Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngô Gia Kiều Thê

Chương 83

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Tiểu Huân

Beta: Mira

Chu Lâm Lang vừa về tới An vương phủ, liền nhanh chóng trở về phòng của mình.

Chu Lâm Lang ngồi trước gương, gương mặt nhất thời

không

còn chút máu, trắng bệnh hồi lâu, sau đó mới nhìn nha hoàn

nói: “đi

xuống hết

đi

ta muốn ở

một

mình.”

Bọn nha hoàn nhanh chóng hành lễ lui ra ngoài, lúc này Chu Lâm Lang mới cắn chặt môi, vung tay lật đổ gương xuống dưới đất.

“Rầm”

một

tiếng, tất cả trang sức và châu báu bên trong đều đổ xuống dưới.

Trâm vàng vòng ngọc đều vỡ nát, hạt dây chuyền rơi rải rác, lăn tới các góc trong phòng.

Đôi mắt Chu Lâm Lang đỏ hồng, tức giận đến mức

không

thể kiềm chế, sau đó mới từ trong ngăn kéo lấy bộ trang sức mẫu đơn ra, ném cả tráp ra ngoài cửa sổ!

Nếu

không

phải nàng làm rơi chiếc khăn tay nên phải quay trở lại, nàng cũng

thật

không

nghĩ tới, ở trong lòng Lục Tông, nàng lại là nữ nhân như thế!

hắn

chỉ

một

mực nhận đinh Khương Lệnh Uyển, ích kỉ đến mức

không

để ý tới hạnh phúc của muội muội mình cũng muốn cưới Khương Lệnh Uyển!

“Lâm Lang.” An Vương phi nghe được động tĩnh

đi

vào, nhìn thấy những đồ trang sức rơi rải rác đầy

trên

đất, lúc này mới sợ hết hồn. Nàng nhìn qua, thấy viền mắt của nữ nhi đỏ bừng, khóc đến mức thương tâm vô cùng, lập tức lo lắng

nói, “Làm sao vậy? Đến tột cùng là

đã

phát sinh chuyện gì?” Nữ nhi của nàng, từ khi còn nhỉ

đã

vô cùng đoan trang khéo léo, vô cùng chú tâm đến vẻ bề ngoài, trước đến nay chưa từng để lộ tâm tình ra trước mặt người ngoài. Nhìn dáng vẻ này của nữ nhi, An Vương phi sốt ruột, thấy nữ nhi chỉ lo khóc than mà

không

chịu

nói

lời nào, khuôn mặt

nhỏ

vô cùng đáng thương, càng khiến cho lòng nàng lo lắng bất an.

Chỉ có ở trước mặt An Vương phi, Chu Lâm Lang mới có thể lộ ra kiều thái bình thường của

một

tiểu



nương, nàng

không

cần phải chú ý tới thứ gọi là dáng vẻ thục nữ, chỉ dựa vào lòn An Vương phi, oan ức

nói: “Nương, nữ nhi

không

phục, nữ nhi

không

phục!"

An Vương phi

nhẹ

nhàng vỗ về sống lưng của nữ nhi, nhìn nàng khóc như vậy, lòng càng thêm khó chịu. Chỉ cần nữ nhi vừa khóc, lòng của nàng liền vô cùng đau đớn.

An Vương phi lấy khăn tay ra lau nước mắt cho nữ nhi, sau đó mới hỏi: “Đến tột cùng

đã

xảy ra chuyện gì?

nói

với nương

đi, nương

sẽ

nghĩ cách cho con.”

Chu Lâm Lang cũng biết mẫu thân của mình là người thâm minh đại nghĩa, chắc chắn

sẽ

đứng về phía nàng, bày mưu tính kế cho nàng, chỉ cần

nóihết tất cả mọi chuyện, ngoài trừ chuyện nàng ngăn cản Lục Bảo Thiền cứu Khương Lệnh Uyển ra, “... Khi còn bé, nướng

đã

nói

rằng, chỉ cần nữ nhi nỗ lực học tập cầm kỳ thư họa, ngày sau Tông biểu ca nhất định

sẽ

nhìn nữ nhi bằng con mắt khác, nhưng đến bây giờ Tông biểu ca vẫn chỉ quan tâm đến Khương Lệnh Uyển, nữ nhi

không

cam lòng.”

