Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngô Gia Kiều Thê

Chương 92

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Kye

Beta: Tiểu Huân, Twins

Lão thái thái tự mình tiễn Thẩm lão thái thái ra cửa, lúc này mới cùng nhi tử mình trở về sân.

trên

tay lão thái thái đeo chiếc nhẫn bằng vàng ròng khảm bảo thạch tam sắc, tay cầm

một

chuỗi phật châu bằng gỗ tử đàn: “Nương sống đến tuổi này, ánh mắt xem người

không

sai được. Lục Tông xác thực là

một

đứa trẻ tốt, đối xử với Xán Xán của chúng ta rất tốt, từ

nhỏ

đã

rất thương

yêu. Tuy hơi lớn tuổi

một

chút, nhưng chỉ hơn nhau năm, sáu tuổi cũng

không

sao. Nếu gả Xán Xán cho nam tử mười lăm mười sáu tuổi khác, nương cũng

không

yên lòng. Bản thân vẫn còn là con nít, tâm tính chưa định, còn che chở thê tử như thế nào?”

Vừa nãy lão thái thái còn nghiêng về phía Khương Bách Nghiêu, nhưng vừa tiễn người

đi. Trong giọng toàn là những lời khen ngợi Lục Tông.

Khương Bách Nghiêu gật đầu, khuôn mặt tuấn lãng nho nhã mang theo ý cười: “Nhi tử hiểu ý mẫu thân.”

Lão thái thái cười cười, rồi lại

không

nhịn được thở dài, bà khoanh tay đứng

trên

hành lang, liếc mắt nhìn mái đình Tử Yên Hồng, lão thái thái nghỉ chân, bỗng nhiên

nói: “Nhớ lúc Xán Xán còn

nhỏ, tựa như nắm bột, chỉ thích dán lấy người. Thanh

âm

mềm mại ôn nhu, giống như con mèo

nhỏ, làm người nghe tâm đều mềm

đi.

không

ngờ chớp mắt

một

cái,

đã

trở thành đại



nương rồi…”

Vừa nhắc tới chuyện này, trong lòng Khương Bách Nghiêu tràn đầy

sự

không

muốn.

thật

vất vả mới nuôi lớn nữ nhi bảo bối, dáng ngọc

yêu

kiều, nhưng để

hắn

phải chắp tay đưa nữ nhi tới nhà người khác, sao

hắn

có thể cam lòng đây?

Khương Bách Nghiêu

nói: “May mà Vinh Vương phủ cách phủ nhà chúng ta

không

xa, sau này Xán Xán gả

đi, qua lại cũng tiện.”

Lão thái thái

nói: “Con nha, trong lòng vừa ý Lục Tông như thế, lúc nãy còn giả vờ giả vịt.”

Khương Bách Nghiêu bất đắc dĩ: “Xán Xán là bảo bối nhà chúng ta, sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy?”

Lão thái thái cũng cười, dù sao vị cháu rể Lục Tông này, nhìn thế nào cũng thỏa mãn, có thể coi trọng Xán Xán, cũng coi như người tinh mắt. Mẹ con hai người

đang

nói

chuyện, gã sai vặt bên người Khương Bách Nghiêu chạy tới, thở hồng hộc

nói: “Quốc công gia, Vinh Thế tử

đang

ở tiền thính,

nóimuốn gặp ngài.”

Khương Bách Nghiêu ngẩn ra, lão thái thái lại

nói: “Đứa

nhỏ

này nhìn thận trọng nội liễm,

không

ngờ lại coi trọng Xán Xán nhà chúng ta như thế, con nha,

không

cần đưa nương trở về nữa. Trước tiên

đi

nhìn xem, thuận tiện thử chút cảm giác được làm nhạc phụ đại nhân như thế nào.”

Nghe lão thái thái trêu chọc, khuôn mặt Khương Bách Nghiêu cũng

ẩn

ấn ý cười. Thiếu niên tuổi trẻ nóng tính,

hắn

là người từng trải, sao

không

hiểu cho được? Khương Bách Nghiêu lại

nói: “Vẫn là để nhi tử đưa nương về thôi. Nếu muốn thành thân với nữ nhi của con, để

hắn

chờ

một

chút cũng

không

sao.”

