Chương 73

Edit: Kye

Beta: Mira

Tô Lương Thần cũng

không

ngờ chuyện này

sẽ

bị nha hoàn nhìn thấy, trong lòng sốt ruột, suy nghĩ

một

lúc liền chủ động

đi

tìm lão thái thái. Lão thái thái

trên

mặt có vẻ

không

quan tâm đến việc trong nhà, việc lớn việc

nhỏ

đều giao cho Chu thị, chỉ khi có chuyện đại

sự

mới tìm lão thái thái thương lượng

một

chút, nhưng

đã

sống đến tuổi này, trong phủ có chuyện gì có thể qua mắt bà?

Tô Lương Thần mặc

một

thân váy xanh lá, đôi mắt hồng hồng quỳ gối khóc trước mặt lão thái thái, thân thể

nhỏ

bé gầy yếu, như nụ hoa bị dập nát.

Dù sao

đã

nuôi nhiều năm như vậy, tóm lại vẫn có tình cảm. Tuy lão thái thái hiểu



trong lòng cháu ngoại này

đang

suy nghĩ điều gì, nhưng ăn nhờ ở đậu như vậy, nếu

không

vì mình mà suy nghĩ, sợ rằng cũng

không

thể tồn tại. Kế vặt cũng

không

có gì xấu, chỉ cần

không

hại đến người khác, bà vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Lão thái thái để Lý ma ma bên cạnh nâng người đứng dậy,

nói: “Biết con bị ủy khuất, chờ lát nữa ta

sẽ

giáo huấn Lộc nhi.”

Tô Lương Thần chỉ biết khóc, bả vai run run,

không

lên tiếng.

Lão thái thái đỡ người đến trước mặt, nhìn khuôn mặt

nhỏ

của nàng tràn đầy nước mắt,

nói: “Con yên tâm, chuyện này ta

sẽ

không

để bọn hạ nhân

nói

luyên thuyên. Lộc nhi giống như cha

hắn,

không

ngờ lại

đã

ức hϊếp đến tận người trong nhà…” Lão thái thái

nhỏ

giọng

nói, cầm tay Tô Lương Thần hỏi: “Con

nói

với ta

một

chút, nếu con thích Lộc nhi, ta

sẽ

suy nghĩ đến chuyện của con xem sao.”

Tô Lương Thần nhìn lão thái thái, đôi mắt to mông lung, nàng theo bản năng cắn môi, sao có thể

không

biết lão thái thái đây

đang

muốn dò hỏi mình? Trong lòng bà ta, chỉ sợ Khượng Lộc nhị công tử cũng

không

là gì

đi. Nếu lúc này nàng

nói

đúng, còn

không

thể

không

gả cho Khương Lộc làm chính thê hay sao?

Nàng cũng

không

vừa mắt Khương Lộc

không

có tiền đồ gì kia.

Tô Lương Thần cắn môi

không

lên tiếng.

Ý

đã

tỏ

rõ.

Lão thái thái thở dài, cũng thở phào

nhẹ

nhõm, bà

nhẹ

nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Tô Lương Thần, khuôn mặt ôn hòa,

nói: “Hài tử tốt, ta hiểu ý của con. Đừng khóc, nếu làm bị thương con mắt

thật

không

tốt. Con trở về nghỉ ngơi

thật

tốt, bà ngoại

sẽ

không

bạc đãi con. Sau này ta

sẽ

kiếm

một

vị hôn phu tốt cho con, chuyện này

sẽ

không

để con chịu thiệt. Chỉ là chuyện lần này hại con chịu oan ức, là Vệ Quốc Công phủ chúng ta xin lỗi con.”

Tô Lương Thần gọi

một

tiếng “nãi nãi”, sau đó lao vào l*иg ngực lão thái thái khóc nức nở, oan ức làm sao, giống như lão thái thái là nhánh cỏ cứu nguy duy nhất của nàng ta vậy.

