Edit: Tiểu Huân
Beta: Mira
Sau khi đưa Lục Tông
đi, Khương Lệnh Uyển liền để Đào ma ma gọi Tân ma ma quản
sự
lại đây.
Tân ma ma cũng biết tính cách của Lục tiểu thư, lúc này đột nhiên gọi nàng đến, chỉ sợ rằng
sẽ
bị làm khó, nhất thời lo lắng đề phòng, hoàn toàn
không
vì Lục tiểu thư tuổi còn
nhỏ
mà
không
để nàng vào mắt.
Tân ma ma theo Đào ma ma vào trong phòng
đã
thấy Lục tiểu thư ngồi
trên
giường lắc lắc hai bàn chân
nhỏ.
không
thể
không
nói, vị Lục tiểu thư này xác thực vô cùng ngây thơ đáng
yêu, cả người trắng nộn như bánh bao, mặt mày của nàng cực kì giống quốc công phu nhân, tinh xảo như bức họa, tuy tuổi còn
nhỏ, nhưng ngày sau khẳng định
sẽ
là đại mỹ nhân. Tân ma ma cúi người hành lễ, vô cùng quy củ,
khôngcó chút nào thất lễ: “Nô tỳ tham kiến Lục tiểu thư.”
Đôi mắt to tròn ngây thơ của Khương Lệnh Uyển nhìn thẳng Tân ma ma.
Vị Tân ma ma này
đã
hơn bốn mươi, gương mặt cũng
không
xấu, nhìn ra được lúc còn trẻ cũng là
mộtvị giai nhân thanh tú. Tân ma ma quản lý tất cả việc vặt ở hậu viện, thu phát thư tín của các vị tiểu thư cũng do nàng quản.
Thanh
âm
của Khương Lệnh Uyển tuy rằng non nớt, nhưng lại rất nghiêm túc hỏi Tân ma ma về chuyện liên quan đến những lá thư gửi cho nàng.
Tân ma ma vừa nghe, sắc mặt nhất thời thay đổi, sau đó mới hoang mang hoảng loạn
nói: “Lục tiểu thư, việc này xác thực là do nô tỳ sơ sẩy, lúc trước bởi vì có quá nhiều chuyện nên nô tỳ
đã
trộm lười,
đã
để nha hoàn Mi Nhi thay nô tỳ đưa thư, chuyện này nô tỳ về hỏi Mi Nhi mới biết được.”
Khương Lệnh Uyển sao có thể chờ lâu như vậy? Lập tức cho người gọi Mi Nhi đến đây.
Mi Nhi vừa nghe là thư của lục tiểu thư xảy ra sai xót, vừa vào trong nhà lập tức “Phù”
một
tiếng quỳ xuống, đem tất cả mọi chuyện
nói
ra: “Lục tiểu thư, lúc trước xác thực là có thư của tiểu thư, chỉ là ngày ấy nô tỳ tình cờ gặp được Tam tiểu thư, tam tiểu thư
nói
với nô tỳ rằng nàng
sẽ
đích thân chuyển cho lục tiểu thư, còn
nói
rằng tất cả thư của Lục tiểu thư cứ giao cho Tam tiểu thư chuyển giúp. Nô tỳ
không
còn cách nào, đành phải giao cho Tam tiểu thư. Mấy ngày trước cũng có thư gửi đến cho lục tiểu thư, vốn dĩ… nô tỳ thấy Lục tiểu thư
không
cho người đến thông báo rằng
không
nhận được thư nên cho rằng ngài
đã
nhận được nên sau đó cũng giao lá thư này cho Tam tiểu thư,
không
ngờ rằng… nô tỳ đáng chết, mong lục tiểu thư trách phạt, ngàn vạn lần đừng trách tội Tân ma ma, là nô tỳ sai.”
