Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngô Gia Kiều Thê

Chương 96

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Kye

Beta: Twins

Tuy

nói

việc hôn nhân giữa Lục Tông và Khương Lệnh Uyển chưa chính thức định ra, nhưng Khương Bách Nghiêu và Chu thị đều nhận định Lục Tông là con rể nhà mình.

Sau đó đến cầu thân, qua

một

lần là xong. Hai nhà ăn

một

bữa cơm, việc hôn nhân coi như

đã

định.

Mặt khác, chính là việc hôn nhân của trưởng tử. Tuy Chu thị có ý định để nữ nhi định thân trước, nhưng việc hôn nhân của ca ca, vẫn cần giải quyết trước mới được. Còn Khương Dụ, từ khi biết Di An Quận Chúa cũng có ý với

hắn, mỗi ngày đều mặt dày mày dạn thúc giục Chu thị

đi

cầu hôn. Thằng bé này, tóm lại da mặt dày, lúc mới đầu còn có chút xấu hổ, nhưng

hắn

nghĩ nếu cứ tiếp tục xấu hổ, coi chừng ngay cả vợ mình cũng bị người ta cướp mất, đến lúc đó ngay cả chỗ khóc cũng

không

có, nhất thời cũng

không

quan tâm đến da mặt nữa. Mà Chu thị khuyên can đủ đường rốt cục cũng thuyết phục được lão thái thái, trong lòng thoải mái hơn mấy phần, cũng muốn thừa cơ hội này

đi

thăm dò nhi tử, nhìn xem

hắn

có phải nhất thời cao hứng

không, đỡ phải làm lỡ nhân duyên của

một



nương tốt.

Tuy ngày thường Khương Dụ làm việc như tiểu hài tử, nhưng hôm nay vì chuyện cưới vợ làm cho

hắntrưởng thành hơn mấy phần, mấy ngày nay, quả thực rất nghe lời, giống như biến thành người khác vậy.

Khương Bách Nghiêu thấy biết nhi tử

không

có khiếu học tứ thư ngũ kinh, trong lòng cũng phát sầu. Trưởng tử là người kế vị sau này, nhưng với tính cách này của

hắn, nếu đem Vệ Quốc Công phủ giao cho con trai, Khương Bách Nghiêu cũng

không

yên lòng được. Khương Bách Nghiêu cân nhắc mãi, quyết định để nhi tử tòng quân. Đại Chu đề cao võ, văn

không

nhiều, có lẽ võ học thích hợp với nhi tử hơn. Chu thị nghe xong

không

đồng ý: “Tính tình Dụ nhi hấp tấp bộp chộp, nếu lên chiến trường, đao kiếm

không

có mắt, làm

hắn

bị thương

thì

sao?”

Chu thị là người thương nhi tử,

không

trông cậy nhi tử lớn lên có bao nhiêu tiền đồ, chỉ cần

hắn

thành

thật

là được.

Khương Bách Nghiêu lại

nói: “Dụ nhi

đã

lớn rồi, chúng ta

không

thể mãi che chở

hắn

như thế. Nàng xem Tông nhi

đi, Vinh Vương có khi nào quản quá chặt? Con trai còn

nhỏ, mười bốn tuổi

đã

vứt

hắn

vào quân doanh, Dụ nhị chúng ta bây giờ

đã

mười chín, nàng còn xem

hắn

như tiểu hài tử mà che chở, sau này

hắn

làm sao có thể bảo vệ vợ con.”

Chu thị dù hiểu điều này, nhưng vẫn luyến tiếc.

Khương Bách Nghiêu lại kiên trì

một

phen thuyết phục

một

phen, lúc này Chu thị mới gật đầu, thầm nghĩ: Cũng được, con cháu tự có phúc của con cháu, đây có lẽ cũng là

một

lối thoát.

Khương Lệnh Uyển cũng có suy nghĩ như thế —— kiếp trước ca ca của nàng cũng

đi

tòng quân.

Chỉ là bây giờ việc hôn nhân của nàng và Lục Tông vẫn chưa chính thức định ra, Lục Tông nhất định

sẽcàng cố gắng lấy lòng vị

anh

vợ này, ca ca đến chỗ của Lục Tông,

sẽ

không

lỗ. Hiếm khi người

một

nhà cùng dùng cơm, Khương Lệnh Uyển nghe xong, mở miệng

nói: “Con ủng hộ ca ca. Khi còn bé ca ca học võ, người sư phụ kia

đã

khoa trương rằng thể trạng ca ca rất tốt, là hạt giống luyện võ. Hơn nữa có Tông biểu ca ở bên cạnh, cũng có thể chiếu cố đôi bên.”

Khương Dụ là người sĩ diện, để Lục Tông chăm sóc

hắn, khó cảm thấy có chút mất mặt, bĩu môi

nói: “Huynh dựa vào thực lực, mới

không

cần

đi

cửa sau.” Tuy rằng Khương Dụ sớm

đã

có cảm giác muội muội của

hắn

bị Lục Tông để ý, sớm muộn gì cũng

sẽ

ôm người

đi, nhưng khi chuyện

đã

xảy ra, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

hắn

chỉ có người muội muội ruột này, nhìn nàng lớn lên,

đi

theo nàng từ khi nàng còn là

một

tiểu bánh bao trắng trẻo mũm mĩm, cho tới khi nàng trở thành đại



nương thướt tha

yêu

kiều như bây giờ, sao

hắn

có thể cam lòng để nàng gả cho người khác? Nên mỗi lần Lục Tông đến Vệ Quốc Công phủ,

hắn

đều

không

cho Lục Tông

một

sắc mặt tốt, cũng may Lục Tông rộng lượng, trước mặt vị

anh

vợ Khương Dụ này khiêm tốn rất nhiều.

