Edit: Mira
Beta: Kye
Vào phòng, vòng qua tấm bình phong bằng gỗ trầm hương khắc cảnh bốn mùa như ý, Khương Bách Nghiêu thấy thê tử
đang
ngồi
trên
giường
nhỏmay áo choàng, nhất thời khóe miệng cong cong, vội rón rén tới gần, ôm lấy thê tử từ phía sau. Chu thị bị dọa sợ hết hồn, sau đó mới dở khóc dở cười oán
hắn
một
chút, sẵng giọng: “Chàng
đã
bao lớn rồi, vẫn
không
đứng đắn như vậy.”
Khương Bách Nghiêu cười cười, đến gần hôn lên mặt thê tử
một
cái.
Chu thị dường như
đã
quen thuộc với hành động thâu hương thiết ngọc* của
hắn, cũng
không
nói
gì, chỉ đâm mũi kim cuối cùng hoàn thành chiếc áo bào, sau đó mới đứng dậy
nói: “Đây, Quốc Công gia mặc thử xem có vừa người
không, nếu
không
vừa, ngày mai thϊếp thân
sẽ
sửa lại.”
*thâu hương thiết ngọc: “thâu” và “thiết” đều có nghĩa là trộm, cụm này có nghĩa là trộm hương trộm ngọc, “hương” và “ngọc” ở đây muốn
nói
đến người con
gái
đẹp, cả cụm ý chỉ hành động thân mật của nam tử đối với nữ tử, có phần lén lút.
Khương Bách Nghiêu giang rộng cánh tay, tùy ý để thê tử mặc áo bào lên người
hắn, trường bào thêu hình trăng lưỡi liềm càng khiến cả người
hắn
trở nên ôn nhuận như ngọc. Chu thị quan sát tỉ mỉ
một
phen, hài lòng
nói: “Nhìn thử xem, Quốc Công gia cảm thấy thế nào?”
Nàng hỏi ý
hắn, Khương Bách Nghiêu dứt khoát ôm người vào lòng,
nói: “A Cẩm làm áo bào cho ta, tất nhiên là đẹp nhất.”
Ai lại
không
thích được khen, Chu thị nghe xong
trên
mặt liền vui vẻ.
Khương Bách Nghiêu ôm lấy thê tử, vỗ về sống lưng của nàng, ôn tồn hỏi: “Xán Xán làm sao?”
Chu thị
nói: “Cũng
không
phải chuyện gì lớn. Chuyện hôm nay cũng là do hai nha đầu kia giở trò quỷ, Xán Xán
nói
muốn tự giải quyết, vậy nên thϊếp thân cũng
sẽ
không
quản, nhìn cũng biết
sẽ
không
làm ra chuyện gì xấu.”
Khương Bách Nghiêu biết “hai nha đầu kia” trong miệng thê tử ám chỉ ai, liền hạ mắt nhìn đỉnh đầu thê tử,
nói: “Nếu hai nha đầu kia
không
an phận, vậy sao mấy năm nay vẫn đối xử tốt như vậy?”
hắn
là
một
kẻ tự bênh, thê tử cũng là người tự bênh, hai người thương
yêu
nữ nhi như bảo bối tâm can, nhưng thê tử cũng
không
cùng hai nha đầu kia tính toán, mà để mặc các nàng lén lút làm trò vặt. Mấy năm nay mấy đường tỷ muội biểu tỷ muội cứ như thế trong tối ngoài sáng đấu đá nhau.
Chu thị nghe xong cong môi nở nụ cười, khuôn mặt chậm rãi nâng lên.
Khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ, mặt mày như họa, năm tháng dường như
không
hề lưu lại bất kỳ dấu vết nào, chỉ là có thêm
một
luồng ý vị quý phụ.
