Lục Tông, cũng

không

còn hứng thú.

“Thái tử, kia...kia

không

phải là…”

Thái tử nhíu mày, liếc Nguyên Mầu

một

chút, giơ tay gõ gõ đầu

hắn,

nói: “Nguyên Mậu a, ngươi

nóixem,

đi

theo ta lâu như vậy, còn

không

học được gặp biến bất kinh sao? Chuyện gì, cả kinh tới vậy, thực

sự

là ném ——” tới lúc Thái tử nhìn trong hoa viên, bị



nương mặc áo ngoài hồng nhạt được hai nha hoàn áo xanh đỡ, nhắm mắt cúi đầu, nhất thời choáng váng, “...A Tranh?!”

Vệ Quốc Công phủ.

Mưa lớn

không

báo trước mà trút xuống tầm tã, qua hồi lâu,

không

những

không

ngừng, hơn nữa có xu thế càng mưa càng lớn.

Khương Bách Nghiêu nhìn mưa rơi, liền thương lượng với Vinh Vương, để

hắn

cùng Lục Tông ở lại quý phủ

một

buổi chiều, sáng mai rồi

đi. Bây giờ hôn

sự

đã

định, hai nhà quan hệ tất nhiên là thân mật

mộtchút, Vinh Vương cũng

không

từ chối.

Tô Lương Thần đứng trước cửa sổ, giương mắt lẳng lặng nhìn bên ngoài.

Mưa lớn như trút nước, sương trắng mở ảo bao trùm cả tòa Vệ Quốc Công phủ, khiến người ta

khôngnhìn



cảnh vật bên ngoài.

Đan Quế

đi

vào, thấy Tô Lương Thần

đang

đứng, vội

đi

qua

nói: “Tiểu thư, vẫn là nên đóng cửa sổ lại

đi. Mưa lớn như vậy, làm ướt hết xiêm y của tiểu thư rồi.”

Tô Lương Thần cúi đầu nhìn nhìn, thấy ống tay áo của mình màu sắc hơi thâm

một

chút, quả nhiên ướt

một

mảng lớn.

Nàng như nghĩ tới điều gì, nhìn Đan Quế, ngữ khí lạnh nhạt

nói: “Nghe

nói

—— Vinh Vương cùng Vinh Thế tử đêm nay ở tại phòng khách?”

Đan Quế

nói: “Đúng vậy, mưa quá lớn, Quốc Công gia cùng phu nhân

không

yên lòng.”

Tô Lương Thần nghĩ hôm nay nếu

không

phải Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên xuất

hiện, Lục Tông nhất định

sẽ

đưa tay nâng nàng dậy. Tô Lương Thần chăm chú nhìn hai bàn tay mình, vừa nghĩ đến gương mặt với nụ cười long lanh kia, cảm giác chán ghét dâng lên.

Nàng

đi

tới bên tủ quần áo, mở cửa ra, từ bên trong lấy ra

một

bình trắng

nhỏ, đưa cho Đan Quế: “Đêm nay, nghĩ cách đem thuốc bột trong bình này trộn vào trong nước trà của Vinh Thế tử.”

Đan Quế sững sờ tiếp nhận bình

nhỏ

này, sắc mặt hơi trắng bệch, hấp háy môi

nói: “Tiểu thư, chuyện này...đây là…”

Tô Lương Thần

không

nhanh

không

chậm đóng cửa tủ, sắc mặt

không

đổi, hé mở cánh môi

nói: “Yên tâm, cái này tuyệt đối

không

tổn hại thân thể.”