Khương Lệnh Uyển bới cơm trong bát, lẳng lặng nghe ca ca mình

nói, sau đó gắp

một

một

miếng bí đao lạnh vào bát Khương Dụ, nháy mắt

nói: “Ăn bí đao cho hạ hỏa.”

Khương Dụ liếc xéo muội muội mình

một

chút, biết nàng rất bảo vệ Lục Tông, trong lòng cảm giác mất thăng bằng.

Chu thị nhìn hai huynh muội, bất đắc dĩ cười cười.

Khương Dụ xem muội muội mình như bảo bối, cảm thấy muội muội hứa gả cho Lục Tông là tiện nghi cho Lục Tông, nhưng ngày tiếp theo Khương Dụ

đi

theo Khương Bách Nghiêu đến phủ công chúa cầu hôn, mới thực

sự

cảm nhận được cảm giác của Lục Tông khí đối diện với mình.

Muội muội của

hắn

chỉ có

một

người ca ca, nhưng Di An Quận Chúa có tới ba vị ca ca—— hơn nữa mỗi người đều

không

phải đèn cạn dầu,

một

người so với

một

người lại càng khó đối phó hơn!

Hoắc lão đại tính tình nội liễm, căn bản rất ít

nói, nhưng Hoắc Nhị Hoắc Tam lại hay lảm nhảm, vừa nhắc tới muội muội của mình, liền có cái thói gà mẹ bảo vệ con. Mấy tháng trước Khương Lệnh Uyển chịu khó đến phủ công chúa, Hoắc Tam công tử nhìn thấy vị tiểu thư xinh đẹp như vậy, tất nhiên có chút

yêu

thích. Hôm nay vừa nghe Khương Dụ đến cầu thân, gương mặt tuấn tú lập tức xụ xuống——

hắn

không

tới cửa cưới muội muội của Khương Dụ,

không

nghĩ tới lại bị người ta giành trước

một

bước đến cửa cầu thân, người này là thế nào hả?

đã

như vậy, Hoắc Tam công tử có thể cho Khương Dụ sắc mặt tốt sao?

Khỏi

nói

Hoắc Tam công tử, ngay cả Hoắc Đại Hoắc Nhị cũng

không

coi trọng Khương Dụ. Nhà mình có

một

tiểu muội trong sáng như vậy, sao có thể gả cho hỗn tiểu tử Khương Dụ này?

không

phải ném bắp cải trắng cho heo ăn sao?

Minh Hoa trưởng công chúa thong dong bình tĩnh, lẳng lặng ngồi

trên

ghế bành nạm thạch,

một

thân váy màu tím điểm xuyết trăm con bươm bướm càng làm cho nàng thêm xinh đẹp

cao quý. Minh Hoa trưởng công chúa nổi tiếng xinh đẹp ở Tấn thành, dung mạo Di An Quận Chúa giống nàng, nhưng từ

nhỏ

thân thể yếu ớt, ít

đi

mấy phần lạnh lẽo, nhiều thêm mấy phần mềm mại. Minh Hoa trưởng công chúa nâng mắt nhìn Khương Dụ, hôm nay Khương Dụ tới cửa cầu thân, tất nhiên cố gắng ăn mặc

một

phen,

một

thân áo lụa xanh nhạt, thắt lưng đeo ngọc bội, gương mặt tuấn dật tươi mát, dung mạo thượng thừa. Chỉ là… Minh Hoa trưởng công chúa

không

vui nhíu mày, trước đó vài ngày nữ nhi nàng có nhắc đến Khương Dụ, nàng

đã

điều tra

một

phen, biết tiểu tử này chỉ biết chơi bời lêu lổng, là

một

người tầm thường vô vị. Nếu

nói

có ưu điểm, cũng

không

phải

không

có, chí ít tướng mạo tốt, gia thế

không

sai,

trên

người

không

có điểm giống với những con nhà quyền quý phóng đãng, tuy tính tình hơi bướng bỉnh, nhưng là người bao che, dù sao cũng phải

nói,

hắn

là người tâm địa thiên lương,

thậtthà, chỉ là

không

có năng lực cho lắm.

Có điều ——

Tóm lại tuổi vẫn còn

nhỏ, năng lực có thể từ từ rèn luyện.

Minh Hoa trưởng công chúa bất đắc dĩ thở dài. Nếu nữ nhi

không

vừa mắt, làm sao nàng có thể cân nhắc đến Khương Dụ? Nếu muốn nàng tự mình chọn, tất nhiên có thể chọn ra

một

đám lớn tốt hơn Khương Dụ. Nhưng mà nữ nhi này, từ

nhỏ

đã



một

hài tử làm người ta đau lòng, tuy thân thể yếu ớt,

một

đại gia đình che chở cho nàng, nhưng nàng quả thực quá ngoan ngoãn nghe lời. Bây giờ,

thật

vất vả mới tâm

sự

với nàng chuyện nữ nhi, nữ nhi đỏ mặt

nói

rằng nàng thích Khương Dụ, nếu người là nương như nàng đây

không

đồng ý, sợ là

sẽ

làm tổn thương nữ nhi.

Tưởng tượng đến dáng vẻ nhíu mày của nữ nhi, Minh Hoa cảm thấy

thật

đau lòng.

Minh Hoa trưởng công chúa suy nghĩ

một

hồi, đôi môi khẽ mở,

nói: “Bổn cung luôn thích

nói

thẳng,

không

quanh co. Từ

nhỏ

thân thể Gia Nguyệt

đã

yếu ớt, những năm gần đây cũng coi như tốt hơn

mộtchút. Ngươi thân là con trưởng Vệ Quốc Công phủ, sau này

không

tránh khỏi việc thừa hưởng tước vị, nếu Gia Nguyệt gả

đi, bản thân cũng

không

rảnh, lại phải quản lí việc vặt trong hậu viện, lại phải hầu hạ phu quân, sợ là

không

đủ tinh lực.”