Sau khi Khương Bách Nghiêu đưa lão thái thái trở về, lúc này mới chậm rãi

đi

đến tiền thính.

hắn

nhấc chân bước vào,

đã

thấy

một

nam tử khôi ngô mặc

một

bộ xiêm y mà xanh ngọc thêu văn, an tĩnh ngồi

trên

ghế diệp, vừa thấy

hắn

đến, lập tức đứng dậy, cung kính hành lễ: “Dượng.”

Khương Bách Nghiêu đến gần, mới nhận ra

một

điều, đứa

nhỏ

này hình như

đã

cao hơn

hắn

rồi. Khương Bách Nghiêu gật đầu, sau đó ngồi xuống, nha hoàn nhanh chóng tiến lên dâng trà,

hắn

mở nắp ấm ra, vuốt

nhẹ

lá trà nổi trong ấm, nhấp

một

ngụm, sau đó mơi chậm rãi hỏi: “Tông Nhi tìm ta có việc gì sao?”

Lục Tông vẫn

không

ngồi xuống, chỉ tiến lên vài bước, “phù phù”

một

tiếng quỳ xuống trước mặt Khương Bách Nghiêu: “Tông nhi hi vọng dượng đồng ý gả Xán Xán cho con, xin dượng chấp thuận.”

Đều

nói

“Dưới gối nam nhi có hoàng kim”, huống hồ Lục Tông từ thuở thiếu niên

đã

chinh chiến sa trường, quỳ gối như vậy là đại lễ cỡ nào a? Khương Bách Nghiêu cũng ngẩn ra, tay cầm chén trà run rẩy, suýt chút nữa làm đổ hết trà. Có điều

hắn

cũng là người trải qua nhiều sóng to gió lớn, Khương Bách Nghiêu vẫn chưa đứng dậy nâng người, chỉ để chén trà sang

một

bên, mở miệng

nói: “Mười bốn tuổi con tiến vào quân doanh, cuối năm ngoái trở về, cũng chưa thấy mặt Xán Xán mấy lần, nhưng lại muốn gấp gáp thành thân với con bé như vậy?”

Lục Tông đáp: “Vâng.”

Khương Bách Nghiêu bất đắc dĩ,

thật



một

chữ quý như vàng.

hắn

lại

nói: "Xán Xán bị ta và mẫu thân nàng làm hư, tính tình

không

tốt, lại thích ồn ào, sợ khi gả

đi, cũng

không

thể thuận tình hầu hạ tốt cho con.”

Lục Tông

nói: “Con lớn tuổi hơn Xán Xán,

sẽ

hết lòng bao dung bảo vệ nàng. Từ

nhỏ

con

đã

quen tự mình làm việc,

không

cần người hầu hạ, hơn nữa … nàng là thê tử con cưới vào cửa,

không

phải nha hoàn hầu hạ. Xán Xán còn

nhỏ

không

hiểu chuyện, con có thể chăm sóc nàng, có thể kiên trì đợi nàng trưởng thành. Nếu trong lòng dì dượng lo lắng rằng sau này con

sẽ

phụ nàng, Tông nhi có thể đảm bảo với hai người

một

câu, cả đời này con tuyệt đối

không

nạp thϊếp.”

Đối với Khương Bách Nghiêu, lời này tác động

không

nhỏ

đến

hắn. Thường ngày

hắn

thấy Lục Tông ngoan ngoãn biết điều, yên lặng, là người rất trầm ổn, bây giờ lại

nói

chuyện hùng hồn như vậy, bản thân còn là người xuống nước trước. Hơn nữa

một

câu “Tuyệt đối

không

nạp thϊếp”,

nói

thì

dễ nhưng làm lại là chuyện khó. Lục Tông dù sao cũng là người lớn lên trong quân doanh, người làm tướng, chú trọng nhất là chữ tín, lời

nói

ra, chính là quân lệnh hạ xuống.