Nàng mở miệng
nói: “Quốc Công gia còn
không
hiểu ý tứ thϊếp thân? Xán Xán của chúng ta từ
nhỏ
đã
được sủng trong lòng bàn tay, ngàn kiều vạn sủng lớn lên, sau này lập gia đình, chúng ta
không
bảo vệ được, Xán Xán lập tức mất
đi
lớp bảo hộ,
sẽ
không
thể tự che chở chính mình… Bây giờ thϊếp ngoài mặt bỏ mặc hai nha đầu này, nhưng đến cùng vẫn là phái người trông coi, nha hoàn, ma ma bên người các nàng, ai
không
phải do thϊếp an bài? Coi như
thật
sự
có làm ra chuyện gì quá đáng, thϊếp thân tất nhiên
sẽ
không
nương tay,
hiện
nay chỉ là mấy kế vặt của tiểu
cô
nương, cũng
không
phải chuyện gì lớn, còn
thật
sự
nghĩ chuyện mình làm thần
không
biết quỷ
không
hay. Tuổi tác
nhỏ, chưa trải
sự
đời, tự cho mình là thông minh tuyệt đỉnh, coi người khác đều là kẻ ngu sao?”
Khương Bách Nghiêu nghe xong, mới như có điều suy nghĩ
nói: “Ý nàng là xem mấy nha đầu kia thành bia ngắm cho Xán Xán luyện tập “nên có tâm phòng người” ”?
Chu thị gật đầu: “Chính là ý này. Các nàng nếu
không
có ý đồ xấu, thϊếp thân tất nhiên
sẽ
đối xử tốt,
không
làm cái gì khác. Xán Xán có chút thông minh, nhưng có lúc tính tình quá lẫm liệt, dễ để người ta lợi dụng sơ hở. Hai nha đầu này nếu làm quá, thϊếp thân tất nhiên
sẽ
tự tìm nhà chồng sớm gả các nàng
đi.”
Thê tử dụng tâm lương khổ
một
phen, Khương Bách Nghiêu
không
nhịn được cảm thán: “Vì đôi nhi nữ này, nàng cũng tiêu tốn
không
ít tâm tư.”
Chu thị
nói: “Quốc Công gia cũng
nói,
một
đôi nhi nữ này là hai bảo bối, thϊếp thân có thể
không
tốn tâm tư sao? Lúc này chuyện khẩn thiết nhất là hôn
sự
của Dụ nhi, chớp mắt
một
cái qua năm
đã
mười bảy, hôn
sự
không
thể kéo dài hơn nữa. Dụ nhi nhà chúng ta nhân phẩm ngoại hình đều tốt, nếu như thành thân, để
hắn
kiềm chế lại tâm tư, tính tình cũng có thể trầm ổn chút, nếu làm cha rồi, càng có thể hiểu được hai chữ “trách nhiệm”.”
Khương Bách Nghiêu
nói: “Vậy lúc Tết đến, chúng ta phải xem xét kĩ càng
một
phen, con dâu này
không
thể qua loa được.”
Chu thị “vâng”
một
tiếng, còn
nói: “Trong lòng thϊếp thân
đã
có mấy nhân tuyển,
đang
định Tết đến nhìn thử xem phẩm tính của mấy
cô
nương này, nếu là
không
sai, liền để Dụ nhi nhìn qua, quan trọng nhất là
hắn
yêu
thích. Thϊếp thân cũng
không
tin, ánh mắt thϊếp thân chọn thê tử cho
hắn, còn có thể có cái gì
không
thỏa mãn.”
Khương Bách Nghiêu cũng sầu, sầu xong hôn
sự
của nhi tử, liền tới lượt nữ nhi,
không
khỏi than thở: “Chọn xong con dâu này, đến thời điểm đó chuyện con rể lại là
sự
tình làm người ta đau đầu.”
Nhớ đến nữ nhi mình, Chu thị thực
sự
cảm thấy chuyện này khá đau đầu. Nàng ngẩng đầu lên,
nói: “Vậy đến lúc ta chúng ta cùng nhìn xem, mấy ngày lễ Tết,
thật
khó mới có dịp mọi người đều mang hài tử nhà mình
đi
ra ngoài dạo
một
vòng. Nếu
không
biết gốc rễ nhân gia, thϊếp thân vẫn là
không
yên lòng.”