Biết được nữ nhi phải chịu oan ức như vậy, An Vương phi cũng vô cùng buồn bực, thầm mắng Lục Tông kia qua

không

có mắt. An Vương phi cúi đầu, thấy nữ nhi khóc đến thũng hai con mắt, liền

nhẹ

giọng

nói: “Vậy con phải

nói

thật

với nương, con

thật

sự

yêu

thích Lục Tông?”

Chu Lâm Lang nức nở

một

chút, gương mặt

nhỏ

nhất thời nổi lên mấy phần đỏ ửng. Đến cùng vẫn chỉ là

một

tiểu



nương,

nói

đến loại chuyện như vậy luôn luôn có chút ngượng ngùng. Nàng hạ mắt,

trên

hàng mi còn dính nước mắt, ngữ khí nức nở

nói: “Nữ nhi cũng

không

biết, chẳng qua là cảm thấy Tông biểu ca có khí phái nam tử hơn tất cả mọi công tử quý tộc trong Tấn thành, là

một

nam nhân đỉnh thiên lập địa, nữ nhi nhìn thấy biểu ca liền thấy vui vẻ. Nương, chuyện này nữ nhi chỉ

nói

với

một

mình nương…”

“Nương cũng là người từng trải, đương nhiên cũng hiểu.” An Vương phi nhớ tới bản thân nàng năm đó. Hành động của nàng dũng cảm hơn tất cả khuê nữ bình thường trong Tấn thành, chưa từng che lấp ái mộ đối với Khương Bách Nghiêu, đáng tiếc, tấm lòng son lại bị phụ

một

cách

khôngthương tiếc. Nàng luôn tự hỏi, gia thế, dung mạo, tài nghệ, mọi thứ nàng

không

hề thua Chu Tố Cẩm, nhưng trong mắt Khương Bách Nghiêu lại chỉ có

một

mình Chu Tố Cẩm, chưa từng nhìn về phía nàng. Nàng trong lúc nhất thời tức giận mới tiếp nhận Chu Chẩn, trở thành tẩu tẩu của Khương Bách Nghiêu và Chu Tố Cẩm, cũng coi như là ép nàng ta

một

đầu… Nhưng mà, chỉ như vậy sao có thể che lấp nỗi oan ức trong lòng nàng?

Mỗi ngày tết đến, nàng nhìn thấy hình ảnh ân ái của hai vợ chồng Khương Bách Nghiêu, cho dù bọn họ

đã

kết hôn hơn hai mươi năm, nhưng

yêuthương của Khương Bách Nghiêu đối với thê tử chưa bao giờ suy giảm, ngay cả thϊếp thất, cũng chưa từng có

một

người. Hai vợ chồng cũng sinh được

một

trai

một

gái, cuộc sống viên mãn đến

không

thể viên mãn hơn được.

Mà bây giờ, nữ nhi của nàng, cũng giống như nàng ngày trước.

Hai mươi năm trước, Chu Tố Cẩm đoạt phu quân của nàng; hai mươi năm sau, nữ nhi của Chu Tố Cẩm lại tới cướp con rể của nàng.

Cơn giận này sao nàng có thể nuốt trôi?

An Vương phi lau khô gương mặt

nhỏ

đầy nước mắt của nữ nhi, ôn nhu

nói: “Lâm Lang, con yên tâm, ta cũng rất thích Lục Tông, con coi trọng

hắn, đúng là rất tinh mắt.”

Chu Lâm Lang giương mắt: “Nương?”

An Vương phi

nói: “Nếu như con vừa ý Lục Tông như vậy, nương tất nhiên

sẽ

thay con quyết định. Con nha, đừng có gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc lóc, nếu như bị người ngoài nhìn thấy

thì

còn ra thể thống gì? Đến đây, cùng

đi

rửa mặt với nương, nếu như lần sau con khóc, nhất định phải khóc cho

thật

xinh đẹp, có được

không?”

Cơn giận trong lòng Chu Lâm Lang

đã

nguôi, lúc này lại cảm thấy thất thố, nhanh chóng cúi đầu cắn môi

nói: “Nữ nhi biết rồi.”

Sau khi An vương phi trấn an nữ nhi, liền ra khỏi viện của Chu Lâm Lang.

Sau khi trở về phòng, nàng mới chợt nhớ tới

một

chuyện, quay về phía nha hoàn tâm phúc

nói: “Vương gia đâu?”

