Chương 85

Edit: Tiểu Huân

Beta: Mira

Lục Tông phụng chỉ

đi

Lạc Châu, chuyện này vẫn chưa ảnh hưởng gì đến sinh hoạt hàng ngày của Khương Lệnh Uyển, chỉ là trong đầu luôn mong nhớ

một

người, những lúc rảnh rỗi

sẽ

không

nhịn được nhớ tới

hắn.

Cũng may Lục Tông nhiều nhất chỉ

đi

một

hai tháng, cho dù có nhớ,

thì

hắn

cũng rất nhanh liền trở về.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, rất nhanh

đã

đến cuối xuân. Khương Lệnh Uyển mặc

một

bộ xiêm y bằng lụa mới tinh màu đỏ gấm,

trên

áo thêu hai đóa mẫu đơn trắng, ngồi

trên

phòng của nàng, đôi chân thon mảnh lúc

ẩn

lúc

ẩn

lúc

hiện, ngồi trước gương bôi loại son môi mới chế tạo. Ngón tay trắng nõn lấy

một

chút, đưa lên chóp mũi ngửi, sau nó cong môi cười. Son môi trộn lẫn nước hoa đào, nghe thấy

một

cỗ mùi hương hoa đào nhàn nhạt, so với hương hoa mai

nhẹ

thì

có thêm vài phần tươi đẹp phấn chấn tinh thần, rất thích hợp với tiểu



nương.

"Lục tỷ tỷ, Lục tỷ tỷ..."

Thanh

âm

trẻ con giòn giã vang lên cùng với tiếng bước chân "Thịch thịch thịch". Khương Lệnh Uyển

không

nhanh

không

chậm đóng hộp son lại để qua

một

lên, sau đó cầm lấy khăn tay lau

đi

chút son dính

trên

đầu ngón tay, sau đó mới xoay người lại, người đến chính là Hữu nhi tròn tròn đáng

yêu.

Hôm nay Hữu nhi mặc trang phục màu xanh ngọc,

trên

đầu

nhỏ

đội

một

chiếc mũ quả dưa ngốc ngốc đáng

yêu, gương mặt trắng mịn như nước, đôi mắt to đen láy như quả nho. hữu nhi vui mừng chạy tới bên cạnh Khương Lệnh Uyển, ngẩng đầu lên

nói: “Lục tỷ tỷ, hôm nay Thiên tiên sinh vừa khen đệ, khen đệ rất thông minh.”

Khương Lệnh Uyển thấy Hữu nhi giống như vừa học xong liền đến tìm nàng,

không

khỏi có chút vui vẻ, bóp bóp gương mặt

nhỏ

của bé

nói: “Hữu nhi của chúng ta từ trước tới nay vẫn luôn rất thông minh, tiên sinh của Hữu nhi quả là tinh mắt.”

Hữu nhi gật gật đầu, biểu thị lời của nàng vô cùng có lý, sau đó liền hưng phấn kể lại những chuyện ngày hôm nay bé học được những điều thú vị lại cho Khương Lệnh Uyển: “Lục tỷ tỷ, Hữu nhi vừa mới học xong liền tới đây,

trên

đường

đi

nhìn thấy rất nhiều người kỳ quái, đôi mắt màu xanh lam, rất đẹp, còn để lộ cánh tay, rất kỳ quái…”

Mắt xanh? Vậy

không

phải là người Đại Chu.

Ma ma

đi

theo Hữu nhi nhịn

không

được ý cười

nói: “Người ta

nói

là Phù Châu vương tử và đệ nhất công chúa của Tây Khương quốc đến tiến cống vật phẩm.”

Tây Khương quốc.

Khương Lệnh Uyển nhíu mày lại, giống như có chút ấn tượng. Đúng rồi, nàng nhớ tới chuyện này dường như

đã

xảy ra ở kiếp trước, Phù Châu vương tử và Huề Kỳ công chúa đến tiến cống Đại Chu, đây vốn là chuyện tốt, nhưng Tây Khương quốc cho dù chỉ là

một

nước

nhỏ, nhưng lại là quốc gia vô cùng tranh cường háo thắng, cho dù đến tiến cống cũng

không

chịu an phận, còn phải đến tỷ thí

một

chút. Đại Chu là nơi địa linh nhân kiệt, nhân tài trong Tấn thành nhiều nhiều lớp lớp, vốn cũng

không

sợ

một

tiểu quốc nơi biên giới, nhưng Phù Châu vương tử lại đề ra

một

yêu

cầu vô cùng xảo trá, tỷ thí tổng cộng ba lần, cuối cùng Đại Chu chỉ thắng được

một

lần, khiến Thừa Đức đế mất mặt, vô cùng giận dữ.

Hữu nhi nghiêng đầu

nhỏ, chớp đôi mắt long lanh ngập nước

nói: “Tên

thật

kỳ cục, đệ nhất công chúa họ đệ nhất sao? Bởi vì nàng ta là trưởng tỷ? Hay mỗi lần nàng kiểm tra luôn đứng số

một?”

Khương Lệnh Uyển bị Hữu nhi chọc cười,

nói: “Đương nhiên

không

phải, đệ nhất công chúa chỉ là tôn cương,

trên

nàng còn mười mấy vị công chúa khác, cũng bởi vì vị đệ nhất công chúa này đáng

yêu

ngoan ngoãn được cha nàng

yêu

thích, cùng giống như Hữu nhi của chúng ra vậy, cho nên mới có được danh xưng này, Ừm… nếu như tỷ nhớ

không

lầm, khuê danh của vị đệ nhất công chúa này hình như gọi là Di Tang, đúng là

một

cái tên rất hay.”

Đôi mắt Từ ma ma sáng lên,

không

ngừng khen ngợi: “Lục tiểu thư quả là người có nhiều kiến thức.”

Khương Lệnh Uyển cười cười, dù sao chuyện này khắp Tấn thành,

không

người nào

không

biết. Khương Hữu vừa

đi, Khương Lệnh Uyển liền dùng ngón tay để đếm ngày, Lục Tông

đi

đã

được

một

tháng, hẳn là nửa tháng nữa

sẽ

trở lại.

Ngày tiếp theo, Vệ Quốc công phủ liền thu được thϊếp mời, mời lão thái thái và Chu thị cùng vào cung dự tiệc.

