- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ngô Gia Kiều Thê
- Chương 76
Ngô Gia Kiều Thê
Chương 76
Edit: Tiểu Huân
Beta: Mira
Khương Lệnh Uyển và Khương Lệnh Đề cùng ngồi
trên
xe ngựa.
Khương Lệnh Đề nhìn về phía Lục muội muội, đánh giá kĩ
một
lát,
yêu
kiều cười khẽ: “Hôm nay Lục muội muội trang điểm
thật
xinh đẹp.”
Hai người thân thiết từ
nhỏ
cho nên khi ở trước mặt Khương Lệnh Uyển, Khương Lệnh Đề thường ngày ngoan ngoãn ít
nói
cũng trở nên hoạt bát hơn, lúc ở trước mặt trưởng bối lúc nào cũng phải cẩn thận cử chỉ từng ly từng tí sợ bản thân làm sai,
nói
sai, tính tình giống mẫu thân của nàng.
Khương Lệnh Uyển sờ sờ bím tóc trước ngực mình, nhìn về phía Khương Lệnh Đề
nói: “Chờ mùa hoa này qua, Tứ tỷ tỷ
sẽ
đến lễ cập kê, như vậy có thể búi được kiểu tóc rất xinh đẹp. Muội chưa đến tuổi, vẫn phải búi kiểu nữ đồng, lần sau nếu muội muốn nghiên cứu chút kiểu tóc, có thể mượn tóc của Tứ tỷ tỷ được
không? Muội nhất định
sẽ
búi cho tỷ
thật
đẹp, có được
không?”
Khương Lệnh Đề biết Lục muội muội rất thích nghiên cứu những thứ này, phấn thơm thường ngày muội ấy hay thoa cũng là do muội ấy tự làm ra.
không
cần
nói
đâu xa, lần trước chỉ cần thoa ngọc dung tán mà Lục muội muội cho nàng, da ở hai bên gò má quả
thật
mềm mại rất nhiều. Nhìn Lục muội muội, tuổi còn
nhỏ, da dẻ thủy nộn, mặt
không
một
chút phấn, chỉ thoa ít son nhạt lên cánh môi béo nộn, tuy
không
phải loại đỏ sẫm như các loại son bình thường khác, nhưng lại rất thích hợp với tiểu
cô
nương tầm tuổi này. Khương Lệnh Đề tuy
đã
nhìn quen, nhưng vẫn
không
thể rời mắt nổi, “Nếu là trang điểm, tỷ nghĩ là
không
cần đâu,
đi
ra ngoài đường… Tỷ vẫn nên thu liễm bản thân
một
chút.”
“Tứ tỷ tỷ làm việc quá cẩn thận.” Khương Lệnh Uyển sờ sờ mặt Khương Lệnh Đề, cười
nói: “Xem kìa, Tứ tỷ tỷ của chúng ta
thật
xinh đẹp, nếu như
không
mặc trang phục đẹp đẽ
thì
quả
thật
là đáng tiếc. Nếu muội là nam tử, nhất định
sẽ
cưới
một
cô
nương dịu dàng khả nhân như Tứ tỷ tỷ.”
Bản thân nàng tuy tốt, nhưng nếu bình tĩnh mà xem xét, quả thực là
một
người quá phiền toái, quá yếu ớt, cưới
một
thê tử như vậy,
không
biết là phúc hay họa.
Cũng chỉ có Lục Tông mới chịu được.
Khóe miệng Khương Lệnh Uyển cong lên, sau đó lại sợ bị Khương Lệnh Đề nhìn ra manh mối nên thoáng cúi đầu.
Khương Lệnh Đề nhấc mành lên nhìn ra bên ngoài, bỗng kinh ngạc
nói: “Lục muội muội, muội nhìn kìa, người kia
không
phải Tạ tiên sinh sao?”
Khương Lệnh Uyển nghe tiếng, cũng ngẩng đầu lên nhìn. Tuy rằng có chút xa, nhưng xác thực người kia là Tạ Cửu —— Tạ tiên sinh vẫn khoác chiếc áo dài mà thường ngày nàng hay mặc khi giảng bào cho bọn họ, áo
đã
có chút cũ, đầu búi
một
kiểu tóc đơn giản, chỉ đeo
một
cây trâm gỗ mộc mạc.
Lúc này Tạ Cửu
đang
ở tiệm cầm đồ, sắc mặt vội vã.