Nhất thời Khương Bách Nghiêu

không

nói

được gì, cũng

không

biết nên

nói

tiếp như thế nào, lại nghe Lục Tông tiếp tục

nói: “... Nếu sau này dượng dì nhớ Xán Xán, Tông nhi có thể nhiều lần đưa nàng về thăm Vệ Quốc Công phủ. Còn Vương phủ, dượng

không

cần lo lắng, gia phụ vẫn chưa có ý định tái giá, việc hậu

sự

trong phủ, tạm thời giao cho trắc phi Phạn thị quản lý, nếu Xán Xán gả

đi, chính là chủ mẫu Vương phủ, liền do nàng chủ trì việc bếp núc,

sẽ

không

để nàng chịu bất cứ oan ức nào.”

không

nghĩ tới

một

người ngày thường

không

nói

được mấy câu, bây giờ nghiêm túc cẩn thận

nói

chuyện, làm người ta quả thực chống đỡ được. Khương Bách Nghiêu nhìn Lục Tông, những lo lắng trong lòng đều bỏ

đi, cũng

không

muốn làm khó dễ gì

hắn

nữa. Đứa

nhỏ

này, giống như Khương Bách Nghiêu

hắn

lúc trẻ, còn dũng cảm, quả quyết hơn

hắn.

Khương Bách Nghiêu đứng dậy,

đang

muốn nâng Lục Tông dậy, liền thấy khuê nữ nhà mình bước vào.

Khương Lệnh Uyển nhìn thấy Lục Tông quỳ

trên

mặt đất, thực

sự

bị dọa sợ hết hồn, lúc này nàng vội vàng chạy tới đỡ lấy cánh tay Lục Tông, trong lòng bao che, vội vàng nhìn về phía cha mình

nói: “Cha, sao người có thể để Tông biểu ca quỳ xuống như vậy?” Lớn như vậy, nàng còn chưa thấy Lục Tông quỳ trước mặt ai bao giờ đâu. Trong lòng nàng sốt ruột, cho rằng việc hôn nhân xảy ra chuyện gì, lại nghe Lục Tông

nói: “không

có chuyện gì. Xán Xán, mau trở về.”

Khương Lệnh Uyển nhíu mày, cố chấp muốn kéo Lục Tông dậy,

không

chịu trở về.

Cái trán Khương Bách Nghiêu thình thịch nhảy lên, quát lớn: “Thành hình dáng gì? Mau quay về phòng.”

Khương Lệnh Uyển liếc mắt nhìn Lục Tông,

một

đôi mắt to ngập nước, nàng

nhỏ

giọng hỏi Lục Tông: “Cha muội thực

sự

không

gây khó dễ gì cho huynh?”

Lục Tông gật đầu.

Lúc này Khương Lệnh Uyển mới yên tâm, lưu luyến

không

rời

đi

ra tiền thính.

Lục Tông nhìn sắc mặt

không

thích hợp của Khương Bách Nghiêu, mở miệng

nói: “Dượng, chuyện này…”

Khương Bách Nghiêu phất tay,

nói: “Quên

đi,

không

cần phải

nói.”

Lục Tông ngẩn ra: “Dượng?”

Khương Bách Nghiêu thở dài, nhìn vẻ mắt sốt sắng hiếm thấy của Lục Tông, bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó

đi

tới bên cạnh

hắn, giơ tay vỗ vỗ bả vai của

hắn: “Được rồi, đừng

nói

nữa, cũng đừng quỳ nữa. Mấy ngày nữa—— tìm ngày tốt, tới cửa cầu thân

đi.”

Lục Tông là người

không

hay lộ

sự

vui mừng ra khỏi mặt, bây giờ vừa nghe Khương Bách Nghiêu

nói

xong, lại cười như

một

hài tử, sống lưng ưỡn thẳng tắp, thanh

âm

như chuông kêu: “Tông nhi nhớ kỹ. Đa tạ dượng tác thành”

Trong lòng Khương Bách Nghiêu oán thầm: Tác thành cái gì?

hắn

còn có thể

không

gật đầu, cùi chỏ nữ nhi nhà

hắn

vươn ra đến tận chân trời rồi.

Khương Lệnh Uyển chờ ở bên ngoài vẫn chưa chịu

đi, nàng thấy cha

đi

ra rồi, lúc này liền chạy về phía Lục Tông. Lục Tông cũng nhìn thấy Khương Lệnh Uyển, nhất thời dừng bước chờ nàng. Tiểu



nương hôm nay mặc

một

thân váy hồng thêu hoa sen hai bên vạt áo, phía dưới là váy xòe tua rua, cả người

một

đóa hoa mẫu đơn mới chớm nở, kiều diễm ướŧ áŧ. Trong lòng

hắn

vui mừng, nhưng ở chỗ này cũng

không

dám hành động gì, chỉ mở miệng

nói: “Mấy ngày nữa huynh đến cầu thân, muội yên tâm

đi.”

