- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ngô Gia Kiều Thê
- Chương 45
Ngô Gia Kiều Thê
Chương 45
Edit: Kye
Beta: Mira
Nhìn giấy thấm đầy mực nước, Khương Lệnh Uyển “nha”
một
tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn Lục Tông, thấy
hắn
hơi mất tập trung, cho rằng
hắn
không
muốn dạy nàng viết chữ, nhất thời nhíu mày.
Lục Tông chậm rãi buông lỏng tay, xoa đầu
nhỏ
của nàng, lạnh nhạt
nói: “Tự mình luyện.”
“Ừm.” Khương Lệnh Uyển gật đầu, tiếp tục luyện viết tên Lục Tông.
Kiếp trước nàng tự coi bản thân là khá lắm rồi, chỉ là sau khi gả cho Lục Tông liền ít luyện lại, có chút dở dang.
Xưa nay nàng lại
không
thích chính mình bỏ sức, muốn đυ.ng bút, liền giao cho nha hoàn thϊếp thân.
Lâu dần, tay viết chữ của nàng
không
thể so sánh được với ai.
Nàng nhớ có
một
lần, quý nữ Tấn thành tụ họp, Chu Lâm Lang tạo nên
sự
nổi bật,
một
tay trâm hoa chữ
nhỏ
thật
đẹp, làm người ta liên tục vỗ tay tán thưởng. Nàng ngầm
không
phục, sau khi về phủ liền liều mạng luyện chữ, nhưng càng vội vàng tâm càng bị loạn, sao có thể luyện tốt được? Sau khi Lục Tông biết được,
hắn
lại
nói: Rảnh rỗi luyện chữ
không
bằng học
một
chút quyền cước công phu bảo vệ bản thân.
Lục Tông tập võ từ
nhỏ, mà nàng lại là người tay trói gà
không
chặt, sau khi thành thân, mặc dù Lục Tông sủng nàng tận trời, nhưng cũng có
một
số việc
không
thể thương lượng. Thí dụ như mỗi sáng thức dậy phải cùng
hắn
tập thể dục, thói quen này trước kia nàng cũng có, nhưng sau khi nàng và Lục Tông ở bên nhau, cường độ thể dục còn gấp hai lần lúc trước. Ban đầu nàng còn cảm thấy Lục Tông có chút ngược đãi nàng, nhưng lâu ngày, tập luyện như vậy rất có lợi cho bản thân. Nàng cũng
không
phải người
không
biết phân biệt tốt xấu, biết
hắn
muốn tốt cho nàng, tất nhiên nàng cũng
sẽ
không
oán hận.
Khương Lệnh Uyển nhìn chữ viết của nàng, lại nhìn Lục Tông ngồi bên cạnh
không
nói
lời nào, vừa định
nói
chuyện với Lục Tông, liền thấy Đào ma ma đưa Thôi di nương cùng Khương Lệnh Đề vào.
Thôi di nương trước nay vẫn luôn
một
bộ dáng đơn giản thanh lịch.
Năm ngoái Khương Nhị gia lại
một
lần nữa quan tâm đến Thôi di nương, có sủng ái
một
đoạn thời gian. Nhưng sau khi Từ thị bị hưu, Khương Nhị gia lại có vô số hồng nhan tri kỉ bên ngoài, sao có thể để ý
một
mình đóa hoa trong nhà như Thôi di nương? Nhưng Khương Nhị gia đối xử với nàng
không
tệ, bây giờ tân nhị phu nhân Diêu thị lại là người hiền thục dịu dàng, Thôi di nương
không
tranh sủng
khônggây
sự, chỉ lo bảo vệ nữ nhi trải qua những tháng ngày yên ổn ở Thanh Hà cư, đây quả thực là chuyện tốt.
Thân là thϊếp thất, ai cũng giống Thôi di nương, chủ mẫu như Diêu thị, như vậy hậu viện trong nhà yên tĩnh
không
ít.
Khương Lệnh Uyển
đi
xuống ghế thêu, ngoan ngoãn gọi
một
tiếng “Di nương”.