Khương Lệnh Uyển đoán được

sự

việc

sẽ

xảy ra như ở đời trước, ba cuộc tỉ thí giữa Đại Chu và Tây Khương quốc, có thứ rất đáng để xem. Chỉ là Thừa Đức đế vốn muốn thể

hiện

khí thế,

không

ngờ sau đó lại bị thua thảm hại. Loại yến hội này vốn

không

nên mời nữ quyến, có điều, trong này còn có

một

tầng ý tứ khác —— đó chính là muốn chọn

một

vị



nương tài mạo song toàn trong Tấn thành gả

đi

kết giao, đổi lấy giao hảo giữa hai nước.

Tây Khương quốc là quốc gia sống

trên

lưng ngựa, nhà

trên

sa mạc, gió thổi như lò nung, cho dù có được danh hiệu công chúa cao quý,

thì

tiểu thư khuê các nào cũng

sẽ

chẳng muốn

đi. Hơn nữa Tây Khương quốc này còn có

một

danh hiệu kinh thế hãi tục, ví dụ như vì muốn duy trì huyết thống thuần khiết của hoàng thất, chỉ có huynh muội mới có thể kết hôn, còn người Tây Khương lại là quốc gia nam nhiều nữ ít, huynh đệ trong nhà có thể cộng thê, hoặc

một

nữ tử gả cho nhiều nam nhân…

nói

chung là, đối với cái nhìn của nữ tử Đại Chu, bất luận thế nào cũng

không

thể chấp nhận.

Chu thị nhận được thϊếp mời cũng cảm thấy phát sầu, nhưng

trên

thiệp có ghi



ràng phải mang theo nhi nữ tiến cung dự tiệc.

Cho nên, Xán Xán của nàng

không

thể tránh được.

Buổi tối hôm đó, Chu thị liền đến đây, cố ý căn dặn

một

phen,

nói

nữ nhi cần phải biết chọn lựa trang phục. Khương Lệnh Uyển cũng

không

ngốc, dù mẫu thân

không

nói, nàng cũng phải tiết chế bản thân. Đời trước nàng cũng như vậy, mặc

một

bộ trang phục

không

quá được chú ý, Phù Châu vương tử đương nhiên cũng

không

coi trọng nàng.

Có điều lúc này nàng

không

lo lắng chuyện trang phục, bởi vì nàng biết người

không

phải do Phù Châu vương tử lựa chọn, mà do chim Ngọc Châu do vương tử mang tới để chọn người.

Chim Ngọc Châu là thánh điểu của Tây Khương quốc, các đời vương hậu của Tây Khương quốc đều do nó lựa chọn.

Thánh điểu này cũng rất có linh tính, có thể nhận ra đâu là xử nữ, chọn ra

một

vương hậu vô cùng tiêu chuẩn. Cho nên mới

nói, cho dù thánh điểu có đậu xuống vai ai, đây cũng là mệnh định.

Khương Lệnh Uyển bất đắc dĩ

nói: “Nương, ngài yên tâm

đi, nữ nhi

không

phải người thích làm chuyện náo động. Ngày mai nhất định

sẽ

mặc bộ trang phục bình thường nhất, đảm bảo

sẽ

giống như

một

tiểu nha hoàn.”

Nghe xong lời này, Chu thị mới yên tâm.

Nữ nhi của nàng rất

yêu

thích trang phục xinh đẹp, ngày mai lại là loại trường hợp như vậy…

Ngày kế, Khương Lệnh uyển cùng Chu thị xuất môn, mặc

một

bộ xiêm ý màu hồng nhạt, chất vải chỉ hơi tốt

một

chút, búi kiểu tóc nho

nhỏ, trang phục vừa thích hợp với tiểu



nương, lại vừa có vẻ biết điều

không

hề đáng chú ý, ngay cả khuôn mặt

nhỏ

cũng vô cùng sạch

sẽ, chỉ thoa

một

lớp phấn mỏng màu hồng nhạt để nhìn cho có chút tinh thần.

Khương Lệnh Uyển lên xe ngựa, thấy Tô Lương Thần cũng ngồi xuống bên người lão thái thái, nàng có chút giật mình.

Nàng nhớ tới lão tổ tông cũng có mấy phần sủng ái Tô Lương thần, ngày ấy lão tổ tông tiến cung cũng chỉ mang Khương Lệnh Dung ngoan ngoãn hiểu chuyện, chỉ là… vừa nghĩ đến Khương Lệnh Dung

âm

u đầy tử khí của kiếp này, nàng cũng có chút hiểu được ý tứ của lão tổ tông.

Chu thị nhìn qua trang phục của nữ nhi, đúng là rất vừa lòng, lại tiếp tục dặn dò: “Chuyện tối hôm qua nương nhắc con, con

đã

nhớ kỹ chưa? Quý nhân trong cung rất nhiều, chúng ta phải tận lực làm tốt việc của mình, đừng để bị người khác bắt bí.”

Hoàng cung tuy rằng hoa lệ, nhưng lại là nơi ăn tươi nuốt sống, chủ nhân bên trong mỗi người đều buồn chán đến tẻ nhạt, chỉ

một

chút xíu chuyện

nhỏ

vặt vãnh cũng có thể phóng đại đến mức vô cùng, thực

sự

quá nhàn rỗi.

Khương Lệnh Uyển nháy mắt mấy cái, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn: “Nương, con biết rồi.”

Chu thị khẽ vuốt cằm, đánh giá Tô Lương Thần bên người lão thái thái, lại cười

nói; “Nếu con có thể ngoan ngoãn bằng

một

nửa của tỷ tỷ, nương cũng

sẽ

yên lòng.”

Tô Lương Thần nhìn Chu thị, thấy



khinh thường trong mắt nàng. Bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt lại, giương mắt, lạnh nhạt

nói: “cô



ngài quá khen, mấy ngày nay mọi người cùng học tập ở Ngọc Thạch đường, Tạ tiên sinh

đã

rất hài lòng biểu

hiện

của Lục biểu muội đấy ạ.”

Hài lòng.

Khương Lệnh Uyển

nói

thầm trong lòng, mấy ngày trước đây nàng cũng bởi vì học tập

không

chuyên tâm mà bị Tạ Cửu khẻ tay đây, Tô Lương Thần cũng

không

phải

không

biết.

Lão thái thái nhìn tôn nữ bảo bối, cười tủm tỉm ngoắc tay: “Xán Xán, đến đây ngồi với nãi nãi.”

Nhìn lão thái thái, Khương Lệnh Uyển vui vẻ cười ngồi xuống bên cạnh, thân mật kéo tay lão thái thái, thanh

âm

mềm mại

nói: “Xán Xán còn tưởng rằng nãi nãi có Lương Thần tỷ tỷ rồi

thì

sẽ

không

yêu

Xán Xán nữa.”