Khương Bách Nghiêu
nói: “Ý của nàng là...muốn cho Xán Xán gả đến nơi nào gần
một
chút?”
Chu thị
nói: “Vâng. Tốt nhất là hài tử chúng ta nhìn
hắn
lớn lên từ
nhỏ, đáng tiếc Vanh nhi tính tình quá ôn hòa, Tranh nhi lại là thân nữ nhi…”
Khương Bách Nghiêu nghe xong
không
nhịn được “Xì”
một
tiếng nở nụ cười, nặn nặn mặt thê tử: “Nàng còn cân nhắc cả Tranh nhi?”
Chu thị giương mắt oán
hắn
một
chút,
nói: “Quốc Công gia, có cái gì buồn cười? Còn
không
phải là thϊếp thân sốt ruột sao?”
Hai vợ chồng tắm rửa xong lên giường, Khương Bách Nghiêu ôm thê tử, lúc này mới đột nhiên
nói: “A Cẩm, nàng cảm thấy Tông nhi thế nào?”
nói
tới Lục Tông, trong lòng Chu thị
không
thể thỏa mãn hơn, nghĩ tới con trai mình nếu có thể chịu khổ như Lục Tông, vậy
thì
tốt. Nàng bỗng nhiên sững sờ, xoay người nhìn phu quân mình, há miệng
nói: “Ý tứ Quốc Công gia là…”
Khương Bách Nghiêu
nói: “Khi Xán Xán còn bé, vô cùng thân thiết với Tông nhi, Tông nhi ngoài mặt trầm mặc ít lời,
trên
thực tế lại là người biết chăm sóc. Trước đây chúng ta
nói
Tông nhi lớn hơn vài tuổi so với Xán Xán, sợ là muốn sớm cưới vợ, nhưng vào lúc này, Xán Xán nhà chúng ta cũng
đãmười ba, nếu là thêm
một
năm nữa, sợ là cũng
không
quá phận
đi… Hơn nữa lớn hơn nhiều tuổi cũng có chỗ tốt,
sẽ
càng biết chăm sóc người
khôngphải sao? Lại
nói, Vinh Vương nhiều năm đều
không
có ý nghĩ tái giá, trong phủ chỉ có
một
Trắc phi, nếu Xán Xán gả qua, vấn đề mẹ chồng nàng dâu cũng
không
có, hơn nữa tiểu Quận chúa Vinh Vương phủ từ
nhỏ
đã
là bằng hữu của Xán Xán, chị dâu em chồng ở chung cũng
không
thành vấn đề.”
Vừa
nói
như thế, Chu thị cũng thực
sự
cảm thấy Lục Tông
không
sai, nàng nghĩ thêm chuyện hôm nay, nữ nhi
rõ
ràng vẫn nhớ đến Lục Tông. Nghĩ đến đây, khuôn mặt Chu thị mỉm cười,
nói: “Vậy sau này thϊếp
sẽ
lưu ý hơn.”
Mùa đông ở Tấn thành đều đặc biệt lạnh, Tuyền Họa biết chủ tử nhà mình là đại nam nhân, bên trong phòng ngủ
không
đốt địa long, nhưng nàng sợ
hắn
lạnh, mỗi ngày đều
sẽ
chuẩn bị
một
bình nước nóng. Lúc Tuyền Họa
đi
vào, Khương Dụ
đang
đứng ở bên cạnh giá gỗ hoa lê cạnh giường. Nàng nhanh chóng
đi
tới, để bình nước nóng trong tay vào trong chăn, lúc này mới giơ tay lên,
nói: “Đại công tử, để nô tỳ hầu hạ người.”
Thấy Khương Dụ
không
nói
lời nào, trong mắt Tuyền Họa dâng lên niềm hi vọng.