Thôi di nương nhìn tiểu mập mạp trước mặt, thấy khuôn mặt bánh bao có bôi thuốc mỡ,
trên
mặt còn vài vết thương, viền mắt
không
khỏi nóng lên, ôm nữ nhi “phù phù’’
một
tiếng quỳ xuống.
“Di nương, Tứ tỷ tỷ!”
Khương Lệnh Uyển vội hô lên, tay
nhỏ
vội vàng đỡ nàng,
nói: “Di nương làm gì vậy?”
Thôi di nương biết thường ngày Lục tiểu thư đối xử với nữ nhi rất tốt, nhưng nàng
không
nghĩ tới,
mộttiểu nữ oa năm tuổi, lại có thể che chở cho nữ nhi nàng như vậy. Nàng
nói: “Lần này nếu
không
có Lục tiểu thư, Đề nhi sao có thể lông tóc
không
chút tổn hại? Đề nhi là sinh mạng của ta, nhưng Lục tiểu thư thân phận cao quý, con cứu Đề nhi, ta cũng
không
biết
nói
gì hơn…”
Chuyện lần này, nàng nghĩ rằng Quốc Công phu nhân
sẽ
trách tội, nhưng lại
không
có chuyện gì xảy ra. Nơi này người cầu tình hộ, ngoại trừ Lục tiểu thư còn ai vào đây.
Khương Lệnh Uyển
nói: “Di nương
không
cần khách khí như thế, hôm đó là Xán Xán sai, nếu Xán Xán
không
để Tứ tỷ tỷ chơi, người té lúc này chính là Xán Xán…” Nàng nắm tay Khương Lệnh Đề
nói
tiếp: “Tứ tỷ tỷ
không
có chuyện gì là tốt rồi.”
Khương Lệnh Đề thấy Lục muội muội hiểu chuyện như vậy, trong lòng cũng được an ủi
không
ngớt. Từ
nhỏ
nàng
đã
biết thân phận của mình, thứ nữ thấp bé, nhưng Lục muội muội lại cứ đối xử với nàng tốt như vậy. Đôi mắt to Khương Lệnh Đề dâng lên ánh nước, trầm giọng
nói: “Lục muội muội, sau này nếu có chuyện như vậy, tỷ tỷ
sẽ
cố gắng bảo vệ muội.”
Nàng là tỷ tỷ, sao lại có đạo lý để muội muội che chở cho?
Khương Lệnh Uyển cười cười, nhìn mẹ con hai người căng thẳng như vậy, liền
nói: “Di nương cùng Tứ tỷ tỷ
không
phải suy nghĩ nhiều, trở về nghỉ ngơi
một
chút.”
Khương Lệnh Uyển để Đào ma ma mời Thôi di nương cùng Khương Lệnh Đề về Thanh Hà cư, lúc này nàng lại nhíu mày ngồi lại
trên
ghế thêu.
Chuyện này
không
phải ngoài ý muốn, cha mẹ chắc chắn
sẽ
không
bỏ qua, vì thế nàng cũng
không
phải suy nghĩ nhiều.
Trong Vệ Quốc Công phủ có người muốn hại nàng, kỳ
thật
chỉ dùng đầu ngón tay cũng có thể đếm ra, cũng
không
khó đoán. Hiềm nghi lớn nhất chính là mấy hài tử chi thứ hai cùng những nha hoàn ma ma
đã
từng hầu hạ Từ thị.
Lục Tông lẳng lặng ngồi im
không
nói
lời nào, trong cuộc trò chuyện kia,
hắn
cũng nghe ra mấy phần.
hắn
đứng lên cúi người, đỡ mông
nhỏ
của tiểu bánh bao, ôm nàng ngồi lên đùi
hắn, cúi đầu hỏi: “Muội
nói
huynh nghe hôm nay
đã
xảy ra chuyện gì.”
Khương Lệnh Uyển nhìn Lục Tông, kể từ đầu đến đuôi chuyện hôm nay.
