Edit: Tiểu Huân
Beta: Mira
Lục Bảo Thiền chỉ là
một
tiểu
cô
nương, tay mềm lực yếu làm sao đủ sức để kéo Khương Lệnh Uyển lên?
Khương Lệnh Uyển đưa tay ra, thấy đôi mắt nàng mông lung, khóe mắt hơi nhiễm lệ, gương mặt trướng đỏ bừng, liều mạng đưa tay kéo nàng lên. Trong lòng Khương Lệnh Uyển cảm thấy ấm áp, dựa vào lực của nàng, chậm rãi bò lên
trên. Nước trong ao
không
sâu, cũng coi như sạch
sẽ, khí trời lúc này
không
tính là quá lạnh, nhưng thân thể tiểu
cô
nương có chút mảnh mai, dáng người cũng thấp, khiến nàng bị lạnh đến run lên.
Vừa mới rời khỏi ao, Lục Bảo Thiền liền ôm người vào trong lòng, thanh
âm
mang theo tiếng khóc nức nở: “Xán Xán, muội
không
sao chứ?”
Khương Lệnh Uyển thấy nàng sốt ruột, nhanh chóng động viên: “Muội
không
sao, cảm ơn Thiền tỷ tỷ.”
Lúc này Tạ Trí Thanh mới nhìn thấy,
đang
muốn tiến lại, Lục Bảo Thiền nhanh chóng che chở người trong lòng, nhìn Tạ Trí Thanh
nói: “Bây giờ Xán Xán có chút bất tiện, Tạ đại ca đừng lại gần.”
Dứt lời, Tạ Trí Thanh mới tỉnh táo lại.
Cũng đúng, phi lễ chớ nhìn.
Tạ Trí Thanh suy nghĩ
một
chút, cởϊ áσ bào bản thân ra, thả qua
một
bên,
nói: “Khương Lục tiểu thư bị nhiễm nước, vẫn nên phủ thêm áo choàng vào, sau đó trở về hậu viện nghỉ ngơi
một
chút.” Lời
đã
nói
xong, tuy rằng trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng vẫn phải xoay người rời
đi.
Hương hỏa của Tương Nguyên tự vô cùng cường thịnh, cho nên cũng xây thêm nhiều phòng cho khách hành hương xa ở lại, Khương Lệnh Uyển được đỡ đến phòng
nhỏ, cởi áp bào ra, tìm
một
bộ xiêm y sạch
sẽ
thay ra. Chỉ là da của nàng vô cùng mềm mại, xưa nay chỉ mặc xiêm y của Cẩm Tú phường, bây giờ vừa mặc xiêm y này vào, cả người liền cảm thấy khó chịu. Lục Bảo Thiền vô cùng lo lắng, thấy gương mặt
nhỏ
của Khương Lệnh Uyển trở nên trắng xám lại, môi cũng bị lạnh tím, vành mắt liền đỏ lên.
Khương Lệnh Uyển thấy bộ dáng này của Lục Bảo Thiền, liền tươi cười
nói: “Thiền tỷ tỷ
không
cần quá lo lắng,
không
phải muội
đã
không
có chuyện gì rồi sao? Chỉ là mấy năm qua thân thể của muội, muội luôn chú ý chăm sóc, bây giờ lớn hơn, càng thêm cẩn thận từng li từng tí
một, chỉ lo bản thân
sẽ
cảm lạnh. Hôm nay
không
cẩn thận bị rơi xuống nước, chắc chắn
sẽ
không
bị ảnh hưởng gì.”
Lục Bảo Thiền gật gù: “Hừm,
không
có chuyện gì là tốt rồi.” Trong lòng nàng cảm thấy bất an, bây giờ bình yên vô
sự, mới coi như thở phào
nhẹnhõm.
Chờ đến khi Chu Lâm Lang và Tạ Tinh Tinh đến, cả hai chỉ có thể đứng
một
bên nhìn,
trên
mặt đều lộ vẻ sầu lo.