Hôm nay Lão thái thái chải kiểu tóc đứng tuổi, trang sức bằng phỉ thúy, dây chuyền vòng vàng vô cùng quý phái, xiêm y bằng vải gấm màu hoa hồng, những đóa hoa

trên

thân áo đều được thêu bằng chỉ vàng, rất quý khí trang trọng. Lão thái thái cưng chiều ôm tiểu tôn nữ vào trong lòng, cười

khôngkhép được miệng, xoa xoa gò má của tiểu tôn nữ,

nói: “Nhìn con

đi, con và Lương Thần tỷ tỷ của con đều là miếng thịt

trên

mu bàn tay của nãi nãi a, môi hở răng lạnh, là ai

thì

nãi nãi cũng đều

yêu

thương.”

Khương Lệnh Uyển cười cười, dựa vào bên ngươi lão thái thái, liếc mắt nhìn Tô Lương Thần

đang

ngồi bên cạnh.

Xe ngựa của Vệ Quốc công phủ tiến vào hoàng cung, mọi người lúc này mới có vẻ trở nên câu nệ. Tuy rằng ngày thường Khương Lệnh Uyển thích đùa giỡn, nhưng ra bên ngoài nàng vẫn thể

hiện

được khí khái thục nữ của

một

vị tiểu thư quý tộc, chuyện này

không

thể làm khó được nàng. Xuống xe ngựa, sau đó mọi người được cung nữ hướng dẫn mọi người đến Quỳnh Hoa đài. Chu thị vốn còn có chút

không

yên lòng với nữ nhi, nhưng nhìn thấy cử chỉ khéo léo của Khương Lệnh Uyển, trong lòng nàng liền thoáng thở phào

nhẹ

nhõm.

Sau khi vào điện, Khương Lệnh Uyển liền đưa mắt tìm Di An quận chúa, tìm được người liền vui vẻ

nói: “Gia Nguyệt.” Sau đó cúi đầu hành lễ với Minh Hoa trưởng công chúa.

Di An quận chúa nhìn Khương Lệnh Uyển, hai mắt cũng sáng lên, thấy trang phục nàng hôm nay có vẻ bình thường, đương nhiên cũng hiểu được dụng ý.

Sắc mặt nàng trông

đã

tốt hơn, nhìn Khương Lệnh Uyển cười

nói: “Vốn ta còn cho rằng bữa tiệc

sẽ

còn rất lâu mới tổ chức, nhưng bây giờ nhìn thấy Xán Xán ta liền an tâm.”

Di An quận chúa quay về phía Chu thị và lão thái thái để tiếp đón, nhìn thấy Tô Lương Thần bên người lão thái thái, hai người

đã

gặp mặt

một

lần ở Vệ Quốc Công phủ, trí nhớ của nàng xưa nay rất tốt, có thể gặp

một

lần liền

không

quên, đương nhiên cũng khách khí gọi

một

tiếng "Tô



nương".

Hai tiểu



nương thân thiết ở chung

một

chỗ, đương nhiên là có rất nhiều chuyện

nói

không

hết.

Sau đó toàn gia của Trung Dũng Hầu phủ cũng tiến vào.

Khương Lệnh Uyển thấy Tiết Tranh mặc

một

bộ xiêm y bằng lụa, chân bước từng bước

nhỏ,

không

khỏi cảm thấy buồn cười. Tiết Trang cũng nhìn thấy nàng, vừa định lớn tiếng chào hỏi, nhưng lại đυ.ng phải đôi mắt như dao của mẫu thân nhà mình, lập tức liền ngậm miệng, chờ sau khi ngồi xuống bên cạnh Khương Lệnh Uyển, nàng mới hạ thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi

nói: “Tên Tây Khương vương tử này, đúng là muốn ta đến chịu tội mà.”

Tiết Tranh ngồi bất động, hình ảnh này chính là

một

vị danh môn quý nữ kiều mị đoan trang, nhưng chỉ cần hơi động

một

chút, trong khi nàng giơ tay nhấc chân liền tỏa ra

một

loại cảm giác nồng đậm khí khái nam tử.

Khương Lệnh Uyển kéo ống tay áo Tiết Tranh, ra hiệu cho nàng ngồi lại đoan chính.

Trước khi xuất môn, Tiết Tranh được mẫu thân của mình dụng tâm giáo huấn qua

một

hồi, nàng cũng

không

phải

không

biết là người, đương nhiên là rất ngoan ngoãn nghe lời, ngay cả uống nước cũng chỉ uống từng ngụm từng ngụm. Cử chỉ này, đủ để có thể đem

đi

lừa gạt người bên ngoài. Khương Lệnh Uyển nhìn, thỏa mãn gật đầu, vị Tranh biểu tỷ này của nàng, cũng coi như trẻ

nhỏ

dễ dạy.

Lúc này,

một

vị công công liền phất cây phất trần trong tay, giọng

nói

lanh lảnh vang lên.

"Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu giá lâm".

Lúc này mọi người liền nhanh chóng để chén nước trong tay mình xuống, quỳ nghênh thánh giá.

Sau khi hành lễ xong, Khương Lệnh Uyển lần nữa ngồi xuống vị trí của mình, nhìn Thừa Đức đế mặc long bào vàng óng, uy nghi bệ vệ, gương mặt của

hắn

đúng là có mấy phần giống với Vinh Vương, chỉ là, người làm hoàng đế

nói

sao

thì

cũng có chút

không

giống, khí thế

không

giận tự uy này, khiến người nhìn

không

nhịn được run rẩy. Còn vị hoàng hậu ở bên cạnh, mặc phượng bào tinh xảo hoa lệ, đầu đội mũ phượng, trang dung tinh xảo, nhìn cũng biết là

một

vị chủ nhân khó dây dưa. Vừa nghĩ tới hoàng hậu này

không

thích Lục Tông, Khương Lệnh Uyển liền như bị đυ.ng phải tâm bệnh,

không

hề có chút ấn tượng tốt gì với vị hoàng hậu này.

Sau đó, Thái tử và Cửu công chúa cũng tiến vào.