Khương Dụ vừa nghe, liền thốt lên: “Sau khi thành thân, Di An

không

cần hầu hạ ta, là ta chăm sóc nàng mới đúng.”

Lời này vừa dứt, nha hoàn trốn sau tấm bình phong “xì xì” cười thành tiếng, nhìn Di An Quận Chúa bên cạnh,

nói: “Quận Chúa, Khương công tử này

nói

chuyện

thật

vụng.” Xưa nay là thê tử hầu hạ phu quân, làm sao lại có chuyện Khương công tử muốn tự mình hầu hạ tức phụ?

Khuôn mặt

nhỏ

của Di An Quận Chúa ửng đỏ, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi. Nàng vừa nghe tin Khương Dụ đến cầu thân, trái tim

nhỏ

nảy lên “bịch bịch bịch”

không

ngừng, loạn tùng phèo. Tuy trước đó nàng

đã

đề cập với nương, nương cũng đồng ý với nàng

sẽ

không

làm khó Khương Dụ, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng, hơn nữa ba ca ca của nàng, lúc trước

đã

không

ưa Khương Dụ, nàng chỉ sợ ca ca bắt nạt người ta. Mà bây giờ, Di An Quận Chúa thấp thỏm ngồi sau tấm bình phong, qua khe hở nhìn thấy nam tử tuấn tú đứng trước mặt nương, nghe

hắn

nói

xong, lại thấy

hắn

vẻ mặt chân thành, trong lòng nàng ngọt nào như ăn mật. Thân thể nàng

không

tốt, vốn

không

nên liên lụy đến

hắn, nhưng chuyện tình cảm là dựa vào duyên phận, nhìn vừa mắt, nàng

không

muốn bỏ qua.

Hoắc phò mã ngồi bên cạnh Minh Hoa trưởng công chúa, nghe Khương Dụ

nói

xong, cũng

không

nhịn được cười cười. Chỉ là

hắn

thấy thê tử của mình vẫn nghiêm mặt, tất nhiên

không

dám cười thành tiếng, chỉ ho khan vài tiếng, sau đó cúi đầu che miệng, thầm nghĩ: Đứa

nhỏ

này, có tiền đồ.

Khương Dụ cảm thấy kì quái,

hắn

nói

nhầm sao?

hắn

nghiêng đầu nhìn Hoắc Tam huynh đệ

một

chút, vẻ mặt nghi hoặc, chỉ cảm thấy Hoắc Tam huynh đệ

đang

xem thường

hắn.

Khương Dụ lại cầu cứu cha mình.

Khương Bách Nghiêu nở nụ cười ôn hòa, ra hiệu cho

hắn

tự do phát huy.

Khương Dụ rũ mắt, lại

nói: “Trưởng công chúa, Khương Dụ ta xin thề, sau này

sẽ

đối xử với Di An

thậttốt,

sẽ

không

để Di An có chút oan ức nào…

nói

thật, ta biết



nương tốt như Di An,

sẽ

có nam tử tốt hơn ta gấp trăm lần phù hợp với nàng. Tuy bây giờ ta

không

có thành tựu gì, nhưng vì nàng, ta

sẽ

cố gắng thay đổi bản thân, trở thành

một

nam tử xứng với nàng. Vì thế, mong trưởng công chúa cho ta

một

cơ hội, để ta chăm sóc Di An.”

Minh Hoa trưởng công chúa chưa hé răng, Hoắc Tam công tử

đã

không

nhịn được đứng dậy

nói: “Ngươi cũng biết mình có bao nhiêu phân lượng, tốt, muốn thành thân với Gia Nguyệt, trước tiên qua cửa ải của chúng ta. Chúng ta ra bên ngoài đánh nhau

một

trận, nếu người đánh thắng ba người chúng ta, chúng ta

sẽ

không

ngăn cản—— "

“Tam ca.”

Di An Quận Chúa ngồi

không

yên, lập tức

đi

ra khỏi tấm bình phong, nhìn Hoắc Tam công tử

nói: “Nếu ca làm khó dễ Khương đại ca, sau này muội

sẽ

không

để ý tới huynh.”

“Gia Nguyệt…” Hoắc Tam công tử quệt miệng, cảm thấy

thật

oan ức.

Khương Dụ nhìn người

yêu

đứng trước tấm bình phong, xinh đẹp tinh tế, càng nhìn càng thấy nàng giống như tiên nữ.

hắn

đối mặt với nàng, nhất thời

không

nhịn được vui mừng, lại thấy nàng e thẹn rũ mắt, càng

không

nhịn được nhìn thêm mấy lần.

Hoắc phò mã đứng dậy, nhìn nữ nhi cách đó

không

xa,

nói: “Ra đây làm cái gì? Nhanh về phòng!”

Tuy Di An Quận Chúa mảnh mai, nhưng trong xương lại là người quả quyết, nàng

không

nhăn nhó bao nhiêu,

một

đôi mắt nhìn Hoắc phò mã

nói: “Vậy cha thay con nhìn các ca ca, đừng cho bọn họ bắt nạt người.”

Hoắc Tam công tử

không

vui, miệng vẩu lên rất cao,

một

bên tức giận vô ý bán manh: Bọn họ



ràng

đang

che chở cho nàng, bắt nạt người đâu ra?

Trong nhà có

một

nữ nhi bảo bối như vậy, Minh Hoa trưởng công chúa cùng Hoắc phò mã cũng

khôngcó ràng buộc nữ nhi quá nhiều, nên hôm nay nàng mới dám đứng ra bênh vực người mình. Hoắc phò mã nhìn, chặn lại

nói: “Cha nhất định ngăn cản ba người bọn họ, con yên tâm, mau

đi

về phòng.”