Nha hoàn tâm phúc của An vương phi tên gọi Kim Xuyến,

đã

hầu hạ An Vương phi mấy năm, làm việc rất ổn thỏa, vô cùng được An Vương phi tín nhiệm. Kim xuyến

nói: “Hồi Vương phi, hôm nay… Hôm nay là sinh nhật của Nhị tiểu thư, vương gia

đã

đi

thăm Nhị tiểu thư…” Kim xuyến đánh giá sắc mặt của An Vương phi

một

chút, sau đó

nói

tiếp, “Vương gia còn

nói

đêm nay vẫn còn chuyện quan trọng phải xử lý nên

sẽ

nghỉ ngơi ở thư phòng, Vương phi

không

cần chờ ngài ấy, dặn Vương phi nên

đi

nghỉ ngơi sớm

một

chút.”

Sắc mặt An Vương phi nhát thời giận run, hai tay giấu trong tay áo nắm chặt lại,

một

hồi lâu sau mới cười

nói: “Tốt,

thật

là có cốt khí.”

Kim Xuyến lại

nói: “Vương phi, kỳ thực nô tỳ cảm thất, Vương gia

thật

lòng vẫn rất quan tâm Vương phi. Những năm nay, ngay cả

một

thϊếp thất cũng

không

có, mặc dù có hơi chút quan tâm đến Nhị



nương, nhưng những chuyện khác Vương gia vẫn rất chu toàn. Nhị tiểu thư tuy là thứ nữ, nhưng

nói

đến cùng vẫn là nữ nhi của vương gia, còn mất nương từ sớm, máu mủ tình thâm, Vương gia nhìn Nhị tiểu thư



đơn như vậy đương nhiên là

không

thể nhẫn tâm khiến Nhị tiểu thư chịu thiệt thòi. Vương phi đừng trách nô tỳ lắm miệng, nếu như Vương phi chịu lui xuống

một

bước, Vương gia ngài ấy —— "

“Muốn ta lui bước?” An vương phi nhất thời thu hồi ý cười, trong lòng lại cảm thấy hoang đường. Nàng nhìn Kim Xuyến

nói, “hắn

có tới đây hay

không, ta căn bản

không

để ý, cho dù

hắn

có cưới thứ phi, sườn phi, ta cũng

sẽ

không

nói

nhiều

một

câu. Kim Xuyến, ngươi chưa gả làm vợ nên ngươi

khônghiểu, nếu như

một

nam nhân

đã

không

yêu

ngươi, cho dù trong lòng

hắn

có ngụy trang đến mức nào,

hắn

ôm ai trong lòng, đều ấy cũng

không

hề quan trọng.”

Kim Xuyến vội vàng cúi đầu: “Nô tỳ biết sai.”

·

Sau ngày nàng từ Vinh Vương phủ trở về, Khương Lệnh Uyển liền cảm thấy trong lòng nàng luôn ngọt ngào như ăn mật vậy, lúc

đi

học

thì

nhớ

hắn, buổi tối

đi

ngủ, trong đầu cũng chỉ có hình ảnh của

hắn. Gộp cả hai kiếp lại cũng chưa bao giờ nàng nghĩ tới

một

người nhiều như vậy. Đời trước, chỉ khi nàng và Lục Tông kết hôn, lần thứ nhất nàng nhớ

hắn

là khi

hắn

đi

xa nhà, mới thoáng có chút nhớ nhung, nhưng ngày sau khi nghe

nói

Cẩm Tú phường lại đưa tới mấy bộ y phục mùa xuân xinh đẹp, nàng liền quên Lục Tông sạch sành sanh.

Lúc trước nàng

không

cảm thấy có gì quá khác biệt, nhưng đến bây giờ, khi trong lòng chứa đựng

một

người, lúc rảnh lại nhớ tới, tâm tình cũng

thậtrất tốt.

Tâm tình thoải mái giống như làm việc gì cũng đều thông thuận, ngay cả Tạ Cửu cũng nhiều thêm mấy phần ôn hòa với nàng.