Thái tử mặc xiêm y màu đỏ nhạt, đầu đội kim quan, mặt mày

anh

tuấn như ngọc, khí khái tuấn lãng. Khương Lệnh Uyển hơi liếc mắt nhìn cửu công chúa bên người Thái tử, nếu nàng nhớ

không

sai, vị cửu công chúa này hiên nay cũng đa mười ba, chỉ

nhỏ

hơn này mấy thái, nhưng mà… đời trước, chim Ngọc Châu

đã

đậu

trên

vai của công chúa.

Khương Lệnh Uyển hơi hạ mắt.

Dưới gối hoàng hậu chỉ có

một

vị thái tử, cho nên cũng có mấy phần thương

yêu

đối với vị cửu công chúa thông minh lanh lợi này, cửu công chúa cùng đáng

yêu

hiểu chuyện, cũng rất được Thừa Đức đế

yêu

thích, nhưng đường đường là đại quốc, đương nhiên là

không

thể

nói

chuyện

không

giữ lời, cho dù Thừa Đức đế có

yêu

thương cửu công chúa đến bao nhiêu,

thì

cửu công chúa vẫn phải gả đến Tây Khương quốc. Có điều theo như nàng nhớ, cửu công chúa tuy rằng còn

nhỏ

tuổi, nhưng lại là người có đảm có mưu, nếu đổi thành người khác, phỏng chừng

sẽ

còn khóc lóc van xin, nhưng cửu công chúa chỉ mỉm cười tiếp nhận, biểu thị nàng nguyện ý hòa thân. Chỉ là Phù Châu vương tử chết sớm, cửu công chúa gả ra ngoài chưa tới hai năm

đã

thành quả phụ, sau đó Nhị vương tử kế vị, cửu công chúa lại tái giá với Nhị vương tử, vị vương tử này cũng là

một

người biết tranh đoạt, sau khi ngồi vững bảo tọa, thái độ của

hắn

đối với cửu công chúa cũng rất tôn trọng, hai người phu thê ân ái, sau khi mang thai liền sinh hạ

một

đôi long phượng thai.

Có điều… Những chuyện này cũng

không

liên quan gì tới nàng.

Khương Lệnh Uyển thấy Tiết Tranh

không

có động tĩnh gì, lúc này mới xoay người nhìn nàng

một

chút, chỉ thấy nàng

đang

ngơ ngác nhìn thái tử và cửu công chúa, lúc này mới hỏi: “Tranh biểu tỷ, làm sao vậy?”

Thấy sắc mặt Tiết Trang

không

tốt, hơi hạ mắt, lúc này mới cầm lấy cái chén uống

một

ngụm, có lẽ vì uống quá gấp, đột nhiên liền bị sặc.

Khương Lệnh Uyển nhanh chóng vỗ vỗ sống lưng cho nàng.

Thái tử nghe tiếng quay đầu, nhìn tiểu



nương mặc bộ xiêm y màu xanh lam ngồi ở góc bên trái,

không

nhịn được nhìn thêm

một

chút, sau đó dường như chột dạ vội vã rời mắt,

không

tiếp tục nhìn nữa.

hắn

lừa nàng lâu như vậy, với tính cách của nàng, sau khi gặp lại phỏng chừng

sẽ

khôngnhịn được đánh

hắn

một

trân.

Tiết Tranh lắc đầu

một

cái,

nói: “Tỷ

không

sao."

Khương Lệnh Uyển lo lắng vô cùng, sau đó lấy khăn thay nàng lau miệng,

nói: “Nhưng mà, Tranh biểu tỷ, muội thấy sắc mặt

không

được tốt lắm…” Vị biểu tỷ này của nàng, thân thể từ

nhỏ

đến lớn vô cùng khỏe mạnh, rất ít khi sinh bệnh, ngày nào tinh thần cũng vô cùng sảng khoái, phấn chấn vui vẻ, sắc mặt có khi nào trở nên tái nhợt như vậy?

Tiết Tranh theo bản năng nắm lấy tay tiểu biểu muội, vẫn chưa ngẩng lên nhìn, chỉ khẽ mỉm cười

nói: “Chỉ là cảm thấy có chút

không

thoải mái.”

Khương Lệnh Uyển nhất thời hiểu

rõ.

Cũng đúng, với tính tình của Tranh biểu tỷ đương nhiên

không

thích hợp với những trường hợp như thế này.

Bắt đầu nhập tiệc, cung nhân liền dâng hoa quả điểm tâm lên, trò hay chuẩn bị bắt đầu.

Phù Châu vương tử tiến vào, hành lễ với Thừa Đức đế và hoàng hậu, sau đó liền

nói: “Tiểu vương nghe

nói

Đại Chu nhân tài như mây, cho dù là nữ tử, tài nghệ cũng vô cùng thông tuệ tuyệt đỉnh, hôm nay có thể được thưởng thức rượu ngon từ Đại Chu, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Lúc này rượu

đã

qua ba tuần, tiểu vương đề nghị với hoàng thượng có thể mở trận luận bàn văn võ để cổ vũ, từ chuyện này có thể kết nối giao hảo giữa hai nước, tại hạ cũng càng có thể mở mang được tầm mắt…”

Tiết Tranh bĩu mỗi, bất mãn

nói: “Tuy là mắt xanh, nhưng dung mạo cũng

không

tồi.

nói

một

hồi, cũng chỉ vì muốn tỷ thí a. Đại Chu chúng ta, còn có thể bị

một

tiểu quốc

nói

biên giới xa xôi đánh bại sao?”

Khương Lệnh Uyển nghe xong

âm

thanh xem thường của Tiết Tranh,

không

lên tiếng. Biểu tỷ của nàng võ nghệ cao cường, lòng tràn đầy

một

niềm ái quốc, hận nhất chính là bản thân là

một

nữ nhi, nếu

không

nàng

đã

sớm chạy ra ngoài bảo vệ quốc. Khương Lệnh Uyển cũng thầm cảm thấy may mắn Tiết Tranh là nữ nhi, dù sao… Lục Tông và ca ca

đã

cùng lên chiến trường, nàng phải sống những ngày tháng lo lắng đề phòng, đương nhiên

khôngthể để Tiết Tranh

đi

mạo hiểm thêm nữa.

trên

chiến trường, đao kiếm

không

có mắt, vị biểu tỷ này của nàng tính tình lỗ mãng kích động y hệt ca ca của nàng, đời trước ca ca của nàng còn có Lục Tông che chở, nếu như

không

có Lục Tông…

Khương Lệnh Uyển nhéo nhéo bắp đùi của mình, thầm nghĩ: Sao nàng lại nghĩ tới Lục Tông rồi?