Hoắc phò mã dễ tính, Di An Quận Chúa nhìn nhìn, lúc này mới yên tâm. Nàng

không

nhịn được lại giương mắt nhìn Khương Dụ

một

chút, trong lòng vui mừng, lui lại mấy bước, nhưng

không

cẩn thân đυ.ng phải bình phong phía sau.

Khương Dụ nguyên bản

đang

sung sướиɠ, lúc nhìn thấy bình phong phía sau bỗng nhiên đổ về trước,

không

kịp suy nghĩ nhiều,

một

bước dài vọt tới như

một

cơn gió, miễn cưỡng trước mặt Hoắc Tam huynh đệ ôm



nương vào lòng.

Sau đó “Oành”

một

tiếng, bình phong mạnh mẽ đập thẳng vào đầu

hắn.

Mắt Khương Dụ nhất thời nổi đom đóm, ngây ngất, cố nén đau, nhìn tiểu



nương trong l*иg ngực, hỏi: “...không

sao chứ?”

Di An Quận Chúa sắc mặt vốn

đã

trắng bệch, bây giờ bị dọa như thế, lại càng

không

có huyết sắc. Nàng

không

kịp thẹn thùng, vội vàng nhíu mày lại: “Khương đại ca huynh…” Nhất thời con ngươi phóng to, thanh

âm

mang theo tiếng nức nở: “Huynh chảy máu…”

Vừa nghe Di An Quận Chúa

không

có chuyện gì, Khương Dụ mới nhắm hai mắt lại, yên tâm hôn mê bất tỉnh.

Di An Quận Chúa sững sờ, nhìn về phía ba ca ca cũng

đang

sững sờ, khóc réo lên: “Mau mời đại phu.”

Ngay cả Minh Hoa trưởng công chúa luôn bình tĩnh cũng đổi sắc mặt, nhìn về phía nhi tử của mình

nói: “Lo lắng cái gì? Còn

không

đưa Khương Công tử đến phòng khách nghỉ ngươi?”

Khương Bách Nghiêu nhìn gáy nhi tử nhà mình toàn là máu cũng giật mình, lại thấy Hoắc Tam huynh đệ nhấc người lên, lúc này mới

đi

theo. Minh Hoa trưởng công chúa tiến lên

một

bước, khuôn mặt tinh xảo đầy nghiêm túc,

nói: “Việc hôn nhân này, bổn cung đáp ứng rồi. Vệ Quốc Công yên tâm, Bổn Quý phủ có đại phu tốt nhất, Khương công tử nhất định

không

có chuyện gì.”

Khương Bách Nghiêu nghe xong những lời này,

không

biết nên vui hay nên buồn, chỉ trầm mặt nhìn Minh Hoa trưởng công chúa chắp tay,

nói: “Đa tạ trưởng công chúa nâng đỡ, vậy thần

đi

xem Dụ nhi như thế nào.”

Minh Hoa trưởng công chúa cũng là mẫu thân, tất nhiên rất



tâm tình của Khương Bách Nghiêu lúc này. Mấy ngày nay nàng cũng

đã

cẩn thận cân nhắc, tuy năng lực Khương Dụ

không

đủ, nhưng tính tình tốt, phẩm chất đoan chính, quan trọng nhất là

yêu

thương nữ nhi. Nàng coi như miễn cưỡng đồng ý rồi. Mà vừa rồi, Khương Dụ cấp tốc che chở cho nữ nhi của nàn, đây là hành vi

không

thể tự mình chuẩn bị mà hoàn toàn thuộc về bản năng, đủ để thấy

hắn

quan tâm đến nữ nhi như thế nào.

Điểm này quan trọng hơn tất cả.

Khương Dụ tỉnh dậy, cảm giác sau gáy vô cùng đau đớn, nhất thời nhe răng “tê”

một

tiếng.

hắn

vừa mở mắt, nhìn ba gương mặt tuấn tú giống nhau sát bên giường, cảm giác quỷ dị, tay theo bản năng nắm chặt chăn trước ngực, đôi mắt trợn tròn, vẻ mặt hoang mang nhìn về phía bên trong.

*Kye: ổng nghĩ ổng bị cưỡиɠ ɠiαи hả trời

))

Hoắc Tam công tử vẻ mặt nghi hoặc đưa tay quơ quơ trước mặt Khương Dụ: “Choáng váng?”

Khương Dụ khôi phục ý thức, căng thẳng nuốt nước miếng, sau đó nhớ lại, vội hỏi: “Quận Chúa sao rồi?”

Hoắc Nhị công tử ôm cánh tay, hơi nhíu mày: “A…

không

ngốc.”

Khương Dụ nhìn ba khuôn mặt tuấn tú tương tự nhau, có chút váng đầu, thế nhưng hôm nay

hắn

đến cửa cầu thân muội muội nhà người ta, cả ba người này đều là

anh

vợ

hắn,

hắn

chỉ có thể nịnh hót,

không

thể đắc tội.

Lúc này Khương Bách Nghiêu

đi

tới bên giường, thấy nhi tử mình

không

sao, đầu óc cũng

không

có vấn đề gì lớn,

một

đại nam nhân, dường như mừng đến phát khóc.

hắn

nói: “Con yên tâm, Quận Chúa lông tóc

không

tổn hại. Chính là con, sau gáy thủng

một

lỗ, chảy rất nhiều máu, bất quá

không

có chuyện gì.”

Khương Dụ đứng dậy xuống giường, đại nam nhân mười tám mười chín tuổi, thân thể cường tráng, bị bình phong cứng như vậy đáp vào đầu, lúc này cũng

không

cảm thấy

không

ổn.

hắn

vừa mới đeo giày xong, Di An Quận Chúa liền

đi

vào.

Di An Quận Chúa thấy Khương Dụ tỉnh rồi, đôi mắt long lanh, nước mắt đảo quanh, bộ dáng này, gần như sắp khóc tới nơi, hơn nữa viền mắt hồng hồng, hiển nhiên lúc trước

đã

khóc rồi.