Ngày hôm đó sau khi học xong, Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên nhìn thấy khối ngọc

trên

cổ Tạ Cửu. Lần trước Tạ Cửu vì thiếu bạc nên phải mang ngọc bội kia cầm cố, Tạ Trí Thanh

đã

nhanh chóng chuộc về lại, chỉ là Tạ Cửu làm người vô cùng kiêu ngạo,

không

muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ chán nản bất lực của nàng, chắc chắn

sẽ

không

dễ dàng tiếp nhận giáp đỡ. Bây giờ thấy nàng có thể thu hồi ngọc bội, nghĩ rằng chắc hẳn Tạ Trí Thanh

đã

phải tốn

không

ít tâm tư. Khương Lệnh Uyển tự nhận bản thân

không

hề thiện tâm như Tứ tỷ tỷ của nàng, nhưng nhiều năm thầy trò, tóm lại vẫn có chút tình nghĩa, lúc trước nàng

đã

đề cập chuyện này với Chu thị, Chu thị vốn rất cảm kích Tạ Cửu, đương nhiên

sẽ

thêm chút bạc cho nàng, có điều nàng cũng sợ Tạ Cửu nghĩ nhiều, nên cũng chỉ dám thêm

một

chút.

Khương Lệnh Uyển bước ra khỏi chỗ học, lúc nàng nàng mới cảm thấy cả người trở nên khoan khoái. Khương Lệnh Đề nhìn dáng vẻ này của Lục muội muội, hai con mắt nheo lại

hiện



ý cười: “Tâm tình của Lục muội muội gần đây hình như rất tốt.”

Bị nhìn ra rồi.

Khương Lệnh Uyển che mặt cười, “Đúng là

không

tệ.” Dù sao nàng và Lục Tông coi như tâm đầu ý hợp. Nàng nhìn Tứ tỷ tỷ của mình, mắt thấy Tứ tỷ tỷ chuẩn bị cập kê, bà mối đều

đã

lục tục tới cửa làm mai. Tứ tỷ tỷ tuy là thứ nữ, nhưng xét trong hầu hết gia tộc, lại là

một

người cực kì xuất sắc, Tứ tỷ tỷ nàng sau khi gả

đi

chắc chắn

sẽ

không

chịu thiệt thòi. Nhưng mà,



nương tốt

không

lo

không

có chỗ gả, Tứ tỷ tỷ nàng chỉ mới vừa cập kê thôi, việc hôn nhân này là chuyện cả đời, đương nhiên là phải chậm rãi lựa chọn. Hơn nữa bên

trên

còn có

một

Khương Lệnh Dung, Khương Lệnh Huệ, việc hôn nhân vẫn chưa cần gấp gáp.

Sơn Trà mặc

một

bộ xiêm y mà xanh ngọc bích, gương mặt

nhỏ

đỏ bừng chạy tới

nói: “Lục tiểu thư, Di An quận chúa đến thăm tiểu thư.”

Di An quận chúa.

Khương Lệnh Uyển mỉm cười, lúc này mới nhanh chóng

đi

Ngọc Chi viện chiêu đãi Di An quận chúa.

Nàng vừa vào nhà, liền nhìn thấy Di An quận chúa ngồi

trên

ghế tử đàn thưởng mai, búi tóc chải

một

kiểu đơn giản, mặc

một

bộ xiêm y bằng gấm màu hồng nhạt, trang phục đoan trang khéo léo,

đang

nói

chuyện với mẫu thân nàng. Khương Lệnh Uyển

đi

tới, nhìn về phía nàng gọi

một

tiếng, "Gia Nguyệt."

Chu thị lại nghiêm mặt

nói: “Lễ nghi ngày thường nương dạy cho con chạy đâu hết cả rồi?”

Di An quận chúa

nói: “Phu nhân, con và Xán Xán vừa gặp

đã

quen, là con

nói

muội ấy gọi con như vậy, hơn nữa, gọi như vậy

sẽ

thân thiết hơn.” Nét mặt của nàng vô cùng thân thiết và ôn hòa, tuy rằng

không

xán lạn tràn đầy sức sống như nhưng



nương cùng tuổi khác, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thoải mái tự tại,

không

hề có chút nào giống như giả bộ, càng

không

yếu ớt như tiểu thư sống trong nhung lụa từ

nhỏ, nhìn giống như

mộttiểu



nương yên tĩnh nội liễm.

Chu thị cũng biết, mấy ngày nay, nữ nhi rất thường đến phủ công chúa để thăm Di An quận chúa, xem như là bù đắp sai lầm của nhi tử. Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Di An quận chúa, nàng

thật

sự

rất yếu, có thể dễ dàng thấy được, tiểu



nương này là

một

người yếu đuối mong manh. Nhưng tính cách của nàng lại rất tốt, được cả gia đình sủng ái, nhưng lại có thể ôn hòa hữu lễ như vậy, đúng là khó được.