Lão thái thái nhấc tay vỗ sống lưng cháu ngoại, cũng có chút đau lòng, lẩm bẩm

nói: “Hài tử đáng thương, nếu mẹ con vẫn còn sống

thì

tốt rồi…”

Sau đó Lý ma ma đưa Tô Lương Thần trở về.

Những năm nay hành vi cử chỉ của biểu tiểu thư bà đều đặt trong mắt, nếu

không

phải mẫu thân biểu tiểu thư mất sớm, nàng cũng

sẽ

không

phải chịu những oan ức như vậy. Khi đưa đến sân viện, Lý ma ma mới mở miệng động viên vài câu: “Tô tiểu thư, việc hôm nay quả thực là oan ức cho tiểu thư, lão tổ tông nhất định

sẽ

thay Tô tiểu thư lấy lại công đạo…” Bà nhìn tiểu



nương trước mắt, đau lòng

nói: “Tô tiểu thư nghỉ ngơi

đi, sáng mai tỉnh lại

sẽ



một

ngày mới.”

Ánh mắt Tô Lương Thần chân thành,

nhẹ

nhàng

nói: “Cảm ơn Lý ma ma.”

Tô Lương Thần xoay người

đi

vào trong viện, nhất thời oan ức

trên

mặt cũng biến mất

không

còn.

·

Có lẽ làm ra chuyện trái với lương tâm, báo ứng liền đến.

Đêm hôm đó Khương Lệnh Uyển hưng phấn đến nỗi

không

ngủ được, sau nửa đêm liền sốt cao, cả người nóng như lò lửa, sốt đến choáng váng.

Gác đêm hôm đó là Kim Kết, Kim Kết xưa nay cẩn trọng, khi dùng bữa tối,

đã

cảm thấy Lục tiểu thư có gì đó

không

đúng, lúc này mới cố ý để ý hơn

một

chút,

không

ngờ tiểu thư thực

sự

bị bệnh.

Khương Lệnh Uyển sốt nóng đến mơ màng, sống lưng ướt sũng, tẩm y có thể vắt ra nước được rồi. Kim Kết vội vàng lau thân thể cho nàng, thay cho nàng

một

bộ tẩm y sạch

sẽ.

một

lần bệnh này, ngày hôm sau cũng

không

cần phải

đi

học, chỉ có thể nằm

trên

giường

nhỏ

dưỡng bệnh.

Lục Bảo Thiền nghe tin này, lập tức đứng dậy chuẩn bị đến Vệ Quốc Công phủ thăm Khương Lệnh Uyển. Bỗng nhiên nhớ tới điều gì, nàng thay đổi

một

thân váy màu vàng thêu lá mạ xanh như ý, trang điểm

một

phen, sau đó liền mang hai nha hoàn Khinh La và Tiểu Phiến

đi

đến Vệ Quốc Công phủ.

Lục Bảo Thiền bước nhanh đến tiền viện, đúng lúc gặp phải Lục Tông. Lục Tông thấy nàng vội vã, hiếm thấy mở miệng hỏi

một

câu: “Sáng sớm

đãmuốn

đi

đâu?”

Lục Bảo Thiền nhìn ca ca, liền nhíu mày

nói: “Cũng

không

biết

đã

xảy ra chuyện gì, hôm qua muội thấy Xán Xán còn rất khỏe mạnh, vậy mà tối hôm qua liền phát sốt, bây giờ

đang

nằm

trên

giường

nhỏ, cũng

không

biết thế nào rồi. Muội muốn đến thăm muội ấy

một

chút.”

Đêm hôm qua Lục Tông cũng ngủ

không

ngon, nghe Lục Bảo Thiền

nói

xong, con ngươi chìm xuống, lập tức

nói: “Huynh đưa muội

đi.”

Lục Bảo Thiền ngạc nhiên: “không

phải hôm nay huynh có chuyện cần làm sao?”

Lục Tông

nói: “Chỉ là ít chuyện vụn vặt trong doanh trại, huynh để Đỗ Ngôn

đi

thông báo

một

tiếng là được rồi.”