Nàng yên tâm cái gì?

nói

thật

chẳng lẽ muốn gả cho

hắn

lắm sao, nàng đây

không

phải ai cũng cưới được.

Khương Lệnh Uyển cúi đầu, đếm đầu ngón tay “ồ”

một

tiếng.

Lục Tông mặt mày nhu hòa,

nói: “Được rồi, muội trở về phòng

đi, huynh

đi

đây.”

Khương Lệnh Uyển thấy

hắn

xoay người

đi

rồi, lúc này mới

không

nhịn được kêu

một

tiếng, Lục Tông nghe thấy thanh

âm

của nàng liền quay đầu lại, lẳng lặng nhìn nàng. Nàng

không

biết lúc nãy xảy ra chuyện gì, chỉ muốn

nói

mấy câu động viên, liền

nói: “thật

ra… Cha nương muội rất thích huynh.”

Lục Tông cười cười: “Huynh biết.”

hắn

biết hôn

sự

này

sẽ

không

xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ là người làm cha mẹ, tất nhiên

không

nỡ để nữ nhi bảo bối gả

đi, mới muốn gây khó dễ cho

hắn, chuyện này có thể lí giải, mà

hắn

cũng cam tâm tình nguyện phối hợp.

Dù sao, nàng tốt đẹp như vậy.

Khương Lệnh Uyển mỉm cười, nhấc váy khẽ hát bước về Ngọc Kỳ viện.

Tô Lương Thần đứng sau rừng cây, nhìn thấy cảnh này,

không

khỏi cắn môi. Bàn tay trắng nõn để

trên

cành cây khô thoáng dùng sức, cành cây gãy lìa. Nàng

đang

định rời

đi, đúng lúc có hơi thở nam nhân tới gần, sau đó đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo của nàng. Tô Lương Thần vùng vẫy

một

hồi, thấy là Khương Lộc, đôi mắt rũ xuống, mang theo ánh lệ, ủy khuất

nói: “Lộc biểu ca…”

Khương Lộc dẫn người đến

một

nơi kín đáo, đặt nàng dựa vào thân cây khô dùng sức hôn

một

trận, hai cánh tay du tẩu

trên

lưng nàng

một

hồi,

mộtlát sau thở hổn hển

nói: “Làm sao? Muội coi trọng Lục Tông? Lương Thần,

không

phải muội

đã

nói

trong lòng muội chỉ có huynh thôi sao?”

Khương Lộc

không

phải kẻ ngốc, lúc trước Tô Lương Thần ở Quỳnh Hoa đài tạo nên thanh danh, dù

hắn

không

tận mắt nhìn thấy, nhưng sau khi thấy trong cung ban thưởng, cùng với việc người Tô phủ muốn mời nàng trở về, liền biết nàng chói mắt bao nhiêu. Lúc trước nàng ở Vệ Quốc Công phủ

không

nơi nương tựa, nhu nhược đáng

yêu, làm

hắn

đem lòng

yêu

mến, liền để ý nàng hơn

một

chút. Nàng xinh đẹp như vậy, đương nhiên

hắn

động tâm, nhưng hôm nay… Dường như cánh

đã

cứng rồi, muốn leo lên cành cao.

Trong lòng Tô Lương Thần giật mình,

không

ngờ Khương Lộc hiểu



tâm tư của nàng như vậy, nhất thời cũng

không

phản kháng nữa, chỉ ủy khuất hỏi: “Lộc biểu ca

không

tin muội?” Nàng thấp giọng nức nở, viền mắt ửng hồng. Nếu như trước chiêu này với Khương Lộc trăm lần bách linh, bây giờ tuy

hắn

mềm lòng hơn

một

chút, nhưng cũng

không

có lập tức trách mắng nàng, chỉ giơ tay nâng cằm nàng, hôn lên môi nàng

một

cái, bốn mắt nhìn nhau,

nói: “Lương Thần, muốn huynh tin muội, tốt… Vậy tối nay chờ huynh.”