Trong hậu viện, việc chủ nhân
không
nhận được thư tín gửi tới
sẽ
bị xử phạt rất nghiêm trong, lúc trước Tân ma ma được
sự
tín nhiệm của Chu thị nên mẫu thân mới giao chuyện này cho nàng, Tân ma ma dám giao cho Mi Nhi xử lý, hiển nhiên cũng vì hoàn toàn tín nhiệm nha hoàn này.
Tân ma ma nghe xong, tim liền đập “Thình thịch”
một
tiếng.
Tuy rằng Lục tiểu thư còn
nhỏ
tuổi, nhưng trong phủ
không
ai mà
không
biết trong hai năm qua, Tam tiểu thư và Lục tiểu thư có chút xích mích, lúc trước hai vị tiểu thư tường hay chơi chung, tuy rằng cũng có cãi nhau, nhưng tóm lại cũng là tỷ muội
một
nhà. Nhưng những năm gần đây, Lục tiểu thư lại chơi thân với Tứ tiểu thư hơn, còn vị Tam tiểu thư,
thì
từ khi Nhị tiểu thư chuyển đến biệt viện, Tam tiểu thư lại thân cận với Tô tiểu thư hơn. Tân ma ma thầm
nói: nha hoàn Mi Nhi này
thật
là hồ đồ, biết
rõ
là Tam tiểu thư và Lục tiểu thư có xích mích lại còn giao thư cho Tam tiểu thư.
Khương Lệnh Uyển nghe xong, cũng
không
quá kinh ngạc.
Vệ Quốc Công phủ, ngoại trừ Khương Lệnh Huệ và Tô Lương Thần,
thì
còn có ai nhàn rỗi đến mức lấy cắp thư của nàng? Hại nàng cho rằng Lục Tông
không
muốn tiếp tục viết thư cho nàng, nàng cũng
không
cho nha hoàn
đi
hỏi, cũng bởi vì
không
bỏ được mặt mũi, trong lòng nghĩ, nếu như Lục Tông
đãviết thư cho nàng, vậy nhất định là
sẽ
tận tay đưa cho nàng,
không
phải là
không
nhận được, chỉ là người đó
không
viết.
không
ngờ bọn họ lại lợi dụng
sự
sĩ diện này của nàng, khiến cho Khương Lệnh Huệ chui vào chỗ trống. Theo tính tình của Khương Lệnh Huệ, sợ là những bức thư kia
sẽ
không
thể tìm lại được…
Tuy
nói
là chuyện này cũng
không
có gì quan trọng, nhưng lòng nàng
nói
tóm lại là
không
thoải mái.
Khương Lệnh Uyển lưu loát trèo xuống giường, Đào ma ma thấy là lạ, nhanh chóng
đi
đến hỏi: “Lục tiểu thư là muốn…”
Khương Lệnh Uyển
đi
ra ngoài,
nói: “đi
tìm Khương Lệnh Huệ.”
Nhìn điệu bộ này, Đào ma ma lập tức đuổi sát theo, đến tên cũng gọi ra đầy đủ,,chắc chắn là bị chọc tức
không
nhẹ.
Lúc Diêu thị mang thai rất chịu khó bồi bổ, Khương Hữu sinh ra đương nhiên là vô cùng trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn
đã
khiến người khác
yêu
thích. Diêu thị thấy lão thái thái
đã
ôm được
một
lúc lâu, đành phải
nói: “Khổ người của Hữu Nhi có hơi lớn, ôm lâu
sẽ
mỏi tay, ngài để con dâu ôm
đi,
không
thì
ngài
sẽ
mệt mỏi.”
Lão thái thái vô cùng hài lòng người con dâu này, vừa vào cửa năm thứ hai liền sinh được
một
nam oa, đương nhiên là nhìn kiểu gì cũng thấy
yêu
thích. Lão thái thái chuyển tôn nhi kháu khỉnh đáng
yêu
cho Diêu thị, nhìn về phía Chu thị
nói: “Con và Bách Nghiêu cũng nên xem xét lúc nào
thì
sinh cho Xán Xán
một
vị đệ đệ
đi, khiến cho quý phủ chúng ta càng thêm náo nhiệt hơn.”