Lục Bảo Thiền

không

ngốc, nàng hiểu ca ca nhất, làm việc rất có quy tắc, điều này giống như cữu cữu

đã

thành thói quen. Bây giờ đưa nàng

đi

Vệ Quốc Công phủ là chuyện đương nhiên, nhưng nàng vẫn cảm thấy có gì đó

không

thích hợp.

Hai huynh muội lên xe ngựa, Lục Bảo Thiền nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của ca ca, hỏi: “Ca ca lo lắng cho Xán Xán sao?”

Lục Tông nhìn muội muội

hắn

một

chút.

không

lên tiếng, cũng

không

phủ nhận.

·

Khương Lệnh Uyển mặt mày u sầu nằm trong giường

nhỏ, tóc tai rối tung, khuôn mặt

nhỏ

xinh đẹp có chút tái nhợt, nhưng ánh mắt lại đen lay láy rất có thần thái. Lúc nãy cha mẹ lo lắng căn dặn

một

phen, nàng

thật

vất vả mới có thể để hai người rời

đi, ca ca lại đến dặn dò, còn tưởng nàng là tiểu hài tử sao.

Khương Lệnh Uyển quệt miệng, nhíu mày

nói: “Muội chỉ

không

cẩn thận nhiễm phong hàn, ca ca đừng ngạc nhiên như thế.”

Khương Dụ xem muội muội này như bảo bối, đừng

nói

là phong hàn, coi như mất

đi

một

cọng tóc

hắn

cũng thấy đau lòng.

hắn

nói: “Sơn Trà

đang

rất bối rối, xưa nay muội sợ đắng, huynh đến nhìn muội uống thuốc xong,

một

giọt cũng

không

thừa, xong huynh mới

đi.”

hắn

dừng lại

một

chút: “Đỡ đến lúc muội lại cố ý lén lút đổ thuốc

đi.”

Hóa ra

đang

dụ dỗ nàng.

Khương Lệnh Uyển

không

còn cách nào khác, nhưng

không

thể

không

thừa nhận, nàng thích có người che chở nàng như thế. Nàng chợt nhớ đến chuyện Chu Lâm Lang, cảm thấy rất xin lỗi ca ca, nhưng mà… Nàng nhìn ca ca

một

chút, thầm nghĩ: Nàng cũng vì muốn tốt cho

hắn. Trước đây nàng luôn được nuông chiều,

không

thích nghe nhất là câu “ ta chỉ vì muốn tốt cho ngươi”, nàng

không

thích người khác thay nàng quyết định, nhưng hôm nay đến phiên bản thân nàng, lại dùng phương thức giống nhau đối với ca ca.

Khương Lệnh Uyển rũ mắt, có chút áy náy, mi mắt dày như hai cây quạt

nhỏ, thanh

âm

mềm mại hỏi: “Sau này ca ca cưới tẩu tẩu, còn có thể tốt với muội sao?”

Khương Dụ mỉm cười tuấn lãng, giơ tay búng lên cái trán trơn bóng của muội muội nhà mình,

nói: “Đương nhiên, Xán Xán là bảo bối cả đời của ca ca, chờ đến khi tóc muội bạc trắng, mọc đầy nếp nhăn, muội vẫn là muội muội

yêu

quý nhất của ca ca....”

Khương Lệnh Uyển “xì” cười thành tiếng, tiếng cười mang lệ.

Lời

nói

thật

êm tai, nàng rất thích nghe.

Kiếp trước chuyện của nàng và ca ca, nàng rất



ràng. Chung quy lúc lựa chọn giữa nàng và Chu Lâm Lang, ca ca vẫn chọn Chu Lâm Lang, có lẽ đây

không

phải là lựa chọn, nhưng đối với nàng mà

nói, là nàng bị bỏ rơi. Chuyện này trách ai đây? Nàng chưa từng trải qua việc khắc cốt ghi tâm

yêuthích

một

người, cho nên

không

giải thích được những câu chuyện tình cảm nam nữ,

không

giải thích được vì sao Tạ Cửu là

một

tiểu thư khuê các mười ngón tay

không

nước xuân, lại vì

một

nam nhân bình thường, cam nguyện chặt đứt quan hệ với gia tộc,

không

oán

không

hận rời

đi.