Khương Lệnh Uyển tiếp xúc nhiều với Di An quận chúa, đương nhiên là hiểu



tính cách của nàng, động tác cũng ít

đi

mấy phần câu nệ, nhanh chóng

nói

với Chu thị: “Nương, ngài

đi

trước

đi, để con tiếp Gia Nguyệt là được. Ngài ở lại chỗ này, tiểu



nương chúng con

nói

chuyện

sẽ

không

tiện.”

Chu thị cũng biết mình ở lại

sẽ

không

tiện, thấy tính cách của Di An quận chúa tốt như vậy, nàng cũng rất yên tâm, tùy ý để hai tiểu



nương ở lại

nóichuyện. Thấy Chu thị

đi

rồi, Khương Lệnh Uyển mới ngồi xuống bên cạnh Di An quận chúa, tinh tế đánh giá

một

chủ, lại cười

nói: “Muội thấy khí sắc của tỷ hình như

đã

tốt hơn rất nhiều.”

Di An quận cháu

nói: “Ừm, đúng là

đã

tốt hơn rất nhiều.” Nàng nhìn tiểu



nương trước mắt, gương mặt tròn tròn đỏ ửng, vô cùng hâm mộ

nói: “Nếu như tỷ có thể khỏe mạnh như muội

thì

tốt rồi, chỉ là tỷ…”

Khương Lệnh Uyển nắm lấy tay Di An quận chúa,

nói: “Tỷ nha, đừng suy nghĩ lung tung. Bây giờ trong viện

đang

nở hoa, chúng ta cùng

đi

xem

đi, tâm tình

sẽ

tốt hơn nhiều, có được

không?”

Di An quận chúa gật đầu.

Hai người cùng nhau ra ngoài, bên ngoài

đã

có người vừa mới học xong hấp tấp chạy đến.



đi

gấp, cho dù

đã

kịp dừng lại, nhưng cũng va phải tiểu



nương trước mắt.

Khương Dụ ngẩn ra, lúc này đúng là lại dẫm phải vết xe đổ, nhanh chóng kéo người lên.

Di An quận chúa giương mắt nhìn nam tử trước mặt, hai người cách nhau rất gần, nhất thời gương mặt liền đỏ bừng lên, vội vàng cúi đầu.

Khương Dụ nhanh chóng buông tay, lắp bắp

nói: “Xin lỗi, ta… muội

không

có chuyện gì chứ?”

Khương Lệnh Uyển

thật

sự

bó tay với ca ca này của nàng, nhíu chặt lông mày

nói: “Ca ca, ca phải bỏ cái tính hấp tấp này

đi

thôi, cả tật xấu va phải người khác này cung phải bỏ ngay. Nếu như ca lại khiến Gia Nguyệt hôn mê, ba vị Hoắc công tử tiếp tục tha cho ca mới là lạ.”

nói

xong liền quan tâm nhìn Di An quận chúa

một

lượt, thấy tiểu



nương thân thể kiều

nhỏ

chẳng những

không

trở nên trắng bệch, hơn nữa còn trở nên hồng hào. Khương Lệnh Uyển ngơ ngẩn, đương nhiên cũng biết tiểu



nương

đang

thẹn thùng. Nàng đột nhiên nhớ tới mỗi lần Di An quận chúa

nói

chuyện với nàng, chỉ cần nghe nàng

nói

tới ca ca, giống như là

sẽ

trở nên chăm chú.

Khương Lệnh Uyển cầm lấy tay nàng, lại liếc nhìn ca ca nhà mình

một

chút.

Thấy lỗ tai

hắn

nóng lên, nam nhân da dày thịt béo, quả là vô cùng ít khi thấy

hắn

ngượng ngùng.

Buổi tối, Khương Lệnh Uyển lặng lẽ thăm dò ý tứ của Chu thị, nhưng nàng vẫn chưa đề cập đến chuyện của ca ca.

Ấn tượng của Chu thị đối với Di An quận chúa đúng là

không

tồi, chỉ là vừa nghĩ đến tiểu



nương thân thể suy nhược kia, lại thở dài: “Đứa

nhỏ

Di An này, quả

thật

không

tệ, chỉ là thân thể quá kém, sau này sợ là phải

thật

sự

chú tâm điều dưỡng.”

Sắc mặt Khương Lệnh Uyển trở nên

âm

trầm.