Tô Lương Thần thất sắc, hô lên: “Lộc biểu ca, muội—— "

Khương Lộc đặt ngón trỏ lên môi Tô Lương Thần, “Xuỵt”

một

tiếng,

nói: “Nếu muội đồng ý gả cho huynh, vậy chúng ta sớm trở thành vợ chồng

mộtchút, có gì vội vàng? Lương Thần, nếu muội tin huynh, sau này huynh quyết

không

phụ lòng muội, nhưng nếu muội lừa dối huynh, trong lòng chứa nam nhân khác, vậy Khương Lộc ta cũng phải là kẻ ngồi

không.”

Tô Lương Thần và nữ tử bảo thủ nơi này

không

giống nhau, nàng

không

quá coi trọng trinh tiết. Lúc trước nàng xem Khương Lộc như tiểu hầu nhi, nhưng

sự

thật

chứng minh, Khương Lộc cũng

không

phải người

không

có đầu óc.

hắn

cho rằng

hắn

có thân thể nàng, liền có thể làm cho nàng khăng khăng

một

mực theo

hắn,

không

khỏi có chút ngây thơ. Nhưng hôm nay nếu nàng

không

đồng ý, Khương Lộc tuyệt đối

sẽ

không

chịu giải hòa,

hắn

đãnghi ngờ, chuyện nàng cần làm bây giờ, chính là gạt bỏ

đi

sự

nghi ngờ của

hắn, sau đó mới có thời gian làm chuyện kế tiếp. Tô Lương Thần giả vờ e thẹn cúi đầu, dựa vào l*иg ngực Khương Lộc,

nói: “Chỉ cần Lộc biểu ca tin muội, muội… Đêm nay muội chờ huynh.”

Khương Lộc cũng

không

phải chưa từng lưu luyến bụi hoa, nhưng với Tô Lương Thần, là

hắn

thật

lòng

yêu

thích. Nhưng đến cùng nàng vẫn là biểu muội của

hắn, lại là ngoại tôn nữ lão tổ tông

yêu

thương,

hắn

không

thể gần gũi quá với nàng, chỉ có thể làm vậy cho đỡ nhung nhớ. Bây giờ nghe Tô Lương Thần

nói, Khương Lộc mừng như điên, bàn tay đặt lên nơi mềm mại trước ngực nàng dùng sức xoa

nhẹ

mấy cái,

nói: “Tốt.”

Tô Lương Thần rũ mắt nhíu mày, gắt gao cắn môi, cố nén buồn nôn trong lòng.

_____

Đảo mắt

đã

đến cuối tháng tư.

Khương Lệnh Uyển thích hoa cỏ, Ngọc Kỳ viện có phòng chuyên môn về hoa, bây giờ là mùa hoa mẫu đơn nở,

một

chậu Diêu Hoàng, Ngụy Tử, Triệu Phấn, Diệp Tử, loài nào cũng nở rất đẹp. Tiểu



nương gia luôn luôn có lòng

yêu

thích những loài hoa tuyệt sắc như Triệu Phấn, Khương Lệnh Uyển cũng

không

ngoại lệ, nàng cầm bồn tưới,

nhẹ

nhàng tưới nước cho hoa, lúc này liền thấy Kim Kết hoang mang hoảng loạn chạy vào. Hai gò má Khương Lệnh Uyển nhuộm ý cười, hỏi: “Chuyện gì hoang mang hoảng loạn như vậy?”

Kim Kết

nói: “Vừa rồi công tử chọc tức Quốc Công gia, bị Quốc Công gia đánh cho

một

trận, mới bị đuổi về Phẩm Trúc hiên.”

Khương Lệnh Uyển tưới nước cho

một

cây hoa, sau đó để cho nha hoàn bên cạnh làm tiếp, nhìn Kim Kết

nói: “Ngươi

đi

với ta

một

chút.” Mấy ngày nay, cha nàng vì việc hôn nhân của ca ca mà hao tâm phí sức, nhưng đánh chết ca ca cũng

không

chịu cưới người ta, nàng có cách gì chứ? Trong lòng nàng cũng

thật

khó chịu, ca ca thích Gia Nguyệt, nàng vốn vui mừng mười ngàn lần, nhưng thân thể Gia Nguyệt

không

tốt, cha mẹ và nãi nãi chắc chắn

sẽ

không

đồng ý.