Thừa Đức đế đương nhiên cũng xem thường loại tiểu quốc như vậy, chỉ là bây giờ tây Khương quốc được

một

vị tân vương dẫn dắt, binh lực càng ngày càng mạnh, thời gian dài, chắc chắn

không

thể khinh thường. Hôm nay Thừa Đức đế vô cùng cao hứng, đương nhiên liền lập tức gật đầu đồng ý, rất nhanh liền định ra quy trình tỷ thí, cuộc so tài tổng cộng có ba phần: Trận đầu đấu văn, trận hai đấu nhạc, trận ba đấu võ.

Đệ Nhất công chúa Di Tang của Tây Khương quốc đứng dậy, chủ động nghênh chiến trận đấu đầu tiên.

Vị Di Tang công chúa này khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nhưng lại

không

giống người Tây Khương bình thường, da nàng trắng như tuyết đôi mắt xanh lam long lanh to tròn như nước, mặc

trên

người trang phục của Tây Khương, quần dài màu đỏ khảm đủ loại bảo thạch, lộ ra hai cánh tay trắng như tuyết, mắt cá chân lộ ra

một

chuỗi vòng đeo chuông bạc.

Khương Lệnh Uyển nhìn người đầu là xem mặt, vị Di Tang công chúa này vóc người cao gầy, trước đột sau kiều, cũng

không

biết là ăn gì lớn lên, hai khỏa trước ngực được

một

loại áo yếm nâng đỡ làm cho càng tròn tròn đầy đặn giống như muốn làm rách cả miếng vải trước ngực. Vị nữ tử này, hiển nhiên là loại mà nam tử thích nhất, ngực đủ khiêu gợi,

không

bởi vì nhiều ánh mắt đổ dồn vào mà ngại ngùng. Khương Lệnh Uyển khen ngợi gật gù, nàng là nữ tử còn nhìn chằm chằm

không

chớp mắt, chứ đừng

nói

là nam tử, đôi con mắt như rơi cả xuống dưới đất.

Đời trước Khương Lệnh Uyển vẫn luôn theo đuổi cái đẹp, thấy loại yếm này của Tây Khương quốc, về nhà nàng lập tức

đi

tìm tòi nghiên cứu, loại yếm này

không

giống với Đại Chu bọn họ,

không

phải chỉ là

một

tấm vải đơn thuần, mà cố định vải lại thành dạng hai cá bát, ôm trọn lấy ngực, phần ngực

sẽ

sát lại với nhau, dễ dàng cố định hình dạng.

Đời trước nàng dụng tâm nghiên cứu, bản thiết kế vẽ rất đẹp, sau đó để Kim Kết làm hai cái cho nàng, cuối cùng… cuối cùng đều bị tên mãng phu Lục Tông kia xé hết.

Nghĩ đến hình ảnh khiến người ta mặt đỏ tim đập kia, Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên đỏ mặt.

A, kỳ thực nàng và Lục Tông, vẫn còn nhiều hồi ức tốt đẹp.

Mặt Khương Lệnh Uyển đỏ bừng, Di An quận chúa ngồi bên cạnh thấy vậy lo lắng hỏi: “Xán Xán, muội

không

thoải mái sao?”

Khương Lệnh Uyển nhanh chóng lắc đầu, ấp úng

nói: “không…

không

có chuyện gì.”

Đều do Lục Tông!

Khương Lệnh Uyển

không

nghĩ tới Lục Tông nữa, tiếp tục xem kịch vui.

Đối chiến với Di Tang công chúa, Đại Chu đương nhiên

không

thể để nam tử ra nghênh chiến, nếu

không

sẽ

bị người ta

nói

Đại Chu bắt nạt

một

nữ tử yếu đuối. Di Tang công chúa cũng là người thoải mái, chủ động

nói: “Nghe

nói

Tấn thành là

nói

nuôi dưỡng ra rất nhiều vị tài nữ, theo như Di Tang biết, vị công nương nổi tiếng nhất xuất thân từ An Vương phủ, Di Tang ngưỡng mộ đại danh của



nương

đã

lâu, muốn luận bàn

một

ván với Chu

cônương.”

Dứt lời, dưới chỗ ngồi lập tức truyền đến tiếng ồn ào.

Chu Lâm Lang xác thực là danh môn khuê nữ tài năng xuất chúng, tài mạo song toàn, người gặp người khen, nhưng

không

ngờ danh tiếng của nàng ta lại lan ra tận Tây Khương quốc… Nếu như hôm nay có thể thắng được vị Di Tang



chúa này, vậy địa vị của vị của Chu



nương ở Tấn thành e rằng

sẽ

nâng lên

một

bậc.

Chu Lâm Lang vừa nghe, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Nàng quay đầu nhìn sắc mặt của mẫu thân, liền hấy An Vương phi vô cùng đắc ý mỉm cười, hiển nhiên, có

một

nữ nhi như vậy, quả

thật

khiến cho nàng nở mày nở mặt.

An Vương lập tức dẫn Chu Lâm Lang bước ra khỏi ghế ngồi, ánh mắt của mọi người cùng rơi xuống

trên

người vị tiểu



nương này, thấy tuổi nàng còn trẻ, mặc

một

bộ xiêm y màu hồng phấn xinh đẹp thêu hồng mai tinh xảo, tóc được búi lên bằng

một

cây trâm ngọc, trang phục vốn vô cùng khiêm tốn, nhưng gương mặt trứng ngỗng trắng nõn, xinh đẹp

không

tì vết, mắt hạnh hững hờ hơi khép, khiến cho hoa nguyệt cũng phải e thẹn, mảnh mai sạch

sẽ, xinh đẹp đoan trang.

Thừa Đức đế rất coi trọng An Vương, Chu Lâm Lang cũng từng có mấy lần cùng An Vương phi tiến cung diện kiến hoàng hậu nương nương, bây giờ Thừa Đức đế nhìn Chu Lâm Lang, đương nhiên cũng quen mắt, ngay tại trước đại điện khen An Vương biết cách dạy nữ nhi. An Vương khiêm tốn trả lời lại, sau đó trực tiếp để Chu Lâm Lang tham gia tỷ thí, cách ăn

nói

và cử chỉ của Chu Lâm Lang rất tự nhiên hào phóng, càng nhận được rất nhiều ánh mắt khen ngợi của mọi người.

An vương phi hướng mắt về phía Chu thị, khóe miệng mỉm cười, giống như khıêυ khí©h.

Chu thị khổng thể nhìn nổi điệu bộ này của nàng ta, trong lòng vô cùng buồn bực.