Lục Tông nghe xong, trong đầu cũng có suy nghĩ. Nhìn tiểu nữ oa tuổi còn
nhỏ, lại có nhiều người muốn hãm hại nàng như vậy.
hắn
nói: “Vậy sau này phải cẩn thận hơn
một
chút, đừng quá ham chơi.”
Khương Lệnh Uyển cảm thấy hôm nay Lục Tông
nói
nhiều hơn ngày thường
một
chút, nhưng kiếp trước nàng nhiều lần gặp Lục Tông dông dài như vậy, bây giờ cũng
không
quá để ý, liền ngoan ngoãn gật đầu
nói: “Xán Xán biết, Tông biểu ca cũng phải chăm sóc bản thân
thật
tốt.”
Lục Tông nghe xong khẽ vuốt cằm “Ân”
một
tiếng, sau đó nghĩ tới điều gì, nhìn tiểu bánh bao, chỉ chỉ gò má của mình.
Khương Lệnh Uyển ngẩn ra, ánh mắt lập tức sáng lên, trong lòng minh bạch.
Nàng linh hoạt từ trong l*иg ngực Lục Tông đứng lên, tay
nhỏ
mập mạp ôm cổ Lục Tông, miệng
nhỏmập mập chu lên, “bẹp”
một
cái hôn lên gương mặt của
hắn.
·
Lúc này Khương Bách Nghiêu cùng thê tử
đang
ở thư phòng thảo luận chuyện hôm nay.
Chu thị nhớ đến khuôn mặt
nhỏ
bé của nữ nhi liền đau lòng,
một
khuôn mặt đẹp
nói: “Thường ngày xích đu kia đều là Xán Xán chơi, Tứ nha đầu đẩy ở phía sau, hôm nay hiếm khi Xán Xán hứng thú muốn để Tứ nha đầu chơi nhưng
không
ngờ lại xảy ra chuyện này…” Nàng
nhẹ
nhàng
nói
tiếp: “Xán Xán tuy còn
nhỏ
nhưng lại là
một
người trọng nghĩa khí, đừng nhìn ngày thường con bé có mới nới cũ
không
tim
không
phổi, nàng
đã
quan tâm đến người nào, chính là tin tưởng vô điều kiện, thực
không
biết đây là điều tốt hay xấu.”
Khương Bách Nghiêu nắm chặt tay Chu thị, ôm thê tử vào lòng an ủi: “Xán Xán thiện tâm, tất nhiên là chuyện tốt.”
Chu thị gật đầu
nói: “Chuyện kia Quốc Công gia phải điều tra
rõ
ràng, bắt được người gây chuyện, chuyện này
không
phải ngoài ý muốn.”
Khương Bách Nghiêu biết, chuyện hôm nay nhất định có người cố tình gây nên. Ở dưới mí mắt của
hắnmà còn muốn đả thương nữ nhi
hắn, đương nhiên
hắn
sẽ
không
dễ dàng bỏ qua. Nếu chuyện này
không
điều tra
rõ
ràng, vậy tối nay
hắn
cũng
không
thể ngủ ngon.
Chu thị rời thư phòng, liền
đi
thăm nữ nhi.
Vừa vào phòng,
đã
thấy nữ nhi cầm bút cúi đầu, dáng vẻ nghiêm túc cẩn thận. Khương Lệnh Uyển thấy Chu thị, đôi môi cong lên, đôi mắt sáng ngời hô
một
tiếng: “Nương.”
Chu thị đến bên cạnh nữ nhi, nhìn chữ viết
trên
giấy,
không
khỏi buồn cười hỏi: “Tông biểu ca của con
đi
nhanh vậy?”
Khương Lệnh Uyển cũng
không
giấu diếm.
hiện
tại nàng chỉ mới năm tuổi, viết tên nam nhân cũng
không
có xấu hổ.
Khương Lệnh Uyển nghiêng đầu
nhỏ
nói: “Đúng a, Tông biểu ca dạy con viết tên của huynh ấy,
nóichuyện
một
chút liền rời
đi. Tông biểu ca muốn theo cữu cữu Đại tướng quân
đi
Cẩm Châu, đến lúc về
sẽ
mang lễ vật cho Xán Xán.”