Khương Lệnh Uyển tiến vào Phẩm Trúc hiên, cũng

không

cấm kị, trực tiếp

đi

vào, nhìn ca ca nhằm nhoài

trên

giường

nhỏ,

một

bên là nha hoàn Tuyền Họa

đang

cẩn thận từng li tưng tí bôi thuốc cho

hắn. Tuyền Họa thấy nàng, liền vội vàng đứng dậy hành lễ. Khương Lệnh Uyển gật đầu

đi

tới, Khương Dụ thấy muội muội, vội vàng mặc áo vào, sau đó

nói: “Sao muội lại qua đây?”

Khương Lệnh Uyển cười cười: “Muội biết trong lòng ca ca nghĩ cái gì.”

Khương Dụ bĩu môi.

Khương Lệnh Uyển

nói: “Muội từng xem qua bức họa của ca ca, biết ý trung nhân của ca ca là ai rồi.”

Mặt Khương Dụ có chút đỏ, sau đó giả vờ ung dung trêu chọc

nói: “Xem ra sau này

không

thể tùy tiện cho muội vào thư phòng của huynh.”

Khương Lệnh Uyển suy nghĩ

một

chút,

nói: “Tốt như vậy, ngày mai muội đến phủ công chúa

một

chuyến, hỏi ý tứ Gia Nguyệt. Nếu Gia Nguyệt có để ý đến huynh, muội

sẽ

thay huynh suy nghĩ biện pháp.” Nếu ca ca để ý



nương khác, tự nhiên

không

cần phải lo lắng gì, nhưng thân thể Gia Nguyệt

không

thích hợp sinh dưỡng, cho dù ca ca

nói

ra,

không

chỉ cha mẹ phản đối, phỏng chừng con muốn đốc thúc

hắn

thành thân sớm, hi vọng

hắn

cắt đứt đoạn ý niệm kia

đi.

Nhắc đến



nương mình để ý, lỗ tai Khương Dụ nóng lên. Cũng

không

biết xảy ra chuyện gì, lúc trước

hắn

cứ mãi tâm tâm niệm niệm



nương mặc xiêm y trắng thêu hoa mai kia, nhưng sau khi gặp Di An Quận Chúa,

hắn

liền

không

nhịn được nhớ đến nàng, phần nhớ nhung này, còn sâu hơn lúc trước. Coi như bây giờ

nói

cho

hắn

biết, dù



nương mặc xiêm y trắng thêu hoa mai lúc trước

không

phải Di An Quận Chúa, trong lòng

hắn

vẫn chỉ thích nàng.

một

bộ xiêm y, làm sao có thể bù đắp

một

người

đang

sống sờ sờ thế kia?

Khương Dụ biết chuyện này

đã

lửa xém lông mày, cũng

không

ngại xấu hổ, thoải mái

nói: “Nghĩa khí,

không

hổ danh là muội muội của Khương Dụ huynh, sau này có em rể, huynh nhất định

sẽ

không

làm khó

hắn.”

Khương Lênh Uyển lại

nói: Ngược lại ca ca đánh

không

được Lục Tông.

Ngày tiếp theo Khương Lệnh Uyển đến phủ công chúa, đem chuyện ca ca ái mộ Di An Quận Chúa

nói

cho nàng biết. Di An Quận Chúa nghe xong,

mộtkhuôn mặt cười đỏ phừng phừng, da nàng trắng, da mặt mỏng, nhất thời cúi đầu mắc đỡ

không

ra hình thù gì. Khương Lệnh Uyển nhìn, trong lòng cũng chắc chắn, nắm tay Di An Quận Chúa

nói: “Gia Nguyệt, tỷ

nói

chuyện

thật

lòng a.”

Di An Quận Chúa giương mắt, nhìn tiểu



nương trước mặt, cắn cắn môi

nói: “Nhưng mà thân thể của tỷ, tỷ sợ…”

Khương Lệnh Uyển

nói: “không

gạt tỷ, lúc trước muội có thăm dò qua ý tứ nương, nương có chút lưu ý đến vấn đề này. Nhưng nương

thật

lòng thích tỷ, muội cũng rất thích tỷ. Ca ca muội là

một

người cố chấp, mấy ngày nay, vài vị



nương tốt cha nương chọn cho huynh ấy, ca ca đều

nói

khôngmuốn thành thân, hôm qua còn bị cha muội đánh cho

một

trận... "

Sắc mặt Di An Quận chúa lập tức trắng bệch, lo lắng hỏi: “Khương đại ca

không

sao chứ?”