Đời trước Di An quận chúa và ca ca đều bị người bên gối phản bội, nếu như đời này ca ca có thể thích Di An quận chúa, mà Di An quận chúa cũng để ý ca ca, như vậy hai bên đều tình nguyện,

không

thể nào tốt hơn được nữa. Nàng cũng biết Bảo Thiền thích ca ca, nhưng ở chuyện cảm tình,

khôngphải

một

bên thích là có thể được. Giữa ca ca và Bảo Thiền, về tình về lý, nàng đương nhiên

sẽ

nghiêng về cảm thụ của ca ca. Lúc trước nàng vẫn lo lắng ca ca

sẽ

giẫm và vết xe đổ Chu Lâm Lang mà ngã đến mức

không

thể đứng lên được, sau đó lại tiếp tục huyên náo gia đình

không

yên, nếu như bây giờ ca ca

không

còn

yêu

thích Chu Lâm Lang, mà lại có ý với Di An quận chúa. Hơn nữa Di An quận chúa lại là

một



nương tốt,

không

nên để cho Lục Lễ chà đạp, nếu như có thể cùng

một

chỗ với ca ca nàng, vậy quả là

một

mối nhân duyên tốt.

Nhưng mà mẫu thân nàng tuy rằng có ấn tượng tốt với Di An quận chúa, nhưng lại

không

hề liệt tỷ ấy vào danh sách ửng cử viên con dâu của nương.

Lão tổ tông vẫn luôn nhắc đến việc hôn nhân của ca ca, muốn ôm chắt trai sớm, cho dù tính tình Di An quận chúa có tốt, nhưng sợ rằng cũng

sẽkhông

đồng ý.

Khương Lệnh Uyển bật thốt lên: “Có cần phải đặt nặng việc sinh con như thế

không?”

Chu thị biết được nữ nhi nàng là kiểu người

không

biết xấu hổ, lại cũng che chở cho Di An quận chúa, nghe xong lời của nàng, tất nhiên là

khôngthích, nhưng có

một

số việc nữ nhi

không

hiểu, nàng cũng

không

thể giải thích cặn kẽ, “Xán Xán, con còn

nhỏ

tuổi,

một

số việc con

không

hiểu. Nhưng con phải nhớ, con nối dõi, là điều quan trọng nhất đối với

một

nữ nhân. Con

không

biết, trước đây, khi nương vừa mới gả vào, lão tổ tông cũng

khônghài lòng nương, sau khi có ca ca con, thái độ của lão tổ tông vơi nương mới tốt hơn

một

chút. Nhị thẩm thẩm của con, cũng như vậy.”

Khương Lệnh Uyển mím môi, nhất thời

không

thể phản bác.

Buổi tối, Khương Lệnh Uyển tắm rửa xong liền lên giương, nhưng nàng lại trằn trọc khó có thể ngủ được.

Nương thưởng thức Gia Nguyệt như vậy, nhưng bởi vì vấn đề con cái lại loại bỏ tỷ ấy khỏi phạm vi tuyển con dâu của nàng.

Điểm này kỳ thực nàng hiểu rất

rõ.

Đời trước, thời gian đầu nàng gả cho Lục Tông tuy rằng trôi qua vô cùng tự tại, nhưng sau này lại vẫn chưa có con, xác thực là có

không

ít người chỉ chỏ sau lưng nàng. Thói đời chính là như vậy, nàng lại muốn độc chiếm Lục Tông, cho dù

không

thể sinh hài tử, nhưng vẫn

không

mở miệng đồng ý nạp thϊếp cho

hắn.

Khương Lệnh Uyển nằm trong chăn, tóc dài đen như mực xõa tung sau gáy, suy nghĩ

một

chút liền cảm thấy chóp mũi có chút chua xót, kéo chăn lên che lại mặt, sau

một

lúc mới thò đầu ra, hà miệng thở dốc.

“Cốc cốc cốc.” tiếng gõ cửa sổ.

Trời tối như mực, tuy rằng động tĩnh

nhỏ, nhưng nàng vẫn có thể nghe được rất

rõ.

Hô hấp Khương Lệnh Uyển hơi cứng lại. lúc này mới bước chân trần xuống giường, nhìn thấy có bóng người bên ngoài, lập tức giơ cây trâm sắc bén trong tay lên, cảnh giác hỏi: “Ai?”

“Xán Xán, là huynh.”
« Chương TrướcChương Tiếp »