Khương Lệnh Uyển nhìn hai người, đều

đã

làm mẫu thân, nhưng

không

thể hiểu được tại sao An Vương phi này vẫn còn ấu trĩ như vậy,

thật

là buồn cười. Chỉ là… Nàng nhớ lại trận tỉ thí này ở kiếp trước, Chu Lâm Lang

đã

thua.

Chu Lâm Lang học đủ tứ thư ngũ kinh, trận văn đấu này, cho dù là làm thơ hay đối câu, cùng

không

thể làm khó được nàng ta. Đáng tiếc, Chu Lâm Lang

không

biết, Tây Khương quốc

không

thích làm thơ, Di Tang công chú nhận

một

chiếc hộp

nhỏ

làm bằng bảo thạch từ trong tay của tỳ nữ, mở họp ra,

không

phải vàng bạc châu báu, mà là

một

túi hương.

Di Tang công chúa nối: “Đây là Già Là hương nổi tiếng của Tây Khương quốc, mùi thơm ngát, thanh nhã vô cùng, đây là

một

loại túi hương đơn giản, nhưng để trong cung điên, hương thơm có thể để tận ba ngày mà

không

bay hương. Trận tỷ thí này, Di tang đương nhiên

không

suy nghĩ nhanh nhẹn bằng Chu tiểu thư,

không

thể so thi từ, chỉ xin đặt

một

vấn đề.”

Chu Lâm Lang cho rằng Di Tang công chúa muốn hỏi những loại hương thơm có thể so sánh, khóe miệng mang theo nụ cười khéo léo,

nhỏ

giọng trả lời: “Kính xin công chúa ra đề.”

Di Tang công chúa lấy túi hương trong tráp ra,

đi

tới bên người Chu Lâm Lang.

Vóc dáng của Di Tang công chúa cao hơn Chu Lâm Lang nửa cái đầu, nhưng Chu Lâm Lang lại tràn đầy tự tin, khí tràng

không

hề thua kém. Di Tang công chúa mở túi hương lấy ra hương liệu, bỏ vào bên trong lưu hương,

nói: “Bỏ

một

cây Già Là hương vào trong lửa, đốt xong cần tổng cộng khoảng hai khắc, chỉ là tính chất của hương liệu

không

đều, nếu chia đôi ra để đốt

sẽ

chỉ mất nửa thời gian, nhưng vẫn chưa tới

một

khắc, bây giờ Di Tang muốn Chu tiểu thư đốt hết túi hương này, trong vòng

một

khắc…”

Di tang công chúa

nói

xong, liền hành lễ với Thừa Đức đế và hoàng hậu,

nói: “Đây chính là câu hỏi của Di Tang.”

Nghe xong lời của Di Tang công chúa, ánh mắt mọi người đều đưa về phía lưu hương, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến biện pháp để giải đề. Chu Lâm Lang nghe xong, cũng sững người đứng tại chỗ, bình tĩnh

một

lúc, nàng nghĩ đến

một

đáp án, nhưng lại lập tức phủ định. Nàng ngẩn người, phát

hiệnvấn đề này nghe có vẻ đơn giản, nhưng thực tế lại vô cùng xảo trá, tính chất của hương liệu cung

không

đều, nếu chia làm hai phần, vậy đốt hết

mộtphần cũng

không

phải

một

khắc… Như vậy…

Di Tang công chúa nhìn Chu Lâm Lang

nói: “Mời Chu tiểu thư đưa ra câu trả lời.”

Chu Lâm Lang cảm thấy lạnh cả người, liếc mắt nhìn về phía An Vương phi, sau đó như sợ nhận được ánh mắt thất vọng, lập tức liền dời

đi, nỗ lực để bản thân bình tĩnh nghĩ biện pháp.

Nhất thời, trong toàn cung điện, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở.

Di An quận chúa hình bộ dạng của Chu Lâm Lang, lại nhìn Khương Lệnh Uyển bên cạnh, ghé vào tai nàng

nói: “Đề này tỷ chưa từng nghe qua, Di Tang công chúa này quả là biết làm khó dễ người ta, nếu như Chu tiểu thư

không

giải được cũng

không

phải là chuyện gì kỳ quái.”

Cũng đúng, Chu Lâm Lang cho dù có thông tuệ đến mức nào

thì

cũng chỉ là

một

tiểu



nương mười lăm tuổi mà thôi.

Khương Lệnh Uyển nhìn Chu Lâm Lang

đang

đứng ngây người giữ điện, nâng tay, thảnh thơi cắn

một

miếng điểm tâm, nhướng mày

nói: “Kỳ thực, đề này

không

khó.”

Di An quận chúa ngẩn ra.

Khương Lệnh Uyển nhìn Di An quận chúa, mím môi cười, sau đó kề sát bên tai nàng

nói. Di An quận chúa nghe xong, đôi mắt trợn trừng lên, thốt lên kinh ngạc: "thì

ra..."

Xuỵt. Khương Lệnh Uyển nhìn Di An quận chúa ra hiệu cho nàng im lặng, bây giờ

không

khí vô cùng yên lặng, các nàng lén tán gẫu

đã

có chút vô lễ.

Thừa Đức đế vốn mang ý cười, nhưng sau khi thấy Chu Lâm Lang

một

chữ cũng

không

thể

nói

ra, ý cười

trên

mặt liền dần thu lại. Mãi cho đến khi kết thúc thời gian quy định, lúc này mới tuyên bố kết quả tỷ thí. Chu Lâm Lang hạ mắt, khuôn mặt

nhỏ

trắng bệnh như tờ, đây chính là lần đầu tiên nàng chịu thất bại như vậy. Di Tang công chúa đứng ra an ủi: “Chu tiểu thư đừng để trong lòng.”

Chu Lâm Lang miễn cưỡng nở nụ cười,

nói: “Kính xin công chúa giải thích nghi hoặc.”

Di Tang công chúa xoay người, nhìn về phía các vị nữ quyến

nói: “không

biết ở đây có tiểu thư nào biết đáp án hay

không?”

Thừa Đức đế cảm thấy mất mặt, nhưng dù sao cũng có ba phần thi, trận này thua cũng

không

quan trọng, xem như để cho Tây Khương quốc chút mặt mũi, dù sao vẫn còn có hai cuộc tỷ thí.

hắn

nói: “Nếu như có vị tiểu thư nào ở đây biết được đáp án, cứ mạnh dạn đứng ra, chỉ cần trả lời, ắt

sẽcó thưởng.”