Nhìn

một

cái kìa, bây giờ

đã

đau lòng cho người ta rồi. Khương Lệnh Uyển cười cười, động viên

nói: “Tỷ yên tâm được rồi, ca ca muội người kia, từ

nhỏ

đã

như tiểu hầu tinh, mỗi lần gặp rắc rối đều bị trách phạt, huynh ấy da dày thịt béo, mấy ngày nữa là tốt rồi, tỷ đừng lo lắng.”

nói

xong, nàng dừng

một

chút,

trên

mặt

hiện

lên nụ cười ám muội,

nhỏ

giọng

nói: “Tỷ quan tâm ca ca muội như vậy, có phải là…”

Tuy Di An Quận Chúa là người hướng nôi, nhưng là ngoại nhu nội cương, nàng gật đầu “Ân”

một

tiếng,

nói: “Tỷ thích Khương đại ca, nếu cha mẹ muội đồng ý, nương tỷ bên này, tỷ tự có cách thuyết phục.”

Có thể

nói

ra lời này, đủ thấy tỷ ấy

yêu

thích ca ca của nàng.

Khương Lệnh Uyển nghe xong cũng

không

nhịn được vui mừng thay cho ca ca, nếu chuyện này thành công, vậy Gia Nguyệt chỉ cần cố gắng chăm sóc thân thể

thật

tốt, đứa

nhỏ

rồi

sẽ

có, hơn nữa thân thể

sẽ

từ từ tốt lên.

nói

như thế nào

đi

nữa, kiếp này tốt hơn kiếp trước nhiều lắm. Khương Lệnh Uyển ôm chặt lấy Di An Quận Chúa,

nói: “Gia Nguyệt, tỷ

thật

tốt.”

Khương Lệnh Uyển

đi

ra phủ Công chúa, đúng lúc gặp Tam huynh đệ Hoắc gia, nàng liền hành lễ. Hoắc Tam công tử Tử Thượng

đi

lên trước

mộtbước, nụ cười ôn hòa,

nói: “Lại đến thăm Gia Nguyệt sao?”

Hoắc Nhị công tử khoác tay lên vai Hoắc Tam công tử, hai gương mắt tuấn tú có bảy tám phần giống nhau, trêu ghẹo

nói: “không

thăm Gia Nguyệt, chẳng lẽ thăm đệ?”

Hoắc Tam công tử

nhỏ

tuổi nhất, bây giờ mới có mười sáu, mày kiếm môi mỏng, da trắng hơn Hoắc Nhị công tử

một

chút, nghe Hoắc Nhị công tử

nóixong, lỗ tai có chút hồng, tức nổ phổi đánh ca

hắn

một

quyền. Hoắc Nhị công tử rên

một

tiếng, che ngực kêu đau, Hoắc Tam công tử Tử Thượng

đilên, hiếm khi ngại ngùng

nói: “Huynh đưa muội về.”

Khương Lệnh Uyển chỉ xe ngựa cách đó

không

xa,

nói: “Đa tạ Hoắc Tam công tử, xe ngựa của muội vẫn còn ở đó, xin cáo từ, ngày khác muội

sẽ

tới thăm Gia Nguyệt.”

Hoắc Nhị công tử nhìn bộ dạng uất ức

không

có tiền đồ của đệ đệ mình, ngẩng đầu nhìn tiểu



nương lên xe ngựa cách đó

không

xa, than thở

nói: “Nhìn đức hạnh của đệ kìa.”

Tâm tình Khương Lệnh Uyển hôm nay rất tốt, bây giờ thấy Gia Nguyệt quả cảm trực tiếp như vậy, càng ngày nàng càng cảm thấy Gia Nguyệt và ca ca là trời đất tạo

một

đôi. Nàng cong môi cúi đầu cười, nàng và Lục Tông thuận lợi, ca ca cũng thuận lợi cưới Gia Nguyệt,

không

có chuyện gì có thể khiến người ta hài lòng hơn. Nàng

đang

cúi đầu nhớ đến Lục Tông, Sơn Trà đứng

một

bên bỗng mở miệng: “Lục tiểu thư, kia

không

phải Tiết tiểu thư sao?”