Khương Dụ nhìn mà đau lòng.

Trải qua việc lần này, Hoắc Tam huynh đệ



ràng có hảo cảm với Khương Dụ hơn, bây giờ thấy tiểu muội lo lắng như thế, liền liếc mắt nhìn nhau,

không

cần

nói

bất cứ lời nào, liền đồng loạt

đi

tới phía sau Khương Bách Nghiêu, lão Nhị lão Tam, hai bên trái phải, mỗi người ôm

một

cánh tay Khương Bách Nghiêu. Hai đại nam nhân Hoắc Nhị Hoắc Tam, cứ như thế trực tiếp nâng Vệ Quốc Công Khương Bách Nghiêu

đi

ra ngoài.

Khương Bách Nghiêu là người đọc sách văn nhã lịch

sự, xưa nay rất ôn hòa, bị mời ra ngoài thô lỗ như thế, vẫn là lần đầu tiên, nhất thời có chút bối rối.

Khương Dụ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cha mình,

không

nhịn được cười thành tiếng, chờ lúc nhìn thấy Hoắc Đại công tử khép hờ cửa lại, mới cảm thấy sốt sắng lên. Tuy hai người tình đầu ý hợp, nhưng đơn độc ở chung như vậy vẫn là lần đầu tiên. Khương Dụ giương mắt, nhìn tiểu



nương trước mặt lỗ tai đỏ phừng phừng, da nàng rất trắng, mặt lại đỏ lên, tất nhiên nhìn rất



ràng.

hắn

nuốt nước miếng, cố làm thông cổ họng, hỏi: “Nàng

không

sao chứ?”

Di An Quận Chúa nhìn Khương Dụ cứng đầu cứng cổ trước mắt, cảm thấy

hắn

có chút ngốc. Nàng lắc đầu,

nói: “không

sao, chỉ là chàng… Hôm nay cảm ơn chàng.”

Khương Dụ nghe xong có chút xấu hổ, cười ngây ngô, theo thói quen sờ sau gáy, nhưng hôm nay gáy bị thường, sờ

một

cái, nước mắt dâng lên, đau đến nỗi

hắn

muốn chửi má nó.

Di An Quận Chúa vội

nói: “Cận thận đυ.ng vào vết thương.”

Khương Dụ cười cười,

nói: “Yên tâm, đầu ta rất cứng. Khi còn bé thường nghịch ngợm đầu

không

cẩn thận va vào đầu giường, giường cũng muốn rung lên, nhưng đầu lại

không

có chuyện gì, nương ta

nóiđầu ta còn cứng hơn đá, có thể dùng để đập quả hạch đào đấy.”

Di An Quận Chúa nghe xong

không

nhịn được cười lên, bầu

không

khí nhất thời thoải mái hơn

một

chút. sau nó nàng

nhỏ

giọng

nói: “Nương của ta… Nàng

đã

đồng ý việc hôn nhân của chúng ta.”

Khương Dụ ngẩn ra, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng giải thích: “Chuyện ta cứu nàng cũng

khôngphải là bởi vì muốn Trưởng công chúa đồng ý gả nàng cho ta, coi như hôm nay

không

đồng ý, ta cũng

sẽ

cứu nàng, nàng…”

Di An Quận Chúa giương mắt: “Chàng đừng suy nghĩ nhiều, ta hiểu

rõ, cha nương ta cũng



ràng.”

Hành động nhanh trong nháy mắt, làm sao có thời gian chuẩn bị.

Bỗng nhiên đối mắt với người trước mặt, Khương Dụ phát

hiện, Di An Quận Chúa có

một

đôi mắt rất đẹp, sạch

sẽ

tinh khiết, khiến người ta

không

muốn để nàng nhìn thấy bất cứ chuyện xấu nào của thế gian này. Dung mạo của nàng rất đẹp,

không

giống xinh đẹp tưới sáng như muội muội của

hắn, mà rất yên tĩnh, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

hắn

lớn như vậy, còn chưa quan tâm đến

một



nương nào, nếu ngày ấy ở Vinh Vương phủ, nhìn thấy bóng lưng của



nương mặc thân xiêm ý trắng thêu hoa mai vàng, nhìn thoáng qua

hắn

chỉ có chút động lòng, nhưng nhìn nàng bây giờ, chính là

thật

lòng

yêuthích.

hắn

bỗng nhiên muốn giơ tay sờ khuôn mặt nàng, nhưng lại sợ dọa đến giai nhân, lúc này mới cố nín nhịn, mở miệng

nói: “Nàng yên tâm, sau này… Ta

sẽ

đối xử tốt với nàng.”

hắn

không

phải là người biết

nói

lời ngon tiếng ngọt, nhưng

hắn

biết, bây giờ ngoài muội muội,

hắn

lại có thêm

một

người mà

hắn

muốn bảo vệ.

Câu

nói

này so với mấy lời thề non hẹn biển còn hiệu quả hơn nhiều. Di An Quận Chúa khẽ cười, đáy mắt lấp lánh,

nhỏ

giọng

nói: “Chàng gọi ta là Gia Nguyệt được rồi.”

Khương Dụ nở nụ cười: “Gia Nguyệt.”

hắn

nhìn nàng, có chút

không

nhịn được, muốn hôn lên mặt nàng

một

cái.

hắn

do dự mãi, mới lấy hết dũng khí, tới gần chút,

nhỏ

giọng

nói: “Ta muốn hôn nàng…” Mặt

hắn

đỏ lên: “Hôn lên mặt, có được

không?”

Di An Quận Chúa nhìn bộ dáng ngốc nghếch của

hắn, lúc này mới nhón chân hôn lên mặt Khương Dụ

một

cái.