Chu thị nghe xong ngẩn ra.
Điều này nàng biết, nhưng Phùng Hoài Viễn
đi
Cẩm Châu là do có nhiệm vụ trong người,
không
ngờ lại mang Lục Tông
đi
theo. Nàng biết Lục Tông xuất chúng, nhưng dù sao
hắn
chỉ mới mười
một
tuổi… Chu thị cau mày, trong lòng có chút lo lắng, nhưng người làm cha như Vinh Vương
đã
yên tâm như vậy, nàng có thể
nói
cái gì?
Chu thị nhìn khuôn mặt
nhỏ
trắng nõn của nữ nhi, thấy nữ nhi cũng
không
có níu kéo gì, trong lòng yên tâm.
Chu thị
nói: “Ba ngày sau là sinh nhật của tiểu Quận Chúa Vinh Vương phủ, nương
đã
chuẩn bị xong lễ vật cho con, con cùng Dụ nhi cùng sang chúc mừng tiểu Quận Chúa
đi.”
Sinh nhật Lục Bảo Thiền.
Tay cầm bút của Khương Lệnh Uyển dừng lại
một
chút, nghĩ mẫu thân
thật
chu đáo.
Nhưng Lục Tông
đi
xa nhà, bỏ lỡ mất sinh nhật Lục Bảo Thiền.
một
khắc sau khóe miệng Khương Lệnh Uyển cong lên, thầm nghĩ: Ca ca có ở lại hay
không
không
quan trọng, ngược lại vẫn còn tẩu tẩu nàng đây.
·
Ngày sinh nhật Lục Bảo Thiền, Khương Lệnh Uyển cùng Khương Dụ tới Vinh Vương phủ.
trên
xe ngựa, đôi mắt to Khương Lệnh Uyển nhìn ca ca tuấn tú lịch
sự
của nàng, ánh mắt hơi đăm chiêu.
hiện
nay ca ca mới mười tuổi, dáng dấp
không
tệ, ở trong đám bạn cùng lứa tuổi cũng coi như cực kỳ xuất chúng, vóc dáng cao, khí lực lớn, nhưng lại hay nghịch ngợm như
một
con khỉ
nhỏ, so sánh với Lục Tông lúc mười tuổi
hắn
còn kém nhiều lắm. Nếu đổi lại là những
cô
nương khác, bị ca ca nàng hấp dẫn cũng
không
phải chuyện hiếm, nhưng Lục Bảo Thiền từ
nhỏ
đã
có Lục Tông là ca ca ưu tú như vậy, sao lại còn để ý ca ca nhà nàng?
thật
là buồn bực a.
Kiếp trước ca ca cưới Chu Lâm Lang, nguyên nhân nàng khó chịu,
một
phần bởi vì giữa nàng và Chu Lâm Lang ca ca liền chọn Chu Lâm Lang, nhưng
một
phần nguyên nhân trọng yếu khác —— là bởi vì Chu Lâm Lang
không
thực lòng
yêu
thương ca ca của nàng.
Chu Lâm Lang đây là định trả thù nàng.
Khương Dụ nhìn đôi mắt long lanh nước của muội muội mở lớn, liền
nói: “Xán Xán
không
thoải mái sao? Có phải lúc nãy ăn nhiều?”
Khương Lệnh Uyển nhíu mày lắc đầu.
Nghĩ thầm: Thôi, dù sao bây giờ tất cả mọi người đều còn
nhỏ, chuyện nam nữ vẫn còn xa lắm, nàng cũng
không
thể quản quá nhiều chuyện, chỉ cẫn bảo vệ chắc chắn ca ca là được.
Khương Lệnh Uyển đến Vinh Vương phủ, nhìn Vinh Vương phủ hôm nay
thật
náo nhiệt, vội vàng cùng ca ca
đi
đến hậu viện gặp Lục Bảo Thiền. Nô bộc Vinh Vương phủ dẫn bọn họ
đi
vào, vừa vào sân, Khương Lệnh Uyển liền nhìn thấy
một
đám tiểu nam hài tiểu nữ hài mặc quần áo quý khí bao vây xung quanh Lục Bảo Thiền.