Nghe lời Sơn Trà

nói, Khương Lệnh Uyển mở màn nhìn lên, quả nhiên thấy Tiết Tranh lén lén lút lút

đi

vào Nhất Phẩm cư, hành động kia, như tên ăn trộm,

không

giống tác phong thường ngày của nàng. Trong lòng Khương Lệnh Uyển nghi ngờ, liền bảo xe dừng lại ngoài Nhất Phẩm cư, sau đó

đi

vào tìm Tiết Tranh.

Kim Kết

đi

hỏi thăm

một

phen,

nói: “Nô tỳ hỏi, nghe

nói

Tiết Tranh tiểu thư lên lầu hai.”

Khương Lệnh Uyển

đi

nhanh lên lầu hai.

Nhưng lầu hai toàn là phòng riêng kín cửa, lúc này cũng

không

có khách nhân nào, bên trong yên lặng,

không



âm

thanh. Khương Lệnh Uyển nhíu mày, nghĩ hay là nàng ngồi

trên

xe ngựa chờ Tiết Tranh

đi

ra, dù sao nàng cũng là



nương gia,

không

thích hợp xuất đầu lộ diện.

Vậy mà lúc nàng mới xoay người, cửa phía sau lại mở ra.

Nàng sững sờ ngẩng đầu nhìn nam tử trước mắt,

không

khỏi kinh ngạc hô lên: “Tông biểu ca?”

Lục Tông còn kinh ngạc hơn nàng, nhíu mày

nói: “một

mình nàng?”

Khương Lệnh Uyển nhìn Lục Tông, có

một

cảm giác rất như mẫu thân

đang

giáo huấn nàng, chép miệng

không

lên tiếng, sau

một

khắc, lại bị tay Lục Tông kéo vào phòng. Đầu

nhỏ

nàng nhìn vào phòng, ngó ngó, thấy

không

có người nào, lúc này mới thở phào

một

hơi. Lục Tông thấy phản ứng của nàng, có chút dở khóc dở cười, giơ tay nhéo nhéo gò má nàng, hỏi: “Tìm cái gì đây?”

Mặt Khương Lệnh Uyển nóng lên: “Nhìn xem có phải huynh hẹn tiểu



nương nhà nào

không?”

Mấy ngày

không

thấy, Lục Tông có chút nhớ nàng, có điều hôm nay gặp nhau ở đây, quả thực là kinh hỉ. Lục Tông ôm người vào lòng, lại

không

nhịn được ôm sát thêm

một

chút,

hắn

nhớ nàng, nhớ đến đau lòng. Lục Tông cúi đầu hôn lêи đỉиɦ đầu tiểu



nương,

nói: “cô

nương nào? Huynh ở chỗ này

nói

chuyện với mấy vị đồng liêu, bây giờ họ vừa mới

đi, huynh cũng định rời

đi,

không

nghĩ vừa mở cửa

đã

thấy nàng. Nàng

nói

xem, nàng đến đây làm gì?”

Nàng thích mùi hương

trên

người Lục Tông,

không

nhịn được ngửi nhiều hơn mấy lần, sau đó nâng lên khuôn mặt

nhỏ

nói: “Muội mới nhìn thấy người quen, nên mới…”

“Người quen?”

Khương Lệnh Uyển bất đắc dĩ, dùng tay chọc vào ngực Lục Tông,

nói: “Là Tranh biểu tỷ. Muội sợ tỷ ấy xảy ra chuyện, nên mới —— "

Lời vừa dứt, liền nghe bên ngoài có tiếng nổ vang, Khương Lệnh Uyển sợ đến nỗi tim gan run rẩy, chỉ biết hướng vào lòng Lục Tông. Chờ khi có thể phản ứng lại, hai người mới mở cửa

đi

ra bên ngoài nhìn

một

chút.

Khương Lệnh Uyển nhìn phòng đối diện.

Cửa hỏng rồi, chia năm xẻ bảy

trên

mặt đất, mà

trên

đất, còn có

một

nam tử mặc xiêm y màu tím, cả người chật vật.

Khương Lệnh Uyển nhìn người đứng đối diện: “Tranh biểu tỷ?!”

Lục Tông

không

nhanh

không

chậm

đi

tới, giúp người nằm

trên

mặt đất đứng lên: “Thái tử.”
« Chương TrướcChương Tiếp »