Khương Lệnh Đề vô cùng kính trọng Tạ Cửu, thấy tình cảnh này,
không
khỏi lo lắng
nói: “Tạ tiên sinh thiếu bạc sao? Tỷ thấy bộ dạng gấp gáp của tiên sinh, trong lòng có chút lo lắng, Lục muội muội,
không
bằng chúng ta…”
Khương Lệnh Uyển hiểu ý của Tứ tỷ tỷ chỉ là nàng càng hiểu
rõ
cái tính cách ương ngạnh của Tạ Cửu, sợ là nàng cũng
không
muốn học sinh của mình thấy bộ dáng chán nản bất lực này của bản thân.
Nhưng thấy Tứ tỷ tỷ lo lắng như vậy, nếu
thật
sự
không
xuống xem, sợ rằng nàng
sẽ
không
an tâm, chỉ đành gật đầu
nói: “Vậy chúng ta xuống xem
một
chút.”
Khương Lệnh Đề lập tức
nói: "Ừm."
Xe ngựa hoa lệ dừng lại trước cửa tiệm cầm đồ, vô cùng khiến người chú ý. Khương Lệnh Uyển và Khương Lệnh Đề cùng bước xuống xe, vừa vặn thấy
một
thanh niên trẻ mặc xiêm y cẩm bào màu trắng.
Khương Lệnh Uyển thấy vị này dung mạo thanh tuấn, khí chất ôn hòa như lan, cử chỉ lại vô cùng khiên tốn, còn có thể là ai khác ngoài đại tài tử Tạ Trí Thanh.
Hai con mắt Tạ Trí Thanh ngẩn ra,
không
ngờ rằng
sẽ
gặp được hai vị
cô
nương ở chỗ này, nhanh chóng
đi
cùng với hai người vào bên trong
nóichuyện: “Nhị vị Khương tiểu thư,
không
biết tới nơi này vì…”
Khương Lệnh Uyển cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay Tạ Trí Thanh, trong lòng có mấy phần hiểu
rõ, lại thấy Tứ tỷ tỷ căng thẳng
không
nói
ra lời, lúc này mới lên tiếng: “Tạ tiên sinh chỉ dạy ta và Tứ tỷ tỷ nhiều năm, ân sư như núi, vừa rồi ta và Tứ tỷ tỷ thấy Tạ tiên sinh mới từ nơi này
đi
ra, lo là tiên sinh
sẽ
cảm thấy khó xử, vẫn
đang
nghĩ cách để giúp cho tiên sinh.”
Khi còn bé Tạ Tinh Tinh và Khương Lệnh Uyển coi như là cùng chung hoạn nạn, cũng từ đấy, cái nhìn của Tạ Tinh Tinh đối với Khương Lệnh Uyển thay đổi rất nhiều, vẫn luôn coi nàng là bạn tốt, thỉnh thoảng
sẽ
gọi nàng cùng
đi
chơi, Tạ Trí Thanh lâu lâu cũng thấy xuất
hiện, tiếp xúc vài lần, biết nàng là người hoạt bát lương thiện.
Tạ Trí Thanh là
một
vị trạng nguyên tài năng, đọc đủ tứ thư ngũ kinh, làm người văn tĩnh nhã nhặn, hôm nay gặp phải hai vị
cô
nương, nhất thời có chút căng thẳng, ngôn từ cũng có chút sốt sắng. Tạ Trí Thanh cũng hiểu, hai vị
cô
nương là
đang
quan tâm đến Tạ Cửu, nhìn khối ngọc bội phẩm chất thượng thừa trong tay, cảm thấy
hắn
cũng
không
nên giấu giếm: “Mỗi
một
vị nữ nhi của Tạ gia, từ lúc mới sinh
đã
đã
được trao tặng
một
miếng ngọc bội,
cô
cô
từ
nhỏ
đã
vô cùng thông tuệ, tổ phụ vô cùng
yêu
thích người, chỉ hận rằng tài tình của nàng vượt qua nam tử, nhưng lại là thân nữ nhi…
côcô
đã
rời nhà nhiều năm, tổ phụ cũng
không
cho phép ai trong gia tộc được nhắc đến, cho dù ta lo lắng, nhưng cũng chỉ hữu tâm vô lực, vừa rồi ta thấy
cô
cô
cầm cố miếng ngọc bội kia, nghĩ đến hẳn là
thật
sự
gặp phải chuyện gian nan, nên muốn giúp
cô
cô
một
chút.”