Khương Dụ nhất thời mừng rỡ như điên, ôm chặt lấy nàng: “Gia Nguyệt, Gia Nguyệt…”

·

Trở về Vệ Quốc Công Phủ, Chu thị nhìn thấy nhi tử mình như vậy, sợ đến nỗi suýt nữa làm rơi chén trà trong tay, vội vàng nhìn phu quân cùng nhi tử, mặt trắng bệch hỏi: “không

phải

đi

cầu hôn sao? Tại sao lại đánh nhau? Vẫn là ba huynh đệ kia đánh con?” Chu thị càng nghĩ càng giận, bực mình

nói: “Coi như nhà bọn họ có khuê nữ bảo bối, liền

không

coi nhi tử nhà người ta ra gì sao. Được, việc hôn nhân này coi như quên

đi, chỉ có

một

nữ nhi bệnh tật, có cái gì tốt để

yêu

thương, Dụ nhi chúng ta

không

phải

không

cưới được vợ, cần đến gia đình bọn họ sao?”

Khương Lệnh Uyển tiến lên, vỗ vỗ sống lưng mẫu thân,

nói: “Nương, trước hết người đừng nóng giận, nghe cha với đại ca

nói

một

chút xem sao.” Nàng lại quét mắt nhìn ca ca nhà mình, thấy tuy rằng

trênđầu

hắn

quấn băng gạc, nhưng gương mặt tuấn tú kia lại xuân ý dạt dào, có lẽ đầu

không

có chuyện gì…

Khương Dụ nhíu mày, bất mãn

nói: “Nương, người đừng

nói

Gia Nguyệt như vậy.”

Đôi mắt Khương Lệnh Uyển sáng lên, xem ra là có tin tốt,

một

chuyến

đi

tới Phủ Công Chúa này, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.

Chu thị thấy lời mình

thật

vô ích, rốt cuộc cũng nhìn đến dáng vẻ bị thương của nhi tử, lại thấy

hắn

cong miệng cười ngây ngô, hại nàng

không

nhịn được nghĩ đến chuyện kia. Nếu nhi tử bị Hoắc gia Tam huynh đệ đánh cho choáng váng, nàng nhất định

sẽ

tìm đến cửa lí luận

một

phen. Vào lúc này, thấy nhi tử

nói

chuyện bình thường, mới thở phào

một

hơi,

nói: “Vậy con

nói

một

chút, rốt cuộc chuyện này là sao?”

Khương Bách Nghiêu kể lại đầu đuôi câu chuyện

một

lần, Khương Lệnh Uyển nghe xong, lập tức vui vẻ

nói: “Đầu có

một

lỗ thủng, đổi lại được

một

tức phụ,

không

thiệt thòi a.”

Chu thị tức giận đến nỗi l*иg ngực muốn nổ tung, vội vàng nghiêng người trừng nữ nhi

một

cái. Khương Lệnh Uyển gật gật đầu,

không

dám lên tiếng, chỉ nháy mắt nhìn ca ca,

không

nhịn được giơ ngón tay cái lên: Khá lắm, đây mới là chuyện nam nhân nên làm. Bất kể như thế nào, hôm nay bởi vì chuyện này, việc hôn nhân của Khương Dụ và Di An Quận Chúa coi như

đã

định xong.

một

đêm này,Khương Lệnh Uyển ngủ rất ngon.

Việc hôn nhân của ca ca

đã

định ra rồi, hơn nữa nhìn dáng vẻ của ca ca, tình cảm đối với Gia Nguyệt, so với Chu Lâm Lang kiếp trước cũng

không

suy giảm nửa phần. Nàng ngầm vui sướиɠ, chỉ ít sau này Vệ Quốc Công phủ cũng

sẽ

không

bao giờ bị Chu Lâm Lang vấy bẩn nữa. Khương Lệnh Uyển nằm mơ

mộtđếm, thậm chí còn mơ thấy cảnh tượng nàng và Lục Tông thành thân, còn có… Đêm động phòng hoa chúc.

Tỉnh dậy sắc mặt Khương Lệnh Uyển hồng hào, dù da mặt có dày, lỗ tai cũng có chút đỏ.

Nhưng nàng biết, mộng xuân này là chuyện cực kì bình thường, đáng tiếc kiếp trước nàng

không

để tâm đến chuyện tình cảm nam nữ, việc này khai thông tương đối muộn, bây giờ nàng và Lục Tông lại tình nguyện ở bên nhau, có

một

số việc tự nhiên

sẽ

bị ảnh hưởng.

Bất quá cũng chỉ là

một

giấc mơ,

không

có gì phải thẹn thùng.

Kiếp trước, lúc nàng và Lục Tông làm chuyện thân mật, đó mới là cấp hạn chế.

Khương Lệnh Uyển vỗ vỗ mặt, cảm giác mình

không

phải

một

tiểu



nương non nớt ngây thơ chân chính,

không

có gì phải thẹn thùng. Nhưng mà, tuy Lục Tông có ngộ tính cực cao đối với phương diện kia, lại biết nghiên cứu trước, nhưng nàng nhớ đêm động phòng hoa chúc Lục Tông còn có chút mờ mịt đây. Kiếp trước a, nàng ỷ là mình có kinh nghiệm, còn cười nhạo

hắn

một

phen.

không

được

khôngđược, nàng vẫn yên lặng làm

một

tiểu



nương ngây ngô trong sáng

đi.

Khương Lệnh Uyển dùng đồ ăn sáng, Sơn Trà đưa quả trà cho nàng,

nhỏ

giọng

nói: “Lục tiểu thư, An Vương mang biểu thiếu gia đến quý phủ chúng ta.”