Khương Lệnh Uyển rũ mắt, đưa tay khỏi đệm chăn, tay

nhỏ

trắng nõn ôm lấy cánh tay ca ca,

nói: “Lời của huynh hôm nay muội

sẽ

nhớ kĩ.”

Khương Dụ

nói: “Nếu

không

nhớ, huynh

sẽ

viết giấy đưa cho muội.”

Hai huynh muội

đang

trò chuyện, Kim Kết

đi

vào, quỳ gối hành lễ

nói: “Đại công tử, Lục tiểu thư, Vinh Thế tử và tiểu Quận chúa sang thăm tiểu thư.”

Khương Dụ cũng

không

ngạc nhiên, dù sao quan hệ hai nhà xưa nay rất thân thiết, chỉ có Khương Lệnh Uyển có chút bối rối. Hôm qua nàng có chút hưng phấn, hành động quá đà, nhưng lúc đó nàng đâu suy nghĩ nhiều như vậy? Tuy nàng muốn Lục Tông phải

yêu

nàng, nhưng nàng lại lo lắng hành động của nàng

sẽ

dọa

hắn

chạy mất a.

Khương Lệnh Uyển

đang

mải suy nghĩ, Lục Tông và Lục Bảo Thiền

đã

bước vào.

Hôm nay Lục Bảo Thiền rất chú ý đến trang phục của nàng, nhìn sáng sủa đáng

yêu, rất có sức sống. Nàng vừa thấy Khương Dụ bên giường Khương Lệnh Uyển, gò má đỏ lên, tinh tế gọi

một

tiếng “Dụ biểu ca”, sau đó mới đánh giá sắc mặt người

đang

năm

trên

giường

nhỏ.

Tiểu



nương dáng dấp xinh đẹp, bây giờ sắc mặt hơi trắng xám, lại thêm mấy phần suy nhược, làm người ta

thật

muốn

yêu

thương. Lục Bảo Thiền lo lắng, ngồi xuống ghế thêu bên giường, cầm lấy tay Khương Lệnh Uyển, ân cần

nói: “Xán Xán, muội khá hơn chưa? Tỷ thấy sắc mặt muội

không

tốt, nếu vẫn

không

thoải mái, tỷ để cha

đi

mời ngự y đến khám cho muội.”

Lục Bảo Thiền tâm tư đơn giản, nàng cho rằng tự nàng

ẩn

giấu rất tốt, nhưng

trên

thực tế tâm tình đều viết hết lên mặt, bây giờ trong mắt tràn đầy lo lắng, là

sự

thật.

Trong lòng Khương Lệnh Uyển ấm áp,

nói: “Cũng

không

có chuyện gì, chỉ là

không

nghĩ tới nhanh như vậy

đã

kinh động đến Thiền tỷ tỷ.”

Lục Bảo Thiền thở dài

một

hơi,

nói: “Xem muội

nói

kìa, chúng ta lớn lên cùng nhau, tỷ còn xem muội như muội muội ruột đây, muội sinh bệnh, tỷ đương nhiên phải đến thăm

một

chút.”

Nghe Lục Bảo Thiền

nói, Khương Lệnh Uyển theo bản năng liếc nhìn Lục Tông, thấy ăn mặc như vậy,



ràng hôm nay có việc cần ra ngoài. Nhưng nàng thích nhất là

hắn

để nàng ở vị trí thứ nhất, khóe miệng cong cong, sau đó nhìn Lục Bảo Thiền

nói: “Cảm ơn Thiền tỷ tỷ,

thật

ra muội cũng khỏe lắm rồi, chỉ là cha mẹ và ca ca

không

cho muội đứng dậy, làm như muội yếu ớt lắm vậy.”