Hôm nay Đại công tử ra ngoài gặp bạn, bây giờ gương mặt tuấn tú hơi ửng hồng, đôi mắt mê ly. Tuyền Họa biết Đại công tử say rồi,
không
nói
tiếng nào cởϊ áσ bào của
hắn
ra, lúc cởϊ áσ bào, trong lòng đột nhiên dâng lên
một
ý nghĩ, nhất thời tay
nhỏ
run rẩy, ngẩng đầu nhìn lần thứ hai.
Dung mạo Đại công tử giống Quốc Công gia, là
một
người tuấn lãng, nàng hầu hạ bên người Đại công tử mấy năm, bây giờ Đại công tử tuổi
đã
lớn, phu nhân vẫn yên tâm để nàng là nha hoàn thϊếp thân hầu hạ bên người Đại công tử, hàm ý này
không
cần
nói
cũng biết. Nàng cũng là tiểu
cônương, nhìn Đại công tử tuấn lãng như vậy, làm sao có thể
không
yêu
thích?
Chỉ là…
Tuyền Họa đem người đưa đến giường
nhỏ, khom người thay
hắn
cởi giày.
Khương Dụ có chút say, đầu đau nhức, mơ mơ màng màng phảng phát nghe thấy
âm
thanh của Tuyền Họa.
hắn
liền tiến vào trong chăn đệm, xoay chuyển thân mình, liền nghe thấy bên người có
một
luồng hương thơm,
hắn
chợt nhớ tới bóng lưng mặc áo choàng trắng thêu hoa mai ngày ấy, giơ tay
đi
mò, lòng bàn tay truyền đến
một
trận mềm mại, lúc này mới nhất thời tỉnh táo, mau chóng mở mắt ra.
hắn
ngồi bật dậy, cầm lấy y phục bên cạnh bao lấy thân thể, lớn tiếng trách cứ: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Tuyền Họa
không
ngờ Đại công tử đột nhiên tỉnh, nhất thời khuôn mặt
nhỏ
có chút tái nhợt,
trên
mặt vừa ngượng ngùng vừa sợ sệt, cắn môi
âmthanh run rẩy
nói: “Đại công tử có phải là
không
thích nô tỳ? Hay là chê nô tỳ
không
đủ xinh đẹp?”
Trán Khương Dụ nhảy lên thình thịch, nhìn Tuyền Họa bên người, thấy xiêm y
trên
người nàng rơi xuống, cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, chỉ mặc duy nhất
mộtcái yếm hạnh đào thêu hoa lan. Dung mạo Tuyền Họa vẫn còn trẻ, có được
một
thân thể băng cơ ngọc cốt, tư thái thướt tha, khuôn mặt
nhỏ
càng mỹ mạo hơn người, xác thực là phong cảnh say lòng người. Có lẽ có chút rượu, trong người
hắn
có chút bực bội, lúc này yết hầu khô khốc,
một
lát sau mới hít sâu
một
hơi,
nói: “Ngươi mau lui xuống.”
“Đại công tử ——” Tuyền Họa
một
tay ôm lấy cánh tay Khương Dụ, “Nô tỳ cũng
không
phải nha hoàn bình thường, nô tỳ là hầu hạ…”
“Tuyền Họa, ngươi hầu hạ ta nhiều năm, cũng coi như là tận tâm tận lực, ta đối với ngươi thế nào, trong lòng ngươi
rõ
ràng. Lần trước ta
đã
nói
với ngươi, lần sau
không
được như vậy nữa…”
hắn
đem xiêm y khoác lên người nàng,
trên
mặc
hiện
lên vẻ săn sóc hiếm thấy, “cô
nương gia, nên
yêu
quý chính mình
một
chút,
không
nên dễ dàng hành hạ thân mình, có hiểu
không?”
Tuyền Họa bị
nói
tới mức mặt đỏ tới tận mang tai, hồi lâu mới gật đầu: “Nô tỳ
đã
rõ, kính xin Đại công tử trách phạt.”