Khương Lệnh Uyển cũng có nghe về tính khí của Tạ lão gia tử, hôm nay thấy được hành động của Tạ Trí Thanh, trong lòng cũng mang mấy phần kính phục, “Tạ công tử có thể quan tâm Tạ tiên sinh như vậy, đúng là lòng tốt hiếm thấy.” Tạ Cửu
đã
rời khỏi Tạ gia hơn mười năm, lúc đó Tạ trí Thanh vẫn còn
nhỏ
tuổi, bây giờ
hắn
có thể nhớ kỹ như vậy, xác thực là vô cùng có tâm.
Khương Lệnh Uyển suy nghĩ
một
chút, thấy rằng nàng nên nhắc nhở, “Chỉ là tính tình của Tạ tiên sinh vô cùng quật cường, sợ là
sẽ
không
tiếp nhận ý tốt của Tạ công tử.”
Tạ Trí Thanh khẽ mỉm cười, giống như
đang
tắm trong gió xuân,
hắn
nhìn vị tiểu
cô
nương trước mắt, ôn nhu
nói: “Đây vốn là chuyện của Tạ gia, hôm nay là ta nhiều lời. Đa tạ nhị vị Khương tiểu thư
đã
quan tâm đến
cô
cô, chuyện này, để ta suy nghĩ thêm biện pháp.” Lễ nghi của Tạ Trí Thanh vô cùng chu toàn, hào hoa phong nhã cúi chào hai người, sau đó mới rời
đi.
Khương Lệnh Đề giương mắt nhìn bóng lưng
đi
xa, than thờ
nói: “Vị Tạ công tử này
thật
là có lòng.”
Cái tên Tạ Trí Thanh
đã
sớm vang vọng Tấn thành, rất nhiều thiếu nữ khuê các
âm
thầm thu gom thơ từ hội họa của
hắn, truyền cho nhau đọc, thậm chí là còn cảm thấy kiêu ngạo, khoe khoang so đo.
hắn
không
chỉ tài hoa hơn người, càng có
một
bộ dung mạo xuất chúng, khí chất thanh phong nhã nguyệt, nam tử như vậy, tâm tư của
hắn
còn vô cùng cẩm thận tỉ mỉ, xác thực là chỉ có thể gặp nhưng
không
thể cầu. Chỉ là nam nhân tốt như Tạ Trí Thanh, đời này chỉ sợ là
không
có duyên trở thành nhị tỷ phu của nàng.
Sau đó, Khương Lệnh Uyển và Khương Lệnh Đề cùng
đi
tới cửa hàng son, sau khi mua đồ xong, Khương Lệnh Uyển vốn muốn mang Khương lệnh Đề
đi
dạo Vinh vương phủ, nhưng Khương Lệnh Đề lại lắc đầu
nói: “Lục muội muội, tỷ
không
đi
có được
không?”
Khương Lệnh Uyển thấy tứ tỷ tỷ
không
muốn, cung
không
miễn cưỡng, nàng biết Tứ tỷ tỷ và Lục Bảo Thiền có chút
không
hợp, càng đừng
nói
là Tạ Tinh Tinh.
Khương Lệnh Uyển mua cho Lục Bảo Thiền hai chuỗi kẹo hồ lô và
một
bao bánh hoa quế, tuy Lục Bảo Thiền lớn hơn nàng
một
tuổi nhưng sở thích lại rất giống nàng, đều thích ăn những món đồ ăn của tiểu hài tử.
Xe ngựa vừa đến Vinh vương phủ liền dừng lại, Khương Lệnh Uyển được hai nha hoàn nâng xuống.
Khương Lệnh Uyển vừa mới xuống ngựa, bên tai liền nghe thấy tiếng vó ngựa “Cộc cộc.”
Nàng nghiêng đầu nhìn, thấy người đến là Lục Tông,
không
nhị được
nói
thầm
một
câu: Đúng là có duyên.
Lục Tông ngồi
trên
lưng ngựa, nhìn tiểu
cô
nương đứng cạnh
một
chiếc xe ngựa xa hoa cách đó
không
xa,
một
đôi mắt to như
đang
mỉm cười nhìn
hắn, sáng lấp lánh, gặp nàng, lòng
hắn
liền trở nên ấm áp. Lục Tông tung người xuống ngựa, giao cương ngựa cho gã sai vặt, sau đó tiến đến gọi
mộttiếng, “Xán Xán.”