Lúc Lục Tông mới đến, liền thấy Khương Lệnh Uyển ngồi
trên
ghế dài lót nệm bông, mái tóc dài rối tung, đôi mắt ướt nhẹp, thấy
hắn
đến liền sáng lên. Lục Tông gật đầu chào hỏi các vị
cô
nương khác trong phòng, sau đó mới xoải bước
đi
tới, liếc mắt nhìn Khương Lệnh Uyển nằm bên cạnh Lục Bảo Thiền. Lục Bảo Thiền có chút chột dạ, giương mắt gọi: “Ca ca.”
Tạ Tinh Tinh tuy rằng ngày thường thích trêu đùa nghịch ngợm, nhưng cũng là người rất có nhãn lực, nhanh chóng kéo lấy ống tay áo Chu Lâm Lang,
nói: “Lâm Lang, chúng ta
đi
ra ngoài trước
đi.”
Chu Lâm Lang
nhẹ
nhàng cắn môi, sau đó mới thở dài, liếc nhìn Lục Tông
một
cái, ung dung
đi
ra ngoài.
Hai người vừa ra khỏi cửa, Tạ Tinh Tinh liền thấy Tạ Trí Thanh cách đó
không
xa, nhanh chóng chạy tới, Tạ Trí Thanh hỏi: “Khương Lục
cô
nương như thế nào rồi?”
Thấy ca ca của mình quan tâm
cô
nương người ta như thế, Tạ Tinh Tinh giơ lên khóe miệng,
nói: “Ca ca
không
cần lo lắng, Xán Xán
không
sao.”
Tạ Trí Thanh gật đầu,
không
có chuyện gì là tốt rồi.
Trong phòng, Khương Lệnh Uyển nhìn Lục Tông, cười tươi
nói: “không
phải Tông biểu ca
nói
buổi chiều mới tới sao?”
Sắc mặt Lục Tông cũng
không
thay đổi, nghe
nói
nàng rơi xuống nước, trong lòng
hắn
vô cùng lo lắng, bây giờ thấy nàng
không
có việc gì,
hắn
coi như yên tâm.
hắn
nói: “Hôm nay
không
sao, lần sau phải chút ý.”
Lục Bảo Thiền xoay người, hiểu được ca ca có lời muốn
nói, vô cùng thức thời: “Ca ca, muội
đi
xem canh gừng của Xán Xán nấu xong chưa.”
“Ai, Thiền tỷ tỷ…” Khương Lệnh Uyển thấy sắc mặt Lục Bảo Thiền
không
được tốt, có chút lo lắng, nàng bất mãn nhìn Lục Tông, hơi giận dỗi
nói: “Hôm nay muội
không
cẩn thận bị rơi xuống nước, là Thiền tỷ tỷ giúp muội lên, muội thấy cổ tay tỷ ấy
đã
bị xước đỏ…”
Lục Tông nghe nàng
nói, hất áo bào ngôi xuống bên cạnh nàng, giơ tay vuốt ve tóc nàng. Khương Lệnh Uyển nhìn Lục Tông, nhịn
không
được cười cợt, hôm nay vốn dĩ nàng
đã
tốn công tỉ mỉ chuẩn bị trang phục, nhưng lại bị rơi xuống nước, mọi công sức đều mất hết, sắc mặt nàng bây giờ hẳn là rất tái nhợt. Nàng cắn cắn môi, thấy khăn bông đặt ở bên, lúc này mới cầm lên, đưa cho Lục Tông, tươi cười xinh đẹp
nói: “Tông biểu ca, giúp muội lau tóc
đi.”
Lục Tông “Ân”
một
tiếng, giống như rất tình nguyện làm việc này.
hắn
đỡ lấy đầu nàng, để nàng nằm xuống, đặt đầu lên bắp đùi của mình, thay nàng lau tóc.
Bên ngoài, Lục Bảo Thiền vừa ra ngoài liền nhìn thấy Chu Lâm Lang. Nàng nhìn Chu Lâm Lang, sau đó mới chậm rì
đi
tới,
nói: “Lâm Lang, ta..."
Trong lòng Chu Lâm Lang có chút tức giận, nhưng đến cùng vẫn
không
thể phát tác, chỉ cau mày lại
nói: “Ngươi làm đúng, hôm nay là ta quá sốt ruột,
một
lòng luôn nghĩ cho ngươi, nhưng dù sao, chung quy
thì
trong lòng ta, ngươi quan trọng hơn Xán Xán, cho nên… cho nên khó tránh khỏi có chút thiên vị. Bảo Thiền, chuyện này..."
Lục Bảo Thiền chặn lại: “Ta biết, ta
sẽ
không
nói
với Xán Xán. Ngươi là vì tốt cho ra, ta hiểu. Chỉ là nếu như lúc nãy ta
không
đi
qua, Xán Xán được Tạ Trí Thanh cứu, vậy cả đời này ta
sẽ
sống
không
an. Ca ca rất để ý Xán Xán, ta cũng rất
yêu
thích Xán Xán, Tạ Trí Thanh dù tốt, nhưng Xán Xán
khôngthích, vậy chẳng phải chúng ta
đã
hại nàng cả đời. Ta… Ta
không
thể ích kỷ như vậy.” Huống hồ, Xán Xán còn là muội muội ruột của Khương Dụ, từ
nhỏ
đến lớn muội ấy là đại bảo bối trong nhà, nàng luôn miệng
nói
yêu
thích Khương Dụ, cho dù
không
quen biết Xán Xán,
thì
bởi vì Khương Dụ, nàng cũng nên che chở Xán Xán. Huống chi, nàng và Xán Xán còn có nhiều năm tình nghĩa như vậy.
Chu Lâm Lang thầm cười nhạo, khuôn mặt lạnh nhạt
nói: “đã
như vậy, ta
sẽ
tôn trọng lựa chọn của ngươi. Ngày sau nếu như có chuyện gì khó xử, cứ việc
nói
cho ta, ta nhất định
sẽ
thay ngươi nghĩ cách.”
nói
ra
một
hơi, trong lòng nàng
đã
dể chịu hơn nhiều, bây giờ thấy Chu Lâm Lang
không
trách tội, trong lòng càng vui mừng. Nàng mỉm cười
nói: “Cảm ơn ngươi, Lâm Lang.”
Trong phòng, Khương Lệnh Uyển
đã
sớm khô ráo, đầu gối lên chân Lục Tông
không
chịu dậy. Hơi giật giật đầu, cảm giác như có cái gì
không
đúng, nháy mắt
một
cái, như nhớ ra điều gì, lập tức đứng dậy. Nàng ho
nhẹ
một
tiếng, nhìn về phía Lục Tông, thấy vẻ mặt của
hắn
vô cùng bình thường gấp khăn lại,
trên
mặt
không
hề
hiện
vẻ lúng túng, gấp khăn xong
hắn
liền bỏ qua
một
bên, giương mắt hỏi nàng: “Có chỗ nào
không
thoải mái sao?”
Gương mặt Khương Lệnh Uyển đỏ lên, hơi mím môi,
không
lên tiếng, chỉ lắc đầu. Sau mới
nói: “Kỳ thực cũng
không
có gì, nước trong ao cũng
khônglạnh, Thiền tỷ tỷ tới kịp, nên chẳng có chuyện gì xảy ra. Còn nữa, hôm nay muội cầu được
một
quẻ xăm tốt, vô cùng hài lòng.”
Lục Tông
nói: “Cầu được quẻ gì?”
Khương Lệnh Uyển giương mắt nhìn
hắn, lầm bầm
một
câu: “Tâm nguyện của nữ nhi, sao có thể
nói
cho
một
đại nam nhân như huynh.”
Lục Tông nghe nàng
nói, mặt mày trở nên ôn hòa, cũng biết hôm nay nàng cầu được gì.
Khương Lệnh Uyển nhìn
hắn
vài lần, thấy sắc mặt của Lục Tông hơi tốt hơn, lúc này mới thảnh thơi lắc hai chân, chờ Kim Kết đưa canh gừng vào.
Lục Tông quét mắt nhìn
một
vòng, ánh mắt đột nhiên rơi xuống cẩm bào màu trắng đặt
trên
ghế dựa,
không
khỏi ngẩn ra, hỏi: “Áo choàng này, là của người nào?”
Khương Lệnh Uyển
nói: “Là của Tạ đại ca. Muội bị rơi xuống nước, xiêm y bị ướt hết, may mà có
hắn.”
Lúc này Lục Tông mới hơi đổi sắc, vầng trán nhướng lên, hỏi: “Tạ đại ca?”