Khương Dụ biết, Tuyền Họa tuyệt đối trung thành với
hắn, chuyện hôm nay nếu truyền ra ngoài, đối với hai người đều
không
phải chuyện gì tốt, lúc này mới
nói: “Từ hôm nay, ngươi đến gian ngoài hầu hạ,
không
được tiến vào phòng ta.”
Tuyền Họa vừa nghe nhất thời há hốc mồm, vội
nói: “Đại công tử, nô tỳ ——”
Khương Dụ
nói: “Chờ khi nào ngươi suy nghĩ thấu đáo, ta
sẽ
suy xét để ngươi
đi
vào hầu hạ tiếp. Giờ ngươi lui xuống trước
đi.”
Tuyền Họa cũng
không
dám
nói
gì, trực tiếp mặc lại xiêm y bị rơi
trên
giường. Nghĩ tới hành động vừa rồi của mình, trong lòng dâng lên ngượng ngùng. Nàng biết Đại công tử là người tốt, có lúc như
một
đứa bé
không
chịu lớn, nhưng đối đãi hạ nhân vô cùng tốt. Chính nàng
yêu
thích
hắn, sở dĩ có thể thϊếp thân hầu hạ
hắn, là vinh dự của nàng. Nhưng bây giờ Đại công tử
đã
lớn tuổi, chắc chắn là
sẽ
thành thân, nếu ngày sau phu nhân vào cửa, sợ là trong mắt
không
dung nổi
một
hạt cát, lúc đó nàng nên
đi
nơi nào. Cho nên nàng mới nghĩ, nếu Đại công tử thực
sự
đυ.ng vào nàng, ngày sau chắc chắn
sẽ
lưu lại mấy phần tình cảm.
Bây giờ nghĩ lại, là nàng quá ngu xuẩn. Hành động lần này, chỉ khiến đại công tử xem
nhẹ
nàng thôi.
Tuyền Họa nhất thời cảm thấy hối hận cũng
không
kịp.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Khương Lệnh Uyển cảm thấy bụng có chút trướng trướng.
Đến lúc nhận ra hai chân có chút
không
khỏe, lúc này mới xốc chăn đệm lên, nàng phát
hiện
trên
y phục đó điểm hồng mai,
trên
đệm giường cũng dính, nhất thời há hốc mồm.
Kim Kết
đi
vào, thấy tiểu thư nhà mình hiếm khi
không
cần gọi
đã
tỉnh, cười khanh khách hầu hạ tiểu thư rửa mặt, tới lúc nhìn thấy dấu vết
trên
đệm, lúc này mới ngẩn người, sau đó nở nụ cười,
nói: “Nô tỳ chúc mừng Lục tiểu thư.”
Khương Lệnh Uyển nóng mặt.
Thầm nghỉ: Chuyện này có gì tốt mà chúc mừng?
Chỉ là hôm qua Khương Lệnh Huệ nháo trò như thế, hôm nay nguyệt
sự
của nàng
thật
sự
đến rồi.
Kim Kết biết tiểu thư lần trước lúc đến Thanh Hà cư thăm Tứ tiểu thư, đối với nguyệt
sự
của nữ tử cũng là có hiểu biết, cũng
không
giống nàng lúc trước mặt mày đỏ chót,
một
chữ cũng
không
biết. Bây giờ nhìn sắc mặt tiểu thư sững sờ, Kim Kết vội
nói: “Nô tỳ trước tiên hầu hạ tiểu thư tắm rửa, sau đó đem tin tức này báo cho phu nhân biết. Lục tiểu thư của chúng ta a, rốt cục cũng trở thành đại
cô
nương.”
Đại
cô
nương.
Khương Lệnh Uyển sờ cái bụng hơi trướng của mình, rũ rũ mắt, nghĩ thầm: Nguyệt
sự
đến rồi, nàng càng ngày càng phải tự chăm sóc thân thể mình.