Dứt lời, liền thấy

một

vị tiểu thư bước ra khỏi chỗ ngồi, bước

đi

khoan thai, dáng vẻ khéo léo. Khương Lệnh Uyển sững sờ, nhìn chằm chằm Tô Lương Thần, trong lòng nàng vô cùng kinh ngạc.

Đời trước…



ràng

không

có chuyện như vậy.

Tô Lương Thần hành lễ với Thừa Đức đế và hoàng hậu, biểu thị rằng bản thân

đã

có đáp án. Thừa Đức đế nghe xong mặt rồng vui vẻ, hỏi họ tên xong mới để cho nàng giải đề. Tô Lương Thần nhìn Di Tang công chúa, hành lễ với nàng, sau đó mới rút cây hương liệu ra khỏi túi hương, sau đó đồng thời nhóm lửa vào hai đầu, lửa cứ như vậy cháy từ hai đầu cây hương liệu lan vào phần thân.

Sau đó mới đặt lại phần tro của cây hương liệu

đã

đốt xong vào lại lư hương.

Tô Lương Thần chậm rãi

nói: “Lúc nãy công chúa

đã

nói, Già Là hương muốn đốt hết tổng cộng cần hai khắc, nhưng tính chất lại

không

đồng đều, chia

một

nửa ra đốt lại chưa tới

một

khắc. Vậy đáp án chính là phải cùng đốt hai đầu. Nơi hai ngọn lửa tụ lại làm

một

khẳng định

không

phải là chính giữa, nhưng thời gian để đốt xong cây hương liệu này chắc chắn chỉ bằng

một

nửa so với chỉ đốt bằng

một

đầu, cũng chính là

một

khắc.” Nàng dừng lại

một

chút, mỉm cười

nói, “Công chúa,

không

biết lời dân nữ

nói

có đứng hay

không?”

Di Tang công chúa nghe xong, vô cùng sang khoái nở nụ cười: “Vị tiểu thư này thực thông mình, đây chính là đáp án chính xác.”

Tên tuổi của Tô Lương Thần căm bản

không

cách nào so sánh được với Chu Lâm Lang, bây giờ nhờ trận tỷ thí này, lại khiến cho

một

Tô Lương Thần vô danh, bước ra ngoài hấp dẫn ánh mắt mọi người. Tô Lương Thần mặc xiêm y trắng ngà, khuôn mặt

nhỏ

nhắn mang theo ý cười nhàn nhạt, dung mạo của nàng

không

hề thua kém Chu Lâm Lang…

một



nương như vậy, toàn Tấn thành sao lại

không

có người nào biết được?

Thừa Đức đế nghe xong, vô cùng vui vẻ.

Tô Lương Thần cúi đầu, quy củ trở lại chỗ ngồi, nhìn lão thái thái: “Ngoại tổ mẫu, con..."

Lão thái thái cười

nói: “Hài tử ngoan, ngồi xuống

đi.”

“Vang.” Tô Lương Thần ngồi xuống, ánh mắt vô tình liếc nhìn về phía Khương Lệnh Uyển.

Di An quận chúa là

một

người thông tuệ, sao có thể

không

nhìn ra địch ý giữa hai người, chỉ là… nàng nhìn tiểu



nương ở bên người, thấy đôi gò má còn mang theo chút mập mạp của trẻ con nhưng bây giờ

đã

lộ ra vẻ xinh đẹp của thiếu nữ, hơn nữa, đáp án kia, muội ấy cũng biết. Có thể nhìn ra được, nàng là người

không

thích

sự

huyên náo.

Khương Lệnh Uyển

không

muốn là huyên náo, đây là nguyên nhân chủ yếu, còn

một

nguyên nhân khác nữa, cũng bởi vì đáp án này là kiếp trước Lục Tông

đã

nói

cho nàng. Có điều, đây chỉ là

một

vấn đề cực kì đơn giản, chỉ là suy nghĩ

không

đúng hướng, nên

sẽ

đi

đến ngõ cụt, đương nhiên là

không

nghĩ ra được biện pháp, nếu như thanh đổi cách nghĩ, đáp án rất nhanh

sẽ

lộ ra.

Tô Lương Thần từ bây giờ liền hấp dẫn được rất nhiều ánh mắt. Chu Lâm Lang ngồi ở bên cạnh An Vương phi trong lòng

âm

thần tức giận, nuốt

không

nổi cơn tức này, mãi cho đến trận thi đấu thứ hai mới chủ động ra sức, lấy công chuộc tội.

Chu Lâm Lang từ

nhỏ

đã

học đủ cầm kỳ thư họa, hơn nữa, tiên sinh dạy đàn cho nàng chí là Vân tiên sinh, nhạc công có tiếng của Đại Chu. Có điều,

một

năm trước Vân tiên sinh

đã

đi

chu du thiên hạ, trước khi

đi



nói

với Chu Lâm Lang, những điều có thể dạy nàng

đã

dạy, chuyện còn lại phải để bản thân Chu Lâm Lang tự

đi

ngộ

Trận đấu thứ hai, Di Tang công chúa đàn

một

khúc tỳ bà vô cùng đặc sắc, khiến cho toàn sảnh đường nghe đến ngây người, nhưng sắc mặt Chu Lâm lang

không

hề thay đổi, đầu ngón tay bấm xuống phím đàn, đánh

một

khúc Bách Điểu Hướng Phượng

đi

sâu vào lòng người, sau lại hấp dẫn được

mộtđàn chim khách, kỳ cảnh bực này,

không

khỏi khiến mọi người há hốc mồm. Cuối cùng, đường nhiên là Chu Lâm Lang thắng được trận này, vô cùng có mặt mũi, hơn nữa còn có thể bảo vệ danh tiếng của mình.

Hai cuộc tỷ thí, Đại Chu đều thắng cả hai, kết quả kiếp này bị lệch khỏi kiếp trước, cũng vì có Tô Lương Thần đứng ra giải đề.

Kế tiếp là đấu võ, cực kỳ quan trọng.

Nội dung tỷ thí chính là cưỡi ngựa bắn cung.

Đại Chu những năm gần đây cũng chú trọng võ nghệ, cưỡi ngựa bắn cung là chương trình học

không

thể thiếu đối với con cháu quý rộc; mà người Tây Khương quốc bọn họ lớn lên

trên

lưng ngựa, mỗi

một

kĩ xảo,

một

động tác đều vô cùng điều luyện, trận tỷ thí cuối cùng, hai bên có thể

nói

là lực lượng ngang nhau.