Vừa nhắc tới An Vương vị cậu này, từ Quỳnh Hoa đài lần trước, nàng còn chưa gặp lại. Còn Chu Quý Hành,sau khi từ biệt ở phủ Công Chúa, cũng

không

còn lui tới. Mà nàng nghe

nói

trước đó vài ngày Chu Lâm Lang

không

cẩn thận bị té làm chân bị thương,

đang

ở quý phủ tĩnh dưỡng, cũng

không

cần phải giả mù mưa sa đến thăm nàng ta, dù sao… Mẹ con hai nàng,

một

người so với

một

người tâm địa lại càng ác độc hơn, suýt chút nữa cho Khương Lệnh Uyển nàng

đi

tới sa mạc. Trừ khi đầu nàng bị kẹp cửa, mới đần độn

đi

đến thăm nàng ta.

Khương Lệnh Uyển

không

có hứng thú, nhưng Sơn Trà lại

nói: “... Là đến cửa cầu hôn.”

Nhất thời Khương Lệnh Uyển đổi sắc mặt, lập tức hỏi: “Vậy cha mẹ ta

nói

thế nào?”

Sơn Trà vội

nói: “Lục tiểu thư yên tâm, Quốc Công gia và phu nhân

không

hề nghĩ ngợi liền từ chối.”

“Vậy

thì

tốt.” Khương Lệnh Uyển nâng chén trà, uống

một

hớp trà, lẩm bẩm

nói: “Hành biểu ca



ràng biết thái độ của ta, lại muốn xem náo nhiệt gì…” Kiếp này nàng vẫn chưa cho Chu Quý Hành ám chỉ gì, trong lòng Chu Quý Hành cũng



ràng, nàng hết sức tránh

hắn, thậm chí từ lúc bốn tuổi liền

sẽ

khôngở chung với

hắn

một

mình. Mỗi lần đến An Vương phủ, nàng đều ở bên cạnh ca ca

một

tấc

không

rời, cứ như vậy, vì sao Chu Quý Hành còn tồn tại tâm tư với nàng? Chẳng lẽ, bởi vì khuôn mặt này của nàng sao?

một

lát sau, nha hoàn đến bẩm báo,

nói

Chu Quý Hành muốn gặp nàng.

Biểu huynh muội này, ban ngày gặp gỡ, lại có nha hoàn ở đây, tự nhiên cũng

không

có gì cần lo lắng. Nhưng Khương Lệnh Uyển cũng

không

do dự chút nào, nhìn nha hoàn kia

nói: “Ngươi

nói

với Hành biểu ca, ta cần phải làm bài tập,

không

có thời gian gặp

hắn.”

Chu Quý Hành là người thông minh, tự nhiên

sẽ



ràng ý nàng.

Sau đó An Vương liền dẫn Chu Quý Hành rời

đi.

Khương Lệnh Uyển

không

đem chuyện Chu Quý Hành cầu hôn để trong lòng, còn cha mẹ nàng, dường như cũng có cảm giác như vậy, trước mặt nàng

không

đề cập đến

một

chữ. Như vậy cũng được, nàng giả vờ

không

biết, đỡ cho sau này phải lúng túng. Khương Lệnh Uyển ngồi

trên

ghế thêu trước cửa sổ,

một

châm

một

châm thêu thùa, kiếp trước nàng làm sao cũng

không

chịu bình tĩnh làm những việc này, bây giờ tâm tính thu lại rất nhiều, cảm thấy làm món đồ này cũng

không

tồi.

Sau này, nàng phải may xiêm y cho Lục Tông, hai kiếp, đều bù đắp. Nàng còn muốn làm tiểu xiêm y, váy

nhỏ

cho hài tử của bọn họ.

·

Chu thị cùng Khương Bách Nghiêu

đi

vào phòng, Khương Bách Nghiêu nhìn mày liễu thê tử cau lại, vội vàng giờ tay vuốt lông mày của thê tử, an ủi: “Đừng suy nghĩ nhiều.” Coi như An Vương hưu Tống Diệu Nghi, tình cảm huynh muội hai mươi năm của hai người sớm

đã

sinh ra khoảng cách

không

thể cứu vãn. Bây giờ

hắn

muốn dùng việc hôn nhân của nhi nữ để nối lại tình xưa,

hắn

nhất định

không

đồng ý. Khương Bách Nghiêu thương tiếc kéo thê tử vào lòng,

nói: “A Cẩm…”

Chu thị dựa vào l*иg ngực của phu quân nhà mình,

không

nhịn được

nói: “Khi còn bé ca ca đối xử với thϊếp thân rất tốt, nhưng

hắn

lại bị Tống Diệu Nghi làm mờ mắt, làm thϊếp thân

không

có cách nào rộng lượng tiếp nhận được vị tẩu tẩu này. Quốc Công gia, tuy rằng thϊếp thân oán hận ca ca, nhưng thϊếp thân càng oán hận Tống Diệu Nghi hơn. Bây giờ rốt cuộc ca ca

đã

thông suốt, nhưng cả người thϊếp cũng chẳng thấy vui chút nào, chuyện

đã

qua lâu như vậy, còn nhớ đến làm gì?”

Ca ca của nàng hưu thê, có lẽ là chuyện ở Quỳnh Hoa Đài ngày ấy, tỏ thái độ bồi thường cho Xán Xán, nhưng nàng tin tưởng, lấy tính tình ca ca, trong lòng vẫn còn Tống Diệu Nghi.

Chu thị lại

nói: “Hành nhi là đứa trẻ tốt, chỉ là việc hôn nhân của Xán Xán, thϊếp thân hi vọng con bé tự mình lựa chọn. Xán Xán coi trọng Tông nhi, thϊếp thân cũng vừa lòng, có thể

nói

nếu

không

có Tông nhi, thϊếp thân tuyệt đối cũng

không

nhất thời sinh tư tâm hi sinh hạnh phúc của nữ nhi.”