Khương Dụ mặt

một

thân xiêm y cổ tròn thiên thanh,

một

đầu tóc đen được búi lên tỉ mỉ, quan tâm đến muội muội, là

một

ca ca rất tốt. Lục Bảo Thiền liếc mắt nhìn, lỗ tai ửng hồng,

nói: “Dụ biểu ca

thật

tốt,

không

giống như ca ca tỷ, khi còn bé tỷ

không

chịu uống thuốc, ca ca cũng

không

dỗ dành, trực tiếp nắm miệng tỷ đổ vào,

một

viên mứt quả cũng

không

cho.”

Khương Lệnh Uyển giật mắt mấy cái, trong lòng thầm

nói.

… Kiếp trước, nam nhân ôm nàng dụ dỗ nàng, mớm thuốc cho nàng từng li từng tí là ai vậy?

Khương Lệnh Uyển cảm thấy nàng

thật

không

phúc hậu, dường như cũng có chút minh bạch tình cảm ca ca đối với Chu Lâm Lang. Nàng nhìn vẻ mặt oán giận của Lục Bảo Thiền, vui sướиɠ khi người khác gặp họa

nói: “Cũng may Tông biểu ca ca

không

phải ca ca muội…”

Khương Dụ nghe xong

không

nhịn được cười lên, nhíu mày

nói: “hiện

tại biết ca ca tốt với muội bao nhiêu chưa? Muội nha, kiếp trước

không

biết

đãlàm chuyện gì tốt, kiếp này mới có thể làm muội muội của huynh.”

Này, chiếm tiện nghi mà còn khoe mẽ.

nói

chuyện

một

lúc, Khương Dụ

đi

ra ngoài kiểm tra xem thuốc của muội muội làm đến đâu rồi. Lục Tông suy nghĩ

một

chút, cũng

đi

theo ra ngoài.

Lục Bảo Thiền

không

nhịn được liếc mắt nhìn Khương Dụ, thấy

hắn

đi

rồi, có hơi mất mát, nhưng cuối cùng vẫn là thẹn thùng, sợ bị người khác nhìn ra, lúc này lại cúi đầu tiếp tục

nói

chuyện với Khương Lệnh Uyển.

Khương Lệnh Uyển

nói

chuyện với Lục Bảo Thiền câu được câu

không, sau đó Lục Bảo Thiền đứng dậy

đi

ra ngoài, Khương Lệnh Uyển mới

một

mình ngồi

trên

giường suy nghĩ. Chuyện tình cảm, nhắc tới cũng kì quái, mặc kệ trải qua mấy kiếp, vẫn

sẽ

không

thay đổi. Ánh mắt Lục Bảo Thiền nhìn ca ca,



ràng tràn ngập tình cảm. Tuy hôm nay là đến thăm nàng, nhưng mặc đồ này, cũng

không

phải là nữ tử vì người mình thích mà trang điểm sao? Nhưng ca ca nàng,



ràng vô ý với Lục Bảo Thiền… Tình cảm kia, sau này có thể bồi dưỡng được sao?

thật

xa

đã

ngửi được

một

mùi thuốc, Khương Lệnh Uyển

không

ngẩng đầu, mày liễu nhăn lại, dứt khoát giả nhu nằm xuống, làm nũng

nói: “Ca ca, chút nữa muội uống thuốc được

không?” Nàng thấy ca ca

không

trả lời, liền nghiêng đầu nhìn

một

cái, thấy Lục Tông

đi

vào, lúc này mới sửng sốt

mộtlúc, sau đó kinh hô

một

tiếng, đem chăn trùm kín mặt, cuộn mình như cái bánh bao.

Lục Tông vươn tay kéo chăn khỏi người nàng, Khương Lệnh Uyển ồn ào mơ hồ

không

rõ: “Đừng.”

Kim Kết

đi

phòng chính lấy mứt quả chưa về, bây giờ



nam quả nữ

một

phòng, nếu truyền ra ngoài, thanh danh nàng

sẽ

mất hết. Khương Lệnh Uyển

không

ngăn nổi sức lực của Lục Tông, giãy giụa

một

lúc chăn vẫn bị kéo xuống, lộ ra cái đầu lanh lợi, khuôn mặt

nhỏ

hơi ửng hồng, trắng trẻo mũm mĩm, hai con mắt to tròn đầy nước, nhìn

thật

câu người.