Phù Châu vương tử

nói: “Tiểu vương nghe

nói, thái tử là người vô cùng am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, nếu ngày hôm nay có thể so tài với thái tử, vậy đây chính là vinh hạnh của tiểu vương.”

Lời này vừa dứt, thái tử

đang

vốn đinh cầm lấy chén rượu liền khựng lại

một

chút, sắc mặt hơi trở nên trắng bệch.

Tiết Tranh lại theo bản năng nhìn về phía

hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, hồi lâu mới tách ra.

Khương Lệnh Uyển cũng biết nội tình. Nếu nàng nhớ

không

lầm, thái tử này mấy ngày trước đây mới bị

một

vết thương ở chân, những bước

đi

khi nãy

hắn

đều cực lực

ẩn

dấu, nhưng nếu như nhìn cẩn thận

thì

vẫn có thể nhận ra được. Đời trước thái tử cậy mạnh, vẫn

không

chịu

nói

rõ, sau đó liền thất bại ở Phù Châu vương tử, khiến Thừa Đức đế vô cùng thất vọng.

Phù Châu vương tử mỉm cười nhìn thái tử,

nói: “Sao vậy? Hay là Thái tử

không

muốn cho tiểu vương chút mặt mũi,

không

muốn tỷ thí với tiểu vương?”

Tiết Tranh siết chặt chén rượu trong tay, đầu ngón tay trở nên trăng bệch, nàng muốn đứng lên, nhưng lại bị Khương Lệnh Uyển kéo lại, thấy giọng

nói: “Tranh biểu tỷ, tỷ làm cái gì vậy?"

Tiết Tranh

nói: “Tỷ

không

ưa gì bộ dáng này của tên vương tử kia, thái tử

hắn…

trên

chân có thương tích, sao có thể thắng được tỷ thí??

Nghe xong lời này, Khương Lệnh Uyển sửng sốt, hỏi: "Tranh biểu tỷ làm sao biết được?"

Tiết Tranh mím môi, sắc măt

không

tự nhiên

nói: “Hai ngày trước, tiểu tử kia,

không

đúng… thái tử vì ta mà té khỏi lưng ngựa.”

Đôi mắt Khương Lệnh Uyển trợn trừng lên, hiển nhiên là

không

thể ngời rằng Tiết Tranh có quen biết với thái tử. Nàng tỉ mỉ suy nghĩ đến hành động vừa rồi của Tiết Tranh, hình như là từ sau khi thái tử tiến vào liền trở nên là lạ,

nói

như vậy… Sợ là hai người

không

không

đơn giản chỉ là hơi có chút quen biết.

Tiết Tranh

nói: “hắn

vì tỷ mà bị thương, tỷ giúp

hắn

ứng chiến, sao lại

không

thể?”

Khương Lệnh Uyển vội khuyên nhủ: “Tranh biểu tỷ tỷ đừng kích động.” Vi biểu tỷ này của nàng thanh danh

đã

như vậy, nếu làn tỷ thí này may mắn có tể chiến thắng Phù Châu vương tử, chuyện này đối với

một



nương cũng

không

phải là chuyện tốt gì. Hơn nữa tài cưỡi ngựa bắn cung của vị Phù Châu vương tử này nàng

đã

từng thấy qua, Tranh biểu tỷ của nàng cho dù có lợi hại, nhưng sợ rằng cũng

không

phải đối thủ của

hắn.

Tiết Tranh thấy thái tử

đang

định đứng lên ứng chiến, vội vàng muốn đứng dậy, khi nàng

đang

định chạy ra ngoài, mới nhìn thấy

một

người

đang

từ ngoài cửa tiến vào.

hắn

mở miệng, sắc mặt lạnh nhạt

nói: “Thái tử

đang

bị thương ở chân,

không

tiện tỷ thí với vương tử, nếu như vương tử

không

chê, tại hạ nguyện ý chấp nhận thách đấu.”

Thanh

âm

nói

năng vô cùng khí phách, lại vô cùng quen thuộc, Khương Lệnh Uyển nghe được liền cảm thấy vui vẻ, nhanh chóng giương mắt lên nhìn.

Người đứng ở cửa vóc dáng cao lớn, gương mặt tuấn mỹ vô song, mặc

một

bộ trường bào màu xanh ngọc, hoa văn thô ráp mạnh mẽ, chỉ cẩn

hắnđứng yên

một

chỗ

đã

khiến mọi người cảm nhận được

một

luồng khí tràng khϊếp người.

Nam tử như vậy,

không

phải Lục Tông của nàng

thì

còn có thể là ai được?

Khóe miệng Khương Lệnh Uyển cong lên,

trên

mặt

không

giấu được vui mừng, nàng cũng

không

ngờ rằng Lục Tông lại về sớm như vậy.

Lục Tông là

một

người khiến cho ngươi rất có cảm giác an toàn, giống như chỉ cần nhìn thấy

hắn

thì

mọi chuyện dù khó giải quyết đến mấy cũng khiến lòng ngươi

không

còn lo lắng. Nàng lấy lại tinh thần, vội vàng kéo Tiết Tranh về chỗ,

nhỏ

giọng

nói: “Tranh biểu tỷ, ngồi xuống."

Tiết Tranh thấy mẫu thân nàng giống như muốn nhào lên đánh người, đầu lập tức co rụt lại, nhéo nhéo mu bàn tay của muội muội, yên lặng ngồi xuống.

Phù Châu vương tử nhìn thấy ngươi đến, nhíu mày hỏi: "Ngươi là người phương nào?"

Lục Tông hành lễ, thanh

âm

vang dội trả lời: “Thái tử

đã

từng

nói

với thần, nếu ngày khác hữu duyên, hy vọng có thể được tỷ thí

một

lần với Phù Châu vương tử. Chỉ là hôm nay chân của thái tử

đang

bị thương,

không

tiện luận bàn với vương tử. Từ

nhỏ

thần

đã

theo thái tử hộc cưỡi ngựa bắn cung, tuy rằng tài nghệ

không

bằng thái tử… nhưng nếu vương tử

không

chê, thần nguyện ý thay thái tử nghênh chiến.

Thái tử nhìn Lục Tông, chậm rãi

đi

đến bên người

hắn, giơ tay vô vỗ trường bào của

hắn, nụ cười sang sảng

nói: “Đúng vậy,



mệnh ngươi thay

cônghênh chiến!”