Khương Bách Nghiêu vuốt vuốt sống lưng thê tử, ôn nhu

nói: “Điều nàng

nói, ta đều hiểu.”

Đúng vậy,

hắn

đều hiểu.

Phu thê ăn ý như vậy, kiếp này nàng còn cầu gì hơn.

Khương Bách Nghiêu cúi đầu muốn hôn

nhẹ

lên gò má thê tử, đột nhiên bên ngoài truyền đến thanh

âmgã sai vặt. Khương Bách Nghiêu tức giận cau mày, người cao tuổi rồi, ở trước mặt thê tử vẫn còn tính trẻ con.

hắn

vuốt ve mặt thê tử,

nói: “Ta

đi

một

lại rồi về.”

Chu thị gật đầu,

không

đến

một

lúc, liền thấy phu quân mình trầm mặt trở về. Trong lòng Chu thị “lộp bộp”

một

tiếng, cho rằng có đại

sự

gì, vội hỏi: “Quốc Công gia, xảy ra chuyện gì?”

Khương Bách Nghiêu chậm rãi mở miệng

nói: “Bên Tĩnh Thủy am truyền tin đến, hôm qua Dung nhi vô cớ mất tích, sau đó bọn nha hoàn tìm thấy nàng dưới vách núi.

một

tiểu



nương, bị lẻ loi ném xuống vách núi, bị dã thú gặm mất nửa cái chân,

không

biết chạy trốn như thế nào, xem như giữ lại được

mộtcái mạng.”

Chu thị vừa nghe, sợ đến nỗi mồ hôi chảu ròng ròng, run rẩy

nói: “Quốc Công gia…”

Khương Bách Nghiêu ôm thê tử vào lòng,

nói: “Đừng sợ. Chuyện này đừng

nói

cho Xán Xán biết.”

Chu thị nghe xong trong lòng cũng hoảng hốt, gật đầu

nói: “Vâng.” Nhiều năm trước từ lúc Khương Lệnh Dung cố ý làm Diêu thị sẩy thai, Khương Nhị gia

đã

không

quan tâm đến nữ nhi này nữa, bây giờ… Lấy tính tình ương ngạnh của của Khương Nhị gia, sợ là sống chết gì

đi

chăng nữa cũng

sẽ

chẳng hỏi han lấy

một

câu.

Chỉ là ——

Điều này làm Chu thị nhớ lại lúc nữ nhi bốn tuổi, cũng là bị bỏ vào núi hoang sâu như thế, may mà… May mà

không

có chuyện gì. Chu thị nắm chặt lấy vạt áo phu quân, nghĩ đến mà sợ, sợ đến nỗi trán chảy mồ hôi,

một

lát sau mới tìm lại thanh

âm

của mình: “Quốc Công gia nghĩ xem, việc này do ai làm?”

không

lí do, Khương Lệnh Dung tự nhiên

không

đâu sao có thể tự mình chạy xuống dưới vách núi?

Khương Bách Nghiêu vẻ mặt bình tĩnh,

nói: “Việc này chúng ta

không

cần quản. Thói đời công bằng, Từ thị tạo nghiệt, chung quy báo ứng lại

trên

người nữ nhi của nàng ta. Thần trí Dung nhi có chút điên, cứ như vậy cũng được, có lẽ có thể an ổn sống hết đời,

sẽ

không

làm ra cái gì hại thân.”

nói

xong, Khương Bách Nghiêu ôm thê tử chặt hơn

một

chút, ôn nhu

nói: “Đừng sợ, mọi chuyện

đãqua…”

·

Ngày hôm sau, Vinh Vương phủ liền đến phủ cầu thân lần thứ hai.

Lúc này, việc hôn nhân xem như thuận lợi định ra.

Khương Lệnh Uyển

không

đi

nhìn lén nữa, chỉ trốn trong phòng vụиɠ ŧяộʍ vui vẻ. Sơn Trà cũng vui mừng, khuôn mặt tròn tràn đầy ý cười,

nói: “Lão thái thái, Quốc Công gia cùng phu nhân đều rất hài lòng với Vinh Thế tử, hôm nay còn lưu Vinh Vương cùng Vinh Thế tử ở lại dùng cơm, phu nhân còn hỏi khẩu vị của Vinh Thế tử, quả thực

đã

xem người ta là con rể.”

Lời này



nương gia bình thường nghe xong đều muốn đỏ mặt, nhưng Khương Lệnh Uyển cảm thấy mới dễ nghe làm sao.

Sau khi Lục Tông dùng cơm xong, liền

nói

thăm nàng

một

chút.

Thường ngày hai người gặp mặt cũng

không

sao, nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy có chút căng thẳng, ngồi trước gường trang điểm kĩ càng, lúc này mới

đi

ra sân gặp người.

Lục Tông

một

thân xiêm y trắng như tuyết, tuấn mỹ vô song, liền lẳng lặng đứng ở đằng kia, cả người dường như tỏa ra ánh hào quang. Nàng

yêu

thích khuôn mặt của

hắn,

không

nhịn được nhìn thêm mấy lần, sau đó mới

đi

tới, giọng

nói

nhẹ

nhàng, hỏi: “Sao lại đến cầu thân nhanh như vậy?”

Lục Tông nhìn nàng, thấy nàng

một

thân xiêm y trang điểm tỉ mỉ, thành thực

nói: “Hôm qua, An Vương mang Chu Quý Hành đến cầu thân.”

Khương Lệnh Uyển có chút chột dạ, lập tức

nói: “Cha mẹ muội

không

đồng ý.”

nói

xong, nàng liền sững sờ, sau đó cười khanh khách, như

một

con chó

đi

tới ngửi ngửi

một

cái, ngẩng đầu lên chớp mắt

nói: “...Chua.”

Lục Tông giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, câu mắt nở nụ cười: “Bướng bỉnh.”
« Chương TrướcChương Tiếp »