Nàng nhìn Lục Tông, nhớ tới chuyện hôm qua, có chút

không

tự nhiên: “Huynh đừng nhìn người ta như vậy được

không?” Bây giờ nàng có bệnh, cũng

không

trang điểm, nhìn vào khẳng định

không

xinh đẹp.

Lục Tông nhìn khuôn mặt

nhỏ

của Khương Lệnh Uyển, tiểu bánh bao mềm mại biến thành tiểu



nương yểu điệu, quả là chuyện khiến người ta ngạc nhiên.

hắn

nhìn

không

dời mắt, luôn suy nghĩ nên làm thế nào mới tốt, hôm qua

hắn

bị hành động của nàng dọa cho choáng váng,

một

người đứng trước thiên quân vạn mã sắc mặt

không

đổi, nhưng

không

thể ngăn cản tiểu



nương hôn

hắn

một

cái.

Miệng

nhỏ

hôm nay

không

đánh son, môi

nhỏ

trắng xám, nhưng hôm qua khi nàng hôn

hắn, son kia dính lên môi

hắn, giống như mùi hương

trênngười nàng vậy.

Lục Tông giơ tay, sửa lại tóc mái cho nàng.

Thấy thân thể nàng muốn rụt về,

hắn

dứt khoát ôm cả người nàng lên, giống như rút cây củ cải chôn ở trong chăn.

Khương Lệnh Uyển có chút choáng váng, sau đó coi như chấp thuận, đầu

nhỏ

dựa vào l*иg ngực của Lục Tông, như con chó

nhỏ

ngửi

một

cái: “Hôm nay huynh

thật

thơm a, muội rất thích mùi xà phòng.”

Lục Tông chưa bao giờ thân mật quá với

một

tiểu



nương như thế, nhưng hôm nay thấy nàng

không

từ chối

hắn, trong lòng thở phào

nhẹ

nhõm.

hắn

ôm nàng, thấy nàng mặc

một

thân tẩm y màu hồng thêu hoa lan, lộ ra

một

đoạn cổ trơn bóng, tinh tế trắng nõn,

không

đeo cái gì.

Nhìn

hắn

không

nói

lời nào, Khương Lệnh Uyển nhận ra. Nàng nhìn

một

cái, vội vàng che kín cổ áo, đôi mắt trợn trừng, lầm bầm

một

câu: “Huynh nhìn cái gì?”

Sắc lang bại hoại, bên trong nàng cũng

không

có mặc yếm đâu.

Lục Tông có chút oan uổng.

Đúng là

hắn

không

cẩn thận nhìn

một

chút, có điều nếu nàng

không

nhắc nhớ, chắc chắn

hắn

sẽ

cố nhìn xuống nữa.

hắn

nắm lấy cánh tay nàng, ăn mặc mỏng, cánh tay càng thêm tinh tế, Lục Tông nhíu mày

nói: “Hơi gầy.”

Khương Lệnh Uyển đắc ý cười

nói: “Nếu như con mập như hồi còn bé, vậy sao được? Muội còn mong mình có thể gầy thêm chút nữa đây.” Nàng

nóichuyện với

hắn, vừa ngẩng đầu lên

đã

thấy

hắn

chăm chú nhìn nàng, có chút dọa người, sau

một

khắc, nàng thấy

hắn

cúi người xuống, lúc này mới vội vàng giơ tay đặt lên môi

hắn: “Muội bị phong hàn còn chưa khỏi mà.

hắn

muốn hôn nàng, nàng hiểu

rõ.

Hôm qua nếu nàng

đã

chủ động hôn

hắn, vậy là nàng

đã

quyết định.

Lục Tông nhìn đôi mắt to trong gang tấc, nắm tay nàng bỏ ra,

không

nói

một

câu, liền đè môi lên. Hôm qua

hắn

để nàng chạy thoát, hôm nay tất nhiên phải đòi lại.

Chuyện như vậy, nam nhân chủ động vẫn tốt hơn.