Chu thị vừa nghe, nguyên bản vốn đoan trang hào phóng lại lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng
nói: “Chỉ mới có Dụ Nhi và Xán Xán
đã
khiến cho con dâu bó tay, nếu như thêm
một
đứa nữa, con dâu
thật
sựchịu
không
nổi…”
Lão thái thái lại
nói: “Nếu như con
không
thể quản nổi, vậy có lão thái bà ta tự tay nuôi giúp con
khôngphải được rồi sao?”
Chu thị bị điệu bộ này của lão thái thái dọa sợ, biết rằng lúc này chỉ có thể theo tâm ý của nàng, nhân tiện
nói: “Chờ Xán Xán lại lớn thêm
một
chút
đã, ai da… nương ngài đừng chỉ thúc dục
một
mình con, đệ muội còn ở đây, ngài
nói
thêm nữa, con dâu
sẽ
rất xấu hổ.”
Nhìn dáng vẻ này của Chu thị. lão thái thái cười cười, cũng
không
nói
nữa, dơ tay nặn nặn cánh tay mập mạp của Hữu Nhi, híp mắt
nói: “Vẫn là Hữu Nhi của chúng ta ngoan ngoãn nghe lời, có đúng
không? Nhìn Hữu Nhi của chúng ta
đi, sau này khẳng định
sẽ
biết nghe lời hơn cả Dụ Nhi và Lộc Nhi.”
Vệ Quốc Công phủ
đã
lâu chưa có con trai, lão thái thái đương nhiên là vô cùng
yêu
thích tiểu tôn nhi, huống hồ, Hữu nhi xác thực là vô cùng đáng
yêu, dung mạo giống Khương Nhị gia, tính tình lại giống mẫu thân Diêu thị, rất yên lặng, khi đói bụng chỉ khóc vài tiếng, sau khi ăn no liền ngủ, lúc tỉnh dậy
thìcười ha ha, muốn bao nhiêu đáng
yêu
có bấy nhiêu đáng
yêu.
Hữu Nhi a a a gọi lớn vài tiếng, càng ngày càng được lão thái thái
yêu
thích, mở miệng liền nhắc: “Nghe
nói
Xán Xán mỗi ngày đều chạy đến chơi với Hữu Nhi, Xán Xán tuy
nhỏ
tuổi, nhưng lại biết cẩn thận hơn các vị tỷ tỷ khác trong nhà.”
Lời vừa dứt, ý cười
trên
mặt Diêu thị liền thu liễm, sau
một
lúc mới
nói: “Con dâu và Nhị gia
đã
đề cập tới, thân thể Dung nhi
đã
tốt hơn, vẫn
không
nên ở lại biệt viện, mấy ngày nữa Khương Nhị gia
sẽ
đến đón Dung nhi về… Dù sao, Dung nhi vẫn chưa gặp mặt Hữu nhi.”
Vừa nhắc đến Khương Lệnh Dung, lão thái thái cũng chỉ thở dài
một
hơi.
Con dâu này quả
thật
là lựa chọn
không
sai.
Nhà bình thường, chỉ sợ kế mẫu vừa vào cửa
thì
sẽ
đối xử
không
tốt với các hài tử trước, nhưng ở nhà bọn họ, vị kế mẫu này ngược lại còn suy nghĩ mọi cách cho bọn
nhỏ. Lão thái thái làm sao có thể
khônghiểu, con trai thứ của nàng là người chỉ thích con trai,
không
thích con
gái, trước đây khi Từ thị còn ở, Từ thị luôn sủng mấy hài tử, nữ nhi cũng coi là bảo bối, Từ thị vừa
đi, chuyện của hai khuê nữ, con trai thứ của nàng cũng
không
thèm để tâm đến, cũng vì có Lộc nhi là ca ca nên còn hơi chút quan tâm đến các nàng.
Lão thái thái nhìn khuôn mặt tinh xảo thanh lệ của Diêu thị, trong lòng than thở: May mà lúc trước nàng đồng ý mối hôn
sự
này, nếu
không
con trai thứ lúc này phỏng chừng
đang
còn lêu lổng bên ngoài. Lão thái thái nhấc tay nắm lấy mu bàn tay của Diêu thị
nói: “Khổ cho con, vừa chăm sóc cho Hữu nhi lại còn phải để tâm chuyện của bọn
nhỏ.”
Diêu thụ lắc đầu
một
cái, thanh
âm
ôn hòa, nhìn nhi tử trắng mập trong ngực,
nói: “Người
một
nhà phải cùng đoàn tụ mới vui vẻ, nương, ngài
nói
có đúng
không?”
Lão thái thái liên tục
nói: “Đúng".
Ngay vào lúc này,
một
tiểu nữ oa mặc
một
thân xiêm y màu xanh nhạt thong dong bước vào, có mấy phần khí chất đại gia khuê tú. Lão thái thái nhìn thấy Tô Lương Thần đến, lập tức
nói: “Lương Thần, có chuyện gì vậy?”
Gương mặt thanh tú của Tô Lương thần
đã
trổ mã càng ngày càng xinh đẹp, tiến lên hành lễ, vô cùng quy củ
nói: “Lương Thần chào ngoại tổ mẫu, mợ và mợ hai.”
Lão thái thái thấy nàng như vậy, vội vàng gọi nàng đến, nhìn người cháu ngoại ngoan ngoãn này
mộtlát, nhíu mày lại
nói: “Đều là người
một
nhà, sao lại khách khí như vậy?”
Tô Lương Thần chỉ cười mà
không
nói: “Lương Thần biết ngoại tổ mẫu và hai mợ đều xem con là người nhà, chỉ là hôm nay…” Tô Lương Thần dần thu hồi nụ cười, thoáng cúi đầu, sau đó mới
nói, “Hôm nay Lương Thần phạm lỗi, mong ngoại tổ mẫu trách phạt.”
Cháu
gái
này của nàng trước đến này vẫn luôn ngoan ngoãn, hai năm qua chưa từng phạm sai lầm nào. Lão thái thái nuôi dưỡng đứa bé này bên người, mọi cử động của Lương Thần nàng đều
rõ
như lòng bàn tay, cũng biết nàng là
một
tiểu
cô
nương an phận thủ thường, tuổi còn
nhỏ
những
đã
vô cùng hiểu chuyện, nhìn thôi cũng khiến người khác đau lòng. Lão thái thái thấy tôn nữ càng lớn càng giống như ái nữ
đã
qua đời, giọng
nói
càng trở nên ôn hòa: “Có chuyện gì
thì
cứ
nói
với ngoại tổ mẫu, có ngoại tổ mẫu che chở cho con.”
Tô Lương Thần lắc lắc dầu,
nói: “Là do bản thân Lương Thần làm sai.”
nói
xong, nàng liền cầm lấy hai phong thư đưa cho Chu thị
đang
ngồi ở
một
bên,
nói: “Mợ, đây là thư của Uyển biểu muội… Lúc trước Huệ biểu muội có chút giận dỗi Uyển biểu muội nên giữa hai người có sinh ra chút xích mích, trùng hợp thấy
một
nha hoàn cầm thư định giao cho Uyển biểu muội nên lén lút giấu
đi. Lương Thần
không
biết nên làm như thế nào, nếu
nói
ra sợ là Huệ biểu muội và Uyển biểu muội
sẽ
càng thêm xích mích, cũng sợ Huệ biểu muội tức giận, nhưng mà… Nhưng mà Lương Thần vẫn luôn rất tự trách, hôm nay rốt cục cũng thuyết phục được Huệ biểu muội trả lại thư cho Uyển biểu muội, hi vọng mợ đừng trách phạt Huệ biểu muội, nàng chỉ có chút tính khí của hài tử, muốn trách ngài chứ trách con, con làm tỷ tỷ đáng lẽ ra nên khuyên nhủ muội ấy mới đúng.”
Bộ dáng ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, sao có thể khiến người ta nỡ lòng trách cứ? Hơn nữa Tô Lương Thần chỉ lớn hơn Huệ nhi hai tháng, sao có thể quản được Huệ nhi?
Chu thị hạ mắt xuống, thủ đoạn này của Tô Lương Thần đặt ở trong mắt nàng hoàn toàn là dư thừa, nàng chỉ lặng yên
không
nói, xem ý của lão thái thái như thế nào.
Lão thái thái lập tức
nói: “Chuyện này làm sao có thể trách con được dây? Huệ Nhi
thật
sự
có chút quá —— "
Tô Lương Thần lập tức
nói: “không
phải, Huệ biểu muội tuổi còn
nhỏ
đã
phải xa mẫu thân, trong lòng muội ấy khẳng định là rát khó chịu… Kỳ thực Lương Thần vẫn luôn mong có thể giống như Huệ biểu muội, ít nhất cũng có được
một
vị mẫu thân tốt giống như mợ hai vậy. Việc hôm nay, mong ngoại tổ mẫu và mợ trách phạt
một
mình con là được.”
Lão thái thái thái nhìn đứa cháu ngoại ngoan ngoãn hiểu chuyện này của nàng, tuy rằng tuổi cũng còn
nhỏ
nhưng ở trong phủ lại vô cùng quy củ, ngàu thường luôn
đi
theo Huệ Nhi, ngoan ngoãn hiểu chuyện, kỳ thực trong lòng nàng hẳn là rất tự ti. Cháu
gái
này nuôi bên người mấy năm, đương nhiên là phải có cảm tình, huống hồ đây còn là cháu ngoại ruột.
Lão thái thái nghe xong, liền nghiêng đầu nhìn Chu thị,
nói: “Con nghĩ nên làm gì bây giờ”
Chu thị cũng
không
do dự, nàng
đã
sớm
rõ
ý của lão thái thái, chỉ cười
nói: “Đây chỉ là
một
việc
nhỏ
của hài tử, sao phải nhọc đến nương? Bây giờ nương
đã
lên tiếng, con dâu thấy, chuyện này cứ bỏ qua
đi, trách phạt tụi
nhỏ
làm gì, tránh làm mất
đi
tình cảm tỷ muội trong nhà. Con thấy Huệ nhi chỉ lén giấu thư
đi, nhưng lại
không
ném
đi
mất, sợ là lúc đó cũng chỉ nổi giận tức thời, bây giờ biết sai
thì
vẫn có thể sửa, lúc này có thể giao thư ra, chứng tỏ Huệ Nhi vẫn là đứa trẻ ngoan, nương, ngài
nói
có đúng
không?”
Lời của Chu thị
nói
ra vô cùng rộng lượng.
Lão thái thái vô cùng hài lòng, nhưng nghe ngữ khí ấy, làm sao
không
biết trong lòng con dâu vẫn còn chút
không
phục? Dù sao con dâu
yêu
thương tiểu tôn nữ này của nàng nhất. Nàng cũng đau lòng a, nhưng nếu
thật
sự
truy cứu truyện này ra, quả
thật
giống như lời ngoại tôn nữ
nói,
sẽ
làm thương tổn cảm tình tỷ muội trong nhà. Hơn nữa ngoại tôn nữ
đã
nói
đến mức này, nếu nàng
thật
sự
trạc phạt, chẳng phải để cho người ta
nói
rằng lão già này
không
xem xét
rõ
tình huống chỉ
yêu
thương cháu nội mà
không
quan tâm đến cháu ngoại sao?
Tô Lương Thần nghe xong lời của Chu thị, liền ngoan ngoãn
nói: “Con cám ơn mợ, hi vọng sau khi Uyển biểu muội nhận được thư
sẽ
vui vẻ hơn
một
chút.”
Diêu thị là
một
người
không
có tâm cơ, bây giờ nàng làm mẫu thân, lòng dạ lại vô cùng mềm mại,
không
chịu được khi hài tử bị oan ức. Lúc trước Khương Lệnh Huệ rất vất vả mới chịu thân cận kế mẫu là nàng, nàng đương nhiên
không
nỡ trách phạt, bây giờ thấy Chu thị rộng lượng như vậy, nàng cũng thở phào
nhẹ
nhõm,
nói: “Tẩu tẩu
nói
đúng, Huệ Nhi cũng là hài tử số khổ, coi như muội muội thay nàng xin lỗi tỷ, đừng trách tội Huệ nhi. Nếu như
thật
sự
truy cứu sâu xa, sai lầm vẫn do người làm mẫu thân như muội…”
Lão thái thái khá thiên vị Diêu thị, bây giờ thấy nàng
nói
như vậy, đương nhiên đau lòng khuyên: “Lúc trước con
đang
hoài thai mười tháng, bây giờ còn phải cực khổ chắm sóc Hữu nhi, chuyện quản giáo hài tử sao ta có thể trách con, muốn trách
thì
phải trách đứa con trai kia của ta —— "
Diêu thị vội
nói: “Nương, Nhị gia rất tốt, ngài đừng trách tội Nhị gia.”
Thấy Diêu thị căng thẳng như vậy, lão thái thái vốn
đang
tức giận nhưng lúc này cũng
không
nhịn được than thở: “Con nha, suốt ngày chỉ biết che chở cho
hắn. Bằng cái đức hạnh kia của
hắn,
không
biết đời trước làm được bao nhiêu việc thiện nên đời này mới có thể cưới được nương tử tốt như con.”
Lời này của lão thái thái khiến Diêu thị đỏ mặt,
không
biết nên tiếp lời như thế nào.
Chuyện hôm nay cứ như vậy bỏ qua.
Sau đó Chu thị và Diêu thị cùng nhau ra khỏi viện của lão thái thái, Diêu thị quay sang Chu thị, vẻ mặt thành khẩn xin lỗi: “Tẩu tẩu, Huệ nhi nhà ta có gì
không
phải, tỷ cũng đừng quá để trong lòng.”
Chu thị cầm hai phong thư trong tay
nói: “Ta là người lớn, sao có thể tính toán với
một
tiểu hài tử? Chỉ là đệ muội, có chút lời từ trong đáy lòng tỷ muốn
nói
với muội —— Huệ nhi mới
nhỏ
tuổi
đã
phải xa nương quả thực là rất đáng thương, nhưng muội cũng
không
nên quá dung túng cho con trẻ, lần tới nếu Huệ nhi làm sai, muội lại tiếp tục che trở
sẽ
khiến cho Huệ nhi bị nuông chiều quen, sau này lớn lên nếu làm ra chuyện sai lớn, còn ai có thể che chở cho nàng? Tiểu hài tử, lúc nên trách phạt
thì
cần phải trách phạt, lúc nào nên sủng ái
thì
sủng ái, giống như Xán Xán vậy, nữ nhi là bảo bối trong lòng tỷ, nhưng khi con làm sai, tỷ cũng
sẽ
không
nhắm
một
mắt mở
một
mắt, lúc cần giáo huấn
thì
phải giáo huấn, nếu
không
đứa
nhỏ
trở nên hư đốn, ta lại
một
mực che trở, vậy tuyệt đối
không
phải thương con, mà là hại con.”
Diêu thị gật gù,
nói: “Tẩu tẩu, muội
đã
biết, sau khi về muội
sẽ
để mắt nhiều hơn đến các con.”
Chu thị
nói: “Vậy là được rồi, nếu muội sợ hài tử ghi hận muội, vậy chuyện trách cứ giao cho Nhị đệ làm. muội ở bên cạnh che trở, như vậy,
không
chỉ dạy dỗ được hài tử, mà còn có thể khiến con
nhỏ
ghi nhớ những điều tốt của muội, càng ngày càng thân cận hơn, như vậy
sẽ
nhất cử lưỡng tiện.”
Diêu thị mỉm cười
nói: “Muội nhớ kỹ, vẫn là tẩu tẩu có biện pháp giúp muội răn dạy hài tử,
một
mình muội quả là
không
thể làm được.”
Hai người vừa mới tách ra, Chu thị
đang
đi
dọc theo đương mòn trở về Đông biện,
đã
thấy nữ nhi trắng trẻo mũm mĩm cách đó
không
xa. Nàng tiến lên, thấy nữ nhi
đang
nhíu mày, lúc này mới hỏi: “Sao vậy? Ai làm Xán Xán nhà chúng ta tức giận?”
Khương Lệnh Uyển nhìn mẫu thân
một
hồi, nhưng lại
không
có ý định
nói
cho nương chuyện Khương Lệnh Huệ lấy trộm thư của nàng, dù sao nàng cũng
không
phải
một
đứa trẻ
thật
sự, chuyện này nàng vẫn có thê tự giải quyết.
Khương Lệnh Uyển bĩu môi, thanh
âm
mềm mại
nói: “Nương, con có chuyện gấp muốn tìm Tam tỷ tỷ, nương chờ con
một
lát, con trở về ngay.”
Ngày thường nữ nhi đến Tây viện, ngoại trừ tìm Tứ nha đầu
thì
cũng là đến thăm Hữu nhi, có bao giờ chịu
đi
chơi với Tam nha đầu? Chu thị suy nghĩ
một
chút liền đoán ra được nữ nhi chắc là
đã
biết được chuyện này, trong lòng thầm nghĩ nữ nhi nhà nàng quả là
một
tiểu
cô
nương thông tuệ.
Chu thị nhìn dáng vẻ này của nữ nhi, cũng biết là nữ nhi
đã
có chủ ý riêng nên
không
dự định
nóichuyện ra cho nàng, liền hơi cong lưng, ôm nữ nhi lên.
Khương Lệnh Uyển theo bản năng ôm lấy cổ của mẫu thân, thấy mẫu thân ôm mình lên, nàng hơi nghi hoặc mím môi hỏi: “Nương?”
Chu thị tươi cười
nói: “Hai phong thư của con nương
đã
lấy lại cho con rồi.”
Khương Lệnh Uyển hơi kinh ngạc,
một
là vì nương biết chuyện này, hai là vì Khương lệnh Huệ thế nhưng lại
không
ném thư của nàng
đi
mất.
Chu thị tiếp tục
đi
về Đông viện, thấy nữ nhi
không
nói
lời nào, mặt mày còn vui vẻ, lúc này mới hơi dừng chân lại,
không
nhịn được hỏi: “không
cảm thấy oan ức?”
Khương Lệnh Uyển chớp chớp đôi mắt long lanh, khóe miệng mang theo nụ cười,
nói
với mẫu thân: “Trước khi
đi
Xán Xán còn tưởng rằng
không
thể tìm lại được thư nên kiểu gì cũng phải làm cho Tam tỷ mất
đi
một
thứ gì đó để xả giận trong lòng, nếu
không
con
sẽ
không
thoải mái. Bây giờ thấy nương tìm được thư cho Xán Xán, vậy tâm tình Xán Xán
đã
tốt hơn rồi, đương nhiên là đại nhân đại lượng
khôngthèm
đi
tính toán với tam tỷ, hơn nữa… Xán Xán
không
muốn khiến nương phải ra mặt thay Xán Xán, người lớn mà
đi
tính toán với tiểu hài tử, nương
sẽ
bị người ta gièm pha…”
Nàng
nói
tới đây dừng lại, cuối cùng vui vẻ hôn
một
cái lên mặt của mẫu thân nhà mình,
nói
tiếp: “Nếu như Xán Xán cảm thấy oan ức, lần sau
sẽ
tự mình tìm cách đòi lại,
không
thể làm phiền mẫu thân.”