Hôm nay Lục Bảo Thiền ăn mặc
một
thân váy mềm mại màu đỏ,
trên
hai búi tóc cắm những châu hoa xinh đẹp, cổ đeo khóa trường mệnh tinh xảo, đai lưng màu hồng nhạt phấp phơ trước gió, khuôn mặt
nhỏ
xinh đẹp cười
thật
vui vẻ.
Khương Lệnh Uyển
đi
tới, thân thiết gọi
một
tiếng: “Thiền tỷ tỷ.”
Đứng bên cạnh Lục Bảo Thiền chính là Chu Lâm Lang
đã
lâu
không
gặp, hôm nay
một
khuôn mặt
nhỏmập mạp hồng hào, ăn mặc xinh đẹp, nhưng lại
không
đoạt mất
sự
nổi bật của chủ nhân.
Hôm nay Tạ Tinh Tinh cũng tới, vừa thấy Khương Dụ cùng Khương Lệnh Uyển, liền
không
vui chu miệng, vênh váo tự đắc. Nàng vẫn còn nhớ kỹ giáo huấn lần trước nên
không
nói
gì.
Lục Bảo Thiền rất thích Khương Lệnh Uyển, nhìn nàng liền cười xán lạn
nói: “Xán Xán muội tới rồi, tỷ cùng Lâm Lang đều
đang
nhắc tới muội đây.”
Chu Lâm Lang?
Chu Lâm Lang nhắc tới nàng…
Khương Lệnh Uyển chớp mắt
một
cái liếc nhìn Chu Lâm Lang.
Khương Dụ là
một
người
không
sợ phiền phức, nhìn Chu Lâm Lang còn
nhỏ
đã
bày ra bộ dáng kiêu ngạo, liền nhếch môi cười
nói: “A, răng mọc ra?”
Chu Lâm Lang nghe xong liền biến sắc.
Khương Lệnh Uyển trừng mắt nhìn ca ca, giày
nhỏ
đạp lên chân
hắn
một
cái: “Ca ca…”
Khương Dụ gãi đầu, giả vờ cười vô tội
nói: “không
phải huynh
đang
quan tâm Chu biểu muội sao? Lỡ may răng
không
mọc ra, hay mọc lệch vậy
thì
rất xấu rồi.”
Khương Lệnh Uyển quả thực hết cách với ca ca của nàng, chỉ còn cách
không
cho
hắn
nói
nữa.
Hôm nay là sinh nhật Lục Bảo Thiền, mà Chu Lâm Lang lại là bằng hữu thân thiết nhất của Lục Bảo Thiền, nàng
không
muốn bởi vì chuyện của nàng mà gây chuyện
không
vui. Khương Lệnh Uyển cố ý đổi chủ đề, nghĩ tới chuyện Lục Tông lần trước, liền kéo kéo tay
nhỏ
Lục Bảo Thiền, mỉm cười
nói: “Thiền tỷ tỷ, chờ tháng sau Tông biểu ca trở về, chúng ta cùng
đi
thả diều được
không?”
Lục Tông làm cho nàng diều heo mập nàng còn chưa chơi đâu.
Xấu như thế, lần sau nàng để Lục Tông tự mình thả, nàng cười
nói
hắn. Để xem lần sau
hắn
còn dám làm diều heo mập cho nàng hay
không!
Khương Lệnh Uyển
nói
xong, khuôn mặt
nhỏ
đầy ý cười của Lục Bảo Thiền thu lại, nàng rũ mắt, có chút khổ sở lầm bầm
nói: “Lần nay ca ca xuất môn, có lẽ
không
một
hai năm cũng chưa chắc trở về…” Phảng phất nghĩ đến điều gì, Lục Bảo Thiền ngẩn người nhìn tiểu bánh bao trước mặt, kinh ngạc
nói: “Xán Xán, lần trước
không
phải ca ca
đã
tìm muội sao? Ca ca
không
nói
gì với muội sao?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ngô Gia Kiều Thê
- Chương 45