Khương Lệnh Uyển “Ân”
một
tiếng, giơ hai xâu kẹo hồ lô trong tay lên, cười
nói: “Muội
thật
lâu chưa gặp Thiền tỷ tỷ, có chút nhớ tỷ ấy, hôm nay vừa vặn xuất môn
một
chuyến, nên muốn đến xem Thiền tỷ tỷ. Tông biểu ca, Thiền tỷ tỷ
không
bận gì chứ?”
không
phải đặc biệt đến thăm
hắn.
Lục Tông lạnh nhạt
nói: “không
bận.”
Khương Lệnh Uyển cười tươi, “Vậy muội
đi
gặp tỷ ấy.”
nói
xong liền nhấc váy
đi
lên bậc tam cấp.
Lục Tông nhìn bóng lưng hoạt bát của tiểu
cô
nương, nghĩ muốn cùng
đi
với nàng, nhưng cúi đầu, thấy xiêm y của bản thân vẫn chưa thay ra, cả người đầy mồ hôi, sợ lát nữa đến gần
sẽ
ảnh hưởng đến nàng. Lục Tông tiến lên vài bước đuổi theo tiểu
cô
nương, từ
trên
cao nhìn xuống, con mắt hơi dừng lại
trên
bờ môi béo mập của nàng, cổ họng
hắn
có chút khô, nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh
nói: “Ta
đi
đổi xiêm y trước.”
Nàng còn
không
biết trong lòng
hắn
đang
đánh chủ ý gì? Con mắt nhìn trừng trừng, kém chút muốn nuốt nàng vào miệng.
Khương Lệnh Uyển cười cười, giơ tay đánh
nhẹ
vào ngực
hắn, thúc giục: “Hôi muốn chết, mau mau
đi
nhanh.”
Lục Tông nhịn
không
được cười
một
tiếng,
hắn
vốn vô cùng tuấn mỹ, nhưng lại
không
thích cười, đột nhiên cười lên lại vô cùng mê người.
hắn
giơ tay xoa xoa đầu nàng,
nói
một
tiếng “Được”, sau đó xoay người về phòng của mình.
Lúc Sơn Trà hoàn hồn lại, mới trợn mắt lên kinh hô: “Trời ạ,
không
ngờ Vinh thế tử lại cười với tiểu thư.”
Khương Lệnh Uyển nghiêng đầu nhìn Sơn Trà nhát mắt mấy cái, xoa xoa gương mặt tròn tròn của nàng, “nói
cái gì vậy?” Tại sao Lục Tông
không
thể cười với nàng?
Sơn Trà che mặt ngượng ngùng
nói: “Mê chết người.”
Khương Lệnh Uyển “Xì” cười ra tiếng, dùng sức xoa
nhẹ
mặt nàng, phồng má
nói: “Vậy sau này thấy
hắn
chuẩn bị cười
thì
lập tức nhắm mắt lại.”
Lục Bảo Thiền
đang
ở Vân Đường viện, trong viện có rất nhiều loại Hải Đường, chỉ là chưa đến thời điểm hoa nở, chỉ có chút nụ
đang
phát triển. Khương Lệnh Uyển thường đến đây, vô cùng quen cửa quen nẻo, vừa vào phòng, thϊếp thân nha hoàn của Lục Bảo Thiền lập tức hành lễ đưa nàng vào. Bên cạnh Lục Bảo Thiền là mấy giá thêu, thấu Khương Lệnh Uyển đến, động tác ngừng lại, tự nhiên thả đồ thêu trong tay xuống,
đi
ra đón.
Khương Lệnh Uyển cũng tươi cười tiến đến, giờ kẹo hồ lô ra, quơ quơ trước mặt nàng, sau đó để Kim Kết đặt lại lên bàn,
nói: “Thiền tỷ tỷ, mấy ngày rồi muội vẫn
không
thấy tỷ,
thật
có chút nhớ, nhìn xem thử
đi, kẹo hồ lô này vừa lớn lại vừa tròn, tỷ có thích
không?”
Lục Bảo Thiền nhìn Khương Lệnh Uyển cười vui vẻ, thái độ cũng
không
hoạt bát như trước, chỉ gật đầu
một
cái
nói: “Ừm,
thật
thích, Xán Xán đối với tỷ tỷ
thật
tốt.” Nàng
không
có nhiều bằng hữu, ngoại trừ Lâm Lang, chỉ có Lâm Lang đối xử tốt nhất với nàng. Nhưng khi nàng nghĩ tới lời
nói
của bản thân ngày ấy với cha… Trong mắt Lục Bảo Thiền vương chút lệ, trong lòng có chút khó chịu. Hạ tầm mắt xuống, mi mắt đều
đã
ẩm ướt.
“Thiền tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?” Khương Lệnh Uyển thấy Lục Bảo Thiền có chút
không
thích hợp, giơ tay thử dò trán của nàng, phát
hiện
cũng
khôngphải sinh bệnh, hơi nhíu mày
nói, “Thiền tỷ tỷ…”
Lục Bảo Thiền là tiểu quận chúa của Vinh vương phủ, chỉ có nàng bắt nạt người khác, chứ
không
ai có thể bắt nạt nàng, huống hồ, vừa rồi nàng mới gặp Lục Tông, Lục Tông cũng
không
nói
gì, sợ là… sợ là bản thân Lục Bảo Thiền
đang
có tâm
sự. Khương Lệnh Uyển thầm suy nghĩ
một
chút, đỡ Lục Bảo Thiền ngồi xuống, sau đó ôn nhu
nói: “Thiền tỷ tỷ, nếu như tỷ có thể tin tưởng muội, vậy hãy
nói
cho muội
đi, đến cùng là
đã
xảy ra chuyện gì vậy?”
Nàng nhớ đời trước Lục Bảo Thiền đối với ca ca là
một
mảng tình si, lại nhân Lục Bảo Thiền là muội muội ruột của Lục Tông, nên
một
lòng muốn kết giao. Nhưng bên cạnh Lục Bảo Thiền đến cùng vẫn còn có
một
Chu Lâm Lang,
một
số việc cũng
không
thể
nói
với nàng, tuy rằng hai người vô cùng thân mật, giống như tỷ muội tốt vậy, nhưng đến cùng trong lòng vẫn có
một
tầng cách trở. Đời trước Chu Lâm Lang biết
rõ
Bảo Thiền thích ca ca, nhưng vẫn gả cho ca ca lợi dụng tình cảm của ca ca, còn phản bội tình tỷ muội hơn mười năm với Bảo Thiền. Nàng tuy biết hết thảy mọi chuyện, cho dù lúc này Chu Lâm Lang vẫn chưa làm gì cả, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy chán ghét. Lục Bảo Thiền lại
không
giống nàng, từ
nhỏ
Bảo Thiền
đã
coi Chu Lâm Lang là bằng hữu tốt nhất, trong lòng của Lục Bảo Thiền, địa vị của Chu Lâm Lang còn cao hơn nàng, Nàng tuy muốn ly gián quan hệ giữa Chu Lâm Lang và Lục Bảo Thiền, nhưng cứ do dự mãi, đến giờ vẫn chưa hạ thủ được.
Lục Bảo Thiền
nói: “không
có chuyện gì, chỉ là tỷ có chút nhớ mẫu thân thôi.”
Vừa nhắc tới Vinh vương phi, trong lòng Khương Lệnh Uyển cũng có chút khó chịu, Lục Tông tuy rằng
không
nói
ra, nhưng cảm tình của
hắn
đối với mẫu thân lại rất sâu nặng. Lục Tông mất
đi
mẫu thân khi còn
nhỏ,
một
đại nam nhân, tuy rằng
không
thể mặc kệ hết thảy để phát tiết nỗi lòng như Bảo Thiền, nhưng
hắn
lại rất cần có
một
người
yêu
thương
hắn. Bây giờ nhớ lại, lòng nàng cũng có chút chua xót.
Khương Lệnh Uyển ôm Lục Bảo Thiền vào trong lòng, vỗ vỗ lưng nàng, ôn nhu
nói: “Được rồi, muội biết tỷ rất khó chịu, lần sau muội cùng
đi
với tỷ đến bái tế dì, cùng tỷ
đi
gặp người, có được
không? Tỷ a, phải sống cho
thật
vui vẻ, như vậy, dì ở
trên
trời có linh thiêng cũng
sẽ
an tâm. Giống như nương của muội vậy, ngày thường tuy rằng quản lý muội rất nghiêm, nhưng mỗi lần muội khóc nương đều
không
nỡ, chúng ta
không
khóc, có được
không?”
Lục Bảo Thiền liên tục gật đầu, ôm nàng
một
cái,
nói: “Xán Xán, tỷ
thật
sự
rất
yêu
thích muội, luôn coi muội là muội muội ruột của tỷ vậy.”
Nghe được lời này của Lục Bảo Thiền, Khương Lệnh Uyển vô cùng vui vẻ.
Nàng cũng vậy, từ
nhỏ
đã
luôn coi Lục Bảo Thiền là em dâu để
yêu
thương.
Khương Lệnh uyển trấn an xong tiểu
cô
nương trong ngực, chờ
một
lát thấy Lục Bảo Thiền
không
biết
đã
ngủ từ lúc nào. Nàng gọi nha hoàn vào đỡ người lên giường ngủ, hỏi nha hoàn của Lục bảo Thiền mới biết, mấy ngày nay Lục Bảo Thiền vẫn luôn
không
được ngủ ngon. Nha hoàn có chút lo lắng
nói: “Nô tỳ chưa từng thấy quận chúa như vậy bao giờ, luôn lăn qua lăn lại
không
thể ngủ được, nô tỳ có
đi
mua chút hương liệu và trà an thần, sau khi quận chúa dùng xong, tuy rằng ngủ được, nhưng luôn nằm ác mộng,
đã
nửa tháng nay ròi, mặt dường như
đã
hốc hác hết cả.”
Khương Lệnh Uyển nghe, thấy Lục Bảo Thiền xác thực
đã
gầy
đi
rất nhiều, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Nàng nhìn tiểu
cô
nương ngủ yên
trên
giường
nhỏ, cúi người xuống, dịch lại góc chăn cho nàng, sau đó mới đứng dậy
đi
ra ngời,
nhẹ
giọng
nói: “Tiếp tục như vậy
sẽ
không
tốt, chúng ta phải suy nghĩ mới được, đúng rồi, ngươi
nói
nửa tháng trước, vậy cụ thể là bắt đầu từ ngày nào?”
Khinh La
nói: “Hồi Khương lục tiểu thư, chính là lần trước khi Lục tiểu thư sinh bệnh, quận chúa sau khi đến vệ Quốc Công phủ thăm Lục tiểu thư, sau khi trở bề,
nói
chuyện với vương gia
một
lúc, sau đó liền trở nên là lạ, còn phải nhờ Nhị tiểu như đỡ về.”
Lục Bảo Yên?
Khương Lệnh Uyển biết Lục Bảo Thiền
không
thích Lục Bảo Yên, khi đó lại đồng ý để nàng tiếp xúc tứ chi, còn phải nhờ nàng nâng về, đúng là
mộtchuyện ngạc nhiên.
Khương Lệnh Uyển
nói: “Để cho ta suy nghĩ kỹ
một
chút. Ta
đi
tìm Tông biểu ca để thương lượng trước,
một
lát nữa lại đến thăm Thiền tỷ tỷ, hai ngươi phải chăm sóc cho Thiền tỷ tỷ
thật
tỉ mỉ, tận lực chiều theo ý Thiền tỷ tỷ, đừng chọc giận tỷ ấy.”
Khinh La vô cùng có hảo cảm với vị Lục tiểu thư của Vệ quốc công phủ, lúc này thấy nàng quan tâm quận chúa như vậy, trong lòng có thể hiểu được tại sao quận chúa lại vô cùng
yêu
thích nàng. Tiểu
cô
nương vừa xinh đẹp lại quan tâm người khác như vậy, ai lại
không
thích được a.
Khinh La gật đầu
nói: “Nô tỳ
đã
biết.”
Khương Lệnh Uyển vừa ra khỏi sân,
đã
thấy Lục Tông
đã
thay xong xiêm y,
đang
tiến lại đây, Lục Tông này, mặc quần áo cũng như cởϊ qυầи áo, đều nhanh như vậy.
Mới có nửa tháng
không
gặp, nàng cũng rất nhớ
hắn.
Khương Lệnh Uyển hơi cong khóe miệng, để Kim Kết và Sơn Trà đứng đợi lại, nhấc chân tiến về phía
hắn.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ngô Gia Kiều